Bạn đang đọc truyện sex tại trang web TruyenDam.org
Đọc truyện sex ở 'Truyện dâm chấm org' sẽ giúp bạn có thêm rất nhiều kiến thức về chuyện địt nhau... Đọc càng nhiều, địt nhau càng giỏi!
Từ ngày 10/05/2022 truyensex.tv đổi sang tên miền mới: truyensextv.moe
Truyện người lớn » Truyện sex dài tập » Thiếu gia phong lưu – Quyển 1 » Phần 111

Thiếu gia phong lưu - Quyển 1

Phần 111

 – Cậu chủ sư phụ, hiện tại điểm G đã có tổng cộng 357 người, trong đó hội viên nòng cốt cấp độ C có 30 người, còn lại vẫn chỉ là hội viên cấp D bình thường.

Cao Tiếu một tay cầm bảng biểu, nói rất da dáng.

Thường Nhạc gật đầu:

– Đúng vậy, Cổ Tư văn đâu?

Cao Tiếu lập tức phối hợp, vẻ mặt đầy căm phẫn nói:

– Thằng ranh kia ỷ là mình đẹp trai hơn đệ tử một chút liền rất chảnh, nhưng môn thống kê của hắn quả thực rất tốt, nhiệm vụ phân loại gì hắn cũng làm ngon lành. Hiện giờ, đệ tử cũng chẳng biết hắn đã làm gì cả, có khi là đi tìm gái thôi.

Một tiếng ho khan không được tự nhiên vang lên. Thanh âm cao dần như có phẫn nộ. Cổ Tư Văn đã đứng ở cửa, hơi thở lạnh băng làm không khí đều đông lại, hừ lạnh một tiếng nói:

– Cái gì gọi là thống kê? Tôi chẳng qua là thích môn kết cấu thôi, bây giờ làm mấy cái bảng này thấy chẳng có vấn đề gì to tát cả.

– Kết cấu học?

Thường Nhạc hơi giật mình, vốn dĩ định giả danh người có văn hóa để thảo luận thâm sâu một chút với Cổ Tư Văn về môn này nhưng thực sự là không hiểu chút gì về nó nên há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi.

– Kết cấu học?

Cao Tiếu cũng hơi sửng sốt không phục lắm trừng mắt nhìn Cổ Tư Văn:

– Chuối thật, cậu tưởng cậu là Michel – nam chính phim Vượt ngục chắc? Kết cấu học. Mẹ nó.

– Đúng là, không biết bệnh ngu có truyền nhiễm hay không?

Cổ tư Văn bất đắc dĩ kéo tóc, âm thanh vẫn lạnh lùng:

– Kết cấu học chia làm rất nhiều loại, ví dụ như kết cấu xi măng cốt thép cao đẳng, kết cấu người máy…ta đều biết, chỉ có kết cấu cơ thể người là không rõ mà thôi.

Dường như nghe được chút gì từ trong lời nói này, Thường Nhạc lộ ra nụ cười dâm đãng vỗ bả vai Cổ Tư Văn nói:

– Kết cấu cơ thể người? Có giống môn nghệ thuật cơ thể người mà ta yêu thích không?

Nói tới đây, Thường Nhạc quả nhiên đã coi Cổ Tư Văn là đồng đảng:

– Huynh đệ, duyên phận.

Cổ Tư Văn trợn mắt kinh ngạc nhìn Thường Nhạc, không biết có phải Thường Nhạc đang cố tình giả ngu hay không lắc đầu thở dài:

– Cậu chủ, nếu ta nói hứng thú với môn giải phẫu cơ thể người, mổ xẻ vậy thì cậu có còn coi tôi là đồng đảng hay không?

Cao Tiếu thân hình chấn động, sợ hãi liếc nhìn Cổ Tư Văn, biết là phải giữ khoảng cách với tên hay ra vẻ này.

Thường Nhạc thì thu lại thái độ tươi cười cợt nhả nhẹ ho một tiếng nói nghiêm túc:

– Nếu tôi đoán không sai, cậu có năng lực đặc biệt là phân giải, chính là bắt nguồn từ môn kết cấu học này phải không?

Cổ Tư Văn lắc đầu lại gật gật đầu, gương mặt lạnh như băng nổi lên một tia lửa nóng, thản nhiên nói:

– Cậu chủ, cậu nói đúng hơn phân nửa. Chính ra là bản thân tôi trời sinh đã có năng lực phân giải các nguyên tố dị năng, chính điều này làm sau này tôi càng có hứng thú đi nghiên cứu kết cấu học và y học. Bởi vì tôi cảm thấy năng lực của mình không phải chỉ ở chỗ phân giải dị năng mà còn có thể khai phá ra ở mức độ lớn hơn nữa.

