Lý Minh giật mình, tiếp theo chụp lấy bả vai Lý Cáp cười nói:
– Tiểu tử ngươi phong lưu hơn đại ca năm đó nhiều lắm! Hậu sinh khả ố, không sai, không sai!
– Mạt tướng gặp qua Lý đại nhân!
Đám người Dương Cận cũng ôm quyền khom mình hành lễ.
– Các vị tướng quân đa lễ, Lý Mãn, mau dẫn các tướng quân đi nghỉ ngơi, bảo nhà bếp chuẩn bị rượu và thức ăn tốt nhất, khoản đãi các tướng quân cho tốt!
Lý Minh phân phó hạ nhân bên cạnh.
Lý Cáp cùng Hương Hương, Thiên Thiên thì đi theo Lý Minh vào trong nội viện.
– Ngươi chị dâu nếu biết đệ đến nhất định sẽ rất cao hứng.
Lý Minh cười nói.
Lý Cáp cười nói:
– Chỉ sợ là nghiến răng nghiến lợi đi, đệ nhớ ánh mắt năm đó chị dâu cùng huynh thượng kinh nhìn đệ, đúng là hận không thể nuốt sống a.
– Ách… Ai bảo đệ năm đó đệ làm chuyện xấu khi chúng ta kết hôn chứ.
Lý Cáp cười to:
– Mùi vị rượu giao bôi năm đó không thệ chứ?
Lý Minh bĩu môi:
– Ta và chị dâu bây giờ mỗi lần uống nước đều đoán xem chén rượu năm đó là thứ gì.
Năm đó Lý Minh quay về Hỗ Dương thành thân, trong hôn lễ hắn là chú rể dĩ nhiên là phải nang cốc với khách nhân, rồi theo phong tục ở Hỗ Dương mời cô dâu ra rồi hai người uống rượu giao bôi.
Mà người rót rượu chính là Lý Cáp, nhưng mà trong bình toàn là giấm trắng…
Lý Minh đã uống đến mơ hồ, không chú ý. Còn cô dâu đang đội khăn, lại thêm tính khẩn trương trong ngày đại hôn, không để ý mùi rượu khác lạ.
Vì thế hai người giao bôi, giao nhau giấm trắng.
Dấm chua vừa vào miệng, hai người đều lập tức phun ra.
Năm đó cô dâu cũng là tiểu thư Lưu gia, đại gia có tiếng Hỗ Dương, tính tình đại tiểu thư dĩ nhiên không tốt. Một hôn lễ bị Lý Cáp chỉnh nhiều lần, lại hại nàng phun dấm chua trước mặt mọi người, khiến nàng tức giận không nhịn được. Từ đó lúc sau, mỗi lần nhìn thấy Lý Cáp, đều trợn mắt cắn răng, hận không thể nuốt hắn vào bụng.
Bất quá không bao lâu, Lý Minh đã mang Lưu tiểu thư quay về kinh, không có nhiều cơ hội tiếp xúc với Lý Cáp, nếu không thì còn bị tiểu bá vương chỉnh nhiều.
Vào hậu viện, đám người Lý Cáp thấy một hoa viên thật lớn!
– Đại ca, phủ đệ của huynh không tệ a! Hỗ Dương gia còn kém xa à! Xem ra phủ của ông nội càng xa hoa hơn nha!
Lý Cáp nhìn thấy trong viên hoa nở rộ, bố cục tinh diệu, cách đó không xa còn có hồ nước, trong hồ còn có đôi vịt bơi tung tăng. Vô tình hắn còn thấy trong bụi hoa là “bán điệp yêu” đi theo hắn từ Thiên Sơn, lúc vào kinh không thấy nó đâu, giờ mới thấy.
Lý Minh nói:
– Đó là đệ quen ở nhà chúng ta rồi, phủ đệ này của ta đâu so với Hỗ Dương gia được, hoa viên này làm để giữ thể diện thôi. Làm quan trong triều mà không có thì hoa cỏ chim cá, núi giả, đồ đạc xa hoa và tranh chữ danh gia thì không vào được vòng luẩn quẩn của quý tộc a. Còn phủ ông nội thì khi nào đệ qua sẽ biết.
