Bạn đang đọc truyện sex tại trang web TruyenDam.org
Đọc truyện sex ở 'Truyện dâm chấm org' sẽ giúp bạn có thêm rất nhiều kiến thức về chuyện địt nhau... Đọc càng nhiều, địt nhau càng giỏi!
Từ ngày 10/05/2022 truyensex.tv đổi sang tên miền mới: truyensextv.moe
Truyện người lớn » Truyện sex dài tập » Thiếu gia phong lưu – Quyển 1 » Phần 73

Thiếu gia phong lưu - Quyển 1

Phần 73

Ngô Thu Thanh chật vật nhìn Thường Nhạc, nhưng lại bất lực.

Kỳ thật chỉ bằng hành động Thường Nhạc tùy ý ra vào chỗ này là anh ta có thể bắt hắn về để thẩm vấn. Nhưng Thường Nhạc giống như đã lường đến một bước này, cách đây không lâu đã lấy thân phận “nhà đầu tư” bỏ ra một khoản tiền trở thành cổ đông lớn nhất Clup này, cảnh sát thực không có cách bắt hắn.

Hít sâu một hơi, Ngô Thu Thanh bị một câu nói tục của Thường Nhạc làm thương tổn tự tôn yếu ớt, phẫn nộ nói:

– Thường tiên sinh, miệng của ngài nói chuyện thật không giống một nhân sĩ thượng lưu.

Thường Nhạc nháy mắt, từ sô pha đứng lên, ác độc nói:

– Chó chết thật! Tôi chỉ giữ thái độ văn hóa đối với người có văn hóa, đối với những kẻ ác ôn lưu manh càn quấy sinh sự việc không đâu, tôi trước nay luôn thích biểu hiện giống họ… Cảnh sát Ngô tôn kính, đừng cho rằng Tổ trọng án các người có chút đặc quyền là có thể ức hiếp người xung quanh, lần sau tới tìm tôi tốt nhất phải có bằng cớ, bằng không bản thiếu gia đại khái không chào đòn. Còn nữa, bây giờ, mời ngài đưa lệnh kiểm soát cho tôi xem trước! A? Sắc mặt của ngài sao lại thay đổi như vậy, không lấy được ra thì chuẩn bị nhận tin tức từ luật sư của tôi đi!

(Lời tác giả: Trong nước hẳn là không có cách nói Tổ trọng án, cũng không có thứ gì là lệnh kiểm soát, càng không có ai dám nói chuyện với cảnh sát như vậy… Điểm này, một là vì tình tiết cần như vậy, hai là cố gắng tránh những nhân sĩ dụng tâm kín đáo nói Thải Hoa soi xét chính trị. Cho nên, mọi người nên hiểu cho…)

Sắc mặt Ngô Thu Thanh lúc trắng lúc xanh, đầy thâm ý liếc mắt nhìn Thường Nhạc một cái, không giận mà cười nói:

– Ha ha, Nhạc thiếu gia quả nhiên không cho ai thể diện! Được, tốt lắm, họ Thường, hôm nay cậu khiến tôi vô cùng xấu hổ, cậu không nên như vậy, kỳ thật, ý đồ của tôi khi đến đây là tốt, tự cậu bỏ qua cơ hội này… Tôi sẽ đối phó cậu, Thường Nhạc!

Thường Nhạc bước tới gần một bước, nụ cười trên mặt thuần khiết thiện lương vô cùng:

– Đúng vậy, ý đồ của anh là tốt, con mẹ nhà anh còn muốn giả bộ muốn nói chuyện hiệp nghị hợp tác với tôi, đợi tìm đủ chứng cớ thì bắt tôi bỏ tù, đúng không? Chút nội tình này của anh bản thiếu gia đã sớm điều tra rõ ràng, xin cho phép tôi lập lại một lần nữa, đây không phải đang diễn Vô Gian Đạo, anh cũng không phải kim bài nằm vùng gì đó, chiêu này tốt nhất đừng dùng trên người bản thiếu gia, OK? Ai, chó chết thật, Cảnh sát Hoàng, Tổ phó Ngô, bây giờ mời anh uống sạch rượu trong chén, sau đó cút ra ngoài cho ông!

Ngô Thu Thanh trừng mắt, lui mạnh về sau hai bước, lắp bắp nói:

– Cậu, cậu nói cái gì? Cậu muốn tôi…

Thường Nhạc nhìn anh ta, mỉm cười nói:

– Giống như vừa rồi ngài bảo thuộc hạ của mình cút đi đó, lúc này tôi rất khách khí mời ngài cút ra ngoài! Ngài xem, tôi dùng thuật ngữ lễ phép “mời” này, đã để lại cho ngài chút sĩ diện rồi đó!

