Lại một buổi tối.
– Tối nào chạy trốn với anh được à?
– Em thì sao?
Cả hai cùng nở nụ cười tràn đầy hạnh phúc và cũng đúng lúc thân thể nàng không còn giọt nước. Nhàn mặc nhanh áo quần. Nàng ra khỏi phòng. Bính bước
theo vợ. Nhàn quay lại hồi chàng:
– Lựu về rồi?
– Trong phòng.
– Con bé dạo nầy đổi tánh phải không anh?
– Thế thôi… Lấy chồng hết ngay.
– Ừ nhỉ!. Mà dạo nầy không thấy mặt mũi anh chàng Đăng?.
Biết đâu, chúng nó giận nhau rồi lại hòa, con vụ tình yêu.
– Mấy tuần rồi.
– Ngày xưa em giận anh cả tháng. Cuối cùng anh cũng lấy được em.
– Ừ nhỉ!
– Mà đâu phải một lần… Em giận anh như ăn cơm bửa.
Bây giờ có còn không?
– Thỉnh thoảng.
Nhàn và Bính ra đến phòng bếp. Chỉ nhớ lại qua loa mà lòng Nhàn đầy sung sướng bên chồng. Còn Bính mỗi khi Nhàn nhắc đến Lựu là chàng hồi hộp. Bính mong ước, cầu trời khẩn phật, Lựu có thái độ tự nhiên tránh con mắt của Nhàn.
Đàn bà vốn tinh ý mà Lựu chỉ cần sổ sàng với chàng một tí thôi thì bí mật giữa chàng và Lựu sẽ trở thành bật mí.
Chàng còn lo âu sự nông nổi của Lựu hoặc Lựu hối hận, lương tâm có lối với chị rồi khóc lóc với Nhàn như nàng đã khóc_lóc với chàng thì chàng chỉ còn độn thổ với Nhàn.
Bính trách mình, tại sao hồi trưa chàng rời phòng Lựu chỉ để lại nụ hôn mà không căn dặn nàng điều nầy điều nọ.
Có phải chàng thực hiện những phòng ngờ ấy thì giờ nầy sự vất vã không làm hao mòn tâm trí. Bính để vợ làm bếp Bính trở vào phòng khách. Bính đọc báo nhưng không tài nào đọc được. Một đời sống bất ổn nội tâm ngự trị đầy ngất trong lòng chàng.
Tiếng nói cười vui vẽ từ trong bếp vọng ra cắt những suy tư lo nghĩ của Bính. Chàng cảm thấy vơi xuống trong khoảng khắc khi Nhàn và Bính đang nói chuyện trong bếp. Chàng ngồi khuất không trông thấy cử chỉ của chị em Nhàn. Bính hình dung họ qua giọng nói tiếng cười. Và trong lúc nầy chàng không muốn trông thấy Lựu.
Không phải chàng bỏ rơi nàng nhưng mặc cảm và sợ rằng chàng không giữ ý thì dưới con mắt Nhàn sẽ ngờ vực. Từ sự ngờ vực nàng sẽ theo dõi. Khi nàng chú tâm đến thì có những lúc chàng sơ suất thì chết cả họ nhà chàng. Bính ngồi im lặng với tờ báo trên tay mà không đọc được chữ nào. Thời gian đợi chờ buổi cơm tối nặng nề và chậm chạp đối với chàng trong lúc nầy.
Bính mừng rỡ, đôi mắt sáng rực nhìn vào tờ báo khi chàng nghe Lựu nói chuyện với Nhàn một cách bình thản. Giọng nói của Lựu dòn dã như bắp rang. Nhưng nàng nói khá lớn như chính nàng đang nói chuyện với chàng chứ không phải là nhàn.
Nàng nói:
– Lấy chồng là bỏ rơi anh chị… Mà cũng phải lấy chồng. Chị lo làm gì cái chuyên đó. Chị phải cho em suy nghĩ thời gian.
Nhàn hỏi:
– Cái anh chàng Đăng được mắt lắm rồi. Chọn lựa rồi của nào trời tro của ấy. Như chị chấm anh Bính mát mắt là xong.
– Chị hên mới thế. Em chỉ khổ một điều…
Nhàn ngắt lời em mà chính Bính nghe thấy tim đánh mạnh vì lời nói của Lựu.
Nhàn nói:
– Khổ điều gì. ?Anh chàng Đăng cưng chiều em ra mặt
– Điều khổ của em là… Anh Đang hơi quê một cục… Giá được như anh Bính thì phải nói.
Bính nghe mà rụng rời tay chân. Chàng lắng tai nghe lời phản ứng của Nhàn:
– Con người ta được cái nầy mất cái nọ. Chị thấy anh chàng đăng không đến nổi nào. Chọn cái tánh tình còn cái mả bề ngoài kha khá là được rồi.
Bính thở nhẹ. Nhàn không để tâm vào câu nói của Lựu là như anh Bính, nàng dạy em theo kẻ cả. Rồi Bính yên lòng nên phì cười với câu nói của Nhàn mà chàng tự diễn nghĩa, không lẽ Nhàn nói toạc móng heo, cái mả đâu bằng đụ hay, đụ giỏi. Bính vui lây với chị em Nhàn. Nổi lo lắng ban đầu tiêu tan trong mây khói Và chàng tràn đầy vững tâm với sự tự nhiên của Lựu. Về phần Nhàn không thể ngờ vực dưới căn nhà nầy đã xây ra chuyện ngoài sức tưởng tượng.
Buổi cơm tối rồi cũng đến. Một buổi ăn trong niềm hớn hở, vui vẽ. Khuôn mặt Lựu rạng rỡ hơn mọi ngày. Nhàn sung sướng được mọi người khen thức ăn ngon dưới bàn tay làm bếp khéo léo của nàng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đêm lạc thú |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Chồng địt vợ, Con gái nứng lồn thủ dâm, Đụ với hàng xóm, Truyện của kiều bào, Truyện ngoại tình |
Ngày cập nhật | 13/11/2017 10:20 (GMT+7) |