Bạn đang đọc truyện sex tại trang web http://truyendam.org
Đọc truyện sex ở đây sẽ giúp bạn có thêm rất nhiều kiến thức về chuyện địt nhau... Đọc càng nhiều, địt nhau càng giỏi!
Thông báo: Truyensex.tv đổi sang tên miền mới: truyensextv.pro
Truyện người lớn » Truyện sex dài tập » Thiếu gia phong lưu – Quyển 2 » Phần 16

Thiếu gia phong lưu - Quyển 2

Phần 16

– Người anh em, dừng lại chút được không?

Đúng vào thời khác mấu chốt, bộ phận đàn ông đang dựng thẳng lên chuẩn bị tiến vào thì thanh âm lười biếng từ phía sau vang lên.

– Mẹ, cút!

Gã đàn ông tùy tay rút ra một khẩu súng, trực tiếp chĩa về phía Thường Nhạc, bộ mặt dâm loạn lộ ra vẻ ác độc.

Thường Nhạc căn bản không đem gã để vào mắt, hắn nhìn chằm chằm cô gái, nói: – Cô thực sự là công chúa sao?

Cô gái nhìn thấy Thường Nhạc như người chết đuối vớ được cọc: – Mau cứu tôi, tôi là công chúa!

– Mẹ kiếp, là công chúa thì tôi liền cứu. Thường Nhạc hưng phấn, người đã gặp may thì có ngăn cũng ngăn không nổi, hắn nhìn sang gã đàn ông dâm loạn kia, thản nhiên nói: – Cút!

– Muốn chết!

Gã đàn ông dâm loạn không những không uy hiếp được Thường Nhạc, tay gã chỉ vừa động mạnh…

Con ngươi co rút lại, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc, thân thể “Ầm” một cái ngã xuống đất.

– Cần gì phải làm vậy!

Thường Nhạc lắc đầu tiếc nuối, ánh mắt nhìn sang cô gái.

Cô gái luống cuống tay chân mặc quần áo.

Tâm thần Thường Nhạc hơi động, không kìm nổi hét lớn: – Mẹ kiếp, trúng kế rồi!

Cô gái bị dọa cho sợ hãi, đáng thương nhìn Thường Nhạc, lo lắng Thường Nhạc cũng giống như gã đàn ông dâm loạn vừa rồi, làm điều bất lợi với mình.

Thường Nhạc nghiêng đầu nói: – Nghe nói nữ hoàng nước Anh chỉ có một đứa con gái bảo bối, cũng là người thừa kế duy nhất. Nhân vật quan trọng như vậy sao có thể một mình xuất hiện tại sân trường.

Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, tậm trạng cô dần bình tĩnh lại, cô cẩn thận nhìn Thường Nhạc, cảm thấy tên đàn ông phương Đông này đặc biệt đẹp trai.

– Mau trả lời câu hỏi của tôi, rốt cục thân phận của cô là gì? Thường Nhạc không vui nói.

– Tôi thật sự là công chúa Cô gái nghiêm túc đáp.

– Mẹ kiếp, nếu cô là công chúa thì tôi là nữ hoàng, đợi quay lại tôi sẽ tìm cô tính sổ. Thường Nhạc nhìn đồng hồ, buổi biểu diễn của cô nhỏ sắp kết thúc. Ngàn vạn lần không được bỏ lỡ, nếu không, mười công chúa cũng không chống đỡ nổi.

Thường Nhạc mới đi được hai bước, đột nhiên dừng lại, đi tới trước mặt cô gái, trước khi cô kịp phản ứng, nặng nề hôn một cái trên mặt cô, sau đó lại nắm mạnh bộ ngực thiếu nữ, nghiêm trang nói: – Mẹ kiếp, không thể cứu không được, trước tiên thu chút tiền lãi.

Thiếu nữ sững sờ nhìn bóng lưng kia dần biến mất, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên đỏ lên.

