Bạn đang đọc truyện sex tại trang web TruyenDam.org
Đọc truyện sex ở 'Truyện dâm chấm org' sẽ giúp bạn có thêm rất nhiều kiến thức về chuyện địt nhau... Đọc càng nhiều, địt nhau càng giỏi!
Từ ngày 10/05/2022 truyensex.tv đổi sang tên miền mới: truyensextv.moe
Truyện người lớn » Truyện sex dài tập » Thiếu gia phong lưu – Quyển 2 » Phần 107

Thiếu gia phong lưu - Quyển 2

Phần 107

Đệ Nhị Mộng vừa mới tắm rửa sạch thân thể đi vào trạng thái ngủ vì bị Thường Nhạc đột nhiên chui vào mà bừng tỉnh, nhìn thấy người đến là Thường Nhạc, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi đỏ lên, sau đó vội vàng nhắm nghiền hai mắt.

– Tướng công, đừng làm loạn, em còn muốn ngủ mà!

– Được, anh ngủ cùng em! Thường Nhạc cười xấu xa một tiếng, tay mắt đầu chủ động xâm phạm Đệ Nhị Mộng.

Đệ Nhị Mộng chỉ mặc đồ ngủ màu trắng mỏng đi ngủ, Thường Nhạc cách một lớp vải sờ tới sờ lui, cảm giác đặc biệt thú vị. Đệ Nhị Mộng vốn đang nhắm mắt ngủ lại, lại bị Thường Nhạc sờ soạng vài cái, lăn lộn thân thể không được tự nhiên.

Thân thể cũng theo sự lay động của tay Thường Nhạc mà trở nên phập phồng.

Cuối cùng, khi Thường Nhạc vẫn quanh quẩn ở ngọc môn, Đệ Nhị Mộng không khống chế nổi nữa, quay người ôm hắn: – Tướng công, em muốn!

Thường Nhạc nghe được lời này của Đệ Nhị Mộng, đầu tiên là cười đắc ý, sau đó là đánh nhẹ vào mông nhỏ của cô: – Nhanh như vậy đã muốn?

Đệ Nhị Mộng không thèm để ý đến sự trêu đùa của Thường Nhạc, toàn bộ dục vọng của cô đã bị Thường Nhạc trêu ghẹo nổi lên, hai mắt giống như tràn đầy dục hỏa, thân thể như rắn nước, nhanh chóng cùng Thường Nhạc giằng co một chỗ.

Không chỉ như thế, Đệ Nhị Mộng còn dùng cả tay cả chân để giúp Thường Nhạc cởi quần áo khiến Thường Nhạc hoảng sợ nghĩ, cô còn háo sắc hơn cả hắn.

Ba lần thành hai, quần áo của hai người cũng đã rơi rụng, Thường Nhạc ghé lên trên người Đệ Nhị Mộng.

– Thế nào? Chuẩn bị xong chưa? Mộng Nhi?

– Doong!

Cửa bị gõ một cái, Thường Nhạc còn chưa kịp ngăn cản thì cửa đã bị mở ra. Dung nhan mỹ lệ của Bảo Ngọc hiện ra trong tầm mắt, cô vừa định mở miệng… nhưng… lọt vào trong tầm mắt cô làn làn da bóng loáng kia. Mặt cô đỏ bừng lên!

– Ha ha, có đẹp không? Thường Nhạc đang chuẩn bị xách súng lên ngựa, bị cô nháo như vậy, dục vọng hoàn toàn biến mất, hắn trực tiếp trần truồng đứng lên, bày thân thể thành hình chữ S, tà tà nói.

– Một con rắn nhỏ thôi mà!

Bảo Ngọc nặng nề đóng cửa lại.

– Ông xã, chị họ tức giận rồi! Đệ Nhị Mộng khẽ cắn cái môi đỏ mọng, thần sắc lo lắng nói.

– Tức giận? Thường Nhạc nao nao, tiếp theo là mỉm cười: – Yên tâm, ông xã cũng không phải loại người không có tình cảm, chỉ cần Bảo Ngọc đừng câu dẫn anh quá đáng. Ha ha, anh kiên quyết bảo vệ trinh tiết của mình!

