Bạn đang đọc truyện sex tại trang web http://truyendam.org
Đọc truyện sex ở đây sẽ giúp bạn có thêm rất nhiều kiến thức về chuyện địt nhau... Đọc càng nhiều, địt nhau càng giỏi!
Thông báo: Truyensex.tv đổi sang tên miền mới: truyensextv.pro
Truyện người lớn » Truyện sex dài tập » Thiếu gia phong lưu – Quyển 1 » Phần 180

Thiếu gia phong lưu - Quyển 1

Phần 180

Thường Nhạc tà tà nhìn Sở Phi Dương, mày kiếm giương lên nói:

– Vừa rồi mày nói biến tao thành thái giám, aizzz, thật đáng tiếc, tao vốn chỉ định đánh mày một chút coi như xong, nhưng bây giờ xem ra đành phải cắt cậu em của mày mới được.

Thân hình Sở Phi Dương run rẩy, trong đầu gã không tự chủ được thầm nghĩ: “Nếu em trai tao thật sự bị cắt mà nói, vậy không bằng để tao chết còn tốt hơn. Em trai cũng mất, còn sống làm chó gì, đầu tiên là không thể chơi gái nữa.”

Lý tưởng lớn nhất của Sở Phi Dương là trái ôm phải ấp, cưa đổ hết mỹ nữ trong thiên hạ, nếu như không thể chơi nữa, vậy chính là lý tưởng của gã tan vỡ, lý tưởng tan biến chính là bi kịch lớn nhất cuộc đời.

Còn một nguyên nhân nữa khiến gã cảm thấy sợ hãi khi mất đi em trai nhỏ của mình, chính là nếu gã mất đi em trai mà nói… không thể nối dõi tông đường.

Xoẹt!

Phi đao sáng như tuyết vạch phá bầu trời, trực tiếp lao về phía hạ bộ của Sở Phi Dương, Sở Phi Dương chỉ cảm thấy phía dưới chợt lạnh đi.

“Xong rồi, xong cả rồi.”

Đầu óc Sở Phi Dương trống rỗng.

– Oa, chim nhỏ cũng thẹn thùng, Lạc Vân dọn cỏ giúp gã đi!

Trên mặt Thường Nhạc mang theo nụ cười tà mị, ánh mắt nhìn xéo qua phía dưới của Sở Phi Dương.

Lúc này Sở Phi Dương mới tỉnh ngộ, một đao vừa rồi chỉ cắt rách quần gã, mà chiếc đao sáng như tuyết kia vẫn đang luẩn quẩn tản mát ra ánh hào quang cực kỳ quỷ dị. Nghe thấy lời nói của Thường Nhạc, một chiếc đao kỳ công giống như lách một độ cong bắt đầu cắt bốn phía xung quanh em trai nhỏ của Sở Phi Dương, mắt thấy cỏ dại ngày càng ít, nếu như đao tiến vào thời khắc mấu chốt…

Cửa phòng bị đẩy ra, một người từ bên ngoài bước đi vững vàng nện bước đi tới, lạnh lùng thốt:

– Thường Nhạc, sự sống chết của Sở Phi Dương, chưa đến lượt cậu quyết định.

Cao Tiếu ở gần cửa phóng nhất cả kinh, theo bản năng ngăn lại, một thân ảnh đã hiện ra ngay trước mặt gã, người nọ giơ tay bắt lấy tay Cao Tiếu, hơi hơi hướng về phía trước nhấc lên.

Tay kia thì hóa thành chưởng, nhẹ nhàng nhấn một cái ở ngực Cao Tiếu, Cao Tiếu thống khổ kêu lên một tiếng, cả người giống như làm bằng giấy bay thẳng ra ngoài rồi ngã xuống đất.

– Thiết Bích!

Đồng tử của Thường Nhạc co rút lại, bản thân hắn không ngờ không tính tới ông ta sẽ đến đây.

– Móa, ông hiếp chết mày.

Cao Tiếu vừa ngã xuống đất thì lập tức đứng lên, hai chân trực tiếp đạp về phía Thiết Bích.

Thiết Bích thản nhiên nói:

– Công phu không tệ.

