Bạn đang đọc truyện sex tại trang web http://truyendam.org
Đọc truyện sex ở đây sẽ giúp bạn có thêm rất nhiều kiến thức về chuyện địt nhau... Đọc càng nhiều, địt nhau càng giỏi!
Thông báo: Truyensex.tv đổi sang tên miền mới: truyensextv.pro
Truyện người lớn » Truyện sex dài tập » Hàn khố đệ tử » Phần 80

Hàn khố đệ tử - Tác giả Hắc Oa

Phần 80

Một năm trôi qua nhanh như nòng nọc rụng đuôi, chẳng mấy chốc kỳ thi đại học đã tới. Hai anh em vẫn dính lấy nhau, ngoại trừ buổi tối thì gần như lúc nào hai người cũng ở cạnh nhau. Lý Cáp nói sau này hai người lập gia đình rồi cũng phải xây nhà ở cạnh nhau mới được, còn Hạ Nhu thì thầm nghĩ: “Vậy chẳng bằng em gả cho anh luôn chẳng phải tốt hơn sao?”

Hai người đăng ký cùng một trường, cùng một ngành, cuối cùng cả hai đều đỗ. Ngày báo nhập học Lý Cáp vui vẻ cầm tấm giấy báo đạp xe sang nhà Hạ Nhu.

Chỉ là cuộc sống luôn nhiều biến động. Thời điểm Lý Cáp tới thì khu nhà của Hạ Nhu đã chỉ còn một đống tro tàn, hơi nóng vẫn còn phả ra hầm hập. Lý Cáp kinh hoảng, vội hỏi người bên đường thì nhận được tin tức rằng khu vực này đêm qua xảy ra hỏa hoạn do nổ bình ga, mấy nhà kia đều bị chìm trong biển lửa, không có ai chạy thoát.

Lý Cáp cả người như hóa đá, lặng yên quỳ trước đống tro tàn đó cả một ngày trời. Hắn không khóc, nhưng đôi mắt đã dần trở nên dại đi.

Hắn không còn em gái nữa.

Từ đó về sau, cuộc sống của hắn so với trước khi gặp Hạ Nhu thậm chí còn nhạt nhẽo hơn. Hắn không đi xe đạp nữa, cũng không đi câu cá thả diều, không vui chơi gì nữa, ngay cả bánh bao hắn cũng không bao giờ đụng tới.

Hắn tập trung toàn bộ tinh thần vào việc học, hắn muốn học để quên đi rằng hắn từng có một người em gái.

Bệnh khó chữa nhất trên đời này là vết thương lòng, thuốc giải chỉ có một đó là thời gian.

Một năm, hai năm, rồi năm năm…

Lý Cáp dần dần cũng quên được nỗi đau đó, Hạ Nhu giống như chìm vào nơi sâu nhất trong ký ức hắn.

Những tưởng hắn sẽ không bao giờ nhớ lại những ký ức đau thương đó nữa, cho tới khi Hà Liên Khanh xuất hiện.

– Ca ca…

Bạn đang đọc truyện Hàn khố đệ tử tại nguồn: http://truyendam.org/han-kho-de-tu/

– Ca ca!

Tiếng gọi quen thuộc lại vang lên bên tai Lý Cáp, nhưng không phải Hạ Nhu mà là Hà Liên Khanh.

Lý Cáp rùng mình một cái, tâm hồn trở về với thực tại, sau đó lại quay sang nhìn Ha Liên Khanh. Đúng vậy, sau này nàng sẽ là muội muội của mình, mình lại có muội muội rồi.

Nghĩ tới đó Lý Cáp chợt nở một nụ cười mà người ngoài cảm thấy khó hiểu.

Hà Liên Khanh nhìn thấy Lý Cáp trên đường đi nãy giờ toàn ngẩn ngẩn ngơ ngơ, thỉnh thoảng lại chăm chú nhìn mình, thậm chí có lúc còn rơi nước mắt, thật là kỳ quái a.

Lý Cáp hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ: “Có lẽ Hà Liên Khanh chính là Hạ Nhu của kiếp này”.

Xe đi không bao lâu thì về tới Lý phủ, Lý Cáp nhảy xuống trước, sau đó đỡ Hà Liên Khanh xuống cười nói:

– Muội muội, về nhà rồi.

Hà Liên Khanh kéo kéo ống tay hắn:

– Ca ca, người ta tên là Liên Khanh mà.

Lý Cáp khẽ vuốt má nàng một cái rồi nói:

– Từ bây giờ nàng coi như bắt đầu cuộc sống mới, tên cũng đổi thành Thanh Liên đi được không?

Hà Liên Khanh bị hắn vuốt má liền đỏ bừng cả mặt, lí nhí vâng một tiếng.

Bước vào nội viện, mấy nữ tử trông thấy Hà Liên Khanh thì ngạc nhiên một hồi, Tử Nghiên bèn hỏi:

– Nàng là…
– Là muội muội của ta.

Lý Cáp đáp ngay.