Đệ Nhị Mộng nghi ngờ liếc mắt nhìn Thường Nhạc một cái. Trong lòng cô, hoàn toàn đã coi Thường Nhạc thành nửa sắc lang, thậm chí nhìn thấy phụ nữ xinh đệp đều muốn làm. Nhưng không ngờ tới, hắn lại nói ra lời nói nghĩa khí này. Bỗng nhiên… cô tiếp xúc với ánh mắt như sắc lang của Thường Nhạc, ánh mắt đó đang chăm chú nhìn hai điểm trước ngực mình.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đệ Nhị Mộng đỏ bừng. Vội vàng dùng chăn che kín.

Thường Nhạc cười hì hì nhìn Đệ Nhị Mộng, khiến lòng hắn hết sức buồn cười chính là, quan hệ giữa hai người đều đã xảy ra, vừa rồi còn vội vã muốn, thế mà bây giờ lại có thể thẹn thùng!

– Ha ha, Mộng Nhi, thân hình mềm mại của em, những chỗ nên nhìn anh đều nhìn rồi. Những chô không nên nhìn anh cũng nhìn rồi, còn giấu cái gì chứ!

Sau đó hắn lại ám muội cười: – Em muốn mà! Bắt chước tiếng nói rên rỉ của Đệ Nhị Mộng, câu nói đó phát ra từ trong miệng Thường Nhạc, lập tức khiến khuôn mặt vốn đã đỏ bừng của Đệ Nhị Mộng nâng cao lên bước nữa.

Sau khi mặc quần áo chỉnh tể, Thường Nhạc lại lấy bộ dạng quân tử tốt xuất hiện ở trong phòng khách.

Bảo Ngọc đã không còn ở phòng khách, hiển nhiên là đi nghỉ rồi. Thường Nhạc vô cùng kinh ngạc, đã muộn thế này rồi, mình không lười biếng trên giường Đệ Nhị Mộng, mặc quần áo làm gì chứ?

Hắn xoay người tiếp tục đẩy cửa.

– Móa!

Đệ Nhị Mộng không ngờ lại khóa trái cửa, Thường Nhạc thản nhiên cười, bà vợ xinh đẹp nhà mình thật đáng yêu ghê cơ.

– Thôi đi, đi xem Tiểu Bảo đang làm gì! Nghĩ đến tấm thẻ trong túi áo Tiểu Bảo, tinh thần Thường Nhạc lập tức phấn chấn lên, hẳn là đã tăng giá trị rồi chứ.

Thường Nhạc đi vào phòng Tiểu Bảo, toàn bộ căn phòng vô cùng yên tĩnh, chăn bông đã hoàn toàn che đi thân hình nhỏ xinh của Tiểu Bảo. Thường Nhạc hơi ngẩn người, vô cùng buồn cười, xem ra tinh thần cảnh giác của đồng chí Tiểu Bảo ngày càng cao rồi.

Nếu không phải là nhìn thấy cái chăn hơi phồng lên, Thường Nhạc quả thực nghi ngờ trên giường căn bản không có người. Vốn còn chuẩn bị dọa Tiểu Bảo một trận, nhưng khi Thường Nhạc đi đến trước giường, lòng hắn không tự chủ mềm xuống.

Cho tới giờ, mình quả thật không tìm ra biện pháp nào hay để đối phó cô bé, vừa nghĩ hắn vừa xốc chăn lên.

– Đổ mồ hôi!!!!!

Nhìn thấy Tiểu Bảo bị vây trong trạng thái ngủ mơ, Thường Nhạc một hồi kinh ngạc, thân hình nhỏ xinh cuộn lên, ngón tay trắng mịn không ngờ đang bị cái miệng anh đào nhỏ nhắn cắn.

Điều này khiến Thường Nhạc không kìm nổi nghĩ đến hình ảnh đứa bé chưa cai sữa, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hiện lên nụ cười, hiển nhiên đang mở một giấc mơ vô cùng tuyệt vời.

Tay Thường Nhạc thoáng ngừng lại một chút, hắn không muốn cắt ngang giấc mơ đẹp của cô, lẳng lặng ngồi yên bên cạnh cô bé, lặng yên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của cô bé.

Mình đã bước trên con đường chiến đấu, tất cả đều khó có khả năng có thể quay đầu lại, kết quả chỉ có hai loại: Một là sinh tồn, hai là chết. Để bản thân làm một kẻ nhu nhược đầu hàng, chuyện đó căn bản không thể xảy ra!