Thạch Tán Y cảm động nhìn đám người kích động phía dưới, bọn họ từ khắp nơi trên thế giới, vì buổi biểu diễn cuối cùng của cô mà tới, chính nhờ bọn họ mà cô mới có sự nghiệp biểu diễn nghệ thuật huy hoàng đó.

Mà qua hôm nay, cô sẽ trở thành một phụ nữ bình thường.

Thạch Tán Y rất yêu sự nghiệp biểu diễn nghệ thuật của chính mình, nhưng lại càng yêu Thường Nhạc hơn.

Nếu như trước hôm đó, tình yêu này còn chưa được xác định rõ, thì sau khi trải qua sự việc “Giường quá nhỏ”, cô đã nhận ra mình yêu Thường Nhạc tới mức khắc cốt ghi tâm rồi.

Thạch Tán Y chăm chú trả lời từng vấn đề khán giả đưa ra.

– Xin hỏi Thạch tiểu thư, nghe nói cô rời khỏi màn ảnh là vì một người đàn ông thần bí, không biết có thật không? Lời nói của phóng viên khiến bốn phía lập tức yên tĩnh.

Thạch Tán Y thản nhiên cười, nếu phóng viên không đề cập tới vấn đề này, cô mới thấy lạ, cô điềm nhiên nói: – Trong cuộc đời chúng ta đã gặp qua rất nhiều người, có người bạn yêu, có người yêu bạn; đau khổ nhất là người bạn yêu thường không chọn bạn, người yêu bạn lại không phải là người bạn yêu; mà người sống với bạn lâu bền nhất, lại không phải người bạn yêu nhất cũng không phải người yêu bạn nhất, mà là người xuất hiện đúng thời điểm nhất. Trong cuộc đời của tôi, người đó là người tôi yêu nhất, cũng là người yêu tôi nhất, vì thế tôi là người hạnh phúc nhất, vì anh ấy, tôi nguyện ý rời khỏi màn ảnh.

– Xin hỏi Thạch tiểu thư, có thể nói cho chúng tôi biết tên của người may mắn đó được không?

Phóng viên quyết tâm dò hỏi tới cùng.

– Ha ha, tên của người ấy là Thường Nhạc!

Một thanh âm lười biếng đột ngột vang lên.

Thạch Tán Y sững sờ, dù thế nào cô cũng không nghĩ tới Thường Nhạc lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn đúng lúc như vậy.

– Móa, Thường Nhạc, không ngờ tới Luân Đôn mà không hề báo cho tôi. Một thanh âm thô lỗ vang lên. Mà trong đám người đó, lại có một cô gái thân hình run rẩy, cô gần như không thể tin vào mắt mình, cái miệng anh đào nhỏ nhắn không ngừng lẩm bẩm: – Thường Nhạc… Thường Nhạc…

Trước mắt bao người, Thường Nhạc đi tới trước mặt Thạch Tán Y, trực tiếp ôm cô vào trong ngực, tự nhiên, phóng khoáng nói: – Đầu bếp nói: tình yêu như một củ hành tây, mỗi khi bóc chúng đều làm bạn rơi lệ. Bảo bối, em khóc sao? Bác sĩ nói: Tình yêu như cảm mạo, người bị virus tình yêu lây nhiễm sẽ không lừa được chính mình, cũng không lừa được người khác, bởi vì, họ không khống chế được chính mình hắt hơi và sổ mũi. Nếu muốn chữa trị, chỉ có thể dùng tới lòng chân thành.

Thạch Tán Y ôn nhu nhìn Thường Nhạc, thản nhiên nói: – Người ta thích nghe những lời tâm tình của cháu, vĩnh viễn đều nghe không đủ.

Thường Nhạc cười tà nói: – Nếu như có thể, Thường Nhạc sẽ nói với cô nhỏ cả đời.

Thường Nhạc ngẩng đầu, nhìn khán giả phía dưới, tự nhiên, phóng khoáng phất tay nói: – Đã tới giờ cá nhân, mọi người nên giải tán!

