Bạn đang đọc truyện sex tại trang web TruyenDam.org
Đọc truyện sex ở 'Truyện dâm chấm org' sẽ giúp bạn có thêm rất nhiều kiến thức về chuyện địt nhau... Đọc càng nhiều, địt nhau càng giỏi!
Từ ngày 10/05/2022 truyensex.tv đổi sang tên miền mới: truyensextv.moe
Truyện người lớn » Truyện sex dài tập » Thiếu gia phong lưu – Quyển 1 » Phần 128

Thiếu gia phong lưu - Quyển 1

Phần 128

Lâm Chính Quốc im lặng quan sát dáng vẻ có chút hoảng sợ và nghiêm túc của Thường Nhạc, quả nhiên là một thanh niên, tùy tiện đưa ra hai chiêu thì đã hù dọa được Thường Nhạc rồi, tuy nhiên ông ta biết rằng những lời nói của ông đối với Thường Nhạc thực tế có sức ảnh hưởng rất lớn. Bất kể nói như thế nào, Lâm Chính Quốc cũng cảm thấy rất hài lòng, tối thiểu thì Thường Nhạc cũng đã lĩnh ngộ được ý đồ của ông, thật là một điều rất đáng quý, ngay lập tức ông có thêm phần thiện cảm đối với Thường Nhạc.

Chú ý đến ánh ánh mắt của Lâm Chính Quốc, bạn học Thường không loại bỏ được cảm giác bất lợi đành phải theo chiều gió, điều này làm cho hắn rất hậm hực, phải biết rằng trên đời này rất ít có người có thể làm cho hắn có cảm giác như vậy.

Bởi cái gọi là người không trâu bò uổng thiếu niên, người phương Tây còn nói người trẻ tuổi phạm sai lầm Thượng Đế cũng có thể tha thứ, chính vì bạn học Thường là kẻ say rượu, mới quyết định cho Lâm lão gia một lần chấn động!

Nhìn nhìn bác Trung đang đứng bên cạnh cười mà không nói, ông cũng chính là người trước đây lái chiếc Bentley đưa đón Lâm Quai Quai, Thường Nhạc có thể khẳng định, địa vị của bác Trung ở nhà họ Lâm cũng giống lão Lạc nhà mình vậy, cực kỳ đáng được tôn kính lắm. Sau đó hắn để lộ ra một nụ cười cực kỳ tôn kính nói:

– Bác Trung cũng chơi cờ sao?

Bác Trung cười mà không nói, trông cực kỳ bí ẩn.

Lâm Chính Quốc tuy rằng không hiểu ý của Thường Nhạc, nhưng ông cười nói:

– Nói về chơi cờ, lão Trung cũng không đứng dưới ta, chàng trai, chẳng lẽ cháu muốn thử một ván cùng ông ta?

Phát huy hành động, lộ ra một nụ cười kích động ngại ngùng, phô bày ra một chút bối rối và huyết khí sợ hại của tuổi trẻ, Thường Nhạc mặt ưỡn nghiêm nói:

– Ông Lâm, cháu có thể đồng thời đánh một ván cùng hai ông được không?

Lời nói vừa nói ra, nước trà trong miệng của Lâm Chính Quốc xém chút nữa là phun ra, cho dù bác Trung vẫn một mực bình thản, nhưng ngay lúc này vẻ mặt cũng có chút thay đổi, phải biết rằng lực chơi cờ của Lâm Chính Quốc có thể tương đương đạt đến cảnh giới cao nhất, với địa vị của ông, thường luôn tìm được tuyển thủ quốc gia đấu cờ với ông ấy, không ngờ hiện lại giờ xuất hiện một tên hoàng mao tử mười sáu tuổi muốn cùng lúc khiêu chiến với ông và ông chủ chủ của ông, đây thật sự dễ khiến cho người ta mở rộng tầm mắt mà.

Đương nhiên, bạn học Thường căn bản không để ý những chuyện đó. Nếu có người biết hắn năm mười hai tuổi đã đồng thời quật ngã Thường lão gia và lão Lạc, thì sẽ không giật mình như vậy rồi.

– Chàng trai, cháu xác định?

Lâm Chính Quốc có chút lúng túng lấy khăn tay ra lau miệng, trong ánh mắt nhìn xa trông rộng hết sức ngạc nhiên, nhìn Thường Nhạc khó có thể tin.

