Bạn đang đọc truyện sex tại trang web TruyenDam.org
Đọc truyện sex ở 'Truyện dâm chấm org' sẽ giúp bạn có thêm rất nhiều kiến thức về chuyện địt nhau... Đọc càng nhiều, địt nhau càng giỏi!
Từ ngày 10/05/2022 truyensex.tv đổi sang tên miền mới: truyensextv.moe
Truyện người lớn » Truyện sex dài tập » Hàn khố đệ tử » Phần 167

Hàn khố đệ tử - Tác giả Hắc Oa

Phần 167

Ở cái thế giới này, Lý Cáp tự cho mình có bốn đại kỹ năng vô địch. Theo thứ tự là mình đồng da sắt, kim thương bất khuất, sức lực vô tận, ngàn chén không say. Có tứ đại kỹ năng này cộng thêm gia thế, hắn ở thế giới này sống yên phận, quần là áo lụa, thảnh thơi kiếm gái, đó vốn là điều khoái lạc đối với hắn.

Rượu, đối với Lý Cáp mà nói, chẳng qua chỉ như loại đồ uống vô vị. Cùng hắn uống rượu, tựa như so với cái thùng không đáy, tửu lượng của hắn chẳng khác gì lúc hắn uống nước. Cho dù là người khác có nhiều hơn bao nhiêu hay ít hơn bao nhiêu thì cũng có cực hạn. Mà Lý Cáp lại như cái thùng không đáy, dù uống ít hay nhiều thì cũng chẳng cần đi vào nhà xí mà trực tiếp biến hóa thành mồ hôi bay đi hết.

Kết quả khi Anh Lê cùng Lý Cáp uống rượu, tự nhiên có thể thấy rõ.

– Lý… Lý đại ca, xuống… Lần sau ngươi… Nếu ngươi xuất chinh… Nhất định… Nhất định phải mang ta lên… Làm cho ngươi… Làm quân tiên phong.

Lúc Lê Anh nói ra những lời này thì đầu lưỡi đã thắt lại, hai mắt mơ màng.

Rượu của Hạ gia đúng thật là Đại hạ Quốc hạng nhất nhì về rượu nặng, rượu này có sức ngấm vô cùng phi thường. Lý Cáp uống chỉ cảm thấy thấy đã ghiền, huynh muội Lê gia thì uống đến lung lay muốn ngã.

– Được, lần sau nếu ta có cơ hội mang binh xuất chinh, nhất định cho muội làm phó tướng của ta…

Lý Cáp cười nói.

Trong mắt Lê Anh nước mắt dường như muốn rơi ra, đưa ngón tay ngắn nhỏ nhắn như bạch thông chỉ vào Lý Cáp nói:

– Nói… Nói… Chắc chắn?
– Chắc chắn!
– Vậy chúng ta ngoéo tay đi!

Lê Anh chìa ngón út.

– Được, ngoéo tay.

Ngón út của hai người vạch lại với nhau, chỉ nghe Lê Anh mơ hồ thì thầm không rõ:

– Ngoéo tay treo lên… Một trăm năm… Không thay đổi… Ai thay đổi… là tiểu cẩu…

Nói xong, Lê Anh liền thoáng cái úp sấp trên bàn, khuôn mặt trực tiếp chôn thẳng lên một mâm đồ ăn. Đồ ăn ngon ở kia cũng đã nguội lạnh, nếu không đã đem mặt nàng hâm nóng phá huỷ đi rồi.

Lê Bố vội vàng đỡ lấy muội muội, nhưng thấy vẻ mặt… Lê Anh mỉm cười, mới đó đã ngủ rồi.

– Muội muội của ta đây lượng không nhỏ đâu, không kém ta bao nhiêu, nam tử tầm thường không mấy ai có thể qua được nàng.

Lê Bố cười nói, khi hắn ở thảo nguyên gặp Lý Cáp một mình uống hơn mười bình rượu mạnh của thảo nguyên, hắn biết tửu lượng của muội muội và hắn không thể so sánh được với Lý Cáp, cho nên muội muội uống không bằng hắn, cũng không có gì bất ngờ.

Lý Cáp nhìn Hương Hương gật gật đầu, tiểu hồ yêu lập tức hiểu được ý tứ của chủ nhân, đứng dậy nâng Lê Anh đi vào phía bên trong viện.

