Như đã lường trước, trong cung viện này cơ hồ không có bất cứ đồ đạc gì, chỉ có mấy tờ giấy đơn giản trên cái bàn. Khiến hắn có chút ngoài ý muốn là nơi này không khí khá trong lành, đi xung quanh cũng không có đụng mạng nhện hay giẫm lên cái giá nến nào. Hiển nhiên nơi này thường xuyên có người đến quét tước dọn dẹp.
“Chẳng lẽ còn có người ở đây sao?” Lý Cáp không khỏi nghi ngờ, bất quá một lúc sau nghi ngờ đã bị đánh tan. Bên trong cung thành cho dù là lãnh cung vào ban đêm ít nhất cũng giữ lại hai, ba cái chụp đèn, không thể nào có cung viện đang dùng mà một cái đĩa dầu cũng không có. Thậm chí, ngay ở cửa cung viện cũng không có đến một cái đèn lồng soi đường. Tất cả cho thấy chỗ này không có người ở.
– Xem ra tạm thời đây là thanh cung bỏ hoang, tuy có người quét dọn nhưng lại không có người vào ở.
Lý Cáp muốn tìm một cái giường tùy tiện nằm một hồi, chờ đến khi Vũ Lâm quân và đại nội cao thủ tìm kiếm mệt mỏi, buông lỏng canh giữ thì sẽ kiếm cơ hội trốn về nhà. Thêm nữa nếu Vũ Lâm quân lục soát, hắn sẽ nhanh chóng tìm nơi khác trốn nhanh, dù sao cung thành cũng lớn như vậy, bằng thân thủ của hắn không khó để kiếm chỗ trốn a, thật sự là quá dễ dàng.
Cái cung viện này cũng không nhiều phòng cho lắm, Lý Cáp tùy tiện tìm được một căn phòng vừa ý đang định đẩy cửa vào thì lại cảm thấy có gì đó không đúng, có một mùi hương nữ nhân phả vào mặt hắn.
Lý Cáp nhíu chặt lông mày đứng ngoài cửa, ánh trăng chiếu một tia sáng ảm đạm qua người hắn vào phòng, thoáng nhìn thân ảnh mặc áo bào đen của hắn trông có chút quỷ dị âm trầm.
Trong căn phòng vẫn quá tối, không thấy rõ đông tây, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được, trên giường trong căn phòng có tiếng hít thở đầy vẻ bất an, bên trong nhà có người!
Lý Cáp cứ đứng trước cửa không nói gì như vậy, khiến hắn thấy kỳ quái là người trên giường kia không la hét thất thanh hay phản ứng tương tự như hắn nghĩ.
– Là ai vậy, sao lại ở đây? Bị phạt ở đây thì ít ra cũng phải có thái giám cung nữ chứ? Đây đến cái giá nến cũng chẳng có?
Từ tiếng hít thở có thể nghe ra, người trên giường kia đã tỉnh lại, nhưng tại sao người đó không phản ứng gì? Lý Cáp cảm thấy có chút kỳ quái.
Từ từ nhích tới gần bên giường, trong căn phòng tối om, mơ hồ có thể thấy được trên giường có một người, thân thể đang run rẩy, trùm kín chăn, chỉ lộ ra tóc ở ngoài chăn, tựa hồ như đang sợ hãi điều gì đó.
– Này!
Lý Cáp nhẹ giọng kêu lên.
Nữ nhân trên giường nghe được thanh âm của hắn không có trả lời, ngược lại còn chui tuột vào trong chăn.
Không phải thế chứ, nhát gan quá vậy? Lý Cáp tràn đầy nghi ngờ, dứt khoát lấy tay chuẩn bị vén chăn lên.
– A!
Một tiếng kêu duyên dáng cùng với một trận tiếng xích sắt loảng xoảng vang lên, một người mặc đồ màu trắng chợt co rút lại, trốn nhanh vào góc giường.
Lý Cáp sững sờ, đối diện với hắn là một đôi mắt sáng ngời, trong đôi mắt có sự sợ hãi, còn có bất lực và khẩn cầu.
Thấy đôi mắt này, tim hắn lập tức mềm nhũn ra. Bất quá hắn lại có một nghi ngờ, cô gái đến tột cùng sao lại có phản ứng như thế? Nàng có phải là cung phi hay không?