Khe khẽ ho khan hai tiếng, bạn học Thường thẳng người lên, hắn không hề do dự phát ra tính khí một con nghé con không sợ hổ nói:

– Ha ha, cháu chỉ muốn thử xem thôi!

Đổi lại là người thường nói những lời này, đoán trước sẽ bị Lâm Chính Quốc phớt lờ rồi, nhưng trên người Thường Nhạc phát ra vẻ tự tin vô cùng mãnh liệt, lại làm cho Lâm Chính Quốc tạo ra một sự tò mò. Vốn dĩ ông ấy muốn so tài cao thấp với Thường Nhạc đến cùng, nếu thằng nhóc này đã ăn nói ngông cuồng như vậy, chi bằng giết chết nhuệ khí của hắn!

Cười gật gật đầu, Lâm Chính Quốc nói:

– Tốt, để ông lão này xem cháu rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại, lão Trung, qua bên thư phòng bày hai bàn quân cờ!

Cái bàn gỗ màu đỏ trong thư phòng của Lâm Chính Quốc trên đó đã đặt sẵn hai cái bàn cờ, Thường Nhạc ngồi một góc, Lâm Chính Quốc và bác Trung thì ngồi ở đối diện, Lâm Quai Quai thì đứng ở một bên để xem cuộc chiến, quân cờ vẫn chưa xuống, Lâm Quai Quai đã cảm thấy vô cùng căn thẳng, cô biết rõ người trong lòng cô chưa bao giờ chơi đúng luật, lúc nào cũng như vậy, nhưng lần này vượt quá mức thì, khiến trong lòng của cô rất lo lắng.

Tuy nhiên trên bàn cờ thì không phải là cha con, cho dù con gái ngoan ngoãn lo lắng thế nào cũng vô ích, trong căn phòng vốn trang nhã này thực sự có mùi thuốc nổ.

Quân cờ màu đen trên hai bàn cờ đều là của Thường Nhạc, Thường Nhạc biết rằng hai vị trước mặt đều là người phi phàm, không dám lên mặt chút nào, khi xuống cờ trong bố cục phải chính đáng,

Đến lúc này Thường Nhạc biết rằng công phu bố cục của chính mình rất kém cỏi, do tính chất không ổn định của hắn. Bởi vậy hắn muốn ổn định đến mức có thể để qua hết nửa ván, rồi tìm cách chiến thắng, hai người còn lại thì cũng muốn biểu hiển chút thực lực của chính mình, hy vọng trong nội dung của ván cờ có thể vượt hơn cấp bậc của người còn lại, hắn muốn chứng tỏ bản thân mình với hai ông lão đã trải qua bao thăng trầm này và so sánh xem thật sự cuối cùng còn thiếu sót điều gì.

Thường Nhạc không sai biệt lắm, bắt đầu hai bàn cờ bởi quân cờ nhỏ, bác Trung và Lâm Chính Quốc phân biệt hai quân cờ, Thường Nhạc vốn am hiểu cách đánh nên xuống cờ rất nhanh, như một cơn gió thổi, đem hết tất cả quân cờ màu đen trong tay phân chia lên hết trên hai bàn cờ, bác Trung và Lâm Chính Quốc trong lòng đã muốn sớm kết thúc trận cờ này, hai người cũng không yếu thế chút

nào, cho nên xuống cờ nhanh tay.

Lâm Chính Quốc nhìn thoáng qua bác Trung và Thường Nhạc, lại nhìn đứa cháu gái khẩn trương vạn phần của ông, trong lòng không khỏi có chút cảm thán, âm thầm nói:

– Nghĩ tới ta và lão Trung ở trong nước nghiệp dư quân cờ giới là nhân vật số một số hai, hôm nay lại đồng thời chơi cờ với một vị vô danh tiểu tốt, hơn nữa lại còn là một đứa trẻ con chưa lớn hết. Chuyện này nếu cứ như vậy truyền ra ngoài, sẽ vô cùng khó coi, mà ván cờ này lại thắng không được, nếu không Quai Quai nhà ta sẽ giật hết râu mép của ta mất. Không thể nói rằng bản thân chỉ có thể gây chút áp lực cho người trẻ tuổi này trên bàn cờ, sau đó lại vào thời điểm không sai biệt lắm cho thêm một cái thìa, cho hắn biết ta đây là cố ý nhường cho. Nói như vậy, tuy là hắn thắng ta cùng lão Trung, nhưng ngày sau cũng nghiêm chỉnh nói ra ngoài.

