Sầm Ngu cắn chặt răng, hai mắt nhìn chằm chằm không chịu quỳ xuống, hai chân thẳng tắp, thân hình đứng sừng sững như cây cột cờ. Ánh mắt đầy tơ máu lạnh lẽo nhìn thẳng lên ghế rồng làm hoàng đế rung động, lạnh gáy lạnh vào tận tủy sống.
– YAA. A. A…
Sầm Ngu bỗng nhiên quát lớn, dùng bả vai đụng hai thị vệ ngã ra, người cũng lảo đảo rồi nhảy về phía nhảy hai bước, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Sầm Ngu vốn cũng là dũng sĩ nổi danh Hồ tộc, võ công không thấp, chỉ là khi bị giam không phản kháng, những thị vệ kia tưởng hắn là lão già tay trói gà không chặt thôi. Hai thị vệ Vũ lâm quân cũng quá sợ hãi, vội rút đao ra, mấy thị vệ khác cũng vội xông tới bảo hộ hoàng đế.
Sầm Ngu đầu óc xoay chuyển, hắn là đại hãn Hồ tộc mà phải quỳ trước mặt hoàng đế Hạ quốc sao? Nhưng không quỳ thì hôm nay chắc chắn hắn phải chết.
Chết có gì phải sợ, Sầm Ngu chưa bao giờ sợ chết. Nhưng bây giờ hắn có thể chết sao? Không được, Hồ tộc mà hắn kiêu ngạo đã bị người Hạ nô dịch rồi, nữ nhi cũng bị Hổ Ma kia bắt đi, còn rất nhiều tộc nhân bị dẫn tới Hạ quốc làm con tin, hắn không thể bỏ lại bọn hắn mà chết đi, hắn phải gánh trách nhiệm của mình.
Nghĩ xong, Sầm Ngu bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía Lý Cáp, dưới sự chế trụ hai Vũ lâm quân thị vệ cùng ba tên ngự tiền thị vệ hướng về phía Lý Cáp quỳ một gối xuống, miệng còn cao giọng hô một câu tiếng Hồ.
Trên đại điện tất cả mọi người đều sửng sốt, bao gồm cả Lý Cáp cũng không rõ ràng, khả hãn Hồ tộc xảy ra chuyện gì vậy, vừa chết sống không chịu quỳ nhưng bây giờ đột nhiên chủ động quỳ xuống, nhưng lại không quỳ trước hoàng đế.
Trên bậc thềm ngọc hoàng đế khẽ cau mày hỏi:
– Hắn mới vừa nói là có ý gì?
Lễ bộ thị lang Chu Ngọc Quý bước ra khỏi hàng nói:
– Khởi bẩm hoàng thượng, tội hãn Sầm Ngu mới nói tiếng Hồ nghĩa là: “Nam nhân Hồ tộc chỉ quỳ trước dũng sĩ bản lĩnh hơn!”.
Lời vừa nói ra, cả điện vang tiếng nghị luận của quần thần.
Hoàng đế nhíu mày chặt hơn:
– Ý của hắn là trẫm không có có bản lĩnh?
Lý Cáp đã sớm mắng thầm: “Móa lão bất tử, lúc này còn muốn ly gián hãm hại lão tử, sao không nghĩ đến lão hãm hại thành công thì con gái lão thành quả phụ à?”.
Lý Cáp thật sự nghĩ mãi mà không rõ nhiều tướng lĩnh Bắc phạt như vậy, lễ giáp cũng giống nhau, mặt lại bị mũ giáp che hơn phân nửa, Sầm Ngu sao nhận ra mình. Chẳng lẽ hắn và Hương Hương giống nhau ngửi được mùi trên người mình?
Hai Vũ lâm quân thị vệ cùng mấy ngự tiền thị vệ cũng không biết làm sao, kinh ngạc nhìn về phía hoàng đế, chờ hắn ra lệnh.
Lý thái sư trên mặt vẫn là bộ dạng không hề bận tâm, nhưng Đại học sĩ Tô Hoằng bên cạnh vẫn chú ý đến hắn tinh tường thấy được hắn đánh mắt cho mình, lập tức bước ra khỏi hàng nói với hoàng đế:
– Hoàng thượng, người Hồ tộc là dân tộc chưa được khai hóa, chỉ biết chinh phục bọn họ chính là Vũ Uy hầu, lại không biết Vũ Uy hầu phụng lệnh hoàng thượng đánh dẹp, không biết hoàng uy. Vì vậy, thần kiến nghị phái quan viên đến thảo nguyên giáo hóa Hồ tộc man di, thể hiện ân đức mênh mông của Ngô Hoàng, giương oai hiển hách của Ngô Hoàng. Khiến chúng thần phục chúng ta, không có dị tâm.
Lý Cáp nghe vậy lập tức bước ra khỏi hàng ôm quyền hành lễ nói:
– Mỗi phần công lao của mạt đều là hoàng thượng anh minh lãnh đạo. Sầm Ngu là nô lệ man di, chỉ là một thất phu, không biết uy đức Ngô Hoàng, mới ngu dốt xâm phạm nam triều ta, cuối cùng rơi vào kết quả như vậy cũng do ngu dốt mà ra.
Chút công phu vuốt mông ngựa này đối với hắn mà nói chỉ là hạ bút thành văn thôi.
– Ừ…
Nói một phen làm hoàng đế giãn lông mày mỉm cười, liên tiếp vuốt cằm:
– Sầm Ngu ngu dốt, trẫm không so đo nhưng lễ số phải đầy đủ, nhất định phải quỳ…
Lý Cáp cùng Tô Hoằng cũng lui về chỗ, hai Vũ lâm quân thị vệ lập tức tiến lên nhấc Sầm Ngu dậy, đưa đến trước mặt hoàng đế, một ngự tiền thị vệ tiến lên một bước, đạp về đầu gối hắn.
