Bạn đang đọc truyện sex tại trang web TruyenDam.org
Đọc truyện sex ở 'Truyện dâm chấm org' sẽ giúp bạn có thêm rất nhiều kiến thức về chuyện địt nhau... Đọc càng nhiều, địt nhau càng giỏi!
Từ ngày 10/05/2022 truyensex.tv đổi sang tên miền mới: truyensextv.pro
Truyện người lớn » Truyện sex dài tập » Thiếu gia phong lưu – Quyển 1 » Phần 129

Thiếu gia phong lưu - Quyển 1

Phần 129

Lâm Chính Quốc không còn lắc lư chung trà trong tay của mình nữa, ánh mắt chăm chú nhìn vào ván cờ, trong miệng thì thào nói:

– Tại sao? Tại sao lại có cái thủ đoạn như vậy?

Bác Trung đứng kế bên thò tay ra nắm lấy quân cờ, hoàn toàn không để ý Thường Nhạc và Lâm Chính Quốc đang đấu cờ, tranh chóng hóa giải bàn cờ, sau khi diễn biến mấy chiêu, rốt cục thở dài một hơi, đặt quân cờ lên bàn rồi nói:

– Quả nhiên là một cao thủ tuyệt đỉnh! Bây giờ nghĩ đến tay cao thủ này, dường như cũng không phải là quá khó khăn, Tiểu Thường trước đó cũng đã nghĩ đến cuộc chuyển hoá như thế, thật sự là một lối suy nghĩ rất tuyệt! Đúng là đương kim tuyển thủ của quốc gia cũng sợ rằng không có ai có thể tính đến bước đi như vậy!

Bác Trung sau một trận cảm thán, Lâm Chính Quốc lại ra sân, ông ấy nhìn chằm chằm Thường Nhạc nói:

– Bất kể tay chơi cờ nghiệp dư hay chuyên nghiệp trong thiên hạ, ta đây rất tự tin nhận lấy mười phần, nhưng chưa từng thấy qua, cũng chưa từng nghe nói qua cái tên Thường Nhạc này, ta muốn hỏi, cháu rốt cuộc là ai?

Thường Nhạc lập tức phát huy hành động, lộ ra một nụ cười khiêm tốn, cũng không trả lời.

Lâm Chính Quốc lại nhìn vào ván cờ, nhìn Thường Nhạc nói:

– Hay, đây quả thực có thể nói là một quân cờ tuyệt diệu, nếu như lúc đó ta phá bỏ tay xuống cờ của cháu, không thay đổi như vậy, chàng trai trẻ làm sao ứng đối đây?

Thường Nhạc cười cười nói:

– Đây cũng là điều cháu lo lắng, nếu nói như vậy. Cháu sẽ tiếp tục công kích con rồng của quân cờ màu trắng, chỉnh lý lại ở giữa những quân cờ màu đen, sau đó quay đầu lại ăn mất quân cờ ở đằng sau.

Lâm Chính Quốc sửng sốt hỏi:

– Ý của cháu là, đầu tiên là đánh nghi binh, giả bộ ăn một quân cờ, sau đó đạt được lợi rồi mới quay lại ăn hết những quân còn lại? Đúng không?

Thường Nhạc cười cười, gật gật đầu nói:

– Vâng.

Sau khi Lấm Chính Quốc ở trong bàn cờ sắp xếp vào chiêu nói:

– Nếu như đi những bước như thế, thì tình thế của cháu cũng không chắc là tốt? Theo ta thấy, vẫn là một ván cờ nhỏ, thì xem coi ai thu quân tốt hơn.

Thường Nhạc cười cười nói:

– Ông nội nói rất đúng. Nếu như lúc đó ông bình tĩnh một chút, người thua ván cờ này chắc chắn là cháu, bởi sau khi ăn quân cờ này, tất nhiên sẽ bị lui về sau, tuy rằng trước mấy bước đã tăng điểm trống, nhưng ông lại có được quyền đi trước, cuối cùng chắc chắn con đã thua liền hai quân cờ rồi.

