– Câu nói này nghe có vẻ rất quen! Ánh mắt Thường Nhạc nhìn hướng về phía Huyết Hổ.
Huyết Hổ lập tức tỉnh ngộ nói: – Lão đại, lần trước có một tên ngốc cũng nói một câu như thế này.
– Kết quả ra sao?
Ánh mắt Thường Nhạc lại lần nữa soi đến người Thanh Lang.
– Kết quả bị chúng ta băm cho chó ăn rồi. Huyết Hổ cẩn thận suy tư một lúc, thần sắc nghiêm túc nói.
Big Ben Tiểu Ben nhìn nhau một cái. Trong mắt chúng tràn đầy nghi hoặc: – Sao chúng tôi không được ăn nhỉ?
– Nếu tôi không muốn đem Thanh Lang cho chó ăn. Vậy thì nên làm như thế nào? Thường Nhạc hơi khổ não cau mày.
– Thiếu gia, rất đơn giản. Trực tiếp vứt cô ta cho bọn đàn ông xử. Huyết Hổ hai mắt dâm lóng lánh.
– Thường Nhạc, mày dám…
– A!
Thanh Lang chưa nói xong. Một tiếng kêu thê thảm vang lên.
Phong tiếc thương nhìn bộ quần áo của mình, có một chút buồn bực nói: – Óc của nó nhiều quá, không ngờ phun lên quần áo tôi, thật là đáng chết.
Đầu Dã Lang nát hoàn toàn rồi, chết chắc rồi.
Gã chết rồi đều không phản ứng lại. Phong rốt cuộc có lực lượng lớn bao nhiêu?
Thân hình mềm mại của Thanh Lang run lên một hồi. Cô ta bỗng cảm thấy mình đã đắc tội với một nhân vật đáng sợ. Mắt thấy Huyết Hổ từng bước từng bước lại gần. Tinh thần Thanh Lang không tự chủ trở nên lo lắng.
– Ai dám động đến Thanh Lang!
Nghe thấy tiếng này, Thường Nhạc rốt cuộc cười phá lên.
– Dương Phát, cuối cùng mày cũng xuất hiện
Bóng người trong đại sảnh chợt lóe lên. Bước chân Huyết Hổ bị chặn đứng lại. Không biết bắt đầu khi nào, bên cạnh Thanh Lang có thêm một người. Một thanh niên hết sức khiêu dâm.
– Mày là Dương Phát?
Trán Thường Nhạc bất giác cau lại.
Trong lòng hắn, đường đường là đồ đệ của Phong Thần, một thần tượng trẻ trong truyền thuyết, thì ít nhất cũng phải là một người đẹp trai vô đối, thân hình thon dài. Nhưng cái thằng dâm ô trước mặt sao chẳng thấy có liên quan đến Dương Phát trong suy nghĩ tí gì cả.
– Tao chính là Dương Phát!
Ánh mắt dâm ô nhìn quét qua đám người Thường Nhạc. Bỗng nhiên kinh ngạc nói: – Chúng mày đều là cao thủ của Công Tôn gia tộc!
– Mày đừng có nói sang chuyện khác được không. Mày lấy cái gì để chứng minh mình là Dương Phát đi?
Thường Nhạc bực mình vì thần tượng trong hình dung đã bị hủy diệt rồi.
– Quả đấm!
Dương Phát dơ tay lên. Luồng khí thế che trời phủ đất kia quét qua Thường Nhạc.
Sắc mặt Thường Nhạc hơi đổi. Loại cao thủ đẳng cấp này quả là không tầm thường. Mắt hắn hơi nhíu lại, lắc đầu tiếc nuối: – Nếu mày muốn đi ra ngoài thì rất dễ dàng, nhưng Thanh Lang bên cạnh muốn lành lặn ra đi, chỉ sợ hơi khó. Câu nói này khiến Dương Phát biến sắc.
– Thường Nhạc, mày tưởng như vậy thì có thể uy hiếp được sư phụ sao? Khuôn mặt tuyệt mỹ của Thanh Lang hiện lên chút tức giận. Nắm tay nhỏ bất giác nắm chặt lại.
– Sư phụ?
Thường Nhạc bỗng nhiên cười khúc khích. Ánh mắt ấm áp nhìn từ người Thanh Lang rồi quét qua Dương Phát. Thần sắc cổ quái nói: – Dương Phát, cô ấy là đồ đệ của mày sao?
Dương Phát lạnh lùng nhìn Thường Nhạc.
Thường Nhạc cười hì hì nói: – Dương Phát, hà tất phải căng khuôn mặt thế. Ha ha. Nếu ta kể cho Thanh Lang tiểu thư câu chuyện về Tiểu Long Nữ và Dương Quá thì tin rằng cô ấy nhất định rất thích nghe.
– Nói đi, mày thu hút tao ra đây rốt cuộc là vì việc gì?