Trên chặng đường chiến đấu, sẽ không ngừng xuất hiện các cao thủ cấp bậc biến thái. Nhưng là vì các cô gái mình yêu bên cạnh, cũng là vì bản thân mình.

Tuy Thường Nhạc không thể đảm bảo điều gì, nhưng ở rất nhiều lúc, vận mệnh của người vĩnh viễn không phải là đường thẳng, nhưng hắn thầm hạ quyết tâm trong lòng, chỉ cần hắn còn sống, hắn sẽ tiếp tục cố gắng đạt được mục tiêu – Phàm là người của mình đều phải sống một cách vui vẻ.

Tướng tướng vốn vô chủng*, nếu ông trời cho mình bản lĩnh khác hẳn người bình thường, như vậy bản thân phải đi một con đường thuộc về mình

*Tướng tướng vốn vô chủng: Tướng soái và Tể tướng vốn không phải do trời sinh.

Trong chớp mắt, lông mi thật dài của Tiểu Bảo lơ đãng nháy một cái, khóe miệng Thường Nhạc lộ ra nụ cười nhạt, lấy tay véo nhẹ lên cái mũi tinh xảo của cô.

– Chị, chị đừng sờ! Cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Bảo nhếch lên, có chút bất mãn kháng nghị một câu. Khi mắt hoàn toàn mở ra, cô sợ tới mức ngồi bật dậy: – Lão đại… anh… sao lại là anh… làm em sợ muốn chết.

– Ha ha, không ngờ lá gan của đồng chí Tiểu Bảo nhà chúng ta lại nhỏ như vậy! Thường Nhạc tà tà cười.

Tiểu Bảo đột nhiên cảm giác không đúng, lão đại sao có thể vô duyên vô cớ đến phòng mình? Lẽ nào là muốn… cô nhanh chóng sờ soạng một loạt các bộ phận trên người.

Thẻ vẫn còn!

Không phải vào trộm tiền của mình, chẳng lẽ là… Cô dùng vẻ mặt cổ quái nhìn Thường Nhạc: – Lão đại, anh sẽ không phải là muốn phi lễ tiểu bảo bối chứ? Tiểu Bảo còn nhỏ, anh muốn phi lễ cùng phải chờ Tiểu Bảo lớn đã nhé. Ha ha… tuy nhiên… anh có thể trả tiền trước!

– Móa!

Thường Nhạc bị bước ngoặt bất chợt này làm cho cả kinh ngã vào trong đệm.

– Quỷ háo sắc, mau đứng lên, Tiểu Bảo em vẫn chưa có sữa cho anh uống đâu. Tiểu Bảo luống cuống tay chân đánh vào đầu Thường Nhạc.

– Con bé quỷ này, lông còn chưa dài đủ, bản thiếu gia không hứng thú với em!

Thường Nhạc nghiêng người, ngay trên giường Tiểu Bảo nằm ngáy o o.

Tiểu Bảo nói thầm: – Đáng ghét, rõ ràng là chiếm tiện nghi của mình, còn nói dối!

Bởi vì chăn đệm được Tiểu Bảo làm ấm rồi, Thường Nhạc tự nhiên thoải mái ngủ. Ngủ một giấc thẳng đến hừng đông, khi ánh mặt trời quyến rũ kia chiếu lên mặt.

Thường Nhạc nhẹ nhàng mở to mắt, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, nhưng khi tiếp xúc với Tiểu Bảo, vẻ buồn ngủ kia hoàn toàn biến mất.

– Đứa trẻ đáng thương!

Chỉ thấy Tiểu Bảo ôm hai chân, co rúc ở góc tường, Đôi mắt nhắm lại, thân hình nhỏ xinh đang run lên, hiển nhiên là ngủ không đắp chăn. Thường Nhạc nhìn mà hết hồn, chẳng lẽ Tiểu Bảo đang mộng du?

Hắn vội vàng vỗ vỗ mặt Tiểu Bảo, Tiểu Bảo từ từ mở mắt. Đôi mắt nhỏ đỏ đỏ, hiển nhiên là ngủ không đủ giấc.

– Sao buổi tối không cùng ngủ?

Thường Nhạc chỉ vào giường nghi ngờ nói.

Tiểu Bảo vẻ mặt cảnh giác nói: – Một nam sinh và một nữ sinh ngủ trên một cái giường, sẽ sinh ra Tiểu bảo bảo. Tiểu Bảo còn nhỏ, không thể sinh cục cưng.