Hai người vừa đi vừa nói đã đến một chòi nghỉ mát, bên trong một thiếu phụ trang điểm xinh đẹp đang xuất thần ngắm hồ nước.
– Phu nhân, nàng xem ai tới nè!
Lý Minh đứng ở ngoài chòi nghỉ mát cao giọng nói.
Khi thiếu phụ kia quay đầu, nhìn ba người Lý Cáp, ngạc nhiên hỏi:
– Ba vị này là?
Năm đó nàng gặp Lý Cáp thì hắn mới là thiếu nhi năm sáu tuổi, bây giờ đã là người trưởng thành, lại trải qua chiến tranh tẩy lễ, nàng sao mà nhận ra được.
– Chị dâu, là đệ! Chị quên năm đó hai người thành thân đệ đã mời hai người giao bôi rượu giấm trắng a?
Lý Cáp cười hì hì, quả nhiên là tự vạch áo cho người xem lưng.
Quả nhiên, nghe được lời ấy, Lưu thị sắc mặt đại biến, kinh hô:
– Ngươi là thiết bì nhị lang?
– Ách…
Hương Hương, Thiên Thiên hai nàng nghe được bốn chữ “thiết bì nhị lang” không nhịn nổi che miệng cười khẽ, Lý Minh cũng buồn cười. Năm đó Lưu thị hận Lý Cáp thấu xương a, ngoại trừ trước mặt Lý Tư Hồng và Chân thị miễn cưỡng gọi hắn một tiếng tiểu thúc, sau lưng đều gọi là ” tiểu tử thối”, mà “thiết bì nhị lang” chính là ngoại hiệu nàng hay gọi nhất.
– Chị dâu, chị còn nhớ thù năm đó sao?
Lý Cáp cười nói.
– Ngươi… Ngươi thật sự là Lý Nhị lang?
Lưu thị vẫn có chút khó tin hỏi.
Lý Minh cười nói:
– Phu nhân, nàng yên tâm đi, đây chính là Thiết Lang Lý Cáp!
Lý Cáp tiến lên hành lễ khúm núm nói:
– Lý Cáp bái kiến chị dâu!
– Mau đứng lên đi, không thể tưởng được mới chớp mắt mà nhị lang đã lớn như vậy.
Lưu thị cảm thán. Trong ấn tượng của nàng, Lý Cáp luôn là tiểu tử nghịch ngợm phá hoại, giờ thấy hắn đã là thanh niên anh tuấn uy vũ, thật khó tưởng tượng hắn và thiết lang năm đó với nhau.
Thiên Thiên cầm trong tay một cái hộp nhỏ tinh xảo đến đặt trên bàn đá, Lý Cáp nói:
– Đây là son Nhất Phẩm hiên Hỗ Dương, tiểu đệ mang đến tặng riêng cho chị dâu, chúc chị dâu vĩnh viễn thanh xuân xinh đẹp!
Son và tơ lụa Giang Nam là hai thứ nổi danh bậc nhất Đại Hạ Quốc, mà son tốt nhất không thể nghi ngờ là Nhất Phẩm hiên Hỗ Dương. Kể cả phi tần hoàng cung cũng chưa chắc ai cũng có mà dùng. Phụ nữ xã hội thượng lưu thích nhất dùng son Nhất Phẩm hiên và đồ trang điểm ở đó.
Lưu thị nhìn hộp son, hơi hơi vuốt cằm nói…
– Nhị lang thật có tâm!
Nói xong nói với nha hoàn bên cạnh:
– Đi chuẩn bị rượu và thức ăn!
Lý Minh nói:
– Làm một bàn trước, hai huynh đệ chúng ta uống vài chén rồi sang bên ông nội, đừng bày vẽ phiền toái.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn khố đệ tử |
Tác giả | Hắc Oa |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp |
Ngày cập nhật | 01/10/2021 03:33 (GMT+7) |