– Cậu…

Sắc mặt Ngô Thu Thanh xanh mét, xem ra bất cứ lúc nào đều có thể bùng nổ.

Thường Nhạc ngửa mặt lên trời huýt sáo, cười ha hả:

– Tôi? Tôi làm sao? Anh vừa nói muốn đối phó với tôi không phải sao? Anh dám làm gì tôi? Mời tôi đến cảnh cục uống trà? Ai, không không không, cảnh sát Ngô, anh không dám, anh sợ tôi còn chưa đi đến cửa chính cảnh cục, Cục trưởng và Giám đốc sở của anh đã gọi điện thoại “giao lưu cảm tình” rồi, tôi nói đúng không?

Ngô Thu Thanh ngay cả tâm muốn chết đều đã có, có một đoạn hồi ức anh ta từng trải qua đến nay vẫn còn mới mẻ – Hai năm trước kẻ nào đó không biết tốt xấu bắt Thường Nhạc đến cảnh cục hỏi thăm, kết quả còn chưa bắt đầu thẩm vấn, Cục trưởng của Tổng cục và Phó giám đốc Sở cảnh sát đã lập tức hấp tấp vội vàng tự mình đến bảo lãnh người, mà kẻ xui xẻo kia cưỡng ép bắt người đã bị khai trừ cảnh tịch, từ đó về sau biết mất không tung tích.

Uống một hơi cạn rượu đỏ trong ly, Ngô Thu Thanh vô cùng bị đè nén đi ra ngoài. Vài thuộc hạ nhìn đến khuôn mặt xanh mét kia đều câm như hến, mà Ngô Thu Thanh cũng cảm thấy lần này mình quá mất mặt rồi, thật sự không gánh nổi người này. Lúc đi đến gần sàn nhảy ở tầng một, anh ta đột nhiên móc ra giấy chứng nhận, cao giọng quát:

– Cảnh sát, toàn bộ nằm xuống không được nhúc nhích.

Đám cớm theo đuôi Ngô Thu Thanh đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức làm ra vẻ mặt hung tợn.

Tầng một của hộp đêm vốn xa hoa trụy lạc hát múa lập tức yên tĩnh lại, rất nhanh chướng khí trở nên mù mịt, rất nhiều người xô đẩy gào thét, không ngừng có chén rượu chai rượu… rơi xuống đất.

– Tất cả đều nằm im cho tôi, hiện tại tôi nghi ngờ nơi này buôn bán thuốc phiện, mọi người đứng tại chỗ, cảnh sát soát người!

Ngô Thu Thanh gào thét, có thể tìm ra thuốc phiện hay không không sao cả, chủ yếu là gây cho Thường Nhạc chút rắc rối.

Huyết Hổ ở tầng hai ném xuống chém rượu trong tay, hét lớn định lao xuống giáo huấn người. Thường nhạc vỗ nhẹ vay gã, trên mặt lộ ra nụ cười không sao cả, nhưng sát khí đằng đằng lại được che khuất phía dưới mi mắt kia, lạnh lẽo còn gấp vạn phần so với tuyết đóng trên đỉnh Everest!

Dưới sự dẫn dắt của Ngô Thu Thanh, bảy tám người trong Tổ trọng án lục soát từng người. Một đám trường kỳ buôn lậu thuốc phiệu trong này thiếu chút nữa bị dọa cho vỡ mật, lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi lạnh, bọn họ sở dĩ lựa chọn lăn lộn ở đây, chính là vì nơi này rất ít khi bị kiểm tra. Bây giờ, dường như có người muốn phá vỡ tiền lệ…

Đám ông chủ nhỏ vốn là những người bán hàng rong đều đem ánh mắt chuyển đến người Tang Bưu, Tang Bưu thì lại nhìn Thường Nhạc, sau khi nhìn đến Thường Nhạc đang ghé vào hành lang tầng hai thản nhiên tự đắc nhìn khắp nơi thì gã lập tức buông xuống suy nghĩ vô căn cứ, sau đó truyền cho đám con buôn nhỏ một ánh mắt, tất cả bọn chúng đều làm ra bộ dáng rất “Happy”.

– Ai dzô, cảnh sát Ngô, cơn gió nào thổi ngài tới đây vậy?