Lâm Chính Quốc quyết định chủ ý, liếc nhìn bác Trung một cái, vừa đúng lúc ánh mắt của bác Trung cũng đang nhìn ông, bộ dạng trên mặt có chút suy nghĩ, liền hiểu rằng tâm tư của bác Trung cũng giống như ông, trong lòng âm thầm cười một cái, rồi dời mắt hướng vào bàn cờ.

Tâm tư của Thường Nhạc sớm đã thể hiện trên hai bàn cờ, còn đối với tâm ý hoạt động của Lâm Chính Quốc và bác Trung thì hắn hoàn toàn không biết, trong giây lát, hai bàn cờ khó khăn lắm mới tạo thành cục diện đối vây, trên bàn cờ của bác Trung và Thường Nhạc đã tạo thành một cục diện đối đầu, quân cờ màu đen của Thường Nhạc còn đang trên tay, mục đích hắn nhắm vào là những quân cờ chưa sử dụng tới bên phải của bác Trung, nếu như thu tóm hết toàn bộ, thì ván cờ này sẽ kết thúc ngay.

Tuy nhiên mấy ông già này không phải rất khó nhai, nhưng lợi dụng những chỗ để chuẩn bị một chút hoạt động, cục diện tất sẽ nằm trong lòng bàn tay của mình, Thường Nhạc thầm nghĩ như vậy, trên mặt lộ ra một nụ cười tà mị.

Hai ông lão nhìn biểu hiện của Thường Nhạc, không ngờ trong lòng đồng thời cũng đánh một đột cái, tuy nhiên cục diện hiện tại mới vừa được mở ra, khó có thể phân ra ai thắng ai thua, nụ cười trên mặt của hai ông lão vẫn như cũ bình tĩnh và bình thản.

Sau khoảng mười phút sau, sắc mặt của hai ông lão liền thay đổi.

Nguyên nhân là do bạn học Thường liên tiếp sử dụng những thủ đoạn không hợp lý. Cái gọi là không hợp lý, đó là phương pháp chơi xấu khiến nhiều người khinh thường, lại cộng thêm nụ cười tà mị của bạn học Thường có vẻ rất vô liêm sỉ và rất tồi tệ.

Nhưng những thủ đoạn vô lý này lại có chỗ đáng khen, cũng không khiến cho người ta cảm thấy bị quấy rối, nhưng lại khiến cho hai ông lão rất đau đầu, điều này làm cho hai ông lão nhớ tới mấy năm trước trên lan tràn một nhân vật thần bí trong giới chơi cờ. Nhưng năm đó thủ đoạn vô lý đó cũng biến thành ‘hợp lý’, thậm chí trở thành chiêu thức kinh điển mà rất nhiều người yêu thích.

Nhẹ nhàng uống một ngụm trà, Lâm Chính Quốc xem xét kỹ lượng và đánh giá Thường Nhạc một lần nữa, ông ta cảm giác tên nhóc đang ngồi đối diện với chính mình, sao lại có thể giống với người ở trên và được xưng là “Vô sỉ lưu đại tông sư” công tử Nhạc như vậy chứ?

Quay đầu lại, nhìn vào ván cờ của Lâm Chính Quốc, Thường Nhạc mới hiểu rõ nguyên nhân vì sao Lâm Chính Quốc xưng bá giới cờ nghiệp dư mấy chục năm, cục diện bàn cờ của song phương cũng không sai biệt lắm, nếu như cứ bình tĩnh như vậy, Thường Nhạc sẽ có khó khăn lớn, hiện tại hy vọng quân cờ màu đen đang tấn công quân cờ màu trắng, nếu như không ăn hết quân cờ màu trắng được, thì chắc phải ăn mười quân cờ màu trắng mới có thể chiến thắng thuận lợi.

Bây giờ khủng khiếp nhất là, thế thượng phong vẫn nằm trong tay của Lâm Chính Quốc.

Lâm Chính Quốc ở bên nước cờ màu đen cách ba bước lại xuống một quân cờ, ý nghĩa rất rõ ràng, ông muốn không ngừng gia tăng áp lực cho Thường Nhạc, ông cũng rất hiểu hiện tại Thường Nhạc đang muốn tấn công con rồng lớn của ông, nếu cứ một mực đi cầu sự sống, kết quả có thể sẽ ngược lại, bởi vì cho dù là con rồng lớn thắng đi nữa, trước mắt ông chỉ còn một chút lợi thế nếu lỡ đánh mất thì chắc chắn sẽ không còn gì nữa, hơn nữa quyền lợi đi trước chỉ còn mười phần là phải giao cho quân cờ màu đen rồi.

