– Lý lão đệ?!
– Lý tướng quân?!
– Hổ Uy tướng quân?!
Một tràng âm thanh kinh hô vang lên.
Từ đằng xa, Thiên Tú và Phong Di đều mở to mắt, vẻ mặt khó có thể tin nổi. Người mặc áo đen cưỡi trên Hỏa Kỳ Lân, lại là tên ác ma của quân Hạ kia? Ôi! Trời ơi… Sao hắn lại có thể cưỡi được Kỳ Lân? Tuy Tịnh Cơ ở một bên nhíu mày lại, bặm môi, nhưng trong ánh mắt của nàng lại không có vẻ gì là ngoài ý muốn, thì ra nàng vừa mới nhận ra được người mặc áo đen kia chính là Lý Cáp?
Lý Cáp vỗ vỗ đầu Hỏa Kỳ Lân, con quái thú khổng lồ lập tức hiểu ý nằm sấp trên mặt đất.
Ôm lấy Linh Nhi đang co rúc trong hắc bào của mình, Lý Cáp xoay người nhảy xuống, mọi người chỉ có thể nhìn thấy hắn đang ôm một cái gì đó dưới lớp áo bào. Đại Phi lúc này đã chạy đến bên cạnh hắn, thè lưỡi vẻ mặt vui mừng, đúng là không giống chút nào với nhưng con chiến mã và dê bò kia sợ hãi Hỏa Kỳ Lân vô cùng.
– Lý lão đệ, đệ… sao đệ lại ăn mặc như thế này? Thứ… thứ này là cái thứ gì?
Lê Bố nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ vào con Hỏa Kỳ Lân khổng lồ kia, nói chuyện có chút cà lăm. Nhưng Trong doanh quân Hạ, cũng chỉ có y đang nhìn thấy Hỏa Kỳ Lân còn dám cầm vũ khí đi lên ngăn cản, thật là rất can đảm.
Lý Cáp cười nói:
– Đây là quái thú ta bắt được ở Thiên Sơn, tên là “Nhị Phi”, Lê đại ca nếu thích, có thể cưỡi đi một vòng. Tên này tuy tướng mạo xấu xí, nhưng tốc độ so với ngựa nhanh hơn nhiều lắm.
– Không… không cần đâu, nhưng… Lý lão đệ à, đệ có thể để con “Nhị Phi” này ra ngoài quân doanh được không, ta sẽ sai người đặc biệt làm cho nó một cái chuồng ngựa, à không, chuồng thú. Nếu không chiến mã và gia súc trong quân doanh của chúng ta đều không sống nổi.
Lê Bố nói.
Lý Cáp thấy chiến mã bên cạnh đã gục xuống đất, gật đầu nói:
– Thế thì cứ làm như vậy đi.
Nói xong liền trực tiếp đá một cước lên mông của Hỏa Kỳ Lân trên mặt đất:
– Đi ra bên ngoài nằm sấp xuống, đừng có chạy loạn, bằng không ta đá nát mông ngươi. Cũng đừng nghĩ đến việc chạy trốn, nếu không ta sẽ trở lại đập vỡ đầu ngươi.
Hỏa Kỳ Lân cũng không biết là nghe hiểu hay không, nhanh chóng chạy về hướng Lý Cáp đá tới, quả nhiên chạy đến trăm mét ngoài quân doanh quân Hạ liền gục xuống, dáng vẻ đáng thương nhìn về phía bên này.
Các tướng sỹ nhìn thấy đều xấu hổ, càng bội phục Lý Cáp hơn nữa, hắn lại có thể khuất phục được loại đại quái thú như vậy.
– Làm sao đệ… lại như vậy?
Lê Bố lại hỏi.
– Việc này nói ra thì dài dòng, sau này rảnh rỗi, đệ sẽ từ từ kể lại cho huynh.