– Khai phá phát triển?

Ánh mắt Thường Nhạc lộ ra một tia nghi hoặc.

– Đúng vậy.

Nét mặt Cổ Tư Văn có vẻ kiêu ngạo, hơi vênh lên:

– Nếu sau này điều kiện cho phép tôi nhất định tự mình làm một phòng thí nghiệm, sẽ tìm một đám người cùng chung chí hướng cùng nhau nghiên cứu.

Cái kiểu hỏi một đằng trả lời một nẻo làm Thường Nhạc thấy buồn bực hỏi tiếp:

– Rốt cuộc là nghiên cứu cái gì?

Gương mặt lạnh như băng hé ra một nụ cười, Cổ Tư Văn thoạt nhìn có một sức hút không nói rõ thành lời:

– Dựa theo cá nhân tôi đoán rằng, trên thế giới này có những người có dị năng phục chế cơ thể người, những dị năng như vậy đều có thể phục chế, chỉ là chưa tìm được cách làm thích hợp mà thôi. Nếu chúng ta thực nghiệm thành công, công việc phục chế dị năng liền rất đơn giản, thậm chí chúng ta có thể tạo ra một đám người có dị năng, cho dù là những người bình thường cũng có cơ hội trở thành những người có dị năng.

– Đây chẳng phải là địa sinh hóa chiến sỹ trong truyền thuyết hay sao? Chà, quá cừ!

Cao Tiếu bật ra trợn mắt há hốc miệng.

Thường Nhạc giật mình, cho dù hắn là người phục chế trời sinh, có một số năng lực đặc biệt, hắn cũng không có cách nào phục chế. Ví dụ như năng lực phân giải của Cổ Tư Văn, đọc tâm thuật của Vũ Sa…Nếu như thực nghiệm của Cổ Tư Văn có thể thành công thì cho dù là người biến thái như Thường Nhạc cũng không thể tưởng tượng đến lúc đó tình cảnh sẽ lại càng hoành tráng như thế nào.

Nghĩ tới đây, Thường Nhạc lại càng coi trọng Cổ Tư Văn, thậm chí còn nhận xét rõ hơn về người này. Tên lạnh lùng ác nghiệt này giống Đường Bạch Hổ, đều là những cuồng nhân công nghệ cao không quen giao tiếp xã hội. Kiểu người này nên đưa tới phòng thí nghiệm mới phát huy được hết tiềm năng của bọn họ.

– Tuy nhiên.

Cổ Tư Văn lại nói tiếp:

– Đầu tiên là vấn đề tiền bạc, phải làm việc lớn như vậy không biết phải đổ vào bao nhiêu tiền, tiếp theo là áp lực từ bên ngoài, nếu như tin tức này truyền ra ngoài, không chỉ có chính phủ mà e chừng cả thế giới đều đối địch với chúng ta. Thứ ba là đi đâu để tìm người sống đến làm chuột bạch cho chúng ta, còn nữa chúng ta cần phải lấy ra màu cùng tuỷ của một bộ phận người dị năng. Việc này…

Nói xong, Cổ Tư Văn liếc mắt mờ ám nhìn Cao Tiếu. Cao Tiếu rùng mình đột nhiên trở nên giống đứa trẻ ngoan ngoãn đưa ánh mắt xin sự giúp đỡ nhìn Thường Nhạc.

– Ây, chuyện này không vội được đâu.

Thường Nhạc đồng tình gật đầu đột nhiên nghĩ đến cái bí mật kinh thiên động địa của Đường Bạch Hổ kia, dù sao người đó sau này có cần làm thực nghiệm gì chẳng thà ném y vào cùng chỗ với Cổ Tư Văn, nói không chừng bọn họ còn có thể giao lưu lẫn nhau nghiên cứu thảo luận gì đó. Mặc dù ngành học của bọn họ khác nhau nhưng đừng quên Đường Bạch Hổ đã đánh cắp được không ít tư liệu quý giá. Trong số đó hơn phân nửa có một số thành quả y học tiến bộ của quốc gia.

Rất nhanh, Thường Nhạc lại lộ ra thần thái nắm chắc, trên mặt như có như không tươi cười, tự đắc nói:

– Áp lực, những việc này không phải suy nghĩ, nếu sau này thực sự phải làm, tốt nhất đi Âu Mỹ mua một hòn đảo độc lập bí mật như vậy sẽ không thể có sai sót rồi.