Hiện tại chính mình lấy công làm thủ, lợi dụng nhược điểm bước đi của quân đen, rồi cứ thế để quân cờ của mình đi sâu vào trong, cho dù có bỏ quên ba quân cờ phía trước, nhưng toàn cục diện đối với ông vẫn có lợi thế, sau khi rút quân chỉ cần không để lộ ra sai sót, trong ván cờ này có 80% là thuộc phần thắng của ông, tuy nhiên, cuối cùng vẫn phải lơ đãng tặng một cái thìa, để khiến tất cả đều đạt được.

Thường Nhạc ngẩn đầu lên nhìn Lâm Chính Quốc một cái, lúc đó vẻ mặt của Lâm Chính Quốc rất thản nhiên, một tay nâng chung trà lên nhẹ nhàng nhấp miệng, giống như siêu cấp mưu sĩ đang bày mưu nghĩ kế quyết thắng thiên lý.

Thường Nhạc cắn cắn môi, lấy tay lục lọi trong túi áo, đột nhiên nhớ tới vì giữ gìn hình tượng, không thể hút thuốc ở trong này. Điều này làm cho hắn cực kỳ hậm hực, chỉ có thể hung hăng uống một miệng trà, sau đó trầm tư suy nghĩ.

Bác Trung lúc này cũng bị lâm vào tình thế suy nghĩ, trong bố cục, chỉ vì một bước yếu thế đã bị Thường Nhạc bắt giữ, bố cục hiện tại của ông thật bất lợi to, rồi tính toán thật kỹ, trên bàn quân cờ màu đen tối thiểu đã dẫn đầu hơn cả mười lăm quân của ông, hơn nữa bây giờ chính mình còn bị ở phía sau, xem ra ván cờ này không mấy có hy vọng rồi. Mặc dù bản thân không có ý định thắng ván cờ này, nhưng nếu bị bại trận như thế, ban đầu ông cũng không nghĩ sẽ như vậy, xem ra tên nhóc trước mặt ông quả nhiên là một cao thủ bất thế mà, tại sao trước đây mình không nghe nói đến vậy?

Bác Trung âm thầm thở dài, rồi ngẩng đầu nhìn qua bàn cờ của Lâm Chính Quốc, cảm giác đầu tiên cục diện bàn cờ của Lâm Chính Quốc vẫn còn tốt, xem ra thực lực của Lâm Chính Quốc hơn ông đến mấy chục năm, thực lực cao hơn ông một bậc, thật không phải là hư danh để nói chơi à! Bác Trung suy nghĩ đến đây, trong lòng sinh ra vài phần hiếu thắng, lập tức cầm lấy quân cờ, không cần nghĩ ngợi liền vỗ một cái ở giữa bàn cờ, ông quyết định quyết liệt, phản kích chỗ yếu của quân cờ màu trắng, ngay cả là thua cũng muốn thua lừng lẫy một ít!

Trên mặt nhưng lại lộ ra vẻ không tươi cười, Thường Nhạc phản ứng cũng không vội vã, chỉ là quay đầu lại, nhìn xem bố cục của bác Trung.

Trong ánh mắt của Thường Nhạc, bàn cờ đã không còn cái gì để trì hoãn. Nghĩ đến đây, Thường Nhạc cầm lấy quân cờ, không chút do dự chặt đứt sự sinh sôi của bác Trung.

Lúc này Lâm Chính Quốc cũng nhìn xem quân cờ của bác Trung, bố cục trong ván cờ này đều bị Thường Nhạc khống chế chặt chẽ, bác Trung nhắm mắt theo đuôi, vẫn cực khổ ở phía sau đuổi theo quân cờ màu đen, lại không có chút dấu hiệu nào lật bàn nào. Nhìn vẻ mặt khống khổ của bác Trung, ông ta biết bác Trung rõ ràng không có ý nhượng bộ.

