Lý Cáp vừa mặc chiến bào vừa nói.
– Tuyết Liên là thánh hoa chỉ Đại Tuyết Sơn mới có, là dược liệu trân quý.
Thiên Tú nói.
– Vậy à? Thiên Sơn ở đâu?
– Cách đây mười ngày đường.
Phong di nói.
– Mười ngày?
Lý Cáp bĩu môi:
– Ta không đi hái Thiên Sơn Tuyết Liên thì sao?
– Không hái…
Phong di sửng sốt, cùng mấy người thủ lĩnh bộ tộc lộ vẻ bất đắc dĩ. Đúng vậy, nếu hắn không hái, bọn họ làm được gì?
– Ngươi không hái thì không đủ tư cách cưới Thiên Tú công chúa!
Phong di nói.
– Nực cười!
Lý Cáp cười nói:
– Tú Hoa công chúa đã gả cho ta, có tư cách hay không các ngươi có thể nói sao?
Thiên Tú nói:
– Là Thiên Tú, không phải Tú Hoa…
Lý Cáp nói:
– Ta biết, bất quá nàng không biết là Tú Hoa so với Thiên Tú hay hơn sao?
Phong di nói:
– Ngươi không phải ‘Vô Địch tướng quân’ sao? Cần gì sợ đi Thiên Sơn hái Tuyết Liên?
Lý Cáp khoát tay:
– Hai cửa trước còn có thể chơi đùa với các ngươi, cửa thứ ba rất phiền toái, không chơi.
Nói xong bỗng nhiên thân hình vọt tới trước mặt Phong di, khi nàng ta chưa kịp phản ứng thì đã kéo mạng che mặt của nàng ta xuống.
Phong di sợ ngây người, ngơ ngẩn nhìn Lý Cáp.
Lý Cáp thấy nhan sắc của Phong di thì tự nhủ:
– Đẹp nhưng già quá, bằng không đem về làm nô tì thì rất hợp.
– Ngươi…
Phong di nghe được lời ấy, thiếu chút nữa ngất đi, trường kiếm phóng ra, bị Lý Cáp cầm trong tay, dùng sức vặn một cái gãy đôi.
– Á… Thiên Sơn thần kiếm…
Phong di nhất thời kinh hãi.
– Không được làm hại Phong di, nàng không phải người của Hồ tộc.
Thiên Tú nói.
Lý Cáp để hắc sa và đoạn kiếm gãy tay vào Thiên Tú:
– Ta làm hại nàng ta sao? Ta chỉ muốn xem khuôn mặt thật của nàng ta thôi. Nàng ta muốn đâm ta, ai làm hại ai chứ. Được rồi, muốn ta hái hoa gì đó sao? Đừng hòng, nàng theo ta về.
Dứt lời thì lôi kéo tay nàng ta kéo đi.
Hồ tộc đưa mắt nhìn nhau, muốn ngăn cản mà chả ai dám làm, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thiên Tú bị Lý Cáp kéo đi.
Lý Cáp đang giục ngựa đi thì thấy Phong di đi theo, lập tức hỏi:
– Ngươi muốn làm gì? Hay muốn làm nô tì của ta?
Phong di cắn môi dưới, nhìn Lý Cáp nói:
– Ta muốn chiếu cố Thiên Tú.
Vừa bị Lý Cáp hù cho một phen, Thiên Sơn thần kiếm bị hắn bẻ gãy, nàng bắt đầu sợ hắn, lời nói cũng có chút kiêng dè.
Lý Cáp ôm eo Thiên Tú eo:
– A Tú do ta chiếu cố, ngươi quan tâm làm gì?
Thiên Tú nói:
– Cô ấy là Phong di của thiếp, mong ngài cho cô ấy đi cùng thiếp.
Lý Cáp tiến đến nàng bên tai nói:
– Vậy nàng tiếng kêu phu quân ta nghe.
Thiên Tú lớn như vậy, nhưng lần đầu tiên gần với đàn ông, đã hôn hắn trước mặt mọi người, giờ lại bị ôm còn muốn gọi, hai má không khỏi ửng đỏ.
– Không kêu à? Vậy e rằng nàng không có cơ hội thấy Phong di của nàng đâu.
– Ngài…
Thiên Tú giật mình sợ hãi, nàng do dự hồi lâu, cuối cùng cất tiếng nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve:
– Phu quân.
Lý Cáp cười ha hả, ghìm ngựa quay đầu lại, mang theo mấy ngàn thiết kỵ đi về quân doanh, Phong di vội vàng đuổi theo.
