Có bữa bả thức trễ, hối hả lo đi cho kịp giờ, nhưng tôi cò ke chọc phá bả cũng phải rịn lại chút chút mới xong. Bả xỉ vô trán tôi muốn móp méo, than rầm trời là mặt dê tổ chảng, ấy thế mà tôi bữa nào ngủ quên là bả kêu thức hơn thúc lính xung phong. Bả giả bổ chê : trưa trờ trưa trật còn lăn qua lộn lại, cốt là tôi phải tỉnh ngay để tới mặc áo cho bả.
Bây giờ ôm Bảy trong vòng tay đéo cái nào nghe óc ách cái đó mà đầu óc cứ nghĩ loạn xạ đâu đâu. Tôi phải gò lưng, trợn mắt dọng lien tục như súng nổ ra phan cho tới khi ọc ọc lên như con gà bị ói. Rồi tôi sụm luôn xuống người Bảy mà thở phì phì.
Mụ Bảy cũng tê cứng khoảng quanh háng vì tôi vừa trút hết thứ gì tôi chứa trong người sang cho mụ hết trơn. Mụ ngả phịch ra, tay chưn xuội lơ mà thở như đầu máy xe lửa hết nước. Tôi phải rút vội cu ra rồi vơ lấy mớ quần lót của mụ mà chùi lau ở lồn mụ. Tay thì làm mà miệng thì hối Bảy đứng lên.
Khi Bảy tụt xuống cầu thang, tôi thấy mụ run tay không giữ vững. Tôi phải leo xuống theo, bợ cho Bảy khỏi té. Tôi xua đẩy Bảy ra khỏi nhà. Khi chắc là mụ đã đi khỏi, tôi mới cố lết lên căn gác xép mà ngả huỵch ra nằm thở dốc.
Tôi lơ mơ ngủ vì mệt quá. Chừng nghe bọn nhóc u oa bước vô, tôi mới cố cất tiếng hỏi. Chúng nhong nhóng lên : ủa, bữa nai ba hổng đi làm sao ? Tôi ừ ừ than mệt và dặn chúng đói cứ ăn trước đi, đừng chờ tôi.
Tôi lại chìm vào giấc ngủ say. Mơ toàn chuyện đẹp. Thấy Bảy lấp ló đón tôi và vội kéo rột vô nhà ả. Thằng chồng lườm lườm dòm tôi, nhưng Bảy nạt ngang làm chả rỏn rẻn bỏ đi mất. Còn lại hai đứa, Bảy giựt rột áo ra rồi kẹp cứng đầu tôi vô cặp vú ả mà than nhớ quá.
Tôi ngộp thở lóp ngóp quơ tay, Bảy lại kẹp chặt hơn. Miệng mụ la oải : cho chết, ai biểu đụ người ta rồi đuổi như đuổi chó. Tôi há miệng để giải thích mà ngáp ngáp không ra hơi. Rồi tôi vung tay đạp chưn như cố thoát ra khỏi cái xiết của ả ta.
Cứ như thế, một người vùng vẫy, một người kẹp khóa. Tôi ngộp dần và thấy lởn vởn cái chết trước mắt. Tôi hét lên kêu cứu. Tôi nghe u u nhiều phen, bọn nhóc bỏ đi đâu hết, chẳng đứa nào lên lôi tôi ra. Tôi còn choi choi đạp dẫy lung tung cho tới lúc chỉ còn ú ớ thì nghe bà xã la rầm mấy đứa nhỏ dưới nhà.
Chèn ơi, vậy là tôi ngủ mê vì bị mụ Bảy trả thù vì tôi bỏ rơi mụ. Tôi mắc cỡ quá trời nên cứ lỏn lẻn nằm im. Vợ tôi lồm cồm bò lên, thấy tôi chình ình một đống bả la lên : trời ơi, ngủ gì dữ vậy, cha ? Bộ bữa nay hổng đi làm sao. Rồi chợt nhớ tới mụ Bảy, bà xã tôi tra vấn tôi : chắc cha mò con mụ Bảy nên hết xí quách bò càng ra đó chớ gì.
Tuy đang thở hổng ra, tôi cũng phải cương lên mà chống trả lại bà vợ. Tôi cự nự điên cuồng : bà đừng nói bậy, mụ đó có tới đâu mà gặp hay không. Tiền nhà bà để đâu còn đó, đừng có nói bậy, tới tai chồng con người ta rồi có chiện tùm lum.
Bà xã chắc là không tin tôi đâu, nhưng quả số tiền còn nguyên chỗ thì còn mở miệng chặn họng tôi gì được nữa. Tôi không ngờ là tôi thông minh tới vậy. Hỡi những ông chồng chuyên lừa dối vợ, có vị nào làm giống hệt tôi chăng ?
Dù đã trải qua suốt bữa chiều nằm ngủ mê mệt, tôi vẫn thấy chưa lại sức. Chỗ thắt lưng vẫn còn đau rần rần như bị ai nắm bẻ quặt lại. Tôi cố ngồi dậy mà cứ thấy trước mắt có những vòng lẩn vẩn xoay quanh.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đụ bà chủ nhà |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ tập thể, Truyện ngoại tình |
Ngày cập nhật | 25/08/2016 21:44 (GMT+7) |