Mang tiếng là tiệc mừng sinh nhật của Công Tôn Vô Tình nhưng thực chất là đại hội thu kiếm, trong trang viên hơn trăm bụi hoa trúc nổi lên một ngọn đài cao, thiếu hiệp nào có bảo kiếm thì phải mang lên tước mặt Côn Tôn Vô Tình ở trên sân đấu, cho nàng xem qua. Nếu nàng cảm thấy đó là tuyệt thế hảo kiếm, sẽ ra giá mua lại. Đương nhiên đa số thiếu hiệp đều sẽ “khẳng khái” đem kiếm này tặng cho nàng, sau đó sẽ ” phong độ” mời nàng vì mình mà múa một khúc Công Tôn kiếm vũ.
Trong đám người chờ đợi Công Tôn Vô Tình bắt mắt nhất chính là một tên công tử mặc áo lụa màu lam, đó chính là người thừa kế của Nạp Lan thế giá, Nạp Lan Bác. Bên cạnh hắn chính là môn khách và thuộc hạ của Nạp Lan thế gia, mỗi người trên giang hồ đều có tiếng tăm lừng lẫy. Ví dụ như “Thiết Tí Thần vương” Trương Tĩnh, “Bát phương phá tâm thủ” Hằng Khôn, “Thanh Phong kiếm” An Thiên Nhai Đẳng. Một đoàn người cao thủ tụ tập như vậy, ai cũng đoán được người phía trước chính là Nạp Lan công tử, người đã chuẩn bị cho Công Tôn tiểu thư bảy thanh bảo kiếm nhưng mà nhìn kỹ thì còn thiếu hai thanh.
Lúc này Nạp Lan Bác nét mặt âm trầm, trầm giọng nói với Thiết Phiến tiên sinh Phong Liễu Tam bên cạnh:
– Vạn lợi tiêu cục sao giờ này còn chưa mang hàng tới?
Phong Liễu Tam thấp giọng nói:
– Công tử không cần phải lo lắng! Võ công của Vạn Lợi thất hiệp trên giang hồ không tâm thường chút nào, rất có danh tiếng. Vạn Lợi tiêu cục cũng được xưng là Giang Nam đệ nhất tiêu cục. Chắc là trên đường có chút chuyện nên đến trễ thôi.
– Hừ! Cái thứ gì mà đòi là đệ nhất Giang Nam chứ! Nếu một hồi mà Công Tôn đại tiểu thư đến đây, bọn hắn vẫn chưa mang kiếm đến thì bổn công tử sẽ hủy luôn cái gọi là Vạn Lợi tiêu cục!
Nạp Lan Bác càng nghĩ càng nóng, nghĩ tới Dương Thất Nương là tiểu đệ lại lên, trong lòng bứt rứt khó chịu đến cực điểm.
Công Tôn Vô Viễn sáng sớm đã chuẩn bị cho việc lên đài kêu gọi mọi người, bận đến nỗi nổi hết gân xanh trán. Lại trải qua nửa canh giờ, Công Tôn Vô Tình xuất hiện với một chiếc váy dài màu trắng làm cho mọi người thiên hô vạn hoán.
Công Tôn đại tiểu thư lãnh diễm vừa xuất hiện, ánh mắt của Nạp Lan Bác đã sáng lên. Hắn ta nhìn chằm chằm vào dung nhan xinh đẹp cùng thân hình đẫy đà nóng bỏng của nàng. Trong lòng heo của hắn không khỏi cảm thán, nàng so với lần gặp trước đã xinh đẹp hơn rất nhiều, vẫn là vẻ lãnh mạc cao ngạo nhưng đã bớt đi vẻ non nớt của một cô gái lại càng thêm nhiều phần thành thục phong tình.
Cùng lúc đó, một đạo ánh mắt âm lãnh trên đài cao trong đám người Công Tôn gia tộc, bắn tới Nạp Lan công tử.
Chủ nhân của ánh mắt đó chính là Lý Cáp, không cần ai nói hắn cũng biết tên gia hỏa mặc áo lam kia chính là võ lâm đệ nhất công tử – Nạp Lan Bác.
Ôn con! So với lão tử còn hổ báo cáo chồn hơn! Lý Cáp nghĩ thầm trong lòng, rồi nói với Hương Hương đang ở trong lòng:
– Hương Hương, nàng có thấy cái thằng mặt trắng mặc cái áo màu lam không? Không thể phủ nhận tên Nạp Lan Bác này cũng có được cái vẻ cẩu tuấn đi câu dẫn con gái.
– So với vẻ đẹp trai vô bờ bến của chủ nhân thì tên kia chẳng là gì?
Hương Hương nhìn theo hướng Lý Cáp chỉ rồi nói…
Lý Cáp nhịn không được cười lên, rồi hôn lên trán tiểu hồ ly đang ở trong lòng, dù biết trước Hương sẽ nói như thế nhưng được nghe chính miệng của môt hồ yêu xinh đẹp thì hắn vẫn rât vui. Hắc hắc! Nữ nhân xinh đẹp là do nam nhân khen tặng, thì sự uy phong tự tin của nam nhân tất nhiên là từ miệng nữ nhân rồi.
– Đệ Nhất công tử? Thồi thì ta cho người làm đệ nhất màu mè…
Lý Cáp híp mắt lầm bầm, tuy có rất nhiều người không có trực tiếp đắc tội với hắn, nhưng mà hắn thích thì cứ chỉnh thôi!
Trên đài Công Tôn Vô Tình bắt đầu nghiệm kiếm, mỗi thanh trong giang hồ đều là thượng hạng hảo kiếm, nhưng trong mắt của Công Tôn Vô Tình chỉ là phế phẩm thông thường, không có một thanh nào phù hợp để nàng có thể múa Công Tôn kiếm vũ.
Mà Lý Cáp cũng biết, cuối cùng cho dù là Nạp Lan công tử hay các thiếu hiệp khác, kiếm của bọn họ có tốt cỡ nào, thì nàng cũng không cần. Nàng đã đáp ứng hắn, sẽ không nhận kiếm của ai trừ hắn, mà hắn cũng nói sẽ tìm một thanh tuyệt thế hảo kiếm chân chính để tặng nàng.
Cho nên hôm nay, dù nàng có coi trọng bao kiếm nào đi nữa thì cũng sẽ không dám nhận.
Từng thanh kiếm trước mặt đi qua, từng gương mặt thất vọng. Nhưng trong lòng bọn hắn thì Công Tôn Vô Tình vẫn là nữ thần.
Tuy rằng không hề mỉm cười, cũng như không có chút biểu cảm nào nhưng đó là nét đẹp rất riêng của nàng.
Võ lâm đệ nhị mỹ nữ, quả nhiên danh bất hư truyền!
Nạp Lan Bác nhìn Công Tôn Vô Tình mà ảo tưởng, nếu mà mình đưa cho nàng bảy thanh tuyệt thế hảo kiếm không biết có thể thấy được nụ cười trên môi nàng không, nghĩ tới đây hắn cười rộ lên khoái chí.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn khố đệ tử |
Tác giả | Hắc Oa |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp |
Ngày cập nhật | 01/10/2021 03:33 (GMT+7) |