Phía dưới dường như còn chưa hoàn hồn.

– Mẹ kiếp, tan cuộc rồi!

Thường Nhạc giận dữ gầm lên, đám người mê điện ảnh dần tỉnh táo lại, lần lượt đi ra ngoài.

Thường Nhạc rất hài lòng nhìn hiệu quả như vậy, hắn nhìn Thạch Tán Y, dịu dàng cười nói: – Bây giờ là thời gian chỉ thuộc về hai chúng ta.

Thạch Tán Y hé miệng cười nói: – Chỉ sợ không phải.

Thường Nhạc sửng sốt, chẳng nhẽ còn có người không biết tốt xấu mà lưu lại sao? Hắn xoay người nhìn xuống dưới, đã thấy một thân hình thon thả, mái tóc ngắn, khuôn mặt xinh đẹp cười tự nhiên, phóng khoáng.

– Tây Môn đại ca, đã lâu không gặp!

Thường Nhạc lập tức tươi cười, bản thân rất sợ nhìn thấy cô, từ lần trước sau khi cùng làm chuyện đó với cô và bạn gái của cô ở trên giường xong, nói chuyện điện thoại còn có thể, nhưng gặp mặt thì cảm thấy không được tự nhiên.

Đôi mắt xinh đẹp của Tây Môn hung tợn nhìn Thạch Tán Y, miệng giật giật nói:

– Ân, đã lâu không gặp, có thể ra ngoài nói chuyện riêng một lát không?

– Nói riêng với em?

Thường Nhạc híp mắt lại, Tây Môn Khinh là người vô cùng thẳng thắn, hiện giờ sao lại xấu hổ như phụ nữ vậy?

Thạch Tán Y thản nhiên mỉm cười nói: – Cháu đi đi, cô nhỏ chờ cháu ở phòng 304, khách sạn Aram.

Thường Nhạc nghe được câu nói này, khí huyết lập tức sôi trào, lời nói kia quả thực còn có tác dụng hơn cả xuân dược, còn Tây Môn Khinh lại buồn bực, tại sao mình lại không gặp được mỹ nữ khéo hiểu lòng người như vậy?

Thường Nhạc nghênh ngang cùng Tây Môn Khinh đi ra một chỗ tương đối hẻo lánh trong trường. Tây Môn Khinh dừng lại.

– Tây Môn huynh, giờ chỉ còn hai chúng ta, anh có gì khó nói thì mau nói đi!

Nghĩ tới phòng 304, Thường Nhạc không nhịn được thúc giục.

– Mẹ nó, tôi mang thai rồi!

Tây Môn Khinh châm một điếu thuốc, buồn bực nói. – Ầm!

Thường Nhạc thiếu chút nữa bị dọa nhảy dựng lên. Đường đường là “Tây Môn công tử” luôn rêu rao mình muốn làm người đàn ông tốt, không ngờ lại mang thai. Đùa à? Chẳng nhẽ giữa phụ nữ với nhau cũng có thể mang thai sao? Nếu thật sự như vậy, kỳ tích thứ chín của thế giới xuất hiện rồi.

Tây Môn Khinh liếc cái liền đoán ra ý nghĩ trong lòng Thường Nhạc, cô phủi miệng nói: – Tạm thời còn không có người phụ nữ nào có năng lực như vậy, có thể làm cho bản công tử mang thai.

– Tây Môn huynh, cái thai anh không cẩn thận mang trong bụng là của ai?

Thường Nhạc trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, Tây Môn Khinh còn chưa trả lời, hắn liền không nhịn được, thốt ra nói: – Không phải là của tôi chứ?

Tây Môn Khinh buồn bực nói: – Bản công tử cho tới giờ đều không cho đàn ông đụng vào, trừ cậu ra, không ai có khả năng rồi.