Lý Cáp nói xong liền nói với Dương Cận và Cổ Khang:
– Đi chuẩn bị cho ta một bộ y phục. Còn nữa, chuẩn bị tốt rượu thịt, mang vào trong trướng của ta.
Dứt lời gật gật đầu với Lê Bố, ôm Linh Nhi đi đến quân trướng của mình.
Lê Bố vốn vẫn còn hiếu kỳ muốn hỏi trong hắc bào của hắn ôm cái gì, nhưng thấy hắn nói như thế, cũng chỉ từ bỏ, bắt đầu ra lệnh cho quân sỹ bốn phía kéo ngựa về chuồng, chỉnh đốn lại cục diện hỗn loạn do Hỏa Kỳ Lân đi vào mà tạo ra.
Lý Cáp vừa đi, chúng quân sỹ lập tức bàn luận sôi nổi, chỉ trỏ vào con quái thú ngoài Hạ doanh, đều cảm thán Hổ Uy tướng quân quả nhiên là chiến thần hạ phàm, đã đi một chuyến đến Thiên Sơn, lại dám bắt về một vật phi phàm như thế về để làm tọa kỵ, đi theo ngài đánh giặc, nhất định là chỉ có thắng chứ không có thua.
Mà trong Hồ doanh ở đằng xa, rất nhiều người Hồ vẫn đang quỳ rạp xuống đất, trong miệng lẩm bẩm, thỉnh thoảng đồng loạt hô “Ôoo” một tiếng, lại không biết bọn họ đang bái tế cái gì, là Hổ ma trong miệng bọn họ.
Lý Cáp trở về trong trướng của mình, Thiên Tú và Tịnh Cơ đều đang ngồi trên giường mình, nhìn thấy hắn thì trầm mặc không nói, mà thần sắc của Phong Di thì phức tạp nhiều lắm, có hiếu kỳ cũng có kinh hoảng.
– Ta đã trở về rồi.
Lý Cáp nhíu lông mày, mỉm cười nói.
Ba cô gái vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩ nhìn hắn, không nói gì, hoặc là nói rằng không biết nên nói cái gì.
Một con Thất Thải hồ điệp từ ngoài trướng bay vào, nhảy múa trong trướng, nhìn thấy ba cô gái liền tỏa sáng. Hồ điệp vỗ cánh bay một hồi, lại dừng trên vai Lý Cáp.
Lý Cáp chờ sau khi mấy tên thân vệ đem rượu thịt thơm nức dọn xong lui ra ngoài, mới ôm Linh Nhi ngồi xuống bên cạnh Thiên Tú.
– Ta đi vắng mấy ngày, các nàng vẫn khỏe chứ?
– Chàng… chàng đi lên Thiên Sơn sao?
Thiên Tú do dự một hồi, cuối cùng cũng hỏi ra câu hỏi đầu tiên.
Lý Cáp mỉm cười, không trả lời, cầm đôi đũa gắp lấy một khối thịt dê để vào trong miệng, nhai một hồi bĩu môi nói:
– Vẫn khá, nhưng so với Tử Nghiên làm vẫn còn kém xa…
Nói xong liền khẽ gọi vào trong lòng mình một tiếng “Linh Nhi”.
Ba cô gái trong trướng đều mở to mắt nhìn phần bụng trong chiếc áo bào của Lý Cáp đang cử động, mà sau đó cổ áo đột nhiên lộ ra đầu của một thiếu nữ, làm cho các nàng nhảy dựng lên, không khỏi lấy tay che lấy cái miệng nhỏ nhắn.
Hắc bào do Bách Biến biến thành tự động mở rộng cổ áo, để cái gáy tuyệt đẹp và trắng như tuyết của Linh Nhi lộ ra.
Thiếu nữ mở to mắt dòm ngó xung quanh, vừa nhìn thấy ba người Thiên Tú nhìn mình, lập tức sợ đến mức lại muốn rúc vào lồng ngực của Lý Cáp.