Theo âm thanh trào phóng hùng hồn của người đàn ông, một đại đội người đi đến. Chính xác ra, là một đại đội cảnh sát có vũ trang dẫn đầu là một người làn da ngăm đen bộ mặt uy vũ, lục tục đi vào hộp đêm.

Trái tim của toàn bộ các vị khách đều tan nát, đến một đám cớm còn chưa đủ, bây giờ lại đếm thêm một đội?

Chỉ có số ít khách thường xuyên lăn lộn ở đây mới hiểu được là chuyện gì, trên mặt bọn họ lộ ra nụ cười như mùa xuân. Bọn họ cảm thấy ông trời không bỏ rơi mình, cảm thấy đời họ lại có ý nghĩa.

Bởi vì, đội cớm tới sau này, là người mình!

Quả nhiên, đội cảnh giới này xuất hiện, toàn bộ đều trở nên lung túng. Đám người Tổ trọng án kia dừng tại lại, tất cả đều nhìn Ngô Thu Thanh. Ngô Thu Thanh giờ phút này cảm thấy vô cùng buồn bực, tuy nói Tổ trọng án bọn họ có chút đặc quyền, nhưng lần này rõ ràng đã sờ quá giới rồi, đám cảnh giới này mới là đội phụ trách trị an nơi này.

Nhìn Ngô Thu Thanh không nói lời nào, vị cảnh quan uy vũ kia cười nói:

– Các anh em Tổ trọng án quả là xuất quỷ nhập thần, nếu muốn hành động bất ngờ cũng phải thông báo cho phân cục chúng tôi một chút chứ. Thật quá xa cách rồi, tốt xấu gì chúng tôi cũng giúp được chứ?

Trán Ngô Thu Thanh toát ra mồ hôi lạnh, nhìn vị cảnh quan uy vũ trước mắt, nhất thời không nói được lời nào.

Nói đến vị cảnh quan uy vũ đen như Trương Phi này, các bạn nhất định sẽ không cảm thấy xa lạ. Gã lúc trước kỳ thật chỉ là một tên lưu manh tầng dưới cùng của thành phố C, tên hiệu là Hắc Thán, tên vốn là Lưu Hắc Thán, sau khi làm cảnh sát thì đổi tên là Lưu Chấn Hám. (Người này xuất hiện ở chap 7)

Không nên coi thường Lưu Chấn Hám, ông anh này năm ngoái chính là cá nhân mẫu mực của toàn bộ cảnh sát tỉnh, nhiều lần được lên TV, được xưng là cảnh sát gương mẫu năm, gần như toàn bộ tỉnh S đều biết nhân vật hoành tráng này.

Về phần Lưu Chấn Hám vì sao lại thành cảnh sát mẫu mực, đây chính là một câu đó thiên cổ.

Đương nhiên, kỳ thật cũng không khó lý giải. Đầu tiên, bạn ngàn vạn lần đừng cho rằng cảnh sát là cái gì đó rất cao và chuyên nghiệp, đại đa số cảnh sát đều từng là lưu manh, sau đó thi vào cảnh sát, sau khi đi ra thì mặc vào đồng phục, như vậy liền biến thành lưu manh hợp pháp, nhưng trên bản chất vẫn là lưu manh. Nếu bạn có quan hệ mà nói, vậy thì miễn cả việc vào trường cảnh sát, có thể trực tiếp trà trộn vào đội đặc biệt.

Nhớ năm đó, Lưu Hắc Thán và anh em trong bang gã là thông qua tuyển chọn mà thành cảnh sát nhân dân.

Trong sinh mạng của Lưu Chấn Hám, có một người ảnh hưởng đến cuộc đời gã, cho dù là chỗ nào lúc nào gã đều không quên được buổi chiều ánh mắt trời rạng rỡ đó…

Bốn năm trước, trong miếu Quan Đế, thanh niên hơn hai mươi tuổi cung kính xếp thành hàng trước một bé trai thoạt nhìn chỉ khoảng mười hai mười ba tuổi.