Thường Nhạc hoàn toàn ngây ngốc, mình và Tây Môn Khinh chỉ là ngẫu nhiên làm một lần mà lại trúng thầu rồi, cơ hội như thế này còn khó hơn sao hỏa đâm vào địa cầu.

– Mẹ nó, chẳng nhẽ cậu không tin?

Thấy Thường Nhạc cúi đầu không nói gì, Tây Môn Khinh khó chịu nói.

– Không phải là không tin, mà là bị dọa sợ, tôi có thể làm gì cho anh? Thần sắc trên mặt Thường Nhạc trở nên kỳ quái.

Tây Môn Khinh liếc mắt nhìn Thường Nhạc, hiển nhiên hắn đã đoán được cái thai trong bụng là của hắn, thần sắc cô hơi không tự nhiên nói: – Sau khi cậu về nước, nhất định phải gặp người nhà của tôi. Thường Nhạc “Xì” một tiếng mỉm cười: – Gặp cha mẹ? Tây Môn đại ca, anh không nhầm chứ?

Tây Môn Kinh trừng mắt nói: – Chẳng nhẽ cậu định cho tôi mấy ngàn để tôi đi phá thai sao?

Thường Nhạc quả thật có nghĩ như vậy, có điều là mấy trăm, không phải mấy ngàn. – Chuyện này… Kỳ thật cô cũng hiểu được, chúng ta còn trẻ, hiện giờ sinh đứa nhỏ, sẽ trở thành gánh nặng, anh suy nghĩ cho kỹ, về sau còn phải cho nó uống sữa, thay tã, quan trọng nhất là anh, nếu muốn tiếp tục cuộc sống như hiện nay, e rằng không thể được.

Nói tới đây, Thường Nhạc thoáng dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: – Tôi nghe nói phụ nữ sau khi sinh con xong sẽ rất nhanh già, Tây Môn đại ca, anh nên suy nghĩ kỹ.

Tây Môn Khinh buồn bực, nói: – Tôi không nghĩ tới mang thai, cũng không muốn sinh con, nhưng gia tộc Tây Môn chúng tôi quy định, lần đầu phụ nữ mang thai, nhất định phải sinh ra, đó mới là nền tảng ưu tú nhất, mà anh cả tôi thấy cậu cũng không tệ, tin tưởng đứa nhỏ của cậu cũng sẽ rất ưu tú, ngộ nhỡ sinh hạ một tiểu Thường Nhạc gọi tôi là mẹ, tôi cũng sẽ cố gắng dạy dỗ nó ra ngoài tán gái thật tốt.

Thường Nhạc không nói gì, cảm thấy mình bị người nhà Tây Môn xem như ngựa giống rồi.