– Không phải sợ, ta sẽ không làm hại ngươi…
Lý Cáp vừa nói vừa nhìn về đôi mắt như hai viên ngọc khiến người ta yêu thích kia. Hắn muốn nhìn một chút, cô gái có đôi mắt đẹp như vậy khuôn mặt có xinh đẹp giống vậy không a.
Tay Lý Cáp mới vừa chạm tới khuôn mặt băng sương kia, cô gái liền phát ra tiếng kêu duyên dáng khác, tiếp theo lại một trận dây xích sắt va vào nhau loảng xoảng, cô gái nhanh chân trốn vào trong góc giường khác cách xa hắn.
Lý Cáp chau mày, sao lại có tiếng xích sắt ở đây?
Đúng lúc này, bên ngoài cửa vang lên một trận tiếng động kèm theo tiếng bước chân, cùng với tiếng binh khí chạm nhau và thanh âm thấp giọng nói chuyện với nhau.
Lý Cáp mơ hồ nghe được tiếng:
– Thích khách!
– Lục soát!
Đợi một lúc, biết là Vũ Lâm quân đang đến tìm mình. Hắn bèn đóng cửa lại, mượn một cái bàn, mượn lực nhảy lên xà nhà, ẩn giấu thân mình.
Ba! Một tiếng, cửa bị đá văng ra, hai Vũ Lâm quân tay cầm thương bước vào, theo sát là một tên lính trên tay có một chiếc lồng đèn, trong nháy mắt cả căn phòng liền sáng lên.
Từ trên xà nhà nhìn xuống, mượn ánh sáng cây đèn của tên lính, Lý Cáp thấy được bộ dáng của cô gái đang ngồi trên giường kia, cả người lập tức ngây ngẩn. Cô gái kia nhiều nhất chỉ khoảng mười lăm tuổi, mái tóc dài trải đến tận eo nhìn hơi xốc xếch, ánh mắt xinh đẹp tràn đầy hoảng sợ, nhưng ánh mắt không như bình thường, làm cho người ta cảm thấy quái dị. Nàng ta mặc một thân trường y màu trắng, trên đó có nhiều nơi bị tổn hại, thoạt nhìn có chút vết bẩn, cổ chân cổ tay, lưng bàn chân có những vết đỏ sưng tấy, vết thương chồng chất. Càng khiến hắn giật mình là trên chân của cô gái kia có hẳn một cái khóa cùm bằng sắt xám to. Xích sắt kia dài đến đáng sợ, chỉ tính đống cuộn lại trên giường đã mấy thước, ước chừng sợi xích cũng phải dài đến gần trăm thước.
Thiếu nữ này là ai? Sao lại bị đối đãi như vậy? Lý Cáp kinh nghi không ngớt, hoàng cung này chuyện quái dị nào cũng có a.
Hai binh lính phía trước xách thương tùy tiện đi dạo vài vòng trong phòng, đá đá đâm đâm kiểm tra một phen, sau đó quay lại nhìn tên lính cầm đèn nói:
– Không có, ở đây không có thích khách.
Binh lính cầm đèn nhìn lên giường, nhìn thiếu nữ rồi nói:
– Tinh Nguyệt công chúa, tối nay có thích khách lẻn vào ám sát hoàng thượng. Hiện đã giết vài người Vũ Lâm quân cùng mấy đại nội cao thủ. Kính xin công chúa cẩn thận, nếu thấy có dị động, xin kịp thời hét lớn gọi chúng nô tài.
Công chúa! Lý Cáp trợn trừng hai mắt. Cái xích sắt này đang khóa một công chúa? Là công chúa đó nha, sao lại bị đối đãi kiểu này? Lão già hoàng đế kia điên rồi sao?
– Triệu Hồng, sao ngươi còn gọi nàng là công chúa? Phong hào công chúa của nàng sớm đã bị phế đi rồi!
Một sĩ quan cấp thấp bước vào, sau hắn là năm sáu binh lính cầm đao.
– Hồ quân úy!
Triệu Hồng cùng hai tên lính khác liền hành lễ.