Ông ta lập tức đá ra một chân, hai người huých chân vào với nhau, chân Cao Tiếu bị khóa chặt, căn bản không thể đá ra ngoài. Thiết Bích căn bản không ngừng hơi thở, cười dài một tiếng:

– Tới đây, cho tôi xem sức mạnh của nhóc con.

Nói xong, một quyền lại oánh tới.

Cao Tiếu cũng vội vàng bật hơi, một quyền cũng đánh ra ngoài, hai nắm tay đụng vào nhau gây ra tiếng ‘phanh’ lớn. Cao Tiếu cảm thấy cổ tay vô cùng đau nhức, thiếu chút nữa thì bị bẻ bãy, thân thể lui bước về phía sau, thân hình lung lay suýt nữa ngã sấp xuống.

Thiết Bích cũng lui về sau hai bước, lắc lắc tay nói:

– Quả nhiên không tệ, lại lần nữa.

Nói xong, ông ta nhấc chân đá vào cửa phòng, nhanh chóng lao về phía Cao Tiếu.

Thần kinh Cao Tiếu trở nên căng thẳng.

– Để tôi thử xem!

Lúc này, quyền thứ hai của Thiết Bích lại đánh về phía Cao Tiếu, Kim Ngưu ở bên cạnh trực tiếp bỏ qua đối thủ, đưa nắm tay đến ngăn trước mặt Cao Tiếu.

Ầm!!!

Kim Ngưu lui về phía sau bốn năm bước, kim quang trong cơ thể chợt lóe lên, lần này Thiết Bích chỉ lui về phía sau một bước, ông ta nhíu mày nói:

– Hóa ra là sở hữu dị năng Hộ thân? Ha ha, quả thật khó có được một đối thủ tốt, tới đây.

Nói xong, nắm tay lại oanh tới, lúc này khoảng cách thời gian quá ngắn, Kim Ngưu còn chưa chuẩn bị xong, nhưng gã cũng không chút do dự tiếp một quyền.

Thân thể Kim Ngưu bị đánh bay ra xa hơn mười thước, lưng đập mạnh vào vách tường khiến vách tường lung lay. Kim Ngưu lắc lắc cái đầu hơi bị choáng, miễn cưỡng đứng lên.

Thiết Bích lạnh lùng cười:

– Trúng quyền bốn phần công lực của Thiết Bích này lại không ngã xuống, thật sự là một kỳ tích. Xem ra trình độ dị năng rất sâu rồi, tuy nhiên…

– Thiết Bích, dường như ông đã quên sự tồn tại của Thường Nhạc tôi.

Thường Nhạc đứng ở một bên, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, phi đao của Lạc Vân vẫn đang xoay tròn ở phía dưới của Sở Phi Dương, chỉ cần Thường Nhạc gật đầu một cái, một thái giám liền chính thức được sinh ra.

– Muốn dùng một thứ phế phẩm để uy hiếp tôi?

Ánh mắt Thiết Bích trực tiếp bức về phía Thường Nhạc, tâm thần Thường Nhạc tản ra, trong một chớp mắt, Thiết Bích đã bắt đầu triển khai, quyền kia chợt kích phát ra sức mạnh mãnh liệt.

Bịch!

Trong sự vội vàng, Thường Nhạc lại bị nắm tay của đối phương đánh lui hai bước, nhưng đây chỉ là bắt đầu, nắm tay của Thiết Bích trong chớp mắt vừa đánh ra đã di chuyển đến trước mặt Thường Nhạc

– Củ chuối thật!

Thường Nhạc lần đầu tiên bị uất ức như vậy, nắm tay của Thiết Bích đã ở chỗ mình, chỉ cần Thiết Bích thoáng dùng sức, đầu mình sẽ lập tức bị kích phá.

Nhưng Thường Nhạc chịu một kích kia của Thiết Bích lại lâm vào bên trong cảm giác kỳ diệu, giống như thủy triều vận hành cánh tay trái của hắn, khi cánh tay trái của hắn đi ra, hắn cảm thấy một loại thoải mái chưa từng có từ trước đến nay ập đến, hơn nữa càng ngày càng thoải mái, gần như khiến hắn không kìm nổi mà phát ra tiếng rên rỉ, nhưng uy hiếp của nắm tay lại khiến Thường Nhạc rất không vui.