Tử Nghiên cười khẩy:

– Hừ, ngươi còn định nhận thêm bao nhiêu muội muội đây? Chắc không phải mỗi đêm ra ngoài lại đem về một người chứ?

Lý Cáp thấy ánh mắt nghi hoặc của mọi người vội nói:

– Thật sự là muội muội.

Chúng nữ liền gật gật đầu tỏ vẻ ai cũng hiểu:

– Ân, là muội muội…

Lý Cáp biết mọi người đang hiểu lầm chuyện ngày trước hắn đưa Thượng Quan Thanh Thanh về, liền buồn bực nói:

– Là muội muội thật mà… thôi không nói với các ngươi nữa.

Lý Cáp chán nản phất tay áo bỏ đi.

Mấy ngày sau Hà Liên Khanh quen dần với mọi người trong tiểu viện. Nàng tâm tính ngây thơ đáng yêu, đối với nhiều thứ luôn tỏ ra mới lạ. Chúng nữ cũng rất yêu thương nàng, đối với nàng rất thân thiết.

Mấy ngày sau đó Lý Cáp dẫn Liên Khanh ra ngoài chơi, nhân tiện đưa cả mấy nữ tử theo.

Đoàn người tới phía bắc thành Hổ Dương, nơi đây là vùng sông núi thiên nhiên rất đẹp.

Lý Cáp đưa mọi người đi câu cá thả diều đúng như những gì đã hứa với Liên Khanh.

– Ca ca, người xem diều ta bay có cao không?

Liên Khanh hưng phấn vừa chạy vừa nói, mấy hôm trước nàng đã tự làm một con diều sáu cánh.

Vùng đồi núi mùa thu rất nhiều gió, con diều bay rất căng. Lý Cáp nằm trên đống cỏ, nhìn theo hình bóng Hà Liên Khanh, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.

Thiên Thiên quỳ xuống phía sau bóp vai cho Lý Cáp, hắn bảo nàng đi chơi nhưng nàng nhất quyết không chịu.

Thấy Lý Cáp chăm chú nhìn Hà Liên Khanh như vậy Thiên Thiên chợt nói:

– Liên Khanh cô nương thật có phúc, được thiếu gia quan tâm như vậy.

Lý Cáp quay người lại ôm lấy thân hình nhỏ bé của Thiên Thiên vào lòng cười nói:

– Nàng ấy là muội muội của ta ta tất nhiên phải quan tâm rồi, còn Thiên Thiên là thê tử của ta, ta cũng không bỏ mặc nàng đâu…

Nói xong liền cúi đầu hôn xuống đôi môi mềm mại của Thiên Thiên. Thân hình Thiên Thiên giống như mảnh lụa vắt ngang trên đùi Lý Cáp, mềm mại yếu đuối để mặc cho hắn chơi đùa.

Giữa trưa mọi người tập hợp lại để ăn trưa. Tất nhiên việc nấu nướng giao cho Tử Nghiên.

Chỉ là khi Lý Cáp nhìn quanh thì chợt phát hiện không thấy Nguyệt Nhi đâu. Cánh đồng này vống bằng phẳng, theo lý mà nói thì khó mà đi lạc được.

Mọi người thấy vậy liền lo lắng muốn chia nhau đi tìm, nhưng Lý Cáp ngăn lại, bảo mọi người tập trung một chỗ, Tam Ngưu đứng cạnh bảo vệ, sau đó hắn tự mình rời đi.

Lý Cáp cho Hương Hương sử dụng cái mũi để dò tìm Nguyệt Nhi. Hương Hương ngửi một lúc thì phát hiện manh mối.

Lý Cáp theo Hương Hương chạy vào trong rừng cây, đi không lâu thì phát hiện ra vết máu loang lổ trên mặt đất.

Lý Cáp chạy theo vết máu, được một đoạn thì cuối cùng cũng thấy Nguyệt Nhi.

Nàng đang nửa ngồi nửa nằm trên mặt đất, chân bị vướng vào một cái bẫy thú, máu thấm ra đỏ cả chiếc váy trắng, khuôn mặt nàng trắng nhợt, đôi mắt nhắm chặt, hiển nhiên là đau đớn vô cùng.

Lý Cáp hoảng hốt chạy tới, quỳ xuống ôm lấy Nguyệt Nhi.

Nguyệt Nhi rùng mình một cái, mở mắt ra thì thấy là Lý Cáp, nghẹn ngào gọi:

– Công tử…
– Ta đây rồi, không có việc gì đâu, nàng đừng cử động.

Sau đó hắn cúi xuống chuẩn bị tách chiếc bẫy thú kia ra.

“Cạch”

Chiếc bẫy thú bị Lý Cáp bẻ đôi, răng cưa trên đó rút khỏi chân Nguyệt Nhi khiến nàng thét lên một tiếng, đôi mắt đã ngấn nước, hồi lâu sau mới dần bình tĩnh lại được.

