Bạn đang đọc truyện sex tại trang web TruyenDam.org
Đọc truyện sex ở 'Truyện dâm chấm org' sẽ giúp bạn có thêm rất nhiều kiến thức về chuyện địt nhau... Đọc càng nhiều, địt nhau càng giỏi!
Từ ngày 10/05/2022 truyensex.tv đổi sang tên miền mới: truyensextv.moe
Truyện người lớn » Truyện sex dài tập » Hàn khố đệ tử » Phần 11

Hàn khố đệ tử - Tác giả Hắc Oa

Phần 11

Lý Cáp tối qua ngủ bên cạnh Thiên Thiên. Cho tới khi trời sáng lúc hắn mở mắt ra, Thiên Thiên đã mặc y phục đàng hoàng ngồi cạnh giường.

Nguyên bổn Thiên Thiên trời sanh mị cốt, phấn điêu ngọc tạc luôn thích hợp với những y phục rực rỡ, giờ đây càng ra vẻ thanh lệ thoát tục. Tuổi nàng tuy còn nhỏ, nhưng so với những nữ hài đồng tuổi thì không ai có thể sánh bằng.

Ngay cả tỷ tỷ Vân Lâm lúc sáu bảy tuổi cũng không có tú lệ đáng yêu như Thiên Thiên. Lý Cáp chống cằm mà thầm nghĩ.

Lý Cáp xoay thân thể của Thiên Thiên lại, đối mặt với chính mình, nhìn thẳng vào mắt nàng, và nói: “Nàng hãy nghe cho kỹ nha, tên của ta là Lý Cáp, Lý Cáp, nhớ kỹ chưa?”

Thiên Thiên gật đầu: “Lý Cáp.”

“Ân, từ này về sau, nàng là thị nữ của ta, mà ta trở thành chủ tử của nàng, hiểu không?” Lý Cáp từng bước hướng dẫn.

Thiên Thiên lại gật đầu.

“Ân, được, vậy nàng gọi ta là gì?”

Thiên Thiên thấp giọng đáp: “Chủ tử.”

Nhìn nàng bộ dáng ngoan ngoãn kia, Lý Cáp trong lòng liền hưng phấn ngất trời, cười mị mị và nhìn nàng, nói: “Nàng nguyện ý làm thị nữ cho ta, để ta làm chủ tử của nàng không? Nàng nếu như như nói không muốn, ta sẽ không miễn cưỡng nàng.” Không miễn cưỡng mới lạ đó.

Lý Cáp vẻ mặt chờ mong ngắm nhìn khuôn mặt của Thiên Thiên. Một hồi, cuối cùng như ý nguyện nhận được từ cai miệng xinh xắn kia phát ra hai chữ “nguyện ý”.

“Nàng biết thị nữ là có ý nghĩa gì không? Biết thị nữ nên làm những việc gì không? Sau này nàng chính là người của ta, hiểu chưa?”

Thiên Thiên nhẹ nhàng gật đầu, sau đó liền đứng dậy, đi đến cửa và mở ra, rồi bước ra ngoài.

Lý Cáp vẻ mặt ngạc nhiên, nàng ta định làm gì?

Đang chuẩn bị đứng dậy đuổi theo để nhìn một chút, Thiên Thiên đã quay lại, lộ ra khuôn mặt đang ửng đỏ, thấp giọng nói: “Ta… không biết đi đâu lấy nước.”

Lý Cáp hiểu ra, nguyên lai nàng là muốn đi rửa mặt, nhưng mà liền như vậy không nói năng gì mà rời khỏi, chủ tử cò chưa rửa mặt mà. Điều này không phải là cử chỉ phải có của một thị nữ tính hợp cách. Nhưng hắn nghĩ đến việc Thiên Thiên trước kia cũng là một thiên kim đại tiểu thư, từ từ dạy dõ đi, thời gian vẫn còn dài mà.

Lý Cáp gọi Lý Bình tới, để gã dẫn Thiên Thiên đi lấy nước rửa mặt. Đang lúy hắn chuẩn bị để cho Lý An đem nước và khăn lên cho hắn, thì đã thấy tiểu Thiên Thiên đang bưng thau nước với vẻ mặt cố hết sức.