– Amen!

Thường Nhạc đau khổ vỗ đầu một cái, thật không biết trong đầu con bé này chứa bao nhiêu thứ kỳ quái? Muốn không phục cũng không được!

Liễu Tùy Phong không ngờ xã hội đen phía Nam lại tấn công mãnh liệt đến thế. Mấy trăm cao thủ xã hội đen, gần ngàn quân đầy đủ sức lực, trong một đêm, toàn bộ lẻn đến địa bàn ở phía Bắc.

Liễu Tùy Phong hiểu Sở Thiên Hùng tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện to gan như vậy. Đối thủ nhiều năm, bọn họ đương nhiên hiểu được thực lực song phương, muốn thâu tóm bất kỳ bên nào, đều khó có khả năng.

Nhưng lần này xã hội đen phía Nam lại tiến công, hơn nữa lại là thế công mãnh liệt, trong đó có số ít là cao thủ thần bí, những người đó chuyên môn bắt giết những bộ hạ có sức ảnh hưởng và thống trị của mình.

Gần một tuần, toàn bộ xã hội đen phương Bắc đã bị rơi vào tay giặc một phần sáu.

Bản thân thống trị mười hai tỉnh phía Bắc, hiện tại hai tỉnh tiếp giáp phía Nam bị thâu tóm, mà xã hội đen phía Nam mượn thắng lợi cuồng phong này để thổi quét đến phía Bắc.

– Lòng ham muốn không nhỏ!

Liễu Tùy Phong nhìn bản đồ trên vách tường, khóe miệng ông ta lộ ra nụ cười lạnh lùng: – Tao sẽ khiến những thứ mày nuốt phải, phải nhổ ra gấp đôi!

Sở Phi Dương lúc này hoàn toàn có thể dùng khí bay lên để hình dung, quân sư thần bí của mình quả thật là quá lợi hại, tất cả đều có thể tính toán được kỳ diệu như vậy.

Tất cả những chuyện phát sinh đều được gã tiên đoán trước, hai tỉnh lớn phía Bắc đã hoàn toàn bị thâu tóm, cảnh này khiến toàn bộ thực lực của xã hội đen phía Nam nâng lên một cấp bậc mới.

Mà mình cũng nhận được lời khen ngợi nhất tề ở trong bang.

– Nhâm Phàm, bước tiếp theo của chúng ta có phải là thừa thế tuy kích không? Nhìn lên người thần bí trước mắt, cái tên Nhâm Phàm và con người gã hoàn toàn không phù hợp với nhau.

Nhâm Phàm khẽ lắc đầu, con người đen trong mắt lóe ra ánh sáng quỷ dị:

– Hiện tại Liễu Tùy Phong hẳn đã chuẩn bị đầy đủ, chúng ta tấn công thì tổn thất sẽ tăng, điều đó hoàn toàn không phù hợp lợi ích của chúng ta!

Lòng Sở Phi Dương nửa nguội lạnh, bản thân còn chuẩn bị để thâu tóm toàn bộ xã hội đen phía Bắc, cho dù không thâu tóm được toàn bộ, cũng phải làm cho Liễu Tùy Phong kia mất nửa giang sơn.

Nghĩ đến đây, tâm thần gã khẽ động một chút: – Hiện tại, toàn bộ xã hội đen phía Nam chính là sĩ khí thịnh vượng, nếu dừng lại, e rằng cũng không có lợi!

– Ai nói chúng ta phải dừng tấn công!

Trên mặt Nhâm Phàm lộ ra nụ cười quỷ dị.

Nghe nói như thế, thần kinh Sở Phi Dương rung lên, chỉ cần không dừng tấn công, tất cả đều tốt đẹp: – Vậy chúng ta phải làm thế nào?