– Lê đại ca, tốt nhất là ngươi nên tìm mấy nha hoàn đến đây. Bằng không nơi ở lớn như vậy, không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.

Lý Cáp lại đề nghị.

Lê Bố uống một hớp rượu, thở dài:

– Ta cũng có đi tìm, nhưng tính tình của muội tử ta thế kia… Ai, như vậy cũng đúng, dù sao theo hai huynh muội ta, cũng không cần hầu hạ cái gì, cứ vài ngày tìm người đến dọn dẹp nơi ở một chút sẽ tốt hơn.

Lý Cáp gật gật đầu, trong lòng không khỏi nhớ tới Công Tôn Vô Tình, Vũ Kiếm viên của nàng cũng không có một người, không có đến một nha hoàn, trời sinh liền với tính khí xem như quật cường quái gở, so sánh nàng cùng Lê Anh, trừ việc vẻ ngoài luôn vui tươi, thì cũng không khác nhau bao nhiêu.

– Lý lão đệ…

Lê Bố nói:

– Ta biết ngươi không lâu sẽ cưới đại tiểu thư của Hoa gia, hồng nhan tri kỷ của ngươi nhất định không phải ít. Nhưng ta còn cảm thấy giao Lê Anh cho ngươi, ta yên tâm. Cũng chỉ có ngươi, mới có thể để cho nha đầu kia làm một nữ nhân chân chính. Những người khác đều không được, cũng không xứng…

Nói xong lại hớp một chén rượu.

Lý Cáp nói:

– Lê đại ca, ngươi say rồi.
– Ta… Ta không có say.

Lê Bố lắc đầu, khoát tay áo, nói:

– Ngươi đáp ứng ta, ngàn vạn lần đừng để cho nàng chịu uỷ khuất, hảo hảo chiếu cố nàng, được không?

Lý Cáp gật gật đầu:

– Lê đại ca ngươi yên tâm đi, ta sẽ không để cho người khác khi dễ Lê Anh.

Dù thế nào đi nữa hắn cũng rất thích Lê Anh, cho dù Lê Bố không nói, chỉ sợ rằng hắn cũng sẽ không bỏ qua.

Lê Bố dường như thở phào nhẹ nhõm, lại uống chén rượu, nói:

– Có những lời này của ngươi, ta an tâm. Lý lão đệ, ta tin ngươi…

Nói xong lại thở dài, âm thanh vững chắc:

– Tuy rằng hiện tại ta là Đại tướng quân hàm, võ nghệ cũng không kém, nhưng người ở trong triều, ở trong quân, không biết chính xác là khi nào xảy ra việc ngoài ý muốn. Đến lúc đó chỉ còn Lê Anh một mình trên đời này, không có chỗ dựa…

Lý Cáp cầm lấy chén rượu rồi cùng Lê Bố cạn chén, nói:

– Lê đại ca, đừng suy nghĩ nhiều quá. Một ngày có Lý Cáp ta, còn một ngày có ngươi, ai dám đụng vào một sợi lông tơ của ngươi, ta sẽ liều mạng với chúng. Có chúng ta chiếu cố cho Lê Anh, cả đời này nàng nhất định sẽ luôn luôn vui vẻ hạnh phúc.

Lê Bố nhìn thấy ánh mắt chân thành của hắn, cảm kích nói:

– Hảo, Lý lão đệ, hảo huynh đệ…

Dứt lời liền ngửa đầu đem rượu uống sạch.

Lê Bố bỗng nhiên đứng lên, lung lay đi ra ngoài cửa. Lý Cáp khó hiểu, nhưng cũng đi theo.

Lê Bố đi vào trong sân, cầm theo binh khí trên kệ là một thanh liêm thương, cứ vậy múa dưới ánh trăng.

Tiếng thương vù vù, kình phong lạnh thấu xương, Lê Bố bước đi cứ như hư phù, nhưng lúc này múa thương, tựa như những rượu kia đều hóa thành sức lực vô thường.

Đầu thương lóe sáng, như sấm điện ở trên bầu trời đêm huy động. Lê Bố hét to, tựa như long ngâm Lôi Minh.