“Nàng… nàng làm gì?” Lý Cáp ngạc nhiên hỏi…

Khuôn mặt của Thiên Thiên bởi vì dùng sứ nhiều nên trở thành đỏ, càng tăng thêm vẻ đáng yêu. Nàng ta đặt thau nước trên cái ghết cạnh giường, rồi sau đó nhúng ướt khăn, vắt thật khô, nhìn về phía Lý Cáp, khẽ cắn môi, nói rất nhỏ: “Ta… giúp ngươi lau mặt.”

“Ách…”

Lý Cáp trong lòng mừng rỡ, ngồi trên giường mặc cho Thiên Thiên giúp hắn lau mặt. Mặc dù động tác có chút không quen tay, nhưng cũng rất tỉ mỉ, thật là một cái bảo bối nhu thuận.

Lý Cáp hiện tại trong lòng đắc ý như đang ăn phải vài trăm cân mật đường, vẻ mặt tươi tắm, và còn thầm hát một bài ở kiếp trước: ‘Ta đắc ý mà cười, vừa đắc ý vừa cười, cầu cho nhân sinh vui sướng tiêu dao…’

“Ân, không tệ, không tệ, phải thưởng, thật phải thưởng. Đợi lái nữa ta sẽ thưởng cho nàng.” Lý Cáp vui vẻ nhìn Thiên Thiên đang giặt khăn, nói: “Nàng phải nên nói như vậy, ‘Chủ tử, nô giúp người lau mặt.’, Biết không?”

“Nô biết rồi.” Thiên Thiên nhẹ giọng đáp, thanh âm của nàng tựa như cơn gió nhẹ phảng phất bên tai, lại giống như con suối nhỏ trong veo, nghe được thật sự là rất thoải mái và khoan khoái.

“Thật sự là băng tuyết thông minh.” Lý Cáp hài lòng lên tiếng khen thưởng.

Chứng kiến Thiên Thiên đang cố hết sức cầm thau nước đi ra ngoài đổ đi, Lý Cáp lại không khỏi đau lòng. Bây giờ để cho nàng hầu hạ mình, hình như có điểm hơi sớm rồi. Hắn âm thầm quyết định, sau này mấy việc này đều do Lý Bình, Lý An tiếp túc làm như trước đi. Thiên Thiên chỉ cần theo bên cạnh của mình là được, nghe được một tiếng ‘chủ tử’ từ miệng nàng, tâm tình liền sảng khoái.

“A!” Đột nhiên ngoài phòng truyền đến tiếng thét chói tai của Thiên Thiên, tiếp theo là thanh âm của thau nước rơi xuống. Lý Cáp trong lòng cả kinh, vội vàng nhảy xuống giường, đang muốn xông ra ngoài, Thiên Thiên cũng đã từ ngoài cửa chạy vào rúc vào trong lòng ngực hắn, thân hình nhỏ yếu run rẩy không ngừng.

Lý Cáp nhúi mày, giận dữ quát: “Sao thế? Ai khi dễ nàng?” Hắn tưởng rằng Thiên Thiên mới vừa vào Lý phủ, mấy nha hoàn hay tạp dịch không biết nàng ta đã khi dễ nàng ta.

“Đại… đại cẩu, con đại cẩu kia…” Thiên Thiên trong lòng ngực của Lý Cáp vẫn còn rất sợ, nói lắp bắp.

Lý Cáp liền phản ứng. Hắn nhớ lại tối hôm qua lúc gặp gỡ Thiên Thiên, thì nàng đã làm ra vẻ rất sợ ngao khuyển Đại Phi. Xem ra vừa rồi có lẽ là chứng kiến được ngao khuyển Đại Phi trong sân mà bị hù dọa.

Lý Cáp nhẹ nhàng xoa lưng Thiên Thiên, rồi kéo nàng ta đi vào trong sân, và gọi ngao khuyển Đại Phi đang ở xa xa đang ăn gì đó: “Đại Phi, lại đây!”

Ngao khuyển Đại Phi nghe được chủ nhân gọi, đứng bật dậy, lắc thân thể một cái liền tới trước mặt Lý Cáp.

Thiên Thiên khẽ kêu một tiếng, vội vàng đứng núp phía sau Lý Cáp, tay thì nắm chặt y phục của hắn.