– Đừng sợ đừng sợ, các nàng ta sẽ không làm hại nàng đâu. Nào nào, tiểu bảo bối, dọc đường không có ăn cơm, hẳn là nói bụng rồi, đến ăn một chút gì đi.
Lý Cáp cười hôn lên trán của Linh Nhi, gắp một khối thịt dê đưa lên miệng nàng.
Nhưng Linh Nhi vừa thấy hương vị của thịt, lập tức tránh ra, lấy đầu rúc vào cổ Lý Cáp.
– Sao? Không thích ăn thịt à?
Lý Cáp nghi ngờ nói, rõ ràng là không có đĩa rau, liền trực tiếp đưa bát cơm duy nhất tới, nói:
– Vậy thì chúng ta ăn cơm.
Linh Nhi lần này lại không có nghiêng đầu đi nữa, dùng chiếc lưỡi đáng yêu liếm một chút, cuối cùng cũng ngậm cơm vào trong miệng.
Thì ra Linh Nhi không quen ăn thịt tanh, chỉ ăn chay thôi sao?
Trong lòng Lý Cáp suy nghĩ, tiếp túc cho thiếu nữ trong lòng mình ăn cơm, bảo Tinh Cơ rót một chén nước lại.
Ba cô gái thấy thiếu nữ như phấn điêu ngọc mài trong lồng ngực Lý Cáp, trong đều thấy vô cùng nghi hoặc. Hành trình đi Thiên Sơn của tên ác ma rốt cuộc là như thế nào? Chẳng những cưỡi Hỏa Kỳ Lân trở về, lại còn cuỗm được một thiếu nữ thanh thuần không vương bụi trần như vậy.
Linh Nhi lại ăn vài miếng cơm uống vài ngụm nước, liền ăn không vô nữa, ghé vào lồng ngực của Lý Cáp nhắm hai mắt lại, dường như muốn ngủ.
Lý Cáp cởi hắc bào ra, ôm Linh Nhi mặc một tầng áo lụa gần như trong suốt, cơ thể của hắn đương nhiên cũng lộ ra.
Thiên Tú và Phong Di thấy thế đều xấu hổ đỏ mặt, liền vội vàng xoay mặt đi chỗ khác, chỉ có Tịnh Cơ vẫn làm như không có việc gì. Khoảng thời gian đi theo Lý Cáp, nàng đã sớm quen thuộc với cơ thể của hắn rồi, chỉ là hiếu kỳ nhìn vào thiếu nữ xinh đẹp thanh khiết kia có cơ thể mềm mại nhỏ nhắn xinh xắn lại có lồi có lõm. Nhưng cũng vì vậy, ba cô gái đều không chú ý, trong hắc bào, lộ ra mấy đóa hoa tuyết trắng ngần.
Lý Cáp nhẹ nhàng nâng Linh Nhi đặt lên giường, đang chuẩn bị đắp chăn cho nàng, ánh mắt của nàng bỗng mở ra, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn, không chịu buông ra, trong miệng hô:
– Ca ca.
Phát âm tuy không chuẩn, nhưng lại tình cảm chân thật, âm thanh lại ngọt ngào, tự nhiên có vẻ dễ nghe.
– Được. Ca ca ôm muội, ôm muội ngủ.
Lý Cáp bất đắc dĩ cười cười, lại ôm thiếu nữ trở vào trong lồng ngực, khoác lên tấm hắc bào.
Linh Nhi vừa trở vào lồng ngực ấm áp của hắn, đôi mắt liền yên tâm nhắm lại. Đột nhiên từ trong bồng lai tiên cảnh khí trời tươi mát đi ra, vẫn còn nhiễm phong hàn, lại trải qua một ngày một đêm bôn ba, nàng cũng đã mệt mỏi chịu không nổi, rất nhanh đã ngủ thật say, phát ra tiếng thở đều đều.