Lâm Chính Quốc lại chỉ vào bàn cờ ở quân cờ cuối cùng nói với Thường Nhạc:

– Cái bước này ta cũng đã từng nghĩ đến, nhưng ta làm sao đi quân cờ này, cũng không nghĩ tới sau khi thay đổi, cháu ở giữa đã gia tăng lực lượng quân cờ, nên quân cờ này đã thành lập ngoài ý muốn rồi, vậy là quân cờ này đã thua rồi đó!

Sau khi cảm thán một phen, Lâm Chính Quốc lại hỏi:

– Vậy cháu có thể nói vừa nảy cháu làm như thế nào mà nhìn thấy bước cờ này vậy? Tính toán có thể đi đến bước này, thật là không thể tưởng tượng mà!

Thường Nhạc đối với ván cờ này cũng rất say mê, trầm ngâm một lát sau nói:

– Kỳ thật, sự thay đổi này có nhiều cách để đi, khi cháu vây chặt con rồng của quân cờ màu trắng, cũng cố hết sức lùi quân cờ của mình về sau, thật sự mà nói, bước cờ cuối cùng chẳng qua là cảm giác lúc đó của cháu thôi. Tuy cháu đã tính toán, nhưng tất nhiên cũng không nắm chắc, khi đang thay đổi, quân cờ của cháu đã bị lùi về phía sau, cuối cùng thì bước cờ đó cũng có thể thắng lớn rồi.

Dừng một chút, Thường Nhạc để cho ông lão một chút không gian để suy nghĩ, lại nói:

– Nói thật, cháu cũng không biết phải giải thích như thế nào để hai ông hiểu. Nói thế này đi, lúc đó cháu lựa chọn cách đi như thế, mặc dù đã có suy nghĩ một chút, nhưng đa số là theo một loại bản năng nương tựa, cũng có thể nói là đi theo cảm giác thôi.

Lâm Chính Quốc và bác Trung sau khi nghe nói như vậy, liếc mắt nhìn nhau một cái, vẻ mặt cũng lộ ra một chút kinh ngạc, Lâm Chính Quốc cười khổ một cái nói:

– Đi theo cảm giác à! Thật không nghĩ tới cảm giác của cháu đối với quân cờ này lại nhạy bén như thế, ta học chơi cờ được nhiều năm như vậy, vẫn không có tiến bộ lớn, chỉ có thể là tay chơi nghiệp dư vậy thôi, năm đó sư phụ của ta nói rất đúng! Ông ấy nói ta không có năng lực nhận thức quân cờ và cục diện đối đầu, chung quy không phải người có biệt tài chơi cờ.

– Ông nội người nghiêm trọng quá rồi, nếu người không có biệt tài chơi cờ, thì trên đời này cũng không có nhiều người biết chơi cờ rồi.

Thường Nhạc rất là sợ hãi nói, đột nhiên lại ý thức được hình như là đang nâng bản thân mình lên, rồi buồn rầu che miệng mình lại.

Cũng may, Lâm Chính Quốc cũng không để bụng, nhưng lại dùng ánh mắt như lửa nóng nhìn Thường Nhạc, thế nhưng giống như một lão Ngoan Đồng cười nói:

– Nhóc, cháu chính là truyền nhân cuối cùng của người mà tiếng tăm vang lừng “Vô liêm sỉ” – Công tử Nhạc đúng không?

Bác Trung giật mình, tuy rằng ông không có lên , nhưng đại danh của công tử Nhạc trong truyền thuyết ông cũng đã nghe qua.

Lâm Quai Quai nhìn Thường Nhạc si mê, không ngờ người trong mộng của mình lại nổi danh như vậy. Tuy nhiên, thanh danh này quả thật có chút không dễ nghe. Nhưng có ai để ý đâu, ánh mắt dâm đãng và nụ cười vô liêm sĩ của Thường Nhạc sớm đã khiến Lâm Quai Quai si mê rồi.

Thường Nhạc giật mình, lùi sau một bước, vẻ mặt khoa trương nói:

– Vậy cũng bị ông nhìn ra, không sai, vãn bối chính là công tử Nhạc, nhưng truyền nhân cuối cùng của “Vô liêm sỉ”, cái tước hiệu này là do thằng nhóc Đuờng Bá Hổ vu cáo hãm hại cháu đấy, kỳ thật, biệt danh lúc đó của cháu là “Khôi ngô tuấn tú, phong lưu phóng khoáng, nhất cây lê hoa đè hải đường Công tử Nhạc”.