Lý Cáp mỉm cười, chờ Đại Phi nằm xuống, sau đó đem Thiên Thiên ra phía trước, ôn nhu nói: “Đừng sợ, nó gọi là Đại Phi, rất ngoai. Đến đây, nàng chạm đầu nó đi.” Vừa nói vừa cầm tay của nàng ta vỗ một cái lên lớp lông mềm mại trên đầu của ngao khuyển Đại Phi.

Thiên Thiên nhắm chặt mắt, tay vừa đụng vào đầu của ngao khuyển Đại Phi rất nhanh rút về, thân thể rút vào trong người của Lý Cáp.

Một lát sau, chứng kiến ngao khuyển Đại Phi chỉ là láo liên hai mắt, cũng không có phản ứng gì, Thiên Thiên hỏi Lý Cáp: “Nó… không có cắn người ư?”

Lý Cáp cười đáp: “Đương nhiên cắn. Răng của Đại Phi rất nhọn, có thể so với đao thương. Nhưng mà nó chỉ cắn người xấu. Nàng là người bên mình, là thị nữ của ta, không cần sợ nó, hiểu không? Nàng thử sờ nó xem.”

Thiên Thiên được cổ vũ, liền dùng ngón tay nhỏ xíu khẽ chạm nhẹ vào đầu của ngao khuyển Đại Phi.

Một lát sau, Thiên Thiên thấy ngao khuyển Đại Phi cũng không đáng sợ như tưởng tượng, liền yên tâm, đưa tay đặt trên đầu của nó rồi vuốt ve.

Lý Cáp mỉm cười: “Đại Phi rất thích nàng đó. Nàng sờ xem nó rất thoải mái kìa.”

Thiên Thiên cao hứng nhìn Lý Cáp, trên mặt lộ ra nụ cười đầu tiên, hàm răng xinh đẹp, và đôi môi non nớt khiến cho Lý Cáp nhìn mà phải ngẩn người.

“Đi thôi, cùng ta đi gặp nương của ta. Nàng phải gọi bà là phu nhân, biết không?” Lý Cáp dẫn Thiên Thiên đi thỉnh an mẫu thân, trên đường dặn dò.

Thiên Thiên nhu thuận đáp: “Nô biết.”

Sau khi gặp mẫu thân, biểu hiện của Thiên Thiên tốt hơn rất nhiều so với dự đoán của hắn. Ngẫm lại cũng đúng, Thiên Thiên vốn là thiên kiêm của hào môn thế gia, gia giáo hẳn nhiên không kém. Nàng lại còn băng tuyết thông minh như vậy. Quy củ này tự nhiên là không làm khó được.

Chân Thị rất yêu thích Thiên Thiên, một tiểu cô nương phấn điêu ngọc tạc như vậy nào có thể là một tên khất cái cơ chứ? Lý Cáp tiểu tử kia cường thưởng khuê nữ ở nơi nào tới phải không?

Thấy mẫu thân cười đang tươi cười đột nhiên đổi thành nghiêm chỉnh nhìn mình, Lý Cáp nghi hoặc hỏi: “Sao vậy, nương? Thiên Thiên không hợp ý người ư?”

Chân Thị nhíu mày nhìn hắn, nói: “Ngươi nói thật cho nương biết, tiểu cô nương xinh đẹp này là từ đâu lừa gạt về?”

Lý Cáp cười khổ: “Nương, con của người muốn một thị nữ cũng cần đi phải lừa gạt sao?” Nhưng mà lời này nói ra lại có điểm lo lắng, Thiên Thiên mặc dù không phải bị lừa gạt tới đây, nhưng hắn còn có một người bị lừa gạt sắp đến, Âu Dương Phỉ Phỉ.

“Thiên Thiên, con nói cho ta biết, nhà con ở đâu, người thân của con đâu? Có phải tiểu tử này là lừa gạt con tới đây hay không?” Chân Thị thấy Lý Cáp không khai ra, liền bắt đầu hỏi Thiên Thiên.

Thiên Thiên cúi đầu, đáp: “Phụ thân, mẫu thân, thúc thúc bá bá và ca ca đã chết rồi, đại di cũng không cần Thiên Thiên nữa. Là chủ tử mang Thiên Thiên về đây.”

Lý Cáp cười hắc hắc: “Đúng đó, nương, người nhìn xem, ta là cứu người, không phải gạt người. Cả nhà của Thiên Thiên gặp đại nạn, lưu lại đến Hổ Dương, nàng một tiểu cô nương như vậy, người nhẫn tâm để nàng ở trên đường làm một tiểu khất cái ư?”