Xem ra những quân cờ trên bàn cờ của bác Trung có vẻ yếu thế, trong lòng Lâm Chính Quốc âm thầm thở dài, tuy Lâm Chính Quốc có chút coi trọng Thường Nhạc, nhưng ông cũng rất hài lòng với cục diện trước mắt, trong lòng ông thầm nghĩ: “Dù sao cũng là cái tiểu bối hiểu biết ít, vả lại xem ván cờ này hắn làm sao lật bàn! Nếu như thế cờ của hắn cũng có thể thắng, vậy là Lâm Chính Quốc ta đây đã uổng công bao nhiêu năm nay học đánh cờ, ha ha, nếu không vì chuyện làm ăn của Lâm gia, chỉ sợ lão già ta đây đã trở thành tay chơi cờ lớn rồi”.

Thường Nhạc nhìn những quân cờ màu trắng đang đứng ở vị trí thứ ba, như thể hơi có chút lo lắng, lại nghĩ chốc lát, cuối cùng cầm quân cờ lên, đặt vào ở giữa trước quân cờ màu trắng, Lâm Chính Quốc giật mình kinh hãi, ông trăm ngàn lần tính cũng không ngờ Thường Nhạc bất chấp sự sống chết của mình, cương quyết ăn con rồng của ông, Lâm Chính Quốc cầm cây quạt trong tay quạt nhanh hơn, ông âm thầm tính toán nếu như thay đổi tình thế, vậy thì bản thân có bị thiệt thòi hay không?

Bên này, bác Trung sơ sài hạ vài quân cờ xuống, ánh mắt nhìn xuống thấy không còn hứng thú nữa, khẽ lắc đầu, cuối cùng cũng phải bỏ qua ván cờ này, bác Trung vì không muốn quấy rầy Thường Nhạc và Lâm Chính Quốc thi đấu, cũng không nói gì, chỉ yên lặng ngồi ở một bên xem hai người họ đối đầu, nhìn thấy Thường Nhạc quay đầu lại, liền cười một cái, rồi biểu lộ vẻ mặt nhận thua, để cho Thường Nhạc cảm thấy an tâm mà đánh cờ tiếp.

Thường Nhạc nhìn thấy bác Trung nhận thua, trong lòng lại bớt đi một gánh nặng, khẽ thở dài một cái, dồn hết tinh lực vào ván cờ của hắn và Lâm Chính Quốc.

Hắn biết mặc dù bản thân tính toán trên bàn cờ đại khái có chút thay đổi, nhưng vẫn không dám khẳng định Lâm Chính Quốc có xuất hiện tuyệt thủ hay không, hiện tại quân cờ còn nhiều, bản thân còn không biết có sơ xuất chỗ nào nữa không, và cũng không dám khẳng định rằng Lâm Chính Quốc có dựa theo ý đồ của ông để đánh không, bởi vậy tất cả còn lại phải đề phòng tốt hơn.

Lâm Quai Quai đứng kế bên nhìn thấy bác Trung chịu thua, trong lòng cảm thấy vừa vui vừa sợ, vui là vì Thường Nhạc đã thắng, sợ là vì ván cờ này thực sự không phải là bác Trung cố ý nhường cho hắn, mà là Thường Nhạc toàn thắng. Lâm Quai Quai mặc dù có chút hiểu biết đối với Thường Nhạc, nhưng dù sao trình độ chơi cờ vây của bản thân cô có giới hạn, và hiện tại Thường Nhạc đã thắng bác Trung một cách dứt khoát, cô vẫn còn có chút giật mình.

Nói về Lâm Chính Quốc, nhìn thấy Thường Nhạc không để ý tới một quân cờ của ông đang vị trí thứ ba, mà còn cương quyết đi trước cởi trước, trong lòng của ông không khỏi nổi lên nghi hoặc.

Hắn đang làm gì vậy? Muốn thay đổi hả?

Nếu như là chuyển đổi, cục diện của quân cờ màu trắng vẫn lợi thế hơn! Chẳng lẽ trong những bước đi, về sau còn có cái gì thuận lợi? Hoặc là còn quân cờ nào để vay mượn nữa?

Mọi nghi vấn liên tiếp xoay quanh trong đầu Lâm Chính Quốc, rồi sau đó Lâm Chính Quốc lắc đầu, gạt bỏ hết những ý nghĩ của mình, chỉ cần bản thân ra tay một lần nữa, thì những bước đi của quân cờ màu đen sẽ chết chắc, và cũng không còn quân cờ nào sống nổi, cũng không còn những quân cờ khác để vay mượn, điểm này chính mình vẫn có thể tính toán được, nếu không thật sự là uổng phí bao nhiêu năm cờ vây như vậy.