Thần sắc Dương Phát vài phần bất đắc dĩ, gặp phải tên Thường Nhạc đê hèn vô liêm sỉ này, gã chỉ có thể tự trách mình xui xẻo.
– Rất đơn giản, chỉ cần mày nói ra mục đích ở đây. Chúng ta sẽ không còn liên quan gì. Thường Nhạc vẫn cười.
Nghe xong câu nói này, sắc mặt Dương Phát biến đổi. – Không được.
– Hài, chuyện Thần Điêu Hiệp Lữ quả thật tuyệt vời…
Ánh mắt Thường Nhạc nhìn về hướng Thanh Lang, Thanh Lang mê hoặc:
– Thần Điêu Hiệp Lữ là cái gì?
Dương Phát cắn mạnh răng. Cuối cùng chầm chậm nói: – Thực ra tao nói ra, mày chưa chắc đã tin. Tao cố ý đến đây tìm một thứ, cụ thể là gì ta cũng không rõ, nhưng sư phụ nói thời cơ đến rồi tự nhiên sẽ hiểu thôi.
– Tao tin!
Thường Nhạc không nghĩ tí gì, trực tiếp gật gật đầu.
– Sao lại tin tưởng tao? Dương Phát ngây người ra.
– Bởi vì mày là Dương Phát.
Dương Phát chăm chú nhìn Thường Nhạc. Trước khi gã rời khỏi Trung Quốc, vốn dĩ chưa nghe nói đến con người thanh niên này. Bây giờ thì đã sáng rõ cả rồi.
Nhìn hình ảnh Dương Phát và Thanh Lang rời khỏi đại sảnh, Thường Nhạc bỗng nghiêm túc nói: – Tao tin rằng kết cục của Thần Điêu Hiệp Lữ nhất định là hài kịch.
– Cám ơn!
Hình ảnh của Dương Phát đã biến mất rồi. Nhưng tiếng của gã ta vẫn còn đọng lại rõ ràng bên tai Thường Nhạc.
Dã Lang đã chết, Thanh Lang và Dương Phát đã đi. Nhưng đối với Thường Nhạc mà nói, gặt hái đã đủ rồi.
Nhìn bọn người này vẫn nằm trên mặt đất rền rĩ khổ sở, Thường Nhạc bỗng chầm chậm nói: – Muốn gia nhập Điểm G thì lập tức bò đến trước mặt tao, liếm giầy.
Vừa dứt lời, những tên rên rỉ thống khổ kia vội vàng bò đến.
– Còn lại sẽ giết!
Thường Nhạc nhìn những tên vẫn còn nằm trên mặt đất. Mấy tên trên mặt sung mãn chính khí. Hắn không do dự tí nào ra mệnh lệnh.
Bọn họ có lẽ rất khí phách. Nhưng Thường Nhạc vẫn cứ không thích.
Ánh mắt Thường Nhạc nhìn về phía Kim Ti. Cười lên một cách tà ác:
– Bắt đầu từ hôm nay, em sẽ giúp tôi xử lý Điểm G. Tôi hi vọng sau một tuần, cả phố Aden chỉ biết đến Điểm G.
Kim Ti kinh ngạc. Trong nước mắt đẹp cảm động lấp lánh. – Kim Ti nhất định sẽ dốc hết sức giải quyết tốt chuyện của Điểm G.
– Điểm G có phát triển được hay không. Không chỉ nhờ vào tâm mà còn cần đến sự bao dung của cô. Ánh mắt gắt gao của Thường Nhạc nhìn chằm chằm vào ngực Kim Ti, nghiêm trang nói.
– Kim Ti hiểu!
– Huyết Hổ, phân tán các anh em. Tôi hi vọng mọi người có thể trợ giúp Kim Ti mở rộng Điểm G trong thời gian ngắn nhất. Trên mặt Thường Nhạc mang vẻ cười tàn ác.
Vừa dứt lời, điện thoại trong túi Thường Nhạc bắt đầu rung lên.
– Nô!
Sắc mặt Thường Nhạc hơi biến đổi. Người phóng ra ngoài nhanh như chớp.
Kim Ti ngơ ngác nhìn cái hình ảnh biến mất đó, không nhịn được liền nói: – Quái vật!
Cơn gió thổi qua mặt, trong đầu Thường Nhạc tỉnh táo. Vừa rồi sau khi điện thoại rung lên thì xuất hiện một dòng chữ: “Khu chăn nuôi phía Đông ngoại ô…”
Phía sau chắc vẫn còn chữ. Rốt cuộc là ý gì?
Nông trường phía Đông ngoại ô? Hay là…
Nhận định chính xác phương hướng, Thường Nhạc bắt đầu tăng tốc gấp. Xe ở trên đường không ngừng lùi lại sau. Người Thường Nhạc bắt đầu mơ hồ đến cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Khoảng mười mấy phút sau.