Chân Thị nhìn kỹ Thiên Thiên, rồi nói: “Thiên Thiên sẽ lưu lại bên cạnh ta để hầu hạ ta, thị nữ của ngươi, ta sẽ giúp ngươi tìm.”

Lý Cáp vẻ mặt đau khổ: “Nương, người nói đùa phải không?”

Chân Thị trừng mắt với hắn: “Đương nhiên không. Tiểu cô nương tốt như vầy, ta không thể để nàng đi theo tiểu tử hư hỏng như ngươi. Chờ nàng trưởng thành, sẽ trả lại cho ngươi.”

Trưởng thành? Lý Cáp trong lòng thầm than, hắn chính là muốn tự mình đích tay bồi dưỡng một thiếp thân thi nữ hợp tâm ý, nếu cứ như vậy mà bị mẫu thân bắt đi, vậy không phải là công dã tràng hay sao? Phải biết rằng, đây chính là mị cốt trời sinh nguyệt nữ ngàn năm hiếm thấy a!

Lý Cáp trầm mặc, không vui nói: “Vậy thì người cũng xem Thiên Thiên có chịu theo người hay không. Trừ hài nhi ra, nàng ta sẽ không theo người khác. Hơn nữa, hài nhi cũng đã nói rõ, con muốn Thiên Thiên làm thị nữ của con. Tính cách của hài nhi người hiểu rõ, làm như thế nào, người nghĩ mà làm đi.”

Chân Thị thì nghĩ như vậy, nếu không có thì cho qua, nhưng bây giờ hắn đã tìm được một thị nữ, mặc dù đem nữ hài này giữ bên cạnh mình, nhưng bằng vào thủ đoạn của tiểu tử này, người và vậy mà hắn muốn, thật đúng là cho tới bây giờ chưa từng không tới tay.

“Thôi thôi, nhưng mà ta cũng cảnh cáo ngươi, không được khi dễ Thiên Thiên.” Chân Thị nghiêm mặt nói.

Lý Cáp lại hớn hở: “Nàng ta là thị nữ của ta, ai mà không thương nàng ta chứ. Được rồi, Thiên Thiên, chúng ta ra đường dạo phố đi.” Dứt lời liền kéo Thiên Thiên chạy một mạch ra đại đường, gọi ngao khuyển Đại Phi và bốn tùy tùng rời phủ.

Lý Cáp vừa đi vừa giới thiệu danh lam thắng cảnh và cửa hàng có tiếng ở thành Hổ Dương cho Thiên Thiên. Chỉ trong chốc lát, hắn đi vào tiệm châm báu lớn nhất thành Hổ Dương, Bách Bảo trai.

Chưởng quỹ vừa thấy nhóm người Lý Cáp, liền lập tức nhường tiểu nhị tiếp đãi khách khứa đang ở đây, vội vàng ra đón, kính cẩn hành lễ: “Nhị công tư, ngài hôm nay tới đúng lúc, trong điếm vừa tới một cái Nguyệt Minh phỉ thúy trạc, rất xứng với đại tiểu thư.” Thương gia lão bản ở thành Hổ Dương có người nào khi thấy Lý Cáp mà không giới thiệu thứ tốt nhất chứ. Trước kia Lý Cáp thường xuyên đến điếm này để chọn trang sức cho tỷ tỷ Vân Lâm. Cho nên chưởng quỹ vừa thấy hắn tiến vào, liền chủ động tiến lên ân cần giới thiệu. Đương nhiên, lấy trang sức xong, cũng sẽ không cần phải trả tiền. Ở trong thành Hổ Dương, tiền của Lý nhị công tử ai mà dám thu, ai mà thu được cơ chứ?

Lý Cáp dẫn Thiên Thiên ngồi xuống ghế trong điếm. Bốn người tùy tùng thì đứng ở phía sau, ngao khuyển Đại Phi nằm ở phía trước người, ngăn cản mọi người. Những vị khách khác trong điếm đều nhắm miệng lại, thở mạnh cũng không dám thở, len lén đi ra ngoài.

“Đưa chiếc vào đó đến đây ta nhìn.” Lý Cáp bưng chén trà trên bàn uống một ngụm.

