Sự chuyển thay của Gardiner hoàn toàn xong ngay cả dưới sự chứng kiến ngạc nhiên khi nhìn thấy khẻ hở mềm mại giờ đã thế chỗ cho cái dương vật của đàn ông lúc trước (cái mà ông đã dính liền trong suốt 45 năm tồn tại): Hình ảnh cái gò mu của ông và đôi vú thình lình phóng to ra thành dạng gò? Với cặp núm màu đen sậm nhỏ? Đã biến thành cái to hơn màu hồng nhạt, mà ông không còn ở trong địa vị của sự chọn lựa nào. Nhỏ, màu nâu sậm đã hóa thành hồng nhạt, dù thích là chăng. Vậy đó! Và tất cả da thịt ông, chỉ trừ gò mu dưới, bỗng trở thành nhẵn nhụi, bóng nhảy trơn tru, như là dầu lụa, chỉ có láng hơn, và trắng trẻo vô cùng.
Vừa khó hiểu lại sợ hãi, Gardiner lầm bầm:
“Chuyện gì đây? Tôi đã biến…” (Que paso? Siento que) và thình lình ông bị cắt ngang, bởi vì ông đã không còn nghe được giọng nói của chính ông, mà là của một người đàn bà, và nàng đang nói tiếng Mễ (Mexico), tiếng Tây Ban Nha là một ngôn ngữ mà Gardiner không thể hiểu, càng không thể nói, nhưng bây giờ ông đã, đang nói tiếng Tây Ban Nha bằng giọng bổng.
“Chúa ơi, gì đây hả! Chuyện không thể nào! Tôi không muốn trở thành đàn bà! (“? Que esta pasando conmigo? No lo creo! No es posible! Soy macho! No quiero ser mujer!”)
Và thế là Gardiner đã chuyển thay hoàn toàn, ông không còn nghe tiếng la của chính ông, mà là tiếng phụ nữ đang thét, cao ngất như tiếng huýt còi của vị trọng tài đá banh.
Gardiner tự ngồi lên nửa người, chồm tới bằng cùi chõ, chỉ kể cảm giác mái tóc dài đen bóng chải phủ xuống đôi vai trần nhỏ nhắn. Biến hết mọi thứ sau cùng, bây giờ ông thực sự là đàn bà chính thống, không một mảy may nghi ngờ nào còn đọng, ông bắt đầu nức nở? Giọng cao, nấc của đàn bà mà chỉ có Lavinia mới có thể mới làm được lúc nảy. Ông sớm trở thành tức giận, nói chung, chỉ là để la hét và nức nở cuộn tròn lại trong góc. Và khi đó, ông cảm giác được cả hai cổ tay bị nắm chặt lại trong đôi bàn tay lớn hơn của một người đàn ông, và cảm giác cái gì đó như hàng ngàn cây kim chích nhẹ vào gò má, là râu của người đó đang châm vào.
Gardiner vụt ngừng khóc và mặc cho người đàn ông có chú ý, hỏi “Anh muốn điều gì?” “? Quien es usted?”, Và ông lại nhìn bâng khuâng vào mặt người đàn ông xa lạ, là Lavina đã hóa thân thành. Người đàn ông bèn quỳ xuống thảm cạnh ông, mặc vào cái quần lót đắt tiền Guy de la Roche của Gardiner, mà thật kỳ lạ để nói, vừa vặn hoàn toàn.
Lúc đó thì người đàn ông xa lạ dường như ở thế chủ động, trong lúc ông, Gardiner, đang ở thế thụ động, như van xin sự độ lượng của người đàn ông đó.
“Bình tĩnh nào, Gardiner, bình tĩnh!” Người đàn ông an ũi, vẫn nắm chặt lấy cổ tay của Gardiner. “Tức giận không giúp được chút nào. Và tôi biết anh có thể nói được tiếng Anh, cũng đừng nói tiếng Mễ nữa, được không?” Và người đàn ông đó sửa tướng, vói lây một phong thư trắng lớn với hai sợi dây buộc chéo ngang, cùng với cái cặp táp bằng da cá sấu, đang nằm trên thảm. Ngoài ra còn có nhiều văn kiện khác vứt tứ tung và một sốt tiền đô – la? Đã cũ, cuộn tròn trong một cái hộp nhỏ.