Xem ra, muốn thay đổi suy nghĩ của người phụ nữ này, hắn phải nhanh hơn, nếu không, hai bên sắc lang kết hợp gene lại, ngộ nhỡ sinh ra một tiểu Thường Nhạc, thì bản thân hắn sẽ có thêm một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Thông tin truyện
Tên truyện Thiếu gia phong lưu - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện dâm Trung Quốc
Ngày cập nhật 08/11/2017 22:11 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Gái một con - Tác giả Sịp
Tôi tẩy, cạp, ủi chị hắc hắc khiến cho bao nhiêu cội, chồi trong cái mụt sẹo bị đào lật trốc gốc lên hết trơn. Chị sướng, kêu inh ỏi, những rô bi nê, vòi nước gì đều gãy gọng, chảy tồ tồ. Mồ hôi chị ra dầm dề, chà miết lên mặt bàn ăn nghe rin rít. Tôi đè chặt lấy chị, hết nút lại phổi phù phù. Chị quíu té re mà cũng cố ngập ngọng nói cho được: Giờ tui mới rõ sao mấy cha đòi bú bằng được cái chỗ quỉ quái đó. Chị nói mà người xóc tới xóc lui, mấy lần tưởng rớt uỵch xuống đất. Tôi bú nút đã quá làm chị tê, hai giò xập xòe như cánh bướm. Lúc đầu cái lồn gọn lỏn, nhỏ như cái bánh căng, tôi rúc bú nó nở lần thành cái bánh bèo, giờ thì nó như khoanh bánh tét, nhưn nhụy đều lòi thè lè ra. Tôi cũng sướng nên da diết bú hổng bỏ, thỉnh thoảng tay lại vói lên xe cái núm vú phụ vô. Mấy lần chị kêu giựt ngược: Thôi, thôi, mà đít thì cứ đẩy dội lên...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ máy bay Sex bú vú Truyện bóp vú Truyện móc lồn Truyện sex bú lồn Truyện sex mút lồn
Nghìn lẻ một đêm
Kể tới đây, con Năm ngừng lại. Cả Ngố ngạc nhiên hỏi: Vì sao Tổ Trác lại xỉu vậy em? Con Năm cười, nói: Có vậy mà anh cũng hỏi! Thì Tổ Trác bị... “tổ trác” đó chứ sao. Cả Ngố nói: Nhưng mà anh chẳng hiểu gì cả. Kể lại cho vợ anh nghe sao được! Con Năm cười, nói: Anh cứ kể cho vợ anh nghe đi. Bảo đảm chị ấy hiểu và sẽ giảng nghĩa cho anh nghe sau. Cả Ngố vừa cười vừa nói với con Năm: Hay! Câu chuyện lần trước em kể cho anh nghe hay tuyệt. Chính vợ anh nghe xong cũng phải cười lăn chiên. Con Năm có vẻ hài lòng, nói: Dĩ nhiên! Em lựa chuyện kể cho anh thì đương nhiên phải hay rồi. Cả Ngố lại thò tay vào túi móc ra một xấp tiền đưa cho con Năm, hỏi: Bữa nay em định kể chuyện gì đây? Con Năm đáp: Bữa nay em sẽ kể chuyện “Vụ án tình dục” cho anh nghe. Cả Ngố ngơ ngác, hỏi: Cái gì mà “Vụ án tình dục”? Sao nghe...
Phân loại: Truyện sex dài tập Địt cave Đụ tập thể
Đi ở vú - Tác giả Thoong
Rồi một hôm cô chủ rủ nhỏ đi đặt bánh và mua sắm quà mừng sinh nhật cụ. Nhỏ vừa tắm táp và thay quần áo cho cụ xong nên chần chừ không biết phải làm thế nào. Không dè cụ góp ý luôn: Em nó rủ thì nhà chị cùng đi cho vui. Đừng lo gì ở nhà, ta vừa tắm mát xong, đánh một giấc thì chị em về liền, nhớ ẵm theo thằng cún cho nó xem phố xá tiện thể. Vậy là hai chị em sửa soạn cùng đi. Khốn nỗi nhỏ lình xình quá, ở nhà suốt ngày tuềnh toàng nên việc thay đổi xiêm y xem ra quá nhiêu khê, cô chủ phải góp tay vào phụ. Thôi thì cô lột áo, chọn cái xú thật đẹp và màu sắc để mặc cho nhỏ. Loại áo nịt cỡ 4D mà vẫn không che hết cặp vú phì nộn của nhỏ. Cô chủ vén nhét vào cái lúp mà vẫn còn dư một nạm chè bè ra xung quanh. Cụ ngồi nhìn chị em xoay vần cho nhau mà miệng chép chép trông hay đáo để. Nhất là khi tay cô chủ vờn...
Phân loại: Truyện sex dài tập Sex bú vú Truyện bóp vú

Thể loại

Top 30 truyện sex hay nhất

Top 7: Phá trinh
Top 15: Vắng chồng
Top 18: Yến
Top 20: Cô hàng xóm
Truyện sex có thật Truyện sex loạn luân Truyện sex hiếp dâm Truyện sex vợ chồng Truyện sex ngoại tình Sói săn mồi Truyện hentai HentaiVn