Chưởng quỷ vội vàng gọi tiểu nhị đem Nguyệt Minh phỉ thúy trạc đến đây, hai tay đưa đến trước mặt Lý Cáp.

Lý Cáp nhìn thoáng qua, quả nhiên không phải vật phàm. Nếu tỷ tỷ ở đây, rất xứng với nàng rồi. Nhưng hắn chuyến này là muốn mua trang sức cho Thiên Thiên, chiếc vòng tay nay này quá lớn rồi.

“Cái này không cần. Tìm cho ta vòng đeo chân xứng với thị nữ của ta, nhất định phải là nhất phẩm.” Lý Cáp nói. Hắn cảm giác được Thiên Thiên vốn là trời sanh lệ chất, đeo càng nhiều trang sức ngược lại khiến cho tục khí phá hư mỹ cảm thanh lệ kia. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chính là vòng đeo chân là thích hợp hơn.

“Trong điếm của tiểu nhân vừa đúng lúc còn có một bộ vòng đeo chân thuần ngân do Vương sư phụ đích tay làm, rất xứng… khẳng định là thích hợp với vị cô nương này.” Chưởng quỹ vốn tưởng rằng tiểu cô nương xinh đẹp bên cạnh là thiên kim của nhà ai, lại không nghĩ đó là thị nữ của nhị công tử. Nhị công tử này quả thật không tầm thường a. Ngay cả thị nữ đều mặc y phục của Hoa Y hiên so sánh với thiên kim của đại hộ trong thành Hổ Dương vẫn còn quý khí hơn.

Chiếc vòng đeo chân cũng quả nhiên xinh đẹp tinh xảo, không hổ là tác phẩm của Giang Nam đệ nhất sư Vương sư phụ.

Những chạm rỗng bằng bạc tinh tế cứ cách một đoạn nhỏ là một mặt trăng hay ngôi sao bằng bạc thật khéo léo, rất xứng với bàn chân của Thiên Thiên. Thật thích hợp.

Lý Cáp tự ta đeo chiếc vòng này vào chân trái của Thiên Thiên. Chiếc vòng này dễ dàng chỉnh sửa, mặc dù sau này Thiên Thiên trưởng thành, cũng có thể mang nó.

Sau đó, Lý Cáp lại dẫn Thiên Thiên tới Phiêu Hương lâu. Hắn đương nhiên không phải đến tìm kỹ nữ, mà đi tìm sư phụ.

Phiêu Hương lâu có chuyên môn đặc biệt là có những cô nương được điều giáo, như cầm sư, họa sư, kỳ sư cao cấp, trình độ khá cao. Mà quan trọng nhất chính là, những cầm sư, họa sư, kỳ sư đều là nữ tử.

Lý Cáp muốn bồi dưỡng Thiên Thiên là một thị nữ lý tưởng trong mắt của mình, cầm kỳ thi họa không cần tinh thôn, nhưng cũng phải biết một hai. Mà hắn lại không muốn mời nam sư phụ, cho nên đành phải tới Phiêu Hương lâu.

Phiêu Hương lâu tự nhiên cũng không dám nghịch ý Lý nhị công tử. Lần trước lão bản của bọn họ bởi vì lúc Lý Cáp bảy tuổi đến đây tìm kỹ nữ đã đưa hắn trở về Lý phụ, hại hắn bị phụ mẫu dạy dỗ một phen. Sau đó lão bản này trong ba ngày liên tiếp đều bị hắn chỉnh một hồi. Y sớm đã khổ không thể nói ra, bây giờ có cơ hội lấy lòng chuộc tội, nào dám không làm hết sức.

Rất nhanh sau khi sắp xếp, mấy vị cầm sư, họa sư, kỳ sư tốt nhất của Phiêu Hương lâu mỗi ngày phải luân phiên tới phủ dạy cho Thiên Thiên hai canh giờ.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Thông tin truyện
Tên truyện Hàn khố đệ tử
Tác giả Hắc Oa
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện dâm hiệp
Ngày cập nhật 01/10/2021 03:33 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Hắc Oa

Thể loại

Top 30 truyện sex hay nhất

Top 7: Phá trinh
Top 15: Vắng chồng
Top 18: Yến
Top 20: Cô hàng xóm
Truyện sex có thật Truyện sex loạn luân Truyện sex hiếp dâm Truyện sex vợ chồng Truyện sex ngoại tình Sói săn mồi