Lúc này Lý Cáp mới nhìn với ba người Thiên Tú, nói:
– Tú Cơ, lời ta nói trước khi đi nàng hẳn là còn nhớ rõ chứ? Bây giờ Tịnh Cơ đã học được mười câu Hạ ngữ chưa?
Thiên Tú nhìn về phía Tịnh Cơ, gật gật đầu với nàng, rồi lại cắn nhẹ môi dưới đứng lên, dùng Hạ ngữ có chút cứng nhắc nói với Lý Cáp:
– Phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật.
Lý Cáp sửng sốt, Tịnh Cơ đã bắt đầu nói câu thứ hai:
– Cứu một mạng người, còn hơn xây bảy cấp phù đồ.
Lý Cáp nhìn về phía Thiên Tú:
– Nàng dạy cô ta, chính là mấy cái này hả?
Tịnh Cơ lại nói tiếp một câu:
– Sinh mạnh là quý báu, kẻ giết người, ắt bị người giết.
Lý Cáp cười lạnh:
– Kẻ giết người, ắt bị người giết sao? Những lời này chỉ sợ Tịnh Cơ đều không hiểu là có ý gì?
Nói xong ánh mắt bỗng nhiên sắc bén, nhìn Thiên Tú:
– Nàng cho rằng ai có thể giết ta?
Thiên Tú không chút yếu đuối nhìn lại hắn, nhẹ giọng nói:
– Người bạo ngược, làm cho người khác đau khổ, đồng thời cũng sẽ làm mình không vui, cuối cùng có một ngày, bởi vì bạo ngược, phải nhận lấy cái quả bạo ngược.
Lý Cáp lại cười lạnh:
– Không thể tưởng tượng công chúa Hồ tộc, còn là một tín đồ đắc đạo như vậy?
Tịnh Cơ quả thật không biết những câu nói kia có ý là gì, nhìn thấy biểu hiện của Lý Cáp, còn cho là mình nói không tốt, làm hắn mất hứng. Nàng vội quỳ rạp xuống đất, ôm chân của hắn kêu thảm thiết:
– Xin ngài hãy buông tha hai ca ca của nô tỳ, xin ngài hãy buông tha hai ca ca của nô tỳ…
Lý Cáp nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của nàng, mặt không chút thay đổi gật đầu nói:
– Câu này thì nói không tệ lắm. Ừ, xem ra nàng cũng có lòng học Hạ ngữ, liền để cho hai ca ca của nàng hôm nay được thêm cơm ăn nhé.
– Đứng lên đi.
Lý Cáp nói.
Tịnh Cơ ở bên cạnh hắn lâu như vậy, câu Hạ ngữ này cũng nghe hiểu được, vội vàng đứng lên.
– Ngươi thật sự đã lên Thiên Sơn, hái được Tuyết Liên rồi sao? Còn con Hỏa Kỳ Lân kia làm sao ngươi gặp được?
Phong Di kìm nén nghi vấn trong lòng rất lâu cuối cùng cũng nhịn không nổi hỏi ra.
Lý Cáp vươn đôi chân trần, vểnh ngón chân lên, nhìn Phong Di.
Phong Di sửng sốt, khó hiểu nói:
– Đây là ý gì?
Lý Cáp nghiêng đầu hỏi nàng:
– Ngươi là ai?
– Ta… ta là Phong Di của Thiên Tú.
– Không không không, ngươi là nữ nô gà mái của ta, nơi này không đến phiên ngươi nói chuyện. Nếu ngươi muốn biết sự tình kia, cứ lấy bổn phận làm nữ nô của người. Giúp chủ nhân người, liếm ngón chân.
Lý Cáp phụng phịu nói, thấy thấy sắc mặt Phong Di trầm xuống, trong lòng hắn cười như nở hoa.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn khố đệ tử |
Tác giả | Hắc Oa |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp |
Ngày cập nhật | 01/10/2021 03:33 (GMT+7) |