Cái túi xách thể thao nằm trên thảm nữa, bây giờ đã mở ra và trống rỗng, những thứ được gọn gẽ bày ra: Một cái áo coóc – xê loại nâng ngực, một sợi dây lưng phụ nữ và bộ quần lót đủ loại, một cái váy ngắn củn cỡ màu đỏ sáng chói, loại bó sát (đến nổi có thể nhìn thấy rõ ràng nếu ngồi xuống), đôi vớ lưới đen và một đôi giày da cao gót lên tới gối. Một bộ áo lông xanh rẻ tiền nữa bỏ chung vào. Nếu một cô gái mà vận những thứ này thì chỉ có thể thích hợp chốn đĩ điếm ở trên đường De Kalb. Gardiner nhìn những thứ áo quần vặt vãnh này với vẻ tò mò mà không bao quát được tất cả chúng là cố tình để giành cho ông.
“Nghe này, Gardiner,” người đàn ông bắt đầu, “tên tôi là Benjamin Lundquist. Tôi đã từng là một phi công máy bay nhỏ của một tổ hợp, một loại chiến đấu cơ. Tôi đã từng quan hệ giới tính với mỗi cô gái ở mỗi thành phố, cho đến khi, một ngày đẹp trời cách đây ba năm, tôi phát hiện ra cái hình xâm con bướm ở trên mông, cũng như anh đã thấy nó sáng nay. Vâng, nó bay lòng vòng một ít, đổi màu và mọi thứ, vì thế tôi mới thích thú và kinh ngạc, nhưng tôi đã không làm gì được với nó cả. Rồi vài ngày sau, tôi chạm trán với một cô gái phong sương tuyệt đẹp ở một quán bar khách sạn và mang cô ta lên phòng. Thế thì tôi mới phát giác cô ta cũng có hình xâm này nữa. Và theo thói thường, tôi giao hợp với cô ta và… tôi đã biến thành Lavinia Abernathy cùng lúc, trong lúc đó con điếm ngược lại đã biến thành một người bán bảo hiểm tên là Roger Adkins. Adkins, trước đó đã bị trừng phạt để trở thành con điếm. Sau 5 năm, con điếm mới tìm đến tôi để thế thân và từ đó đã biến mất và bỏ rơi tôi, biến thành một cô gái tên là Lavinia, phải đương đầu với mọi thứ khó khăn. Và tôi đã chịu đựng được cho đến bây giờ. Thực ra, tôi không thể phủ nhận rằng không ít một vài lần tôi hy vọng lời nguyền đó sẽ giữ lại, và anh sẽ thấy được điều gì mà tôi muốn nói chỉ một vài tháng sau thôi.”
“Lời nguyền, lời nguyền con bướm, là cái mà tôi vừa mới truyền qua cho anh, là một loại thể thức truyền thụ của tính chất? Mạnh được yếu thua? Đừng tốn thời gian của anh vô ích để tìm biết lời nguyền xuất phát từ đâu: Nó thực sự không phải là vấn đề anh cần phải làm bây giờ và sau này, và anh không thể nào làm gì hơn được, dù cho cách nào đi nữa. (Ngừng giây lát) Trong vài phút nữa, tôi sẽ nói cho anh biết anh là ai,” Lundquist tiếp tục, gật đầu hướng về những văn kiện.
“Sẵn đây, tôi hy vọng anh thích thú được hành lạc với Lavinia vưà rồi, bởi vì từ lúc này trở đi? Cho tới vài tháng tới hoặc năm tới, hoặc có thể mãi mãi? Là anh sẽ là người bị ‘chơi’ lại, Gardiner, bởi vì anh đã là đàn bà rồi, anh sẽ phải bị đàn ông? Chơi? Anh phải có những tâm lý chuẩn bị, càng sớm càng tốt nếu không anh sẽ gặp nhiều trở ngại hơn sau này. Vì thế nếu anh hứa làm được, tôi sẽ nói cho anh biết chính xác về anh và sẽ bàn thảo với anh về lời nguyền đó ra sao. Thật ra nó không xấu như anh nghĩ? Anh chưa chết, anh biết chứ: Anh chỉ là đàn bà thôi… có gì đâu mà tệ!”
Gardiner rõ ràng vẫn còn hiểu tiếng Anh, vì đôi mắt ông nở lớn ra hiểu rõ với lời cảnh báo khi nghe Lundquist giải thích. Rồi ông liếc nhìn xuống bầu vú to, sậm và treo thấp ở bên dưới, đôi mắt ông mở to lên hết cỡ khi ông lập lại rằng bây giờ, từ đây, ông đã có mép âm đạo màu sậm, cắt đôi ông ra trở thành một vết thương sâu hoắm suốt cuộc đời, chẻ giữa kinh háng ông ra thành như một trái đào bị cắt nửa. Cặp chân ông, cũng màu trắng mịn, thon dài, đặc biệt như những cô gái “nữ chủ” vùng Aztec, và ông nâng chúng lên từ tốn, không biết một cách chính xác cái cảm giác mới ra làm sao và không quen kiểu cách của phụ nữ, chắc sẽ làm ông đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên nọ trong tương lai.