Sau khi thấy Cổ Tư Văn gật đầu, Thường Nhạc lộ ra nụ cười tà ác:

– Còn về phần chuột bạch thì lại càng đơn giản. Nếu như bản thiếu gia đoán không sai thì chẳng bao lâu nữa sẽ có rác rưởi của tổ chức Sơn Khẩu Nhật Bản đem tới tận cửa, lúc đó cứ tùy tiện trói vài tên đưa vào phòng thí nghiệm là được, muốn chém giết ai tùy thích. Ê, hai người các ngươi đừng có dùng ánh mắt đó nhìn ta được không? Bà nó chứ, làm như ta tàn nhẫn lắm không bằng, tố chất, tố chất! Ta là người biết đạo lý, trước kia bọn Nhật bắt bao nhiêu tổ tiên của chúng ta để làm thí nghiệm chúng ta bây giờ chẳng qua là có qua có lại mới toại lòng nhau mà thôi.

Cổ Tư Văn tươi cười có chút lãnh khốc như ngầm đồng ý với đề nghị này.

Mà ánh mắt Cao Tiếu không ngờ có chút lửa nóng và phẫn nộ, thoạt nhìn như là hận không thể giết sạch bọn Nhật một phen.

– Vấn đề cuối cùng.

Thường Nhạc nói tới đây, gương mặt u sầu thương tâm, ngửa mặt lên trời thở dàu:

– Tiền à? Con mẹ nó chứ, đi đâu kiếm nhiều tiền như vậy? Các anh em, từ bây giờ phải chi tiêu tiết kiệm, liều mạng kiếm tiền.

Ánh mắt Cổ Tư Văn hiện lên một tia nghi hoặc cũng có chút hiểu ý, nếu quả thực lần này làm được phòng thí nghiệm không biết phải đốt bao nhiêu tiền vào đây, đây giống như là cái động không đáy.

Cao Tiếu lại trừng mắt há mồm trong lòng buồn vực, cậu chủ sư phụ cũng thiếu tiền sao?

Hai người nào biết được sự đau khổ của Thường Nhạc, chỉ là một Đường Bạch Hổ cũng đã há mồm đòi mười tỷ đồng. Hôm nay lại còn thêm cả Cổ Tư Văn, Thường Nhạc thấy trái tim như tan nát rồi.

Lắc lắc đầu, Thường Nhạc không khỏi nhớ tới Đường Bạch Hổ, tên tiểu tử thối này gần đây lại làm cáI trò gì nữa đây.

Lại nói Diệp Thải Hoa sau khi được các tiểu thư ở các club vui vẻ đưa tiễn đã lưu luyến không rời đi tới phòng làm việc của Phương Đông Club ở thành phố J.

Tiếp đãi hắn là một vị phụ nữ mỹ mạo tầm ba mươi tuổi, dường như nhận được chỉ thị của cấp trên nên người này rất nhiệt tình, nhiệt tình đến mức trực tiếp cho Diệp Thải Hoa một tấm vé máy bay đến thành phố C, nói một cách thẳng thắn thắn chính là cho Diệp Thải Hoa đến làm việc ở tổng công ty của Đông Phương Club ở thành phố C.

Diệp Thải Hoa thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh tại chỗ, hắn cảm thấy hạnh phúc đến nhanh như lốc xoáy.

Nhưng hiện tại có một vấn đề, sắp tới Giang Nam cùng với duyên hải bị bão càn quét, rất nhiều chuyến bay đều bị trì hoãn, nhưng Diệp Thải Hoa hiện nay đang nhiệt huyết bừng vừng, hận không thể ngay trước mặt mọi người để phát tiết nội tâm đang cực kỳ kích động của mình, kết quả là y đã bắt xe lửa đến thành phố C.

Trong đời Diệp Thải Hoa luôn có một “Đoạn tình bến tàu”, gã vẫn luôn mơ tưởng trong nháy mắt khi đặt chân lên xe lửa, cô nàng mà gã yêu sẽ xuất hiện, cô nàng vẫy tay, nước mắt lưng tròng vừa chạy vừa hét “Thải Hoa, em chờ anh quay lại.”

Tiếc nuối chính là đây lại là việc không thể, cô nàng mình yêu đã sớm đi rồi, tình yêu đã sớm chết trong ký ức, ai có thể chịu được bao nhiêu năm không nhung nhớ, lại có ai có thể chịu được ngày nào cũng nhớ nhung như vậy?