Nhìn thấy Thường Nhạc sau khi thừa nhận, Lâm Chính Quốc đột nhiên giữ chặt tay của Thường Nhạc, âm thanh thiếu chút nữa nghẹn ngào:

– Nhóc, cháu có biết không, cháu chính là thần tượng của ta, ta cứ tưởng công tử Nhạc là một người trung niên, không nghĩ rằng chỉ mới 16 tuổi thôi.

Thường Nhạc hết hồn nhảy lên một cái, chợt chân lùi về sau, ngây ngô nhìn ông lão có chút dại trai.

Lâm Chính Quốc cũng ý thức được bản mình có chút thất thố, xấu hổ ho khan hai tiếng, mới nghiêm mặt nói:

– Năm năm về trước cháu và Đường Bá Hổ sau khi đấu một trận kinh thiên, ta đã bị thực lực của cháu thuyết phục rồi, lão đây cũng đã vận dụng rất nhiều phương pháp để gặp cháu xin chỉ giáo một lần, nhưng cũng không thành công. Không nghĩ tới hôm nay có thể nhìn thấy cháu, thật sự là duyên phận mà!

– Đúng vậy, đúng vậy, duyên phận, là duyên phận!

Thường Nhạc cũng chỉ có thể cười khổ phối hợp gật đầu, dù thế nào đi nữa trên khuôn mặt của hắn vẫn có chút đắc ý, 5 năm trước, cũng là năm hắn 11 tuổi, cuối cùng cũng một mũi tên quật ngã được Đường Bá Hổ, nghĩ lại, ván cờ của nắm đó, vẫn còn lưu truyền đến hôm nay, có vô số người đã hết sức si mê.

Lâm Quai Quai nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của Thường Nhạc, không khỏi bật cười khì khì một tiếng.

– Bé ngốc, cười cái gì mà cười?

Lâm Chính Quốc giả vờ giận hờn nhìn cháu gái ông một cái, rồi dùng ánh mắt mờ ám nhìn Thường Nhạc nói:

– Nhóc, xem ra cháu rất thân với Đường Bá Hổ có phải không, chi bằng cho ta xin một ít thông tin để liên lạc với cậu ta được không? Cháu thấy sao?

Dùng đầu ngón chân cũng biết, ông lão này muốn đấu một trận với Đường Bá Hổ mà, nhưng nghĩ đến cái miệng mắng người rất mạnh của Đường Bá Hổ, trên mặt Thường Nhạc lộ ra thần sắc rất khó xử, nhất thời trầm mặc không nói.

Lâm Chính Quốc khuôn mặt lộ vẻ uy nghiêm, có chút ngang ngạnh nói:

– Nhóc con, ngàn lần đừng nói cháu không biết người đó nha. Trên mạng sớm đã có tin đồn nói các cháu đã có chi giao với nhau, hai năm trước còn song kiếm hợp bích làm nhục mấy gã cao thủ của Nhật Bản, hừ hừ, mau khai thật đi!

Trên mặt có hơi buồn bực, Thường Nhạc yếu ớt nói:

– Ông nội, không phải cháu không nói, chủ yếu là tên kia rất quái dị. Người cũng biết đấy, trên đều nói gã rất quái gở, vì thế, không thông qua sự cho phép của gã, cháu cũng không dám nói lung tung đâu.

– Như vậy, được rồi, ngươi giúp ta hỏi đi.

Lâm Chính Quốc rất là bất khuất, đột nhiên dường như nghĩ ra điều gì, lúc này mới hỏi:

– Nhóc, tại sao trước đây ta không tra được lai lịch của cháu vậy? Ừ, đến đây, nói cho ta nghe, gia đình của cháu, cả thân phận cháu nữa.

Quai hàm của Thường Nhạc thiếu chút nữa bị nện trên mặt đất, hắn vốn khẳng định ông lão này đã điều tra qua thân phận của hắn rồi, không ngờ ông ấy không áp dụng bất kỳ thủ đoạn nào. Nhìn qua Lâm Quai Quai, Thường Nhạc hiểu ra được một chút, cô bé Quai Quai kia hiển nhiên là không vạch trần thân phận của mình.