Gardiner nhìn lên vào Lundquist một lần nữa, hít một hoặc hai lần, và chờ cho anh ta tiếp tục. “Thấy không”, ông nói, “Tôi đã tập trung lắng nghe rồi,” và ông hít hơi lần nữa. “Làm ơn nói cho tôi đi, thưa ông. Tôi sẽ không làm gì với anh đâu.”
Đó là một lời yêu cầu vừa phải, đối với Gardiner bây giờ đã biến thành đàn bà, đâu còn sức phản kháng nữa.
Lundquist đáp, và Gardiner, đôi tay ông thình lình được trả tự do, hất đầu và đẩy lại mái tóc dài ra khỏi mặt ông ra phía sau vai với những móng tay nhọn được mày dũa khéo léo. Ông thực sự hoảng sợ, với gò má cao của người Aztec, cặp mắt đen sáng hoắc và cái mũi nhỏ của người thổ dân với vòng xuyên qua cánh mũi, xuống vòng môi mỏng – một biểu tượng của người dân họ. Ông có cái cổ dài thon thả và hình dáng đẹp đẻ, kể cả màu da sáng của cánh tay mà bây giờ ông đã khoanh lại chờ đợi Lundquist tiếp tục. Gardiner mệt nhọc thở dài qua chiếc môi dưới và nâng cái mũi tẹt người thổ dân lên không trung.
Lundquist lật xốc trong đống văn kiện nằm vứt vãi trên thảm và tìm thấy một tấm thẻ thông hành với cái hình một cô gái Mễ trên đó. Anh ta nhìn nó trong chốc lát, rồi nhìn lên và nhấn mạnh cho? Cô gái? Ngồi trước mặt:
“Từ đây trở đi, Gardiner, em sẽ là Elena Hernandez. Em sinh ra trong một ngôi làng nhỏ ở một thành phố Mễ Tây Cơ, tên là Zacatecas và em, để xem… thẻ thông hành này cho biết rằng em sinh năm 1982, và em sẽ là 19 tuổi.”
Elena Hernzdez nhướng cặp chân mày đen vòng nguyệt lên, thả dài chiếc môi dưới xa hơn ra ngoài và tiếp tục lắng nghe một cách thụ động. Lundquist nhặt lên một văn kiện khác và đọc một lượt, rồi anh ta nhấn mạnh cho Elena một lần nữa.
“Em đã ở thành phố này gần hai năm, em có thể đọc và viết tiếng Tây Ban Nha, và kể cả chút ít tiếng Anh, nhưng không sao, em là một cô gái thông minh có thể tự chăm sóc mình. Em đã từng sống ở Los Angeles, ở đó em đã từng làm việc như người giúp việc trong nhà cho hai gia đình giàu có nhưng em đã bị hiếp bởi hai người chủ nhà. Tất cả được nói rõ ràng ở đây, và em sẽ gặp một người con gái khác từ ngôi làng cũ của em, và cô đó giới thiệu cho em một công việc mới, mà em phải chuẩn bị để đi làm vào ngày mốt. Đó là ở Big Spring, Texas.”
“Dường như em đã được mướn là một nữ tiếp viên chạy bàn khỏa thân và là một vũ nữ bàn tròn ở khu Vườn 18 Bánh Lái thuộc tỉnh Big Spring, và với thêm vài “công việc phụ đã được chỉ định… chỉ định bởi… để xem, để tôi nhìn thêm lần nữa… bởi người chủ mới của em, ừm… người chủ mới của em tên là Billy Joe Hargreaves? Chủ tịch tập đoàn giải trí? Người mà, dường như, phá trinh tất cả các gái mới vô làm… Ồ, đúng rồi, nó còn nói là em sẽ được đặc cho một cái tên là? Lola Laredo? Em nói đi, có phải là tốt lắm không?” Và Lundquist cười hề hà đắc ý.
Đôi mắt đen của Elena chớp nháy và hai cánh mũi nàng rúc rít. “Anh không thể nào đối xử thế này với tôi: Soy cirujano, nunca sera puta! Ademas, le odio a usted!” Và nàng như là cố tình chối cãi.