Chú bé này quét mắt liếc nhìn mọi người một lượt, lộ ra nụ cười hài lòng rồi nở nụ cười rất cảm động nói:

– Nửa năm trước, hội Huyết Thủ ngang trời xuất thế, các anh em và tôi đều hùng tam tráng chí, ai biết khai trương chưa được hai tháng, mỗi ngày đều bị đám cớm càn quét bình quân một ngày ba lần, trong vòng nửa năm đã chết sáu anh em…

Chú bé lộ ra vẻ mặt hoành tráng như Tăng Chí Vĩ trong “Vô Gian Đạo”, tiếp tục nói:

– Quan Nhị gia phù hộ, coi bói nói tôi là nhất tướng công thành vạn cốt khô, nhưng tôi không đồng ý, tôi cho rằng ra ngoài lăn lộn, sống hay chết là do mình quyết định…

Dừng một chút, hắn lại mỉm cười nhìn mọi người nói:

– Trong số các anh em đi theo tôi, mọi người có cơ sở sạch sẽ nhất, xuất thân trong sạch nhất, xây cầu sửa đường không thi hài, giết người phóng hỏa tiền đeo lưng, đường đi như thế nào, là ọi người chọn…

Mọi người tại đó đều lộ ra vẻ mặt kích động khó nhịn, tất cả những người nhiệt huyết đều hận không thể lập tức cầm súng lên, chỉ thấy Lưu Hắc Thán đi ra khỏi hàng, thề son sắt nói:

– Nhạc thiếu gia, ngài nói cái gì chính là cái đó, toàn bộ chúng tôi nghe theo cậu! Ai dám nói nửa chữ không, Hắc Thán tôi sẽ trói chặt rồi giết kẻ đó!

– Đúng, chúng tôi đều nghe theo Nhạc thiếu gia!

Dưới sự thổi phồng của Lưu Hắc Thán, mọi người đều nhiệt huyết sục sôi đồng thanh đáp.

Thường Nhạc bưng chén rượu lên, cụng ly với từng người nói:

– Tốt lắm, chúc các anh thuận buồn xuôi gió ở bộ phận cảnh sát, cụng ly, các vị trưởng quan!

Các bạn học sinh thông minh khẳng định đã nhìn ra, cảnh tượng này quả thật giống đoạn đầu của “Vô Gian Đạo” như đúc.

Nhớ ngày được mặc đồng phục cảnh sát, mẹ già lệ nóng lưng tròng nói:

– Hắc Thán nhà chúng ta cũng là người có tiền đồ.

Lưu Hắc Thán đặc biệt kích động, gã cảm giác tất cả của mình đều là do Thường Nhạc ban tặng, cảm thấy trời xanh không vứt bỏ gã, cảm thấy cuộc đời mình lại có ý nghĩa.

Từ đó, gã cố gắng nỗ lực làm một cảnh sát tốt. Cái gọi là “cảnh sát tốt” đương nhiên chính là “cái lợi thì để tôi, chịu tiếng xấu thay thì để anh, chết thay cũng là anh”, dựa theo tình hình trong nước, muốn không trở thành cảnh sát mẫu mực cũng khó…

Trong khoảng thời gian hai năm trời ngắn ngủi, Lưu Hắc Thán thăng tận mấy cấp, trở thành một nhân vật hoành tráng. Đường làm quan rộng mở như gã lại có chút bất mãn với cái tên của mình, cho rằng ba chữ Lưu Hắc Thán không đủ phong cách, không đủ man, cuối cùng có một ngày có được linh cảm từ bộ phim nhiều tập “Hắc Động”, gã đổi tên thành Lưu Chấn Hám!

– Hắc, cảnh sát Lưu, chúng tôi vừa nhận được tin báo, có người ở đây giao dịch thuốc phiện số lượng lớn, bởi vì hành động khẩn cấp nên chưa kịp thông báo cho các anh…

Ngô Thu Thanh cười ha hả, anh ta đương nhiên không thể nói là mình cố ý tìm Thường Nhạc.

Dưới cái nhìn của anh ta, mọi người đều là cảnh sát, vể mặt phối hợp một chút cũng là bình thường, Lưu Chấn Hám hơn phân nửa là sẽ giúp đỡ anh ta càn quét lớn.

Không ngờ Lưu Chấn Hám lại chớp chớp mắt, lạnh lùng hỏi:

– Vậy đã bắt được kẻ tình nghi hay tìm thấy thuốc phiện chưa?

– Chuyện này, trước mắt, trước mắt vẫn không có…

Ngô Thu Thanh còn chưa nói dứt lời, Lưu Chấn Hám lại hỏi:

– Vậy các anh có xin lệnh lục soát không?

– Cái này… không có…

– Chó chết thật! Không có lệnh lục soát mà dám đến đây nhiễu dân sao?

