LẠI MỘT THANH NIÊN NỮA BỊ CẮN CỔ HÚT MÁU CHẾT TRÊN HÈ PHỐ…
Thật là khủng khiếp, không lý trong thời đại này lại có ma hút máu người như vậy thực hay sao. Oanh lướt mắt nhanh trên cột báo. Nàng mỉm cười thầm phục Tuân, anh chàng đồng nghiệp phụ trách mục tin tức giàu tưởng tượng này.
Bỏ tờ báo xuống. Oanh lững thững vô phòng tắm, ngâm mình trong bồn nước nóng. Nàng xoa nhè nhẹ hai bàn tay trên làn da mịn màng của mình. Những đường cong vun đầy ăm ắp lồ lộ làm nàng thích thú. Bộ ngực con gái vươn cao, đỉnh hồng chót vót đã làm ngẩn ngơ biết bao chàng trai có dịp gần gũi nàng. Oanh lại nghĩtới Tuân. Anh chàng tham lam tận mạng. Dù cho nghèo rớt mùng tơi, với cái lương phóng viên chết đói mà cũng làm bộ hào hoa mỗi khi đi chung với nàng.
Với Tuân, Oanh chẳng có ớnh ý gì. Nhưng anh chàng thực dễ thương và lại có ơn giới thiệu việc làm trong tờ báo này cho nàng. Hơn thế nữa, Tuân còn che dấu dĩ vãng không mấy tốt lành gì của Oanh, lại càng làm nàng dễ dãi với chàng hơn những chàng trai khác đang đeo đuổi nàng.
Cũng vì được Tuân dìu dắt mà đang là một cô gái bán quán cà phê trá hình. Oanh bỏ hẳn nghề bẩn thỉu đó, làm cho tờ báo ngày hôm nay. Mặc dù đồng lương anh chủ nhiệm trả cho nàng không bao nhiêu, nhưng tiền hoa hồng những cái quảng cáo nàng lấy được đã mang về cho nàng một đồng lương hơn hẳn các bạn đồng nghiệp khác.
Bỗng chuông điện thoại reo vang. Oanh với tay nhấc…
Ống nghe:
– A lô…
Cô Oanh phải không?
– Dạ. Em đây anh chủ nhiệm.
Có tiếng cười trong máy, giọng nói của anh chàng chủ nhiệm thật hớn hở:
– Cô cũng nhớ giọng nói của tôi quá hả.
Oanh cười thực lẳng lơ:
– Giọng n6i ngọt như đường, ấm như ngồi trước lò sưởi mùa đông của anh như thế, làm sao đàn bà con gái tụi em quên cho được chứ.
– Thôi mà cô Oanh, cho tôi xin ba cái vụ đó đi.
Oanh cười khúc khích, nàng vẫn thích đùa thực bạo với anh chàng chủ nhiệm tré trung này.
– Thôi được tha cho anh đó. Anh gọi em có chuyện gì không?
– À! Có một cú điện thoại thực khó hiểu. Chắc phải nhờ tới cái tài của cô rồi.
– Anh muốn nói một thân chủ quảng cáo khó tính hả?
– Không biết có phải như vậy không. Nhưng ông ta nói cần gặp phóng viên của mình.
– Nhưng mà em có phải là phóng viên đâu.
– Nếu chỉ cần một phóng viên tới đó lấy tin tửc hoặc làm phóng sự thì đâu có phải nhờ tới cô.
Oanh hơi ngập ngừng, nàng lùa một tay xuống dưới, kẹp hai đùi lại:
– Vậy ông ta muốn gì hở anh?
– À cũng chẳng có gì khó khăn đâu. C6 lẽ đây là một thân chủ quảng cấo lập dị một chút. Ông ta muốn mình viết về cuộc đời của ông ấy như một phóng sự dài, có trả tiền hẳn hòi, để quảng cáo cho cơ sở thương mại gì đó.
Oanh kêu lên:
– Trời ơi, em làm sao viết được một cái quảng cáo theo cái kiểu đó. Ông ấy cần một phóng viên thực sự đó anh. Sao anh không cử anh Tuân đi.
– Tuân vừa đi xuống miền Nam dự đám cưới em gái của nó rồi. Em đừng lo, em chỉ có việc tới đó, nói giá cả và thâu băng những lời anh chàng thân chủ này về, còn chuyện viết lách để Tuân về làm cũng được. Đặc biệt lã tiền hoa hồng vẫn là phần của em.
Oanh cười khúc khích. Nàng đứng dậy thực nhanh. Những hạt nước thi nhau chạy dài theo thân thể xuống dưới nghe như tiếng mưa rơi ào ào.
– Nếu thế em thay quần áo rồi sẽ tới tòa soạn liền bây giờ.
Có tiếng cười trong ống nghe. Giọng anh chàng chủ nhiệm nửa đùa nửa thiệt.
– Em mà mới tắm xong thì thế nào lấy cái quảng cáo này cũng thơm là cái chắc rồi.
Oanh cười lớn…
– Đốt anh đi…
Nàng gác máy, đi nhanh ra phòng ngoài. Bộ ngực trần trụi nhảy tưng tưng theo bước chân vội vã. Oanh hát nho nhỏ một bài tlnh ca và nghĩ thực nhanh tới những gì phải làm khi gặp người thân chủ kỳ dị sắp tới…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Máu ma |
Tác giả | Hùng Sơn |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện ma |
Ngày cập nhật | 21/11/2022 01:03 (GMT+7) |