Tóm lại, thủ đoạn kế tiếp của Thường Nhạc rất vô liêm sỉ.

Lâm Chính Quốc khẽ lắc nhẹ chung trà, ông đã nghĩ rằng Thường Nhạc đang tìm một lối thoát để nhận thua, và cũng nghĩ đến bản thân cuối cùng cũng phải chịu thua ván cờ này, nhưng bất kể như thế nào cũng muốn khiến đối thủ của mình hiểu được, Lâm Chính Quốc ta có ý nhượng bộ cho đấy, chứ không có ý phải tranh đấu.

Lâm Chính Quốc không suy nghĩ thêm, cầm lấy quân cờ màu đen nhẹ nhàng hạ xuống.

Không ngoài dự kiến của Lâm Chính Quốc, Thường Nhạc quả nhiên xuống tay không để ý đến, vây chặt lấy con rồng của quân cờ màu trắng, rồi chiếu tướng, hai người vì tranh đấu với nhau, trong nháy mắt, một thay đổi rất lớn xảy ra, biển xanh trở thành một ruộng dâu.

Lâm Chính Quốc cẩn thận chớp chớp mắt, cục diện sau khi thay đổi vẫn như cũ vẫn phân ra hai mặt cục diện, bất kể như thế nào quân cờ màu trắng cũng không thoát khỏi vòng vây, Lâm Chính Quốc cảm thấy bây giờ là lúc cần phải tặng thêm một cái thìa để cho hợp tình hợp lý, bất kể nói thế nào, cũng không thể không khiến cái thằng nhóc có tiền đồ sáng láng này khó chịu.

Lắc lắc đầu, trong lòng Lâm Chính Quốc âm thầm cười khổ một tiếng, cảm giác bàn cờ này bản thân mình xuống cờ một cách rất mệt, bản thân từ nhỏ đến lớn, cũng chưa từng gặp qua trận đấu như thế này. Đổi lại bình thường, nằm mơ cũng không bao giờ mơ thấy cục diện như vậy, thắng không được, thua cũng không xong, không thể để bản thân mất mặt, và còn phải quan tâm đến tâm trạng của mọi người.

Trong nhất thời, trong lòng Lâm Chính Quốc có rất nhiều cảm kích, không khỏi sinh ra cách suy nghĩ giống Thường Nhạc “Ván cờ này, thật rất không thú vị rồi”!

Sau khi thay đổi ván cờ, dựa theo tính toán của Thường Nhạc, hắn tự nguyện đi trước một bước, Thường Nhạc trầm ngâm một lát, rốt cục xuống cờ ở chỗ tất cả mọi người chưa từng nghĩ đến.

Mới xuống quân cờ này, liền khiến cho tất cả mọi người kinh hãi.

Chiêu thức này không thể dùng từ đê tiện và đáng khinh để hình dung, quả thực là đê tiện cấp tông sư.

Sau khi thay đổi ván cờ, ngoại trừ Lâm Quai Quai trong lòng vẫn còn cảm thấy may mắn ra, tất cả mọi người ở đây đều nghĩ là ván cờ này đã kết thúc tại đây, quân cờ màu đen cũng không thể có lối thoát ra, tất cả mọi người chỉ có thể ngồi đợi, đợi chờ bản thân Lâm Chính Quốc tìm ra một cái thìa, để sớm chấm dứt ván cờ vô vị này.

Nhưng, chiêu của Thường Nhạc đã khiến cho mọi người kinh hãi ngồi yên tại chỗ, dường như thời gian đã ngừng lại ngay lúc đó, trên nét mặt của mọi người đều dâng biểu cảm khó có thể tin.