Hai mắt Thiết Bích đảo qua, hai đạo hàn quang lóe ra, ông ta bỗng nhiên lạnh lùng nói:

– Nói cho tôi biết, người phụ nữ bị cậu mang đi từ thành phố H hiện tại đang ở đâu. Nếu cậu dám nói dối một câu mà nói, tôi sẽ tháo tứ chi của cậu xuống, cậu hiểu chưa?

Ban đầu còn tưởng Thiết Bích sẽ lợi dụng mình để đổi về Sở Phi Dương, không ngờ Thiết Bích lại quan tâm tới một người phụ nữ râu ria, điều này khiến Thường Nhạc kinh ngạc.

Đương nhiên, Thường Nhạc biết Thiết Bích không phải loại người nói đùa, ông ta không phải người bình thường, ông ta là người nói ra sẽ lập tức làm được, Sở Phi Dương ở bên cạnh thấy Thường Nhạc kinh ngạc thì âm thầm vui mừng, nhưng bảo bối của hắn vẫn đang dưới sự khống chế của phi đao Lạc Vân, gã cũng chỉ có thể dấu sự vui mừng này trong lòng.

Nhưng, ngay khi Thường Nhạc suy xét có nói ra tung tích của Nô hay không, bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa.

Cùng lúc đó, Thường Nhạc cảm thấy khí thế hùng mạnh vô hạn tràn ngập trong phòng, loại khí thế này rất dũng mãnh, dũng mãnh tới trình độ khiến người không thở nổi.

Người đến là cao thủ, hơn nữa là tuyệt thế cao thủ, điểm này có thể nhìn thấy từ tiết tấu và tần suất gõ cửa, đó là phương thức gõ cửa rất độc đáo.

Âm thanh được gõ ra là thứ người thường tuyệt đối không làm ra được, cho dù ngẫu nhiên cũng sẽ không, mặc dù thế giới này đều được tạo thành từ ngẫu nhiên, nhưng loại tiếng gõ cửa này, cũng là thứ ngay cả ngẫu nhiên cũng không làm được.

Tiếng gõ cửa chứa lực xuyên thấu độc đáo làm cho người ta thân bất do kỷ cảm thấy tâm linh của mình bị chấn động.

Thiết Bích lúc này cũng cảm thấy kỳ lạ, ánh mắt ông ta liếc về phía cửa, dùng sức túm lấy quần áo Thường Nhạc vung mạnh lên, Thường Nhạc bị quăng ra ngoài, bay thẳng về phía cánh cửa.

Mắt thấy sắp đụng vào vách tường, Thường Nhạc dùng tay trái ấn lên vách tường một cái, lập tức ổn định thân hình. Thường Nhạc không ngờ phát hiện ra tay trái của mình không còn đau đớn nữa.

Trái lại là cảm giác sức mạnh càng tràn đầy.

Thiết Bích đưa lưng về phía tường, mặt hướng về phía cửa. Cửa mở ra, một người hiện ra, không ngờ lại là một ông già.

Thường Nhạc vừa nhìn thấy đối phương thì vô cùng kinh ngạc:

– Lão Lạc, sao ông lại ở đây?

– Nếu tiểu tổ tông cháu xảy ra chuyện, trời sụp xuống mất. Cho nên ta nhất định phải tự mình tới đưa cháu về.

Lão Lạc thấy bộ dạng của Thường Nhạc, trái tim đang treo của ông ta cuối cùng cũng hạ xuống.

– Đừng coi cháu là trẻ con được không, người có thể hạ gục Thường Nhạc cháu còn chưa sinh ra trên đời!

Trước mặt nhiều thủ hạ như vậy, bị Lão Lạc coi như trẻ con, Thường Nhạc có chút buồn bực.

Lão Lạc hiền lành cười rộ lên:

– Bất kể như nào, có ta ở đây, không ai có thể giết cháu.

Nói xong, Lão Lạc hướng về phía Thiết Bích:

– Đây hẳn là đồ đệ của Lão Hầu, hôm nay tôi không so đo với cậu, cậu đi đi!

Mày Thiết Bích khẽ giương lên, lạnh lùng mở miệng nói:

– Vậy còn phải xem ông có bản lĩnh đó không!