Diệp Thải Hoa bây giờ có thể làm chẳng qua là dùng lời của nhà nghệ thuật giang hồ hiện đại Vương Gia Vệ để tự an ủi mình mà thôi: “Khi có những thứ bạn không có cách nào đạt được thì việc duy nhất bạn có thể làm là đừng quên.”

Nhưng lúc này đây ông trời đã mở mắt. Không chỉ là một cô nàng là mà một đám các cô nàng đến tiễn Diệp Thải Hoa, ai nói kỹ nữ vô tình con hát vô nghĩa? Ít nhất tại thời điểm này Diệp Thải Hoa cảm nhận được tình cảm ấm áp như mùa xuân từ những cô nàng này.

Trong nháy mắt lúc lên tàu nhìn thấy vô số những cánh tay vẫy, Diệp Thải Hoa nghẹn ngào, gã nhớ tới một ca khúc, ca khúc mà cô nàng y tá kia rất thích.

“Khi anh nắm chặt bàn tay em nói đi nói lại “hãy bảo trọng”. Khi anh nhìn say đắm vào đôi mắt em nói “Đừng tiễn anh”. Khi anh bước tới bến tàu ly biệt em không sao ngăn được những tiếng gọi trong lòng mình, nhìn đoàn tàu mang bóng anh đi xa dần trong lòng em chỉ còn một mảnh hỗn độn. Muôn vàn lời nói đã không kịp thốt ra, nước mắt em đã sớm dâng trào. Từ ngày đó em đã say mê nhà ga này, biết bao lần em ngây ngốc đứng nhìn, cảnh tượng ly biệt đó cứ diễn đi diễn lại, dường như bàn tay anh vẫn đang vẫy em. Đến bao giờ đoàn tàu đó mới mang anh quay lại em sẽ mãi đứng nơi này chờ đợi. Em không biết anh giờ ở phương nào nhưng xin hãy vì em mà bảo trọng.”

Sau khi lên tàu, Diệp Thải Hoa rất lâu vẫn không thể bình tĩnh, gã cảm thấy cuộc sống vẫn tràn trề hy vọng. Kết quả là gã lại có một quyết định chuẩn bị kiếm một cô nàng như trong tất cả các tiểu thuyết sắc dục đều viết và phát triển tình cảm. Nhưng bất hạnh cho gã chính là cạnh giường gã nằm không có lấy một người nào.

Ước chừng bốn năm giờ, Diệp Thải Hoa vừa cảm giác tỉnh giấc gã nhận thấy các giường bên cạnh đã kín người, và không may là hàng xóm đó tất cả đều là nam. Diệp Thải Hoa nhắm mắt lại thấy bầu trời tối đen.

Trên đường không ngừng có người lên xuống xe. Ngay vào lúc Diệp Thải Hoa vô cùng tuyệt vọng thì trời xanh có mắt, vào thời điểm nửa đêm một gia đình ba người lên tàu. Vì gia đình này có hai tấm vé ở cùng khoang với Diệp Thải Hoa, một vé còn lại ở khoang khác nên vì muốn ở cùng nhau nên họ đã đề xuất đổi vé với gã.

Trên tinh thần “một người vì mọi người, mọi người vì một người” Diệp Thải Hoa liền đáp ứng không chút do dự.

Kết quả là Diệp Thải Hoa chuyển từ toa này sang toa khác, việc này không quan trọng mà quan trọng chính là ở những giường cạnh gã có một cô nàng bộ dạng rất không làm người ta thất vọng.

Xuyên qua màn đêm u tịch, Diệp Thải Hoa im lặng quan sát cô nàng.

Ở thời khắc này, Diệp Thải Hoa cảm thấy trời xanh đã không vứt bỏ mình, gã cảm thấy tính mạng của mình lại có ý nghĩa.