Lưu Chấn Hám trừng mắt hổ, rống lên một tiếng, sau đó là chỉ vào cổ Ngô Thu Thanh, giọng âm thanh đủ cho tất cả mọi người nghe được quát:

– Cảnh sát Ngô, đừng tưởng quân hàm cảnh sát của anh cao hơn tôi thì Lưu Chấn Hám tôi sẽ nịnh nọt anh. Với danh dự của một cảnh sát mẫu mực, tôi cần phải nhắc nhở anh, cho dù Tổ trọng án các anh có đặc quyền thì cũng không có quyền tùy tiện xâm nhập vào nơi người dân đóng thuế kinh doanh dưới tình huống không có lệnh bắt!

Không đợi Ngô Thu Thanh kịp phản ứng, Lưu Chấn Hám lại nói lời chính nghĩa:

– Tất cả thủ tục của clup này đều đầy đủ, từ trước đến nay đều là nơi hợp pháp, hơn nữa lại là địa bàn do Phân cục 3 chúng tôi quản lý, các anh lấy tư cách gì mà đến đây gây rối?

– Không có lệnh lục soát, muốn đến thì đến muốn đi thì đi, như vậy còn có lẽ trời không, còn có vương pháp không?

Lưu Chấn Hám thật sự bùng nổ, trong giọng nói và “công phu” kia có cách làm khác với Phùng Tiểu Cương nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu, chỉ chỉ vào quần chúng xung quanh nói:

– Các anh nhìn đi, cảnh sát Ngô, cả các vị đồng nghiệp nữa, mở to mắt mà nhìn những vị khác này. Bọn họ chỉ là những người hết giờ làm đến đây vui chơi, bây giờ bị các anh dọa thành cái dạng gì rồi. Bọn họ cũng là do cha mẹ sinh ra, cũng là người có quyền, nhưng bọn họ lúc này đang giải trí thì bị đám người các anh cố tình gây sự làm gián đoạn, quả thật còn có thể để lại bóng ma lớn đối với tâm hồn yếu ớt của bọn họ đấy!

Ngô Thu Thanh trợn tròn mắt, đám người của Tổ trọng án cũng trợn tròn mắt, tất cả khách ở đó cũng trợn tròn mắt.

Toàn bộ nhân dân thế giới, kinh hãi!

Thường Nhạc và Huyết Hổ thì thiếu chút nữa cười rơi nước mắt, Lưu Hắc Thán quả nhiên không hổ là Lưu Hắc Thán, không uổng phí lúc trước hết sức bồi tài nha.

– Trời xanh không có mắt! Thế giới này suy cho cùng là làm sao vậy?

Lưu Chấn Hám ngửa mặt lên trời than dài một tiếng, vẻ mặt ủy khuất kia còn có vẻ bi phẫn không nói ra được, thậm chí còn bi phẫn hơn cả Nhạc Phi khi biết “Mãn Giang Hồng”, sau đó lại chỉ vào đám người Ngô Thu Thanh nói:

– Làm một người cảnh sát mẫu mực do nhân dân bình chọn, hôm nay nếu như tôi không quản cái gì, thì thật xin lỗi phụ lão hương thân! Hôm nay, Lưu Chấn Hám tôi liều mạng đến mũ quan không còn, cũng phải nghiêm túc phê bình các anh một câu: Cảnh sát nhân dân yêu nhân dân, nhưng đám người súc sinh các anh đều làm những chuyện gì vậy!

Lời này vừa nói xong, tiếng vỗ tay như sấm vang lên, Thường Nhạc dẫn đầu, tất cả các vị khách đều liều mạng vỗ tay, chỉ hận không thể vỗ cho tay tay nát vụn.

Còn có vị khách đục nước béo cò ném chai rượu xuống đất hét lớn:

– Bảo vệ nhân quyền, học tập theo đồng chí Lưu Chấn Hám, làm cho đám súc sinh Tổ trọng án cút ra ngoài!

– Cút ra ngoài!

– Cút ra ngoài!!

– Cút ra ngoài!!!