“Hãy nói tiếng Anh đi! Con chó cái!” Lundquist thét lớn, tán vào mặt của Elena một lần nữa, nhưng lần này mạnh hơn. “Mày sẽ phải là? Và làm? Chính xác như trong này đã nói, hoặc là mày sẽ không bao giờ thấy lại phòng giải phẩu này nữa cho đến khi mày còn sống? Chỉ trừ khi như là một bệnh nhân? Bởi vì nếu mày không dấn thân vào cuộc này thì mày sẽ mãi mãi là Elena Hernadez, với tám đứa con vừa ngay khi mày đến tuổi 30. Nghe rõ chưa?”, Lundquist gằn giọng.
Một cái im lặng kéo dài, trong lúc mà nàng còn dè vặt với mọi cử động của Lundquist, thái độ nàng vẫn không đổi. Cuối cùng, cân đo hết vị trí, cô gái bèn thốt lên lần nữa:
“Dạ thưa,” nàng đáp, chậm rải kéo đôi tay lên sờ vào ngực để nâng lên, “Lo siento, em muốn nói là em xin lỗi. Bây giờ em đã hiểu rồi. Soy hembra, no so cirujano,” và lúc này nàng không còn e lệ nữa bụm hai gò vú nảy nở và theo một điệu nhịp rà mấy ngón tay vòng quanh đầu núm, cho tới khi cương cứng thành nhọn. Nàng mỉm cười, khoe hàm răng trắng đều như bắp. Nàng nhìn Lundquist thẳng vào trong mắt: “Bây giờ em lắng nghe. Em sẽ không nói nữa,” nàng tiếp, “Anh nói đi, thưa ông Hãy chỉ bảo cho emhable, hable! Estoy escuchandole.”
“Tốt lắm,” Lundquist đáp, “Tôi rất mừng vì em hiểu biết chuyện nhanh chóng.” Và anh ta nói cho cô gái biết là chuyện thai nghén của nàng sẽ chấm dứt đi tất cả những lời nguyền rủa dây chuyền của con bướm, nhưng kết quả là Gardiner sẽ bị nhốt trong thân thể người đàn bà mãi mãi cho đến chết. Anh ta cũng nói cho Elena hay là khi hình xâm di chuyển nữa (lúc này nó đang nằm im, màu xanh đậm, cao bên vú trái của nàng)? Cũng có thể là tháng tới, 1 năm sau hoặc 5, 10 năm? Thì là lúc nó sẽ báo cho nàng biết phải sớm gặp và giao hợp với một nạn nhân thích đáng, người mà gần đó cũng đã có dấu xâm giống hệt trên thân thể. Nàng không cần phải lo lắng làm sao để tìm người đó: Nàng sẽ được báo trước vào lúc những con chim bắt đầu di tản, hoặc khi cá hồi đẻ trứng trên giòng nước ngược. Và, một vài ngày trước đó thì cuộc gặp gỡ sẽ xảy ra, và nàng sẽ nhận được một kiện hàng của bưu điện, chứa một phong thư có dây buộc chéo trước mặt, nó sẽ chỉ bảo cho nàng tất cả chuyện phải làm (bằng tiếng Mễ và Anh) đối với nạn nhân tới của Lời Nguyền Con Bướm, cũng như quần áo thích hợp, những thứ vặt vãnh, và tất cả văn từ nhận diện quan trọng.
Lundquist còn nói thêm cho Gardiner rằng kinh nguyệt đầu tiên của ông sẽ là 12 ngày tới, và Gardiner tròn xoe đôi mắt khi biết rằng kinh nguyệt sẽ tới với ông trong tương lai gần thôi, với chỉ chút ít ngạc nhiên, như khi ý nghĩ chảy máu nơi đó đã lái ông tới cảm giác ghê rợn. Và thêm là chuyện phải ngồi xuống mỗi khi đi tiểu. Hai thứ này là hai thứ mà đàn bà phải cam chịu và nhất là cho những đứa con gái bước vào tuổi dậy thì phải chấp nhận, ngay cả hơn thế khi biết rằng họ phải tồn tại cho sự thỏa mãn sinh lý của đàn ông luôn luôn thèm khát ở họ, rằng họ là con số không và là một món đồ chơi trụy lạc cho đàn ông thọc sâu dương cụ vào, đoán là quần lót sẽ bị trút bỏ, hai chân banh rộng và bị đ… bằng sự khao khát (không phải của họ) trong nhất thời.