Đan Khắc Đa nhìn Lý Cáp đang rời đi, trong lòng buồn bã, miệng lẩm bẩm:
– Đóa hoa xinh đẹp nhất Đại thảo nguyên cuối cùng cũng bị người ta vùi dập rồi.
Trên mặt đất, A Bố Tha còn đang run rẩy, miệng rỉ máu tươi, nhưng tay hắn lại cầm dây chuyền mà Tường Toản muốn tặng cho Thiên Tú.
Lý Cáp mang theo Thiên Tú công chúa và Phong di về tới quân trướng của mình, mới vừa vén rèm, một cơ thể mềm mại lập tức rúc vào lòng hắn, không ngừng hôn lên mặt hắn và nói với hắn điều gì đấy.
– Ừ, biểu hiện không tệ, nếu nàng luôn ngoan ngoãn như vậy, ta sẽ người ta giúp trị thương cho ca ca nàng.
Lý Cáp ôm lấy Tịnh Cơ, một tay vuốt nhẹ mái tóc của nàng. Hắn mặc dù không hiểu Hồ ngữ của Tịnh Cơ, nhưng vẫn biết nàng nói gì.
Mà Tịnh Cơ cũng không hiểu Hạ ngữ, nhưng hiểu ý của Lý Cáp, vì thế hôn hít trên mặt hắn.
Lúc này Thiên Tú ở phía sau Lý Cáp kinh hô:
– Đạt Na.
Nàng thật sự khó mà tin được, cô gái quần áo không chỉnh tề trong lòng người đàn ông kia lại là Đạt Na.
Nghe được có người gọi tên mình, Tịnh Cơ giật mình, quay sang nhìn Thiên Tú công chúa. Lập tức hai mắt nàng trợn lên, ngược lại cầu xin Lý Cáp.
Thiên Tú nghe được Tịnh Cơ cầu Lý Cáp buông tha nàng, thì đi lên nắm tay nàng ta, dùng Hồ ngữ nói:
– Đạt Na, muội không cần cầu hắn. Vì để giữ mạng cho nhiều người, ta phải gả cho hắn. Muội yên tâm, ta sẽ nghĩ biện pháp để hắn tha cho muội, cả huynh đệ của muội. Đan Khắc Đa thúc thúc rất nhớ muội, ta sẽ cho muội trở về cùng thúc thúc sum họp, muội yên tâm…
Tịnh Cơ ngơ ngẩn, nhìn Thiên Tú mà hốc mắt mờ sương, hai hàng nước mắt cứ thế tuôn trào.
Lý Cáp nói với Thiên Tú:
– Không cho phép nàng nói điểu ngữ với Tịnh Cơ. Sau này, ta muốn nàng dạy nàng ta Hạ ngữ.
Thiên Tú nhìn vào hắn trả lời:
– Nàng kêu Đạt Na, không phải Tịnh Cơ.
Lý Cáp nở nụ cười:
– Ta gọi là gì thì nàng ra tên đó. Nàng gọi là Tịnh Cơ.
Thiên Tú nhìn Lý Cáp rồi thở dài, quay đầu lại sửa sang mái tóc cho Tịnh Cơ. Hiện tại, gọi là gì thì đâu quan trọng nữa? Chỉ là một cái tên thôi mà.
Lý Cáp nhìn Phong di:
– Sau này gọi ngươi là gà mẹ!
– Ngươi…
Phong di thiếu chút giận đến hộc máu. Tính nàng vốn điềm đạm, ít khi nổi giận, chẳng qua nghĩ tới việc mình chết đi thì Thiên Tú sao đây? Bởi vậy nàng cố nhịn xuống.
– Ngài có thể tha cho nàng ấy không?
Thiên Tú bỗng nhin nói.
Lý Cáp nói:
– Ai? Tịnh Cơ à? Không thể, nàng là nữ nô của ta.
– Ta làm nữ nô của ngài, ngài thả cho nàng về đi, cũng như thả cho những người khác luôn.
Thiên Tú nói.
– ‘Đại lầu’ cùng ‘Dứa’? Tên hai đại ca của Tịnh Cơ cũng buồn cười thật. Nhưng mà, nàng có tư cách gì cùng ta đàm điều kiện? Nàng hiện tại đã là nữ nô của ta. Nàng cùng Tịnh Cơ đều giống nhau.
– Không ai thuộc về ai cả.
– Ha ha, thật tức cười. Công chúa Hồ tộc lại có thể nói ra lời này. Nàng biết bao năm nay Hồ tộc bắt vô số người Hạ quốc làm nô lệ? Mà phụ thân nàng chính là chủ nô lớn nhất?