– Chủ nhân, Lê đại ca hắn làm sao vậy?

Thiên Thiên đi đến bên cạnh Lý Cáp nhẹ giọng hỏi.

Lý Cáp đem nàng ôm vào lòng, dùng hai má cọ lên mái tóc mềm mại của nàng, nói:

– Hắn đang phóng thích áp lực.
– Áp lực?

Thiên Thiên khó hiểu.

– Kỳ thực tính cách của hắn so với muội muội của hắn phải quật cường hơn nhiều, cả người cũng phải quật cường, cho nên luôn luôn một mình chịu đựng áp lực cực lớn.
– Thiên Thiên vẫn không hiểu.

Lý Cáp nở nụ cười, nắm thật chặt rồi ôm lấy tay nàng, nói:

– Có ta ở đây, nàng không cần phải hiểu, cho dù trời có sập xuống, cũng có bờ vai của ta chống đỡ cho nàng.
– Ân.

Thiên Thiên thoải mái đem mặt áp lên lồng ngực của Lý Cáp, nhắm hai mắt lại.

Mãi cho đến khi mặt trời ở phía trên từ từ ló đầu, sáng sớm kim quang rãi khắp mặt đất, Lê Bố mới thu hồi thương.

Lý Cáp ngồi trong sảnh đường, Thiên Thiên như một con mèo nhỏ rúc vào trong ngực hắn, an tâm mà ngủ. Hương Hương thì ngồi ở một bên, pha một ấm trà, cùng chủ nhân trò chuyện.

– Trời đã sáng.

Lý Cáp đưa mắt nhìn ra sân, chợt phát hiện Lê Bố múa thương cả đêm vậy mà bây giờ đang chống thương đứng ở trong sân mà ngủ.

– Thiên Thiên, dậy nào.

Lý Cáp dùng mũi hắn cạ vào mũi ngọc của tiểu nữ hắn đang ôm trong lòng, nhẹ giọng kêu nàng.

Thiên Thiên “Ân” một tiếng, vẫn ở trong lồng ngực của hắn thay đổi tư thế, tiếp tục ngủ.

Lý Cáp cười khổ một tiếng, nhìn thấy Thiên Thiên phấn nộn, môi đỏ mọng, liền cúi người xuống hôn, hôn thật sâu, cuối cùng mới làm cho nàng từ trong mộng tỉnh lại.

Lý Cáp dìu Lê Bố đi vào phòng bên trong viện, sau đó đưa hắn đặt vào giường, để lại chữ “điều” rồi mới rời đi.

Phủ đệ của Lê Bố cách phủ thái sư cũng không xa, cho nên Lý Cáp cũng không cần ngồi xe, chỉ đi vài bước là đến.

Sau khi Lý Cáp trở lại Phủ Thái Sư thì xe ngựa của Sở Linh Lung mới rời đi. Vị này ngày hôm qua ở Sở Nguyệt lâu “Cầm Tiên” không thể nhìn thấy tướng quân Lý Cáp uy vũ, cho nên cảm thấy có chút tiếc nuối.

Hai ba ngày sau, Lý Cáp đến thăm một vài vị tướng mà hắn quen biết như Tiêu Hàn, Ông Viễn, Lâm Thiên Văn Đẳng. Lại đi cùng ca ca Lý Minh, cho nên đi gặp cũng không ít đại thần trong triều thân của Lý gia, vì tương lai phát triển phải tạo quan hệ tốt với nhiều người.

Kỳ thực Lý Cáp cũng không muốn làm những việc mưu tính hại nhau, trà trộn vào triều đình tranh đấu đích thị là phiền toái đến cực điểm, hắn chỉ muốn được phong thưởng trở về Hỗ Dương tiếp tục cuộc sống tiêu diêu tự tại của hắn.

Nhưng mà cũng may cho dù có đấu võ mồm hay cân não đều có ca ca Lý Minh đi đối phó, hắn chỉ cần rót rượu cho những đại thần quan viên là được. Đối với “Rượu tiên” của Lý gia đời thứ hai Lý Cáp mà nói, còn không bằng một bữa ăn sáng.

Ngoại trừ việc này ra, Lý Cáp ban ngày chủ yếu mang theo hai thị nữ cùng Dương Cận đi dạo trên đường, hoặc là đến Lê phủ tìm hai huynh muội Lê Bố uống rượu nói chuyện phiếm.