Hồ quân úy kia trực tiếp đi tới bên giường, nhìn cô gái rồi lắc lắc đầu, nói:
– Thật xinh đẹp, là một mỹ nhân a, nhưng lại bị mù. Hãy nhìn những vết thương này, khặc khặc bọn cung nữ kia thật là, xuống tay thật nhẫn tâm, tính ghen tị của nữ nhân thật đáng sợ!
Nói xong đưa tay tới muốn sờ lên gương mặt thiếu nữ, thiếu nữ mới bị đụng phải lập tức lui lại dựa vào vách tường.
Hồ quân úy chau mày lại, níu lấy y phục của thiếu nữ, một tay kéo nàng lại gần trước mặt mình, hai mắt chằm chằm nhìn nàng:
– Tiểu tiện nhân, được ông chơi là phúc phận của nhà ngươi, đừng có mà không biết phải trái.
Bàn tay còn lại của hắn đã kéo tuột một bên góc áo của thiếu nữ, lộ ra một mảnh da trắng mịn, phía trên bả vai vẫn còn dấu của vết thương cũ.
Triệu Hồng vội nói:
– Hồ quân úy, chúng ta còn phải đi bắt thích khách a.
– Lùng bắt cái rắm! Thích khách có thể lẻn vào hoàng cung đề phòng sâm nghiêm như vậy, có thể thần không hay quỷ không biết giết chết mấy tên thị vệ, thậm chí mấy tên đại nội cao thủ cũng phải bỏ mạng, ngươi nghĩ chúng ta tìm được hắn sao? Dù tìm được rồi thì thế nào? Nói không chừng cái mạng bé bằng con chuột này cũng phải bồi táng luôn.
Hồ quân úy cười nhạt khinh bỉ, tay hắn cường ngạnh vuốt ve từ vai của thiếu nữ trượt xuống. Thiếu nữ tựa như một con chim gãy cánh đáng thương, không có chút giãy giụa chống cự nào. Cặp mắt xinh đẹp tràn đầy sợ hãi cùng cầu xin, lúc này trên xà nhà Lý Cáp đã nhìn ra, nữ hài này đôi mắt thật đã mù, ánh mắt không hội tụ.
Xinh đẹp như vậy mà lại bị mù? Lý Cáp khó có thể tin.
Triệu Hồng nói:
– Hoàng thượng mãi không chịu giết nàng nhất định là niệm tình cũ.
– Niệm cái rắm, không giết nàng chính là muốn hành hạ nàng đấy, ngươi có nhìn thấy cái khóa sắt, trên người nàng có bao nhiêu vết thương trên người. Triệu Hồng, ta nhớ không nhầm thì nàng vẫn luôn là người tình trong mộng của ngươi à? Chúng ta không thừa cơ lấy đi trinh tiết của nàng lúc này, sẽ không còn cơ hội động tay động chân nữa đâu. Ta với ngươi cùng nhau hành động đi.
Hồ quân úy cười nói, mấy tên lính bên cạnh cũng nở nụ cười, chỉ có Triệu Hồng mặt đỏ bừng, cũng không biết là do ánh đèn lồng hay Hồ quân úy đâm trúng chỗ đau.
Hồ quân úy lại nói:
– Nói lại, mẹ đẻ của nàng là Ngu phi mùi vị cũng không tệ nha, mặc dù đã chết nhưng thân thể vẫn thật mê người như cũ, không trách được ngay cả hoàng thượng cũng điên đảo, đáng tiếc a, khặc khặc.
Lý Cáp nghe những lời này thiếu chút nữa từ trên xà nhà ngã chổng vó xuống dưới đất, móa nó đám người này cưỡng gian người chết?!
Thiếu nữ bắt đầu giằng co thêm kịch liệt, nước mắt tuôn trào khỏi khóe mi, cắn răng nức nở nói:
– Các ngươi giết ta đi! Các ngươi không giết ta, sớm muộn có một ngày ta giết sạch các ngươi!
– Ha ha ha ha…
Hồ quân úy nở nụ cười thô bỉ nói:
– Muốn chết? Còn muốn giết sạch chúng ta? Khặc khặc nếu không phải vì sợ hoàng thượng cùng cái ban củi mục Vũ Lâm quân kia biết, ta thật muốn chơi người, khiến ngươi biết mùi vị trần tục một phen.