Thường Nhạc đã đến phía đĐng ngoại ô.
Đông ngoại ô hoàn toàn là một bãi hoang. Cỏ dại không sức lắc lắc…
– Nô!
Tiếng Thường Nhạc xung quanh vọng lại.
Mãi đến âm thanh biến mất. Vẫn không có bất cứ phản ứng nào. Thường Nhạc khẽ cau mày, nhắm mắt. Một luồng khí thoang thoảng từ người hắn lan ra.
– Ra đây!
Bỗng nhiên lúc đó, Thường Nhạc đấm mạnh xuống đất. Mặt đất vang lên tiếng kinh thiên động địa. Mặt đất kiên cố bắt đầu xuất hiện một vết nứt rộng.
Một ánh sáng đỏ từ mặt đất phóng ra ngoài. Luồng khí tà ác ập đến làm cho toàn thân Thường Nhạc cảm thấy khó chịu.
– Mẹ nhà nó!
Thường Nhạc tức giận. Bản thân lại bị luồng khí này ép chặt rồi. Hắn hơi nắm chặt nắm đấm. Không khí bắt đầu trở nên khô khan. Luồng khí ác liệt bao vây xung quanh nắm đấm hắn.
– Đánh!
Thường Nhạc ấn mạnh nắm đấm xuống đất. Nguồn sức lực điên cuồng trong nắm đấm đấm mạnh về phía khe nứt.
– Lâu lắm không gặp phải cao thủ như thế này. Đã quá!
Một âm thanh vô cùng rắn rỏi từ lòng đất truyền tới, tim Thường Nhạc bắt đầu đập căng lên. Vết nứt ở mặt đất càng ngày càng lớn, bóng đen khổng lổ từ lòng đất xông ra.
– Xác ướp!
Thường Nhạc rùng mình. Toàn thân đối phương trên dưới toàn bộ là xương cốt tạo thành. Xung quanh bộ xương cốt có một luồng khí đen bao quanh. Nhưng làm Thường Nhạc khiếp sợ nhất lại là cặp mắt. Cặp mắt đó cực kỳ kỳ dị, lờ mờ lộ ra ánh hào quang đỏ kì dị.
– Tôi không phải là xác ướp. Tôi là mục sư thần thánh. Âm thanh khàn khàn dường như bị nhéo lại trong cổ người con gái, nghe ra rất chói tai.
– Mục sư thần thánh?
Thường nhạc nheo mắt lại. Cười gằn gọc lên: – Nếu ông là mục sư thần thánh thì tôi chính là con cừu lương thiện.
Cái xác ướp nhẹ lắc đầu. Cánh tay xương dựng lên: – Nhóc con lại đây giúp ta thả lỏng gân cốt.
– Thả lỏng gân cốt? Thường Nhạc quan sát tỉ mỉ xác ướp. Cái miệng chép chép động đậy: – Tôi sợ xương cốt của ông không chịu đựng được cú đánh của tôi mà tự động rụng ra, hay là thôi đi!
– Cứ việc…
Chưa nói xong, một luồng khí mãnh liệt vụt đến mặt.
Trong lúc vội vàng, xác ướp giật mình đỡ theo bản năng.
– Pừng!
Thường Nhạc lảo đảo lùi sau hai bước. Xác ướp lại liên tiếp lùi sau hơn ba bước.
– Ha ha. Hóa ra cũng chẳng ra sao!
Thường Nhạc khinh bỉ dơ ngón tay giữa lên, trong lòng lại khiếp sợ không thôi. Chính mình vừa hoàn toàn là dựa vào phương thức đánh bất ngờ dựa vào dự đoán của bản thân, còn xác ướp này ít nhất bị mình đánh tan một nửa.
– Hiên Viên chân khí! Trong âm thanh xác ướp tràn đầy kinh ngạc.
Thường Nhạc kinh hồn bạt vía nhìn tên biến thái này, có năng lực chống đỡ lớn mạnh siêu cấp, vẫn có thể nhìn ra hiên viên chân khí của bản thân.
– Chạy đâu!
Trong lúc Thường Nhạc kinh ngạc, một cái bóng mỏng manh từ mặt đất chui mạnh lên. Xác ướp tức tốc lao đến chặn lại.
– Nô!
Thường Nhạc kinh ngạc. Hầu như không có bất kì một suy tư nào. Người hắn ta nhanh chóng lao đến trước mặt Nô, chặn đứng một đòn của xác ướp.
– Thiếu gia…
Bàn tay bé nhỏ run rẩy của Nô kéo chặt áo Thường Nhạc. Trong đôi mắt ướt xinh đẹp tràn đầy vẻ sợ hãi.
– Đừng sợ, không sao đâu!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thiếu gia phong lưu - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm Trung Quốc |
Ngày cập nhật | 08/11/2017 21:39 (GMT+7) |