Sau hai tiếng xương gãy vang lên cùng tiếng kêu thảm thiết, Sầm Ngu cuối cùng thống khổ quỳ xuống.
Hoàng đế hài lòng gật gật đầu, lại bắt đầu lảm nhảm Hạ quốc đối xử tốt với Hồ tộc ra sao, Hồ tộc đã không hồi báo còn thế nào rồi Hạ quốc đánh bọn họ là thiên kinh địa nghĩa, là thừa mệnh trời. Sau đó lại giáo dục Sầm Ngu một phen, để hắn hiểu được ân đức triều Hạ. Bất quá Sầm Ngu đã đau đến thần trí mơ hồ rồi, lễ bộ thị lang phiên dịch chục câu thì nghe lọt tai được nửa câu.
Lý Cáp ghét nhất mấy thứ này, lý do lý trấu làm rắm gì, thắng làm vua thua làm giặc, nhược nhục cường thực. Bất quá hắn cũng biết, những thứ này luôn phải nói ra. Bất quá Tuyên Hòa hoàng đế này, tựa hồ thứ am hiểu nhất chính là mấy kiểu nói này rồi.
Hoàng đế tiếp tục lẩm bẩm, Lý Cáp thì tiếp tục thất thần, bên cạnh một đám võ tướng quân Bắc phạt cũng vẻ mặt mỏi mệt, cũng may có nón phao câu gà che không thấy rõ lắm. Còn những đại thần giống như đã thành thói quen, không phải hơi híp mắt ngẩn người thì đứng thẳng nhìn chăm chú về phía trước, thoạt nhìn giống như ngưng thần lắng nghe, lại như đứng dưỡng thần.
Không biết qua bao lâu, dù sao Lý Cáp đã ngủ mất, Lê Bố bên cạnh bỗng nhiên huých hắn tỉnh lại, phát hiện Sầm Ngu đã rời khỏi đại điện, hoàng đế được hai tên thái giám đỡ, chậm rãi bước xuống thềm ngọc, đại thần hai bên đều cúi đầu cung kính.
Đợi hoàng đế đi đến trước cửa đại điện thì Đằng Lăng vương mới đi theo, rồi sau đó là Lý thái sư, Chu thái phó cùng Cao Mộc thái bảo, đông đảo quần thần theo thứ tự nhập điện đi theo hoàng đế rời điện Uy Vũ.
Lúc này Lý Cáp mới biết đại lễ khánh công phong thưởng đã xong rồi, sau đó phải đi tế đàn Tây Giao tế trời.
Lúc đi đến Huyền Vũ môn, văn võ quần thần cũng không cần chia ra làm hai đường rồi, tất cả đều đi theo hoàng đế theo một con đường rộng rãi đi ra ngoài. Bất quá hoàng đế chỉ ra vẻ một tí chứ lát sau đã leo lên kiệu ngồi.
Rời khỏi Huyền Vũ môn thì hoàng đế lại lên một chiếc xe tám ngựa kéo quý phái hoa lệ, ba ngự tiền thị vệ cao thủ lái xe, trên trăm kỵ binh hoàng giáp mang trường thương thủ hộ bốn phía, bên ngoài hoàng thành, mấy trăm kỵ ngân giáp Vũ lâm quân cũng đã chuẩn bị xong.
Mà những đại thần, tướng lãnh khác thì người lên xe ngựa, người cưỡi ngựa, hộ vệ cùng tùy tùng ngoài Huyền Vũ môn cũng có thể mang theo.
Lý Cáp thấy một ông lão đi bên cạnh thái tử, chính là lão gia hỏa lúc trước bị Hương Hương đánh bị thương, vội vàng cúi thấp đầu để tránh bị nhận ra.
Bất quá trên thế giới nhiều khi chính là như vậy, ngươi càng lo có chuyện, chuyện lại cứ ập đến bên ngươi. Thái tử thúc ngực đến bên Lý Cáp và Lê Bố, sóng vai mà đi.
– Vị này chính là Lý tướng quân? A, bây giờ phải gọi là Vũ Uy hầu rồi.
Thái tử mỉm cười nói.
Không thể không thừa nhận, thái tử so với lúc trước quả thật có vẻ thành thục không ít, vô luận là ngôn ngữ hay là cử chỉ đều có khí chất hơn rồi. Bất quá không biết có phải do tâm lý hay không, Lý Cáp cảm giác giọng nói của hắn cố ý to lên, râu trên mặt hắn cũng giống như dán lên, còn trứng chim của hắn, không biết có giả được không biết?
– Mạt tướng Lý Cáp, thỉnh an điện hạ.
Lý Cáp ở trên ngựa hành lễ.
Rồi sau đó Lê Bố cũng hành lễ, thái tử lại giới thiệu lão già bên cạnh kia, nói là cái gì tông sư, tên là Cẩu Thịnh.
Nghe thế tên, Lý Cáp thiếu chút nữa không nhịn được phì cười, lão gia hỏa này tên là “Cẩu Thịnh”? Sao không kêu là “Nhị Đản” luôn đi?
Bất quá Cẩu Thịnh này vẫn nghi ngờ nhìn chằm chằm Lý Cáp, ánh mắt kia tựa như nhìn thấu nón phao câu gà của hắn làm hắn lông tóc dựng đứng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn khố đệ tử |
Tác giả | Hắc Oa |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp |
Ngày cập nhật | 01/10/2021 03:33 (GMT+7) |