Từ võ nghệ đến trên bàn rượu Lê Anh đều thua sau hắn, mỗi lần gặp hắn đều phải dùng một ít trò gian trá.

Nhưng mấy lần đều là không may, cái hạng mục mà nàng muốn so đo, đều đúng là sở trường của Lý Cáp.

Tỷ như cưỡi ngựa, cơ hồ là sau khi Lý Cáp đi đến thế giới này, từ nhỏ đã được luyện qua tài nghệ. Hơn nữa hắn lại đang kế nghiệp ở chiến trường Bắc Cương, lại còn rong ruổi lâu như vậy trên thảo nguyên, cưỡi ngựa sớm đã thành kỹ năng phi thường của hắn, nha đầu nhỏ như Lê Anh làm sao có thể so sánh được?

Lại tỷ như khinh công, kỳ thực Lý Cáp không có khinh công, nhưng hắn nhảy lên tốt, sức của đôi bàn chân lớn đến đáng sợ. Mà phương pháp tỷ thí của Lê Anh là ai tung được cao, tung được xa hơn. Kết quả có thể nghĩ qua là biết, thương pháp của Lê Anh tuy là cực cao, nhưng khinh công truyền từ Lê Bố cũng chỉ tạm được, cho nên căn bản muốn bắn lên độ cao cùng Lý Cáp thì không có cách nào so sánh được.

Vì thế, cô gái nhỏ hay cố chấp này cuối cùng cũng chậm rãi cúi cái đầu cao ngạo xuống, dần dần thừa nhận sự lợi hại của Lý Cáp, khi kêu “Lý đại ca” cũng không còn gượng ép như trước.

Lý Cáp không khỏi cảm thấy vui mừng, bởi vì Lê Anh không thích viết văn, nếu không thì cũng đã so tài với hắn, như vậy cũng không cần phải nói, chẳng phải hắn sẽ thua sao?

Lê Anh để Lý Cáp chỉ giáo nàng thương pháp, Lý Cáp liền cảm thấy đau đầu, hắn làm sao biết thương pháp gì chứ? Vài chiêu thức võ công cơ bản còn không có, vậy thì chỉ giáo như thế nào? Không có cách nào, đành phải tỏ ra thần bí, chắp tay sau đít, để cho Lê Anh cầm lưỡi lê, hắn chỉ tránh chứ không thủ. Thật đúng là như vậy, sau vài ngày luyện tập, Lê Anh cũng tự cảm thấy thương pháp của mình được tiến bộ, ánh mắt nhìn Lý Cáp tràn đầy sùng bái.

Còn bốn ngày nữa đại lễ Khánh Công mới có thể bắt đầu, Lý Cáp không khỏi cảm thấy thời gian này có chút nhàm chán. Kinh thành này tuy lớn, nhưng mà cũng có giới hạn, dù có đi dạo cũng rất vô vị, hơn nữa lại có nhiều lo ngại, cho nên so với Hỗ Dương thì thú vui còn thiếu rất nhiều.

Hôm nay, từ chỗ tẩu tử Lý Cáp biết được, buổi tối mấy con đường của kinh thành đều đang chuẩn bị tổ chức “Vạn hội hoa xuân” mỗi năm một lần, hắn còn tưởng rằng giống trận tranh tài chọn hoa khôi, nên không có tìm Lê Anh và Lê Bố, tự mình sau buổi cơm chiều mang theo mấy người Hương Hương cùng Thiên Thiên và Dương Cận lên đường. Dự định mở mang hiểu biết, xem kinh thành “Vạn hoa” là như thế nào?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Thông tin truyện
Tên truyện Hàn khố đệ tử
Tác giả Hắc Oa
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện dâm hiệp
Ngày cập nhật 01/10/2021 03:33 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Hắc Oa

Thể loại

Top 30 truyện sex hay nhất

Top 7: Phá trinh
Top 15: Vắng chồng
Top 18: Yến
Top 20: Cô hàng xóm
Truyện sex có thật Truyện sex loạn luân Truyện sex hiếp dâm Truyện sex vợ chồng Truyện sex ngoại tình Sói săn mồi