Bên cạnh Triệu Hồng vẫn cúi đầu, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, nhưng Lý Cáp trên xà nhà liếc mắt thấy, tay hắn nắm chuôi đao khẽ run lên.
Nhìn mấy thằng lính Vũ Lâm quân vẫn đang đùa giỡn giày vò thiếu nữ, ấn tượng của Lý Cáp đối với Vũ Lâm quân lập tức xuống mức âm, thậm chí đối với hoàng cung này cũng cảm thấy ác tâm cùng hèn hạ, mặc dù chính hắn cũng không phải loại người tốt đẹp gì.
Nhịn không được nữa, Lý Cáp như một đạo quỷ ảnh hắc sắc lao xuống ầm ầm, ở phía dưới mọi người còn chưa kịp phản ứng, một quả đấm to đã bay đến đấm lia lịa, đầu người như quả dưa bị đấm nát, chất lỏng màu hồng bạch phun tung tóe ra chung quanh.
Hồ quân úy đằng kia vẻ mặt kinh ngạc, cả người cứng đơ, tay kia vẫn còn nắm lấy thiếu nữ đang giãy giụa, Lý Cáp bắt được cánh tay của hắn, ba một tiếng da thịt chia lìa, cả cánh tay của hắn đứt ngọt rơi xuống dưới.
Hai giọt máu tươi văng đến mặt cô gái, nàng mặc dù không thấy rõ nhưng nghe thấy Hồ quân úy kêu la thảm thiết, còn ngửi thấy mùi máu tươi gay mũi, vẫn mơ hồ đoán được việc gì. Từ lúc cánh tay Hồ quân úy rời khỏi người, nàng lập tức lui lại góc giường ôm hai đầu gối, lạnh run.
Lý Cáp xoay tay lại, một cái tát giáng thẳng vào huyệt thái dương của Hồ quân úy, hắn trực tiếp ngã lăn quay ra đấy, thất khiếu trào máu, đoạn khí.
Tam quyền lưỡng cước, bên trong nhà ngã xuống tám người, máu tươi chảy khắp nơi, phun hết lên các vách tường. Hoàn hảo thiếu nữ không thể nhìn thấy thảm cảnh trước mắt, nếu không chỉ sợ làm nàng cả đời khó quên.
Lý Cáp chuẩn bị giải quyết tên binh lính Vũ Lâm quân cuối cùng, cũng chính là tên lính cầm đèn Triệu Hồng, lại phát hiện hắn đang rút đao che trước giường của cô gái, mặc dù hai chân run rẩy, nhưng vẫn kiên định đứng ở đó đối diện với hắn.
– A… lớn mật… thích khách! Bình tĩnh… bình tĩnh… chớ có manh động…
Triệu Hồng khó khăn nuốt nước miếng một cái, mũi đao chỉ thẳng Lý Cáp nói.
Vừa nháy mắt đã nhìn thấy tám người đã bị đấm chết, Lý Cáp lại toàn thân áo choàng đen, ở trong mắt hắn không thể nghi ngờ đáng sợ không khác gì ma quỷ.
Lý Cáp nhìn hắn, cũng không nói gì, thật lâu mới đột nhiên tiến lên một bước. Triệu Hồng cả kinh, theo bản năng định lui lại phía sau, nhưng hai chân hắn mềm nhũn, cả người lập tức quỳ trên mặt đất.
Loảng xoảng!
Tiếng đao của hắn rơi xuống đất, đèn lồng thì được Lý Cáp đón lấy.
– Đừng… đừng… đừng… có giết ta…
Triệu Hồng quỳ trên mặt đất, run giọng nói.
Lý Cáp tay phải đặt ở khoảng không trên đầu hắn, hồi lâu không làm gì rồi đi đến giường.
Cảm giác Lý Cáp vòng qua mình, tâm tình Triệu Hồng buông lỏng, nhưng tim vẫn còn đập thình thịch, chợt nghe thấy tiếng thét kinh hãi của thiếu nữ, nội tâm lại căng thẳng, quay người ôm lấy bắp chân của Lý Cáp, khẩn cầu nói:
– Van cầu ngươi, ta van cầu ngươi… đừng có giết nàng… ngươi muốn giết thì giết ta đi!