Lão Lạc bước về phía trước một bước:

– Sao, cậu muốn dùng vũ lực để giải quyết với tôi?

Lập tức, một áp lực lớn đè về phía Thiết Bích, nhưng Thiết Bích vẫn như không có chuyện gì, giống như căn bản không cảm giác được gì cả.

Có thể lên mặt như vậy trước mặt Lão Lạc, Thường Nhạc rất bội phục sự gan dạ của Thiết Bích.

Thiết Bích cười to nói:

– Nếu như ông nhất định phải quản chuyện này, vậy để tôi hầu tiếp là được, tôi sớm đã muốn lĩnh giáo công phu của vua sát thủ trong truyền thuyết nhưng vẫn không có cơ hội, cho nên, hôm nay tôi muốn biết xem ông rốt cuộc thuộc loại trình độ nào. Hôm nay khí trời tốt, chính là cơ hội tốt.

Thiết Bích nói xong thì chắp tay, bước về phía trước một bước, đột nhiên gọi một quyền tới, quyền thế lạnh thấu xương như gió băng mùa đông lạnh lẽo mang theo sát khí khôn cùng, cũng mang theo cả hàn ý tiêu điều.

Lão Lạc không chút hoang mang, hai chân ông hơi cong, một quyền đánh ra ngoài. ‘Ầm’ một tiếng, bọn họ đồng thời bị chấn động lui ra sau ba bốn bước, hai quyền tương giao sinh ra dòng khí thật lớn, đẩy lui những thứ ở gần về phía sau.

Đồng thời, một cảm giác uất ức mạnh mẽ bao phủ Thường Nhạc, may mắn thời gian không phải quá dài, bằng không, thật đúng là chịu khổ.

Dòng khí này thổi lên trên nóc nhà nhưng lại ép tất cả đèn đóm dập nát, mảnh vỡ bóng đèn như mưa trên diện rộng hạ xuống, giống như một trận mưa thủy tinh.

Lão Lạc gật đầu:

– Không ngờ cậu lại chiếm được mười phần hỏa hậu của Lão Hầu, quả nhiên không tệ, chúng ta lại lần nữa thử xem.

Sắc mặt Thiết Bích hơi hơi trắng, thở hổn hển mấy hơi nói:

– Vua sát thủ không hổ là vua sát thủ, dị năng quả nhiên là lư hỏa thuần thanh, tôi thật sự khâm phục, cũng bái phục. Nhưng ông đã có hứng thú như vậy, chúng ta làm lại lần nữa thử xem.

Nói xong, Thiết Bích bình ổn tâm thần, thân thể hư vô như quỷ mị bắn ra phóng thẳng về phía Lão Lạc. Lão Lạc cũng hít một hơi dài, thả người tiếp đón, qua trong giây lát, hai người gần như đã quần chiến trên ba mươi chiêu.