Tiếng hò hét đinh tai nhức óc vang lên khắp ckip, trên trán đám người Ngô Thu Thanh toát những giọt mồ hôi lạnh thật lớn, hai chân không kìm nổi mà phát run, chỉ hận không thể lập tức đào một cái hố để chui xuống.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Thông tin truyện
Tên truyện Thiếu gia phong lưu - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện dâm Trung Quốc
Ngày cập nhật 08/11/2017 21:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Bình minh không đến
Phần 8 Đêm hôm sau như thường lệ, trung lại đưa một cô gái khác mới nhập trại cùng đợt với Nụ vào cho lão Tư chơi, cô này không xinh bằng cô đêm qua nhưng cũng ngon ra phết, của nả trên người, mông vú đít lồn cũng không đến nỗi nào. Hắn đưa cô nàng đến cửa phòng rồi đẩy vào, quay lưng bỏ đi kệ ở trong kia xảy ra chuyện gì. Trung về phòng, gã định qua buồng giam của Vân đón nàng về phòng của mình địt nhau như đêm qua, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mấy lần định đi song lại thôi. Hắn ngại, ngại vân nghĩ hắn giống với lão Tư lợi dụng thân xác chiếm đoạt cái lồn của nàng để làm trò chơi tiêu khiển cho hết một đêm. Hắn không muốn làm Vân buồn, chính hắn cũng không định nghĩa được tình cảm mà mình dành cho Vân là gì, có điều sau đêm hôm qua, hắn hiểu mình cần phải quan tâm đến Vân nhiều hơn nữa. Hắn cảm thấy việc đêm qua mình và nàng địt nhau là hoàn toàn tự nhiên, một người đàn ông và một...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ tập thể Sex bú cặc Truyện bạo dâm Truyện cưỡng dâm Truyện sex liếm cặc Truyện sex mạnh
Emmanuelle - Tác giả Hồ Xuân
Phần 27 Emmanuelle nhận ra với lo âu nhiều chấm đỏ ấy đang nhúc nhích. Đêm khá sáng nên nàng nhìn ra không khó khăn gì những bàn tay người đang cầm hương. Không phải chỉ có một người đàn ông, mà bốn, năm, sáu, mười người đàn ông đang hiện diện. Họ ngồi xổm như người đàn ông đầu tiên nàng gặp khi tới đây. Một người đứng dậy. Nàng thấy hắn tiến lại gần. Đi được vài bước, hắn lại ngồi xuống, mắt nhìn chăm chú nhưng bình tĩnh. Ngay lập tức hai rồi bốn người bắtchước đến ngồi gầnngười đầu tiên. Mộttrong những người mới di chuyển là một cậu bé. Những người khác cao tuổi hơn. Trong đó có một người già hằn hoi. Không ai nói một tiếng nào. Họ tiếp tục giữ bó hương đang cháy trong tay. Mario nói đùa: Một vườn cảnh hấp dẫn đấy chứ, phải không cô? Chúng ta chơi trò gì với họ bây giờ đâỳ? Anh đưa tay tháo một dương vật gỗ kích tấc trung bình khỏi một cành cây, nói: Tôi không biết làm như vậy có là phạm thánh hay không, nhưng tôi...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện bóp vú Truyện dịch Truyện ngậm cặc
Loan mắt nai - Tác giả Lê Thị Thu Phương
Cả một cái biệt thự to lớn hiện đại kín cổng cao tường của vợ chồng cô giáo Phượng là một chứng cứ cho thấy Phượng rất giàu, nàng dạy học chỉ như là một thú tiêu khiển ở mấy trường nữ sinh. Khải được một bà đã từng nhờ chàng đến nhà “cắt hoa” giới thiệu với Phượng. Lúc đến chạm mặt, Phượng “hách” đến độ không thèm nhìn thẳng chàng, nàng đang cúi đầu ngồi làm việc ở thư phòng trong căn biệt thự to lớn đó Khi Khải khoan thai đặt bước chân vào trong căn thư phòng của Phượng, việc đầu tiên là chàng chạm mặt trước một dung nhan đầy sang cả của một người đàn bà trí thức. Phượng chỉ ngước lên nhìn phớt qua Khải với lời chào ngắn ngủi rồi nàng cúi xuống tiếp trên mặt bàn ra chiều không mấy quan tâm đến người đàn ông đã do chính nàng yêu cầu được quen biết. Mãi về sau, Khải mới biết rõ lý do tại sao Phượng lại không ngước mặt lên để nhận diện chàng, để quan sát một món hàng do chính nàng yêu cầu chàng xuất...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ cô giáo Sex bú cặc Sex bú vú Truyện bóp vú Truyện liếm lồn Truyện phá trinh

Thể loại

Top 30 truyện sex hay nhất

Top 7: Phá trinh
Top 15: Vắng chồng
Top 18: Yến
Top 20: Cô hàng xóm
Truyện sex có thật Truyện sex loạn luân Truyện sex hiếp dâm Truyện sex vợ chồng Truyện sex ngoại tình Sói săn mồi