Lý Cáp thấy Nguyệt Nhi đau đớn như vậy thì cả giận mắng:

– Con mẹ nó thằng nào dám đặt bẫy thú ở đây? Tí về ta cho bắt hết lại mới được.

Nguyệt Nhi nghe vậy vội nói:

– Công tử, đừng như vậy, là Nguyệt Nhi sơ ý dẫm phải, đâu thể trách người ta được…
– Không được, đây rõ ràng là do bọn chúng đặt bẫy thú bừa bãi, khiến Nguyệt Nhi của ta bị thương, ta phải bắt tất… Ư…

Nguyệt Nhi không đợi hắn nói hết đã ghé người tới hôn lên miệng hắn. Lý Cáp lập tức ôm chặt lấy nàng mà đáp trả nhiệt tình.

– Công tử, nghe lời thiếp đừng so đo với họ có được không?

Sauk hi hôn xong Nguyệt Nhi dịu dàng nói. Lý Cáp mềm lòng đành bỏ qua, ôm lấy Nguyệt Nhi đưa nàng về chỗ cắm trại.

Chúng nữ thấy Lý Cáp ôm Nguyệt Nhi trở về thì mừng rỡ, sau đó lại thấy bộ váy trắng của Nguyệt Nhi thấm đầy máu thì ai nấy đều hoảng hốt, không còn hứng thú dã ngoại gì nữa, vội vàng đưa Nguyệt Nhi trở về Lý phủ.

Đến trước của phủ, Thiên Thiên xuống trước sau đó giúp Lý Cáp đỡ lấy Nguyệt Nhi. Hai xe ngựa phía sau cũng dừng lại, Diễm Nhi bước tới giúp Thiên Thiên dìu Nguyệt Nhi.

Chợt vào lúc này ba bốn âm thanh vun vút vang lên. Diễm Nhi là con nhà võ, đối với âm thanh này có chút hiểu biết, lập tức nàng lao tới chắn trước người Lý Cáp cùng Nguyệt Nhi và Thiên Thiên.

“Phập phập phập”

Diễm Nhi kêu lên một tiếng, sau đó cả người vô lực ngã ra sau. Lý Cáp vội đỡ lấy nàng, nhìn xuống thì thấy trước ngực Diễm Nhi đã bị ba cây trúc tiễn cắm vào, máu tươi loang ra ướt cả ngực áo. Tam Ngưu lập tức nhảy xuống ngựa đứng chắn trước đám người Lý Cáp.

Nhưng kỳ lạ thay sau ba tiếng động vừa rồi thì lập tức xung quanh lại trở nên yên tĩnh. Lý Cáp cảm thấy xung quanh quá nguy hiểm, lập tức ra lệnh mọi chúng nữ không được phép xuống xe, cùng lúc đó người trong phủ cũng đã đổ ra, mấy chục hộ về cầm theo binh khí đứng chắn xung quanh Lý Cáp, cho tới mãi một lúc sau không có động tĩnh gì nữa thì đám người mới đi vào phủ.

Trở vào trong Lý phủ, Lý Cáp liền cho gọi đại phu cùng sư phụ hắn tới.

Mạch Đông Khoan nghe kể lại tình hình, trầm ngâm một lúc rồi nói:

– Theo những gì ngươi kể thì chín phần kẻ vừa ám sát ngươi là thích khách của Nhiếp gia ở Đông Hải.

Không đợi Lý Cáp hỏi, Mạch Đông Khoan liền giải thích:

– Nhiếp gia là gia tộc thích khách tồi tại rất lâu rồi, lâu từ bao giờ thì ta cũng không rõ, ta cũng chưa từng gặp qua. Chỉ nghe giang hồ đồn đại thích khách của Nhiếp gia mỗi khi nhận nhiệm vụ hành thích ai đó thì đều thu một cái giá không nhỏ. Mỗi lần hành thích chỉ tiến hành trong chốc lát, nếu không thể thành công thì lập tức rút lui, chờ cơ hội khác tiếp tục hành thích, họ sẽ hành thích ba lần, nếu không thành công thì nhiệm vụ hủy bỏ, nhưng tiền thù lao thì không trả lại.

Lý Cáp nghe vậy thì im lặng không nói. Trong đầu thầm tính toán không biết rốt cuộc là kẻ nào có thù hận với mình rồi đi thuê thích khách đây? Hừ, đừng để ông mày bắt được, nếu không thì cả nhà mày ra tro.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Thông tin truyện
Tên truyện Hàn khố đệ tử
Tác giả Hắc Oa
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện dâm hiệp
Ngày cập nhật 01/10/2021 03:33 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Hắc Oa

Thể loại

Top 30 truyện sex hay nhất

Top 7: Phá trinh
Top 15: Vắng chồng
Top 18: Yến
Top 20: Cô hàng xóm
Truyện sex có thật Truyện sex loạn luân Truyện sex hiếp dâm Truyện sex vợ chồng Truyện sex ngoại tình Sói săn mồi Truyện hentai HentaiVn