– Quay ngược mũi nhọn! Mắt Nhâm Phàm lóe lên tinh quang, quyết đoán nói.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Thông tin truyện
Tên truyện Thiếu gia phong lưu - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện dâm Trung Quốc
Ngày cập nhật 08/11/2017 22:11 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Emmanuelle - Tác giả Hồ Xuân
Phần 27 Emmanuelle nhận ra với lo âu nhiều chấm đỏ ấy đang nhúc nhích. Đêm khá sáng nên nàng nhìn ra không khó khăn gì những bàn tay người đang cầm hương. Không phải chỉ có một người đàn ông, mà bốn, năm, sáu, mười người đàn ông đang hiện diện. Họ ngồi xổm như người đàn ông đầu tiên nàng gặp khi tới đây. Một người đứng dậy. Nàng thấy hắn tiến lại gần. Đi được vài bước, hắn lại ngồi xuống, mắt nhìn chăm chú nhưng bình tĩnh. Ngay lập tức hai rồi bốn người bắtchước đến ngồi gầnngười đầu tiên. Mộttrong những người mới di chuyển là một cậu bé. Những người khác cao tuổi hơn. Trong đó có một người già hằn hoi. Không ai nói một tiếng nào. Họ tiếp tục giữ bó hương đang cháy trong tay. Mario nói đùa: Một vườn cảnh hấp dẫn đấy chứ, phải không cô? Chúng ta chơi trò gì với họ bây giờ đâỳ? Anh đưa tay tháo một dương vật gỗ kích tấc trung bình khỏi một cành cây, nói: Tôi không biết làm như vậy có là phạm thánh hay không, nhưng tôi...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện bóp vú Truyện dịch Truyện ngậm cặc
Đụ toét lồn vợ bạn
4 Tôi cười mà gật đầu rồi cứ để cho Tiểu Vy mút mạnh vào cái con cặc của mình một lúc nữa. Tiểu Linh thì cũng đã đứng bên cạnh tôi rồi. Đưa tay xoa nhẹ cái khe lồn thì nước nhờn đã chảy ra từ lúc nào rồi. Đút một ngón tay vào bên trong thì Tiểu Linh cũng ưỡn người lên mà nói: Ui anh ơi... đút thật sâu vào một chút đi anh... em thích sướng lắm... không thể nào chịu được nữa rồi đây này... hích hích... sướng quá... ui ui... không thể nào chịu được nữa. Sướng lắm hả, cứ đút vào bên trong em mà ngoáy ngón tay của anh đi em thích được như vậy lắm anh ạ. thích ơi là thích luôn đấy anh ạ. Tôi càng ấn ngón tay của mình vào bên trong thì nước nhờn càng chảy ra nhiều hơn nữa. Chẳng mấy chốc thì cái bàn tay của tôi cũng đã ướt sũng lên rồi. Tôi mới khẽ khẽ mà rút ngón tay của mình ra mà nói: Được chưa nào, bây giờ thì cả hai người cho anh liếm nhé, vợ anh...
Phân loại: Truyện sex dài tập Cho người khác địt vợ Chồng địt vợ Đụ tập thể Đụ tay ba Đụ vợ bạn Trao đổi vợ chồng Truyện ngoại tình
Tình cũ
Tôi mệt nên cũng chẳng muốn bắt chuyện. Vợ tôi ôm chầm lấy tôi mà hun hít khắp nơi. Cũng lần đầu tôi nghe cổ cám ơn : anh cho em một bữa nhớ đời, em không bao giờ quên đâu anh. Tôi thườngqua mặt vợ dài dài để trốn đi với Bốn, bởi vì tôi biết có lánh mặt cũng chẳng được. Bốn đeo tôi dai như đỉa, đút cho cô ăn mấy vẫn không no. Cô dọa tôi nếu lơ là bỏ rơi là cô sẽ tìm đến học với vợ tôi hết mọi chuyện, khi đó đừng trách là cô ác. Tôi dù chẳng phải là một người đam mê sắc dục, nhưng có đàn ông nào mà chẳng tòm tem. Thế nên, mặc nhiên tôi đặt Bốn vào thành phần dự bị, y như các nhà huấn luyện có danh sách cầu thủ dự phòng của mình. Tôi chỉ dùng Bốn trong những trường hợp ngặt nghèo kẹt đạn. Tỷ dụ vợ đến ngày hành kinh, hoặc khó ở, hoặc về ngoại, hoặc tôi muốn tìm thêm hơi hướm bên ngoài, chẳng gì ăn bún thét cũng đổi món cho hay, cho lạ. Bốn...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ người yêu cũ Truyện của kiều bào

Thể loại

Top 30 truyện sex hay nhất

Top 7: Phá trinh
Top 15: Vắng chồng
Top 18: Yến
Top 20: Cô hàng xóm
Truyện sex có thật Truyện sex loạn luân Truyện sex hiếp dâm Truyện sex vợ chồng Truyện sex ngoại tình Sói săn mồi