Do tốc độ của bọn họ quá nhanh, Thường Nhạc thậm chí không nhìn thấy rõ lắm, chỉ thấy quyền cước bay tán loạn khiến hắn hoa cả mắt, cũng thật sự cảm nhận được sự cách biệt công phu của mình với họ, thật đúng là không đủ sức, thì ra căn bản không phải cùng trên một cấp bậc.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Thông tin truyện
Tên truyện Thiếu gia phong lưu - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện dâm Trung Quốc
Ngày cập nhật 08/11/2017 21:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Đổi vợ đổi chồng - Tác giả Hiển Dâm Trương Minh Giảng
Mỗi lần An qua chơi, Tân thường khen An ăn mặc đẹp, có lần An bận quần đùi ngắn, Tân nói thẳng: An đưa đùi đưa vế ra dụ ai vậy? Thường thì An chỉ tủm tỉm cười trừ, không trà lời, nhưng trong lòng rạo rực. Còn Sinh thỉnh thoảng cũng đùa với Liên, vợ Tân khi nàng mặc áo hở cổ, hở ngực: Đồ nghề bà này trông còn ngon hơn đồ bơm nữa! Lời qua tiếng lại, bốn người nói đùa một cách tự nhiên không e dè gì. Một ngày kia, Sinh nửa đùa nửa thật nói: Vợ tôi ngon, đem đấu xảo được... Anh Sinh nói vậy, tôi muốn ra chấm thi quá. Tân nói. Thôi đi hai ông, sợ mấy ông gặp của lạ là “khóc ngoài quan ải” liền, sức đâu mà chấm thi. Liên, vợ Tân trả lời. Chưa bà nào cho thử sao dám nói. Tôi với ông Tân đây bảo đảm thừa khả năng cho các bà. Sinh biện hộ cho hai ông. Nói vậy chớ Sinh may mắn đã được ngắm lồn vợ Tân một cách công khai và danh chính ngôn thuận...
Phân loại: Truyện sex dài tập Cho người khác địt vợ Trao đổi vợ chồng Truyện sex bú lồn
Đời làm thuê
Phần 22 Những sợi lông đen phía bên dưới cũng đã dính bết vào nhau. Tôi khẽ gãi thêm vào đó thì nước nhờn càng chảy ra nhiều hơn nữa. Một lúc sau thì không thể nào chịu được nữa tôi khẽ nói: Nào tụt hẳn ra đi, để anh vuốt nào. Nhìn cái lồn của hai em như vậy thì anh không thể nào chịu được nữa rồi, muốn mút quá. Đấy chưa em đã bảo là tụt ra rồi mà cứ làm cái kiểu vạch vạch, khó chịu bỏ xừ lên được đấy. Nói xong thì Lan với Trúc cũng đồng loạt mà cởi chầm chậm hai cái quần lót ra. Tôi thấy thích quá lên càng đưa tay vào bên trong mà day nhè nhẹ. Nước nhờn bên trong càng chảy ra nhiều hơn nữa. Một lúc sau thì tôi không để ngón tay của mình ở bên ngòai nữa mà chầm chậm đút nhẹ ngón tay vào bên trong cái lỗ lồn. Những cảm giác ấm áp sướng không thể nào chịu được nữa. Từng thớ thịt nóng ấm ở hai cái lỗ lồn quấn chặt lấy ngón tay của tôi tôi càng móc...
Phân loại: Truyện sex dài tập Địt đồng nghiệp Địt nhau với đồng nghiệp Đụ tập thể
4 thằng quỷ nhỏ - Tác giả Nam Kỳ Lựu Đạn
“Bữa hỗm tụi mày giúp tao dụng kế hay quá trời, còn đây là chuyện của tao với cô giáo, tụi mày phải hứa không được hé miệng cho ai biết, tao mới cho tham gia.”, Thằng Tường nói. “Chơi với tụi tao bao lâu rồi, mày có thấy tụi tao thèo lẽo với ai hông mậy?”, Thằng Tạo hỏi. “Đúng đó. Hễ cô giáo hổng chịu thì tụi tao rút lui, không hé miệng một lời. Tao thề độc đó.”, Thằng Tòng hứa. “Tao cũng thề nữa.”, Thằng Tài giơ tay lên. ... Bạn đang đọc truyện 4 thằng quỷ nhỏ tại nguồn: http://truyendam.org/4-thang-quy-nho/ “Tường nè, nãy giờ kiểm tra, chị thấy môn Toán em mất căn bản rồi phải học lại từ đâu mới được, chứ học như vậy chắc em thi rớt quá.”, Cô Thiên Trang nghiêm khắc. “Dạ, em biết chứ, chị dạy em nha,”, thằng Tường năn nỉ, “lở thi rớt chắc má em buồn lắm.” “Còn 4 tháng nữa, chắc cũng đủ thời gian, mà em phải siêng mới được.”, Cô giáo lẳng lơ, “Em tính trả công chị sao nè?” “Chị muốn gì...
Phân loại: Truyện sex dài tập Địt cave Đụ tập thể Truyện bạo dâm Truyện học sinh Truyện phá trinh Truyện sex 0-9

Thể loại

Top 30 truyện sex hay nhất

Top 7: Phá trinh
Top 15: Vắng chồng
Top 18: Yến
Top 20: Cô hàng xóm
Truyện sex có thật Truyện sex loạn luân Truyện sex hiếp dâm Truyện sex vợ chồng Truyện sex ngoại tình Sói săn mồi Truyện hentai HentaiVn