Nhưng Elena Hernandez chỉ khẻ gật đầu sau khi nghe những chi tiết rùng rợn thế kia.
Lundquist không chắc là nàng đang nghĩ gì, nhưng vẫn tiếp tục:
“Đây là chiếc vé tàu hỏa đi tới Big Spring và $200 này là số tiền nhỏ giúp cho cô thích ứng hoàn cảnh đầu.” Lundquist đếm lại, tất cả một lượt, năm mười lần. “Nếu tôi là cô,” anh ta tiếp tục, “Tôi sẽ dấu nó một nơi nào đó bí mật, bởi vì Billy Joe sẽ lấy nó để? Bảo chứng? Thì cô sẽ không còn lại chút nào.”
Elena mắt sáng lên ngay khi hiểu lời nói của Lundquist.
“Và bây giờ,” Lundquist kết luận, “Billy Joe Hargreaves sẽ phải mang trả lại cho tôi những gì thuộc về tôi và Elena thân mến, từ nay… dưới quyền tối cao của lời nguyền tôi chính thức tuyên nhận anh sẽ là một người đàn bà thực sự.”
Một thoáng im lặng: Không có sự phản ứng nào từ cô gái. Có lẽ một phút sau hoặc hơn, Elena Hernandez, hai tay vẫn để khoanh, nhướng một chân mày và hỏi: Entonces, Benjamín, quieres hacer ficky – fick conmigo? Có phải anh đã nói hết?
“Đúng vậy, chính xác là thế. Cô đã là con gái, Elena: Từ nay tôi có thể? Chơi” cô! Hiểu không?? Comprendes?”
Một cái im lặng nữa chìm đắm. Một trong đôi tay của cô gái rút về và nàng tự sờ vào bản thân ở nơi vừa ấm vừa ướt, rồi đút trọn ngón giữa vào sâu bên trong. Bộ óc thực tiễn của người Aztec, con cháu của họ, đã có, sau cùng, một cái gì di lại của người Tây Ban Nha, dâm đãng đang bấn loạn trong đầu cái ý tưởng lạ lùng, trong óc Gardiner trong lúc ngón tay nàng ấn sâu vào cái thực tế không thể cưỡng cầu nằm giữa hai chân nàng. Nàng kéo ra, mang bàn tay lên mũi và từ tốn đút ngón giữa lên lỗ mũi. Rồi nàng nhìn như soi thẳng vào mắt Lundquist và không chớp mắt, chậm rãi liếm nó bằng cái chót lưỡi nhỏ bé của nàng. Nàng mím môi nhẹ lại và nuốt ngọt, cùng lúc di chuyển hai chân thon dài lần nữa và mỉm cười. Đôi mắt nàng vẫn chưa chớp.
“Anh cho tôi 100 đô – la?”
Lundquist hoàn toàn kinh ngạc? Và thích thú? Về lời nguyền xảy ra chính xác. Mọi thứ dường như tiến triển tốt, kể từ ba năm qua từ lúc anh ta phải gánh chịu sự nghiệt ngã. Elena Hernandez là một tuyệt tác được sáng chế và nàng là thực sự. Nàng sẽ làm tốt ở Big Spring.
Elena Hernandez mỉm cười và nói tiếp khi thấy Lundquist không hề phản ứng:
“OK, em sẽ cho anh? Chơi?? Benjamin? Với giá $75. Pero yo no se como hacerlo, em muốn nói, em không biết làm thế nào cho đúng. Hai lần đều bị hiếp ở Los Angeles, không phải là hành lạc thực sự, hai người đàn ông đó đã trói em lại bằng đôi vớ lưới, bơm thuốc ngủ vào cho em, em không tĩnh nên không biết. Anh bây giờ chỉ dạy cho em cách làm como hacerlo, OK?”
Chuyện này tưởng như một giấc chiêm bao: Một người tình nguyện dâng hiến! Nhưng có điều gì đó hoàn toàn không đúng, Lundquist thình lình nghĩ ra. Nếu Elena, với tất cả chủ đích và cố tình, là một cô gái từ làng Zacatecas bị trừng trị, thì trong trường hợp nào thì Gardiner đang bị trừng phạt? Lundquist đơn giản là phải tìm cho ra lẽ.
Anh ta chồm tới Elena, kéo tóc nàng trở lại qua mang tai, và thì thào vào đó:
“Ê, Gardiner! Anh đang ở nơi nào trong đó hả?”