Mọi người trên toàn thế giới, đã bị chấn kinh rồi!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Thông tin truyện
Tên truyện Thiếu gia phong lưu - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện dâm Trung Quốc
Ngày cập nhật 08/11/2017 21:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Hắn - Tác giả Kinh Bích Lịch
Phần 54 Liên Tâm vô tình uống vội xuống cổ họng, cũng chẳng nhả ra cho kịp vì tia bắn quá lẹ đi thẳng vào trong, vả lại nếu bây giờ chị nhổ ra thì chẳng khác nào phí đi công lao chịu khó của chị, đã rằng chị chịu hạ mình phục vụ từ A tới Z cho thằng Quân sung sướng thì phải ráng làm luôn cho đặng, chị nhất định phải để thằng Quân được thỏa dạ lên mây chín tầng mây xanh thì mới hài lòng. Chị cũng thừa biết rằng... đàn ông mà! Ai cũng vậy hết, hễ nhìn thấy chị em phụ nữ ta, hạ mình hạ giọng, không tỏ ra gớm ghiếc khi gần gũi chỗ kín của họ, xem cái? Của quý? Của họ như hạt trân châu, và nhất là dám nuốt tinh trùng của họ thì họ còn gì hạnh phúc cho bằng, bởi thế dù có nghèn nghẹn ngay cổ họng chị cũng ráng nở nụ cười để cho trọn cuộc chơi tình ái, để xứng với tài nghệ sâu sắc của chị. Mặt trời ló dạng bên hông cửa sổ. Có lẽ tiếng gà gáy văng vẳng đâu...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ cô giáo Sex bú cặc Truyện bóp vú Truyện phá trinh
3 chị em
Phần 6 Sau khi hai chị em Yến và Phượng được thỏa mãn nhu cầu sinh lý, cả hai chị em tươi cười vui vẻ và hẹn gặp lại Phong ngày mai họ sẽ trở lại. Yến và Phượng mới vừa bước ra khỏi cửa thì chị Sáu lấp ló từ trên lầu xuống. Thì ra nãy giờ chị đã lên trên phòng để quan sát chiến trường như lần trước. Chị nhìn Phong nói: Chẳng thấy có giọt máu nào cả cậu ơi. Lần này nghe chị Sáu nói Phong không còn bực tức nữa. Chàng chỉ ngẩn mặt ra một lúc rồi cười xòa: Thôi, cái số tôi chỉ được hưởng của thừa thì cũng đành vậy. Còn cô Thu Nhi đâu? Cổ mới 16 tuổi chắc là còn con gái. Cậu tìm cách dụ dỗ xem sao. Phong lắc đầu: Thu Nhi mới 16 tuổi. Dụ dỗ lỡ bà Ngọc biết được bả đi thưa thì phiền lắm. Thôi tôi chịu thua rồi chị Sáu ạ. Vả lại làm được hai chị em Yến và Phượng tôi cũng hơi hả dạ rồi. Nhưng Phong không ngờ chàng đã trở thành con mồi của...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ tập thể Đụ tay ba Đụ với hàng xóm làm tình với chị vợ Truyện hiếp dâm Truyện học sinh Truyện phá trinh
Dì ghẻ dâm đãng - Tác giả Ngọc Linh
Phần 40 Sáng hôm sau thì tôi cùng với Tùng và Hằng về nhà tôi. Tôi bảo Hằng và Tùng đi tắm trước, nhưng với cái điệu bộ ngượng ngùng Hằng nói: Em thấy làm sao đó, em muốn tắm cùng với anh cơ! Tôi cười thì Tùng cũng cười theo nhưng tôi khẽ vuốt nhẹ nhàng vai của Hằng rồi nói: Có làm sao đâu, hay cả ba chúng cùng đi tắm được không, như thế thì thoải mái hơn. Nào đi nào. Tôi với Hằng và Tùng đều vào trong phòng tắm, Tôi và Tùng thì thích lắm nhưng Hằng thì cũng hơi lưỡng lự đôi chút nhưng rồi cũng vào cùng tôi. Vừa vào trong phòng tắm thì Tùng đã phun ướt hết cả người tôi và Hằng rồi. Không những phun ướt hết mà còn phun đầy mặt của Hằng nữa. Tôi khẽ bảo Tùng: Thôi nào, đừng có đùa nữa nào, tắm nhanh lên chúng ta còn làm, cứ ở trong phòng tắm thế này à? Tôi nói xong thì cởi dần dần đồ của mình xuống. Con cặc cứng ngắc, căng phồng bên trong cái quần luôn. Còn Tùng thì cũng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ dì ghẻ Đụ máy bay Truyện bóp vú Truyện loạn luân Truyện móc lồn Truyện mút cặc Truyện phá trinh Truyện sex liếm lồn Truyện sex mút lồn

Thể loại

Top 30 truyện sex hay nhất

Top 7: Phá trinh
Top 15: Vắng chồng
Top 18: Yến
Top 20: Cô hàng xóm
Truyện sex có thật Truyện sex loạn luân Truyện sex hiếp dâm Truyện sex vợ chồng Truyện sex ngoại tình Sói săn mồi