Trên mặt lộ ra một nụ cười kín đáo, Thường Nhạc chậm rãi nói:

– Cha cháu tên là Thường Thiếu Long, ông nội là Thường Thiên Quân.

– Thường Thiên Quân?!

Lâm lão gia rung động mạnh một cái, thất thanh nói:

– Nguyên Tư lệnh quân khu Tây Nam, 20 năm trước đã nhận cấp bậc Trung tướng – Thường lão gia?

– Ách. Đúng vậy.

Thường Nhạc cố hết sức giữ vững bình tĩnh gật đầu, trải qua thời gian dài, đều là người khác đi thăm dò thân thế của hắn, lần này chủ động tự giới thiệu, thật đúng là khiến hắn có chút không quen.

Hít sâu một hơi, Lâm Chính Quốc cố hết sức duy trì bình tĩnh. Trên thực tế, là một người cũng nhìn ra được, ông lão này xém tí nữa bị lệch răng. Đã biết ông nội Thường Nhạc là ai, dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được ông ngoại của hắn là ai, Lâm Chính Quốc đột nhiên cảm thấy, bản thân đã thu được lợi lớn rồi.

Dùng ánh mắt tán thưởng nhìn cháu gái ông một cái, cho đến khi nhìn thấy Lâm Quai Quai đỏ mặt xấu hổ cuối đầu, Lâm Chính Quốc vỗ vai Thường Nhạc nói:

– Tốt, tốt, không hổ là con cháu nhà tướng, tuổi còn nhỏ đã có phong độ đại tướng! Đúng rồi, Quai Quai, đi xem đồ ăn đã nấu xong chưa, hôm nay ta muốn cùng với người trẻ tuổi này uống mấy chén!

Nhìn thấy quyền phát ngôn cuối cùng của lão đại (Lâm Chính Quốc) trong nhà mình khen Thường Nhạc không dừng, trong lòng Lâm Quai Quai cảm thấy phấn khởi, cô cảm thấy ông trời không có vứt bỏ cô, và cảm thấy cuộc sống của cô lại có ý nghĩa, rồi vô cùng vui vẻ chạy về phía nhà bếp.

Lúc này, Lâm mẹ đi tới rất đúng lúc, trên bàn đã đặt xong một mâm thức ăn nóng hổi, bà nhìn qua đồng hồ được treo tường, thì thào thầm nói:

– Đã đến giờ rồi, còn không mau qua đây?

– Mẹ, nghe nói em gái đã bạn trai về nhà, thật vậy chăng? Có lầm hay không, em gái từ nhỏ đến lớn hễ nhìn thấy con trai liền đỏ mặt, em ấy đột nhiên thay đổi tính tình hả?