Lý Cáp đưa tay nâng cằm Thiên Tú trừng mắt nhìn nàng nói:
– Thế giới này là cá lớn nuốt cá bé.
Trong lòng hắn không khỏi nghĩ nếu Thiên Tú sinh ra ở kiếp trước của hắn, không chừng cô sẽ tham gia Hội Chữ Thập Đỏ.
Lý Cáp ôm Tịnh Cơ lên giường, đắp chăn cho nàng, sau đó hôn lên môi của nàng, rồi nói:
– Ta ra ngoài một lúc, các nàng đừng làm việc gì ngu ngốc, bằng không sẽ có rất nhiều người vì các nàng mà chết.
Đêm đó, Lý Cáp cùng Tiêu Hàn, Lâm Thiên thương lượng việc sáp nhập Hồ tộc, rồi để các tướng lĩnh ở đây, hắn sẽ về Hạ quốc. Bước đầu, mang theo chiến lợi phẩm và rút khỏi thảo nguyên, về Hạ quốc. Đại bộ phận quân đội trở về, đợi hoàng đế phong thưởng, Lý Cáp, Lê Bố, Lâm Thiên Văn, Trương Tề thì trực tiếp lên kinh thành thụ phong đại tướng.
Lý Cáp khuya mới quay về trướng. Khi hắn trở về, Tịnh Cơ đã ngủ trong lòng Thiên Tú công chúa, Phong di canh giữ ở bên cạnh.
Lý Cáp đi đến bên giường, Thiên Tú nhìn thấy hắn, hai người nhìn nhau một hồi, Lý Cáp quay đầu nói Phong di:
– Ta an bài cho nàng một trướng.
Phong di nhìn Thiên Tú nói:
– Ta không tách ra khỏi nàng.
Lý Cáp gằn giọng:
– Dám cãi lời ta à?
– Phong di, người đi đi, cháu không sao.
Thiên Tú nói.
Phong di do dự một hồi bỏ đi, vừa đi không xa thì nghe được tiếng cởi quần áo, sau đó là tiếng Tịnh Cơ rồi cả tiếng nói chuyện của Thiên Tú công chúa.
Phong di nhịn không được muốn quay lại thì bị vệ binh ngăn trở.
Xa xa, Lưu tiên sinh ngồi một mình, ngẩng đầu nhìn trời đêm.
Mẹ hắn là người Hạ, hơn mười năm trước bị người hồ bắt được ở đại thảo nguyên, sanh ra hắn. Hắn căn bản không biết phụ thân mình là ai, cũng không muốn biết. Hắn vừa sinh ra thì có ký hiệu nô lệ, mười bốn năm sau mới có cơ hội bỏ chạy về Hạ quốc.
Giờ, hắn quay lại đại thảo nguyên cùng ngàn vạn quân lính. Hắn tận mắt thấy máu tươi nhuộm đỏ cỏ xanh, thấy Hồ tộc bị Hạ tộc chèn ép, tâm tình cũng rất phức tạp.
Hắn hận người Hồ thấu xương! Đối với kết cục của người Hồ, hắn thấy rất sảng khoái. Nhưng hắn cũng rất yêu đại thảo nguyên, thấy tranh đấu cùng giết chóc tại đây trong lòng khó tránh khó chịu.
Bỗng nhiên, một bàn tay đặt lên vai hắn. Hắn giật mình quay đầu lại thì thấy Lý Cáp sau lưng, hắn vội đứng dậy hành lễ.
Lý Cáp ngồi xuống cạnh hắn, nói:
– Lưu tiên sinh làm sao lại chạy đến đây ngồi ngẩn người ra thế? Hôm nay cũng đâu có trăng.
– Ha ha, không có việc gì làm mà. Lý tướng quân, ngài, đêm nay không phải…
– À, ngủ không được, tới hỏi ngài chút việc.
– Lý tướng quân cứ hỏi, tiểu nhân sẽ trả lời nếu biết.
Lưu tiên sinh đáp.
– Ngươi đã đến Thiên Sơn chưa?
Lý Cáp phá thân Thiên Tú công chúa. Nhưng mà Thiên Tú mới lần đầi, chưa đầy hai hiệp đã ngất xỉu, rốt cuộc Tịnh Cơ phải hứng hết. Khi hai nàng đã ngủ, hắn nhớ tới lời Phong di, không khỏi cảm thấy tò mò, bèn hỏi Lưu tiên sinh.