Lý Cáp quay đầu lại kỳ quái nhìn hắn một cái, chân vừa nhấc đá hắn bay lên, bồi thêm một tát khiến hắn bay đụng tường hôn mê bất tỉnh.
Thiếu nữ hoàn toàn hoảng sợ, thân mình co rúc lại, hai mắt không có tiêu cự nhưng thần sắc lại khiến người nhìn muốn yêu thương.
Thật ra thì thiếu nữ trừ cặp mắt kia, mặt mũi dù không bị thương tổn, thoạt nhìn cũng không phải là vô cùng xinh đẹp, nhiều lắm cũng chỉ coi là không tệ mà thôi. Nhìn kỹ cũng chỉ có đôi mắt là đẹp nhất, cũng chỉ để cho người ta nhìn, mà không thể nhìn được thôi. Nhưng chính vì vậy, trong lòng Lý Cáp dâng lên một cỗ thương tiếc khó hiểu không thể áp chế được.
Hắn thò tay ra nắm lấy cổ chân thiếu nữ, kéo nàng đến bên cạnh giường.
– Đừng! Đừng đụng vào ta! Đừng!
Thiếu nữ liều mạng tránh né, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ khiên Lý Cáp thêm đau lòng.
– Đừng sợ, không phải sợ, không có chuyện gì, bọn họ không thể nào tổn thương nàng được nữa, đừng sợ…
Lý Cáp ôm thiếu nữ đang hoảng sợ vào long thật chặt, khẽ an ủi nàng. Thiếu nữ dần không giãy giụa nữa, thanh âm nhỏ dần xuống, nhưng nước mắt cứ mãi chảy ra.
Lý Cáp nhẹ nhàng buông nàng ra, nắm lấy xiềng khóa chân, vận sức kéo mạnh, chỉ nghe thấy tiếng ba ken két vang lên, khóa sắt liền đứt đoạn rơi xuống. Lại hóa bách biến thành dao găm gọt đứt xiếng chân luôn.
Xiềng chân rơi xuống, thiếu nữ liền xoa nắn một hồi, lúc trước cổ chân tràn đầy vết tấy đỏ ứ đọng giờ phảng phất như đôi chân mới.
Lý Cáp lắng tai nghe, mới vừa rồi Hồ quân úy kêu la thảm thiết chắc chắn đã kinh động đến các đại nội cao thủ ở gần, hắn nghe được tiếng chân dồn dập đang di chuyển tới đây.
– Đi! Ta dẫn nàng rời đi thôi.
Lý Cáp nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của thiếu nữ, khom lung đặt nàng lên vai. Thiếu nữ lúc đầu muốn tránh, bị Lý Cáp cường ngạnh cõng lên lên lưng, cũng không dám cử dộng nữa, lẳng lặng nằm yên trên người hắn, như một con mèo nhỏ biết điều.
Lý Cáp lại biến bách biến thành một áo bào đen thật lớn, bọc gọn thiếu nữ sau lưng, giờ nhìn hắn giống như đeo một bao tải đen sau lưng vậy.
Hắn quyết định muốn dẫn người thiếu nữ này rời khỏi hoàng cung, rời khỏi nơi hắc ám nhất thiên hạ này, mặc dù hắn cũng không rõ đường đường là một vị công chúa sao lại bị đối đãi như vậy, tại sao đôi mắt tựa như ánh sao kia lại bị mù, nhưng hắn đã quyết định làm như vậy, giống như quyết định dạo chơi hoàng cung được canh phòng sâm nghiêm vào ban đêm dù rất nguy hiểm, chỉ là dựa vào cảm giác, dựa vào ý nguyện của mình tùy tâm sở dục.
Vừa mới bước ra cửa phòng, Lý Cáp cảm thấy năm cỗ chân khí đánh tới. Ngay sau đó năm đạo thân ảnh từ trên tường viện vọt xuống, nhanh như tia chớp tấn công hắn, hoặc quyền hoặc chưởng, hoặc đao hay kiếm đồng loạt đánh tới.
Lý Cáp cũng không né tránh, đứng lại, dùng lồng ngực của mình tiếp nhận công kích của cả năm người.