Nhưng cái gì gọi là việc không như mong đợi? Vị ngự tỷ này không ngờ nằm ngáy cả đêm. Đêm hôm đó, thế giới quan và nhân sinh quan của Diệp Thải Hoa đã hoàn toàn sụp đổ.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Thông tin truyện
Tên truyện Thiếu gia phong lưu - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện dâm Trung Quốc
Ngày cập nhật 08/11/2017 21:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Cái chai em cầm - Tác giả Trần Đại Dư
Con người ta không ai bao giờ chịu nhận mình là ngu là dại. Ai cũng nghĩ mình là thần tượng có quyền hạn tối đa và hoàn toàn chế ngự được người kia. Nhưng thực ra, chẳng có ai có đủ quyền uy và khôn khéo để tránh khỏi những dục vọng. Tất cả cũng chỉ vì một “kiếp đam mê”. Mà khi đã gọi là đam mê và là bản chất, là cố tật rồi thì thuốc nào có thể chữa được, quyền nào có thể ngăn cấm. Vả lại thuốc chỉ có thể chữa được bệnh, đâu có chữa nổi cái tật hoang dâm của mỗi con người. Cho nên, ngoại tình hay chưa ngoại tình, đụ hoang hay là chung thủy, chẳng qua là xăng chưa gặp lửa đó mà thôi Cũng như cặc đã thấy lồn hay là ngược lại thì dẫu có là thánh sống hay trời gầm thì hai con thú đói mồi cũng bất chấp tất cả, cũng nhất định phải đưa nhau đến tuyệt đỉnh khoái lạc rồi sau đó, sự việc muốn ra sao thì ra. Who care! Hóa nên, người thức thời thì thứ nhất là đừng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Bác sĩ - Y tá Con gái nứng lồn thủ dâm Địt đồng nghiệp Sex bú cặc Truyện bóp vú Truyện của kiều bào Truyện les Truyện ngoại tình Truyện phá trinh Truyện sex bú lồn
Cơn lốc - Tác giả Bình An
Phần 24 Cô Dung học ở nước ngoài mới về, không chồng, nhưng cô mới sinh một đứa con “oẳn tà rằn” họ nói thế. Các bà nhà ta được dịp nói xấu người khác, sồn sồn: Gớm, tôi trông họ đen như cột nhà cháy tôi đã chết khiếp, nói gì đến ngủ nghê với họ. Nhưng họ có tờ xanh trong túi. Các ông ưa những chuyện tục tĩu thì nói rằng: Chim của bọn nó to, làm sướng chứ sao nữa. Đàn bà chỉ thích nhất cái đó thôi mà. Họ kháo nhau, bàn ra, bàn vào chuyện của người khác như bàn về một nghị quyết mới, hay là bàn về tương lai, vận mệnh của họ. Một chị cùng làm việc với nàng, một thiếu phụ đứng đắn, không đâm bị thóc, chọc bị gạo, không chõ mũi vào những chuyện của người khác, đã kể cho nàng nghe câu chuyện tình thương tâm của cô Dung đó, như sau: Cô Dung là con gái của một bà ở cùng khu tập thể Giảng Võ với chị. Cô học ớ bên Đông Đức, mới về nước. Cô yêu một anh sinh viên...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện bóp vú Truyện của kiều bào Truyện mút cặc Truyện phá trinh Truyện sex mút lồn
Điệp vụ môi hồng - Tác giả Hùng Sơn
Song đứng tì tay vào tảng đá lớn nhô ra ngoài lối đi trên núi Thủy Sơn, nhìn xuống đồng bằng ở dưới chân. Cảnh vật bát ngát, cát trắng phau. Xa xa, ruộng lúa xanh lờn lợt, xóm làng rải rác từng cụm chen lẫn đồng ruộng. Biển chạy dài xanh biếe. Tiếng chuông từ chùa Tam Thai vẳng lên, ngân vọng trong không gian làm Song cảm thấy lâng lâng, quên đi hết hận thù. Cái chết của Song Nhi làm Song tê tái. Chàng muốn bỏ tất cả để trở về cõi Phật từ bi. Song đâ tới đây nhiều lần, nhưng chưa bao giờ chàng cảm thấy thấm thía như hôm nay. Song Nhi bị bắn ba phát, một phát vào đầu, hai phát ở ngực khi nàng đang chạy xe Honda từ Sơn Trà ra Đà Nẵng. Song đã vào nhà xác vuết mắt cho nàng. Người con gái bạc mệnh có lẽ đã chết vì chàng. Song đứng đây được bao lâu rồi, chàng cũng không biết. Hồi ở Sài Gòn, có lần Song Nhi nói với chàng, ước mong được đứng bên chàng trơng cảnh hang động, núi non của Ngữ...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện trinh thám

Thể loại

Top 30 truyện sex hay nhất

Top 7: Phá trinh
Top 15: Vắng chồng
Top 18: Yến
Top 20: Cô hàng xóm
Truyện sex có thật Truyện sex loạn luân Truyện sex hiếp dâm Truyện sex vợ chồng Truyện sex ngoại tình Sói săn mồi