Lưu tiên sinh nói:
– Tiểu nhân chưa tới Thiên Sơn. Thiên Sơn ở cực bắc thảo nguyên, quanh năm tuyết bao phủ, không có người ở. Trước kia có phái Thiên Sơn, hiện tại đã biến mất. Người trong thảo nguyên hiếm khi đi Thiên Sơn, cùng lắm chỉ đến chân núi vì thời tiết khắc nghiệt, không khí loãng, người thường chịu không nổi.
Lý Cáp nghĩ, Thiên Sơn không khác gì Himalaya ở kiếp trước của hắn. Lại hỏi:
– Thiên Sơn Tuyết Liên là hoa gì? Người Hồ nói đó là dược liệu trân quý, thực sự như vậy sao?
Lưu tiên sinh nói:
– Tiểu nhân chưa thấy Thiên Sơn Tuyết Liên. Người trong thảo nguyên cũng chưa ai thấy. Thiên Sơn tuyết liên sinh trưởng ở đỉnh núi Thiên Sơn. Thiên Sơn Tuyết Liên sống ở đỉnh Thiên Sơn, không chỉ thân nó trắng, mà tâm tử cũng trắng, sinh trưởng trên vách đá Tuyết Sơn như một bông tuyết lớn. Chỉ cần một miếng nhỏ thì có thể cứu được người. Hơn nữa nếu là nữ, còn có thể giữ nhan sắc, cực có hiệu quả. Sở dĩ Thánh nữ của phái Thiên Sơn đẹp là vì thế.
Lý Cáp nghe được “giữ nhan sắc” không khỏi sáng mắt. Nhớ tới chúng nữ lo lắng vì mình, tất nhiên sẽ tiều tụy. Nếu Thiên Sơn Tuyết Liên có thật, chắc chắn các nàng rất vui.
Sáng sớm hôm sau, Thiên Tú tỉnh lại, vừa mở ra mắt, thì thấy Tịnh Cơ đang ngủ.
Lát sau, Tịnh Cơ tỉnh lại, hai nàng nhìn nhau không nói gì.
Không biết qua bao lâu, Tịnh Cơ bỗng nức nở, Thiên Tú vỗ về nàng, dùng Hồ ngữ an ủi.
Tiếng bước chân đi vào, là Lý Cáp.
– Ta không phải đã nói rồi sao? Các nàng không được dùng Hồ ngữ nói chuyện. Nàng phải dạy Tịnh Cơ nói Hạ ngữ.
Lý Cáp nói với Thiên Tú.
Tịnh Cơ chui ra khỏi chăn, giúp Lý Cáp mặc chiến giáp.
Tịnh Cơ đang cầu xin hắn làm gì đó.
Thiên Tú nói:
– Đạt Na xin ngài thả hai ca ca của nàng ta.
– Gọi là Tịnh Cơ, lần sau nếu ta nghe nàng nói thế ta sẽ chặt đầu Phong di.
Thiên Tú nước mắt ròng ròng, nói với Lý Cáp:
– Tịnh Cơ xin ngài thả hai ca ca của nàng ta.
Đi đến trước cửa trướng, Lý Cáp nói:
– Vẫn là câu nói kia, ngàn vạn lần đừng làm việc ngốc, nếu không sẽ chết rất nhiều người.
– Thiên Tú công chúa đã là nữ nhân của ngài, ngài không cần đi Thiên Sơn.
Tiêu Hàn nói.
Lý Cáp leo lên ngựa:
– Ta không quan tâm lời bọn chúng, ta chỉ là muốn hái Tuyết Liên.
Lê Bố nói:
– Đại quân nửa tháng sau phải quay về, ngươi đi lúc này… Kịp không?
Lý Cáp cười nói:
– Đệ mang theo hai con ngựa tốt, thay đổi luân phiên, ngựa không dừng, hai mươi ngày là kịp.
Lâm Thiên Văn nói:
– Mang nhiều người đi cùng sẽ an toàn hơn.
Lý Cáp nói:
– Một mình ta được rồi. Lâm soái yên tâm, trên thảo nguyên, không gì có thể gây tổn thương cho ta.
Phong di đứng bên cạnh Thiên Tú công chúa, nhìn Lý Cáp phía xa, nói:
– Hắn không biết phương pháp hái Tuyết Liên, chưa chắc làm ăn gì được.
Thiên Tú không nói gì, nhưng là bàn tay mềm cũng gắt gao nắm lại với nhau.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn khố đệ tử |
Tác giả | Hắc Oa |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp |
Ngày cập nhật | 01/10/2021 03:33 (GMT+7) |