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến, nhìn thấy một người con trai tuấn tú khoảng chứng hai mươi tuổi từ ngoài cửa bước vào, bà Lâm hết sức ngạc nhiên.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Thông tin truyện
Tên truyện Thiếu gia phong lưu - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện dâm Trung Quốc
Ngày cập nhật 08/11/2017 21:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Bạn cùng lớp - Tác giả Thoong
Phần 30 Thiên hạ vẫn cười tôi dại gái. Tưởng gì, chớ dại gái thì đã sao, nhất là gái đẹp. Nhưng cũng vì dại gái mà tôi chẳng bao giờ dứt khoát được bất cứ chuyện gì đến nơi đến chốn. Nghĩ một đằng nhưng luôn làm một nẻo khác. Tỉ dụ, tôi tính trong bụng lẳng lặng bỏ trường mà đi, vậy mà cái miệng lại toon toon đi kể vào cái ống nhổ của con Syl. Nó tròn xoe mắt nhìn tôi sửng sốt, chất vấn tôi đủ điều. Nó cho rằng vì nó ghen tương với con Li nên tôi giận. Rồi nó tự vả vào mồm nó đôm đốp, miệng tía lia xin lỗi. Tôi nói hết nước hết cái lý do tại sở cũ gọi đi làm việc lại nên không thiết học hành nữa. Vả lại, kinh nghiệm cho thấy học mãi ngu vẫn hoàn ngu. Con Syl lại càng khóc rống lên vì cho rằng tại nó bu tôi không hở nên đầu óc tôi lúc nào cũng ám ảnh đến chuyện ăn nằm với nó mà lơ là chuyện học đi. Nó lăng xăng hứa là từ nay sẽ giữ điều...
Phân loại: Truyện sex dài tập Bú đít Đụ lỗ đít Đụ tập thể Sex bú cặc Sex bú vú Truyện bóp vú Truyện học sinh Truyện móc lồn Truyện phá trinh Truyện sex bú lồn Truyện sex dùng sextoy
Bạn bè hoan lạc - Tác giả Ngọc Linh
Phần 50 Càng nhấp mạnh thì nước nhờn bên trong cái lỗ lồn càng chảy ra nhiều hơn. Mai cũng cong cả người lên mà tận hưởng những cú nhấp mạnh của tôi vào trong cái lỗ lồn. Hai cái mép lồn cũng trơn bóng lên vì nước nhờn chảy ra thật là nhiều làm cái đầu khấc của tôi trơn bóng lên. Cái bầu vú căng tròn cũng nảy nhẹ nhẹ trong lòng bàn tay của tôi. Bênh cạnh Tùng cũng hăng hái mà nhấp mạnh vào bên trong cái lồn của vợ mình. Trang cũng đẩy mông của mình ra đằng sau mà nói: Nhấp mạnh nữa lên đi anh ơi... em sướng quá... hích hích... không thể nào mà chịu nổi được nữa rồi... hích hích... đã quá... sướng quá... hích hích... tê hết cả người rồi anh... mạnh nữa lên anh Tùng ơi... em đã. Tùng dạng hai chân của vợ mình rộng ra mà cứ thế nhấp vào, da thịt va chạm vào nhau tạo thành những tiếng pạch pạch vang lên khá là to. Phía xa xa thì Trung cũng nhấp mạnh vào cái lồn của Ngọc mạnh chẳng kém. Nhưng nước nhờn...
Phân loại: Truyện sex dài tập Cho người khác địt vợ Đụ lỗ đít Đụ tập thể Sex bú vú Trao đổi vợ chồng Truyện bóp vú Truyện liếm lồn Truyện móc lồn Truyện mút cặc Truyện NTR Truyện sex bú lồn
Bước chân âm thầm - Tác giả Sịp
Phần 30 Cậu nhỏ không ngờ bữa nay cô giáo lại chịu chơi và hưởng ứng tận tình như vậy. Phải chăng con người ta đôi khi vì hoàn cảnh buộc phải sống khép kín lòng mình, nhưng trong tiềm thức thì luôn có những đợt sóng ngầm chỉ chực phá vỡ bờ khi có dịp. Bây giờ nếu có ai nhìn cô Hoan dưới lăng kính một nhà mô phạm đầy nhiệt huyết và rất mực kín đáo chắc là không nghĩ ra. Bởi vì cô đang lồng lên như con ngựa bất kham dưới cái miệng của cậu nhỏ. Nãy giờ thằng bé cắn bú nút lồn cô lại thay phiên nhay liếm bóp day luôn cả hai vú cô nữa thì cô chịu sao cho thấu. Cô đã thoát xác trở thành một con người bình thường để tận hưởng khoái lạc đang tràn vào dằn vặt cô. Từng đợt, từng đợt, sự day dứt và niềm cực khoái gợn lên ở hai vú rồi chuyển xuống háng và lại từ lồn cô trở ngược lên ngực, những cơn sướng dập dềnh như nước liếm đáy thuyền, róc rách, róc rách và âm ỉ dữ tợn. Thằng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ cô giáo Sex bú vú Truyện bóp vú Truyện móc lồn Truyện sex bú lồn Truyện sex day lồn

Thể loại

Top 30 truyện sex hay nhất

Top 7: Phá trinh
Top 15: Vắng chồng
Top 18: Yến
Top 20: Cô hàng xóm
Truyện sex có thật Truyện sex loạn luân Truyện sex hiếp dâm Truyện sex vợ chồng Truyện sex ngoại tình Sói săn mồi