Quyền chưởng mạnh mẽ đánh thẳng tới, như đá ném vào bùn, biến mất không dấu vết. Đao kiếm như chém sắt không để lại chút dấu vết nào.
Năm đại nội cao thủ tiến lên thì cả bọn bị hất bay ngược về phía sau, một kích toàn lực của bọn họ, không nghĩ tới Lý Cáp không hề trốn tránh, càng không nghĩ hắn sau khi dính chiêu không bị hao tổn mảy may một cọng tóc.
Thừa dịp bọn hắn thối lui, Lý Cáp đột nhiên gia tăng tốc độ, cõng thiếu nữ phi nước đại nhảy qua tường viện, chạy tới tường thành hoàng cung.
Một thân da trâu như Lý Cáp một khi không chạy trong bóng tối, lấy tốc độ của hắn đại nội cao thủ phía sau rất khó đuổi theo. Bất quá hắn vẫn tận lực tránh các đại đội Vũ Lâm quân đi tuần cùng các đội đại nội cao thủ, hy vọng có thể lặng lẽ chuồn ra ngoài cung, nếu bên ngoài cung thành vẫn còn đội Vũ Lâm quân canh gác, đánh bất đắc dĩ xông thẳng ra ngoài.
Đang chạy bỗng nhiên nhìn thấy phía trước có bảy tám đại nội cao thủ, mang theo một đội binh lính Vũ Lâm quân hùng hổ vọt tới. Lý Cáp vội vàng vọt tới một góc tối ẩn nấp, thân thể bỗng dưng đụng phải một vật mềm nhũn, nhìn kỹ một cái, trước mắt thấy hai con ngươi đen xì đầy tức giận nhìn mình.
“Ách… Lý Quỷ gặp phải Lý Quỳ, quang khách gặp phải thích khách thật rồi” Lý Cáp thầm nghĩ.
– Ngươi cũng là người trong giáo sao?
Cặp mắt kia bỗng nói, là một giọng nữ nghe còn có một chút quen thuộc.
Lý Cáp chợt nhớ tới giọng nói này không phải của nữ thích khách có bộ ngực sữa cực phẩm buổi sang hắn gặp đó sao? Lập tức vui mừng lên tiếng nói:
– Là ngươi?
Nữ thích khách kia sửng sốt.
Lý Cáp nhấc mũ lên, lộ ra khuôn mặt của mình, mượn chút ánh trăng ảm đạm cũng đủ nữ thích khách miễn cưỡng thấy dung mạo của hắn, ngây ngốc chốc lát, liền đè nén tức giận trầm giọng cắn răng quát lên:
– Là ngươi?
Lý Cáp nở nụ cười gật đầu:
– Đúng vậy a, đúng vậy a, là ta. Làm sao? Ngươi cũng tới hoàng cung này vui chơi à? Thật là đúng dịp.
– Dâm tặc!!!
Nữ thích khách chửi một tiếng, một thanh dao găm đã lóe lên trên tay, đâm tới cổ Lý Cáp.
Lý Cáp sợ nàng làm thương tổn thiếu nữ phía sau, bèn ưỡn ngực về trước, chủy thủ đâm vào bộ ngực của hắn, đừng nói thân thể hắn đao thương bất nhập, chỉ kể bách biến đã đủ vững chãi rồi.
Răng rắc!
Dao găm gãy đôi!
Lý Cáp thấy nữ thích khách vẫn không rút được kinh nghiêm a, ban ngày đã đâm một lần giờ lại dùng chiêu cũ, không khỏi buồn cười, thế này thì có sắt vụn đi bán rồi, một thanh lại một thanh a?
– Ta nói ngươi khôn lên một chút được không, đi ra ngoài hành thích thì nên đem một cái dao găm tốt chút a, nếu không có tiền mua có thể tìm ta mượn mà.
Lý Cáp vẻ mặt dâm tiện cười.
– Ai, ở đâu đấy?
Bỗng nhiên có một tiếng quát lớn, dọa hai người nhảy dựng.
Thì ra hai người nhất thời quên mình đang ở nơi nào, nói chuyện không hạ giọng, khiến đội đại nội cao thủ phát hiện.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn khố đệ tử |
Tác giả | Hắc Oa |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp |
Ngày cập nhật | 01/10/2021 03:33 (GMT+7) |