Cô gái rút lui về và mặt nàng phơi bày nét sợ hãi. Đôi mắt đen mất hẳn tia sáng và thình lình ứa ra một ấn lệ. Hai giọt nước mắt lưng tròng trên gò má từ khóe ngoài của mỗi con mắt. Nàng mở miệng nói nhẹ nhàng, gần như bằng hơi gió thoảng, một giọng của người con gái nghẹn ngào, nhưng vẫn còn chuẩn chất điệu tiếng Ăng – lê:
“Anh nghĩ gì thế? Tôi đang ở đây nè, được chứ. Tôi không thể tưởng là con điếm Mễ này thực sự cho anh? Chơi? Cổ… Tôi muốn nói, tôi… tôi thà chết nếu để cho anh? Chơi?! Và nếu đằng nào anh cũng sẽ? Chơi? Tôi, thì nhớ đừng làm cho tôi đau: Tôi cảm thấy rằng thật sự mềm úng dưới kia. Và anh nhớ dùng áo mưa, Lundquist: Điều cuối cùng tôi muốn là một đứa con ở trong bụng. Và nếu thằng Billy Joe dám động ngón tay nào lên mình nó… em muốn nói, em, anh sẽ nát bét! Và… và…”
Có một giọng nhỏ nhẹ phát ra và mất hẳn.
Cô gái chớp mắt từ tốn, nâng chân mày lên, dúi đầu qua một bên, rồi bên kia, quay sang nơi khác lệ tuôn dài xuống lưng tay, mỉm cười dễ thương, và nói:
“Bây giờ anh chỉ bảo cho em? Benjamin? Chỉ cho em làm sao? Hành lạc? Como hacer”
Lundquist tự hỏi vào lời nguyền rủa đã chéo mặt: Nó đề cặp là một nạn nhân cho một loại hình thể này? Như là một kẻ tê liệt toàn thân, nhưng trí óc vẫn còn gắn liền. Nếu mà ai châm điếu thuốc vào cánh tay của nạn nhân, nó sẽ đốt hắn và hắn sẽ cảm giác đau, nhưng hắn sẽ không thể rút lui được và hắn sẽ không thể khóc ra được. Gardiner bị nhốt, cũng cùng một cách, trong một thân thể tuyệt vời của Elena Hernadez vậy.
Lundquist biết rằng Gardiner sẽ rất đau khổ tức giận, có thể nhìn thấy điều đó phát ra trong ánh mắt của Elena: Không kẻ đàn ông nào lại muốn nhìn mình bị “chơi” bởi một người đàn ông khác cả. Là vậy! Nhưng Lundquist biết rõ rằng cảm giác của Gardiner ra sao. Anh ta biết, nữa, rằng Gradiner sẽ sớm ngưỡng mộ ước ao đó mỗi khi Elena tự bóp lấy vú nàng, mỗi khi nàng chải mái tóc dài óng ánh, hoặc đặc biệt là mỗi khi nàng bị ngoái sâu vào thân thể bởi một kẻ đàn ông, mà Lundquist dĩ nhiên sẽ thường xuyên cũng bị như thế.
Nó là một chuyện kinh dị, thực tế: Gardiner, một người đàn ông, sẽ luôn nằm đâu đó trong thân thể của Elena Hernandez, khó chịu sát vách với sự điên khùng của một hệ sinh dục với, dây thần kinh mới, thù hận cái cơ hội trong cùng lúc thèm khát bị đ… bởi tất cả đàn ông xa lạ… và hoàn toàn bất lực để khởi sự một thứ mà Gardiner sẽ không có tự chủ bất cứ điều gì khi núp trong một thân thể phụ nữ xinh đẹp, dù ông có cảm giác mỗi cái dương vật nhỏ (hoặc lớn) đang soi mói (hoặc thọc sâu vào) trong người ông. Ông bây giờ chỉ là một tấm gương soi của một con đàn bà thụ động chờ một sự hành hạ thể xác của đám đàn ông đê tiện.
May thay (hoặc không may) cho Gardiner, Elena Hernandez là một đứa dâm loàn, thế là ông phải tìm kiếm chính ông một cảm giác thỏa mãn (hoặc cuồng nộ) trong suốt thời gian còn lại? Bắt đầu từ lúc này, còn không linh hồn ông sẽ tiêu tán.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lời nguyền con bướm |
Tác giả | Kinh Bích Lịch |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Bác sĩ - Y tá, Truyện cưỡng dâm |
Ngày cập nhật | 20/06/2022 16:00 (GMT+7) |