– Ê! Thằng kia đọc truyện gì mà say sưa dữ vậy mày? Tôi hỏi thằng Luân, thằng lớp phó học tập ngồi cùng bàn với tôi.
– Ê mày… đừng la lớn nha… để cho tao nghiên cứu! Tân nói khẽ.
Luân trả lời tôi mà cặp mắt hắn vẫn chăm chú vào cuốn tập học sinh. Tôi cứ ngỡ hắn đang đọc hắn đang học bài hay gì cho nên cũng không thèm đá động gì tới hắn. Giờ ra chơi mà sao hôm nay tôi chán quá, nên không thèm ra ngoài chơi như thường lệ. Tôi mở cặp táp lấy cuốn truyện của tác giả Nguyễn Nhật Ánh ra tính là đọc tiếp chương 2 của cuốn “Trại Hoa Vàng” trong đó có nhân vật Chuẩn làm tôi khá mắc cười trong chương một. Chợt tôi để ý nghe thấy tiếng thở của thằng Luân dường như khác thường, cái thở của nó như một kẻ đang bệnh nặng, thở hơi nhanh mà còn có vẻ như khó chịu vậy.
– Ê mày… Đ. Má. Sao thở kỳ cục vậy? Bệnh hả cu? Tôi hỏi nó.
– Đâu có mày!
– Sao tao nghe mày thở kỳ cục vậy? – Tôi hỏi tiếp…
– Tao thở sao kệ tao… im nha mậy… thằng bác sĩ con! Ba mày làm bác sĩ chứ đâu phải mày mà sao tài lanh vậy?
– Ê… Đ. Má. Đụng chạm nghề nghiệp nha mày… thì ba tao làm bác sĩ nhưng… nhưng ít nhiều tao cũng học hỏi được chút chút chứ bộ! Muốn tao chích cho 1 phát không mày thằng mắc dịch?
– Hahaha… thôi cho tao xin đi… mày tìm mấy con nhỏ… ờ nhỏ Linh đó… con chằng tinh lớp mình mà chích… giỏi… đi tìm nó chích đi… Đ. Mẹ… tao thấy con Linh chằng nó kết mày lắm đó nha Lâm.
– Đ. Mẹ… nói chuyện hổng chửi thề nha thằng chó!
– Đ. Má… sao mày kêu tao hông chửi thề mà mày chửi hoài vậy thằng khốn nạn?
Tôi với hắn là thế. Học chung nhau từ thuở lớp 1 cho tới lớp 9 tại trường phổ thông Phước Bình (1) cho nên hai đứa chúng tôi rất thân nhau cho nên chửi nhau tối ngày, ấy vậy mà tình bạn vẫn thắm thiết… gặp nhau là chửi đụ má, đụ mẹ… thật là không may cho những ai đã sanh ra chúng tôi… cứ tối ngày bị 2 thằng khốn nạn chúng tôi mang ra mà đụ má đụ mẹ… Nhưng có lẽ với nó là thế, chứ đối với bao nhiêu người khác tôi cũng “khá” lịch sự, ít văng tục so với tụi khác, cho nên bạn bè phải nói đứa nào cũng thích tôi… ngược lại tôi thích nó không thì tôi không biết… có điều tôi biết tôi thích cô giáo Quỳnh Thư dạy môn Sinh Vật của tôi.
– Ê mày… đọc gì cho đọc với… chán bỏ mẹ thằng cu ơi!
Nói xong tôi nhanh tay giật cuốn tập nó đang đọc và mở ra xem, trong khi nó la oái oái:
– Đ. Má… trả cho tao… đang hay mờ!
– Khoan… thằng lồn… để cho tao xem tí coi!
Mở ra trang hắn đang đọc nửa chừng tôi vội đọc lớn “Chị bước lại gần giường & dang rộng 2 chân ra bảo tôi đứng giữa 2 chân chị, chị cầm lấy dương vật đút vào âm đạo, lúc đó tôi nhịp nhẹ vài cái thì dương vật đã chạy tọt vào & khuất hẳn trong âm đạo. Tôi đang nhịp liên tục với thế đứng này thì chị bảo ngừng lại, chị ôm chặt lấy tôi & bảo tôi ngồi xuống giường. Tôi ngoan ngoãn nghe theo, chị lại bảo tôi chống 2 tay xuống giường & sau đó chị vòng 2 chân của chị ra sau lưng tôi kẹp chặt lại khiến cho dương vật tôi lọt cứng vào trong âm đạo. Sau đó chị gác cặp chân thon thả của mình lên 2 vai tôi, âm đạo của chị 1 lần nữa cong vút lên, lần này dương vật tôi bị kẹp chặt trong âm đạo hơn nữa vì 2 chân chị quấn lấy cổ tôi, chị bảo tôi siết chặt chị vào lòng để dương vật tiến sâu vào âm đạo hơn…”
– Đ. Má… thằng này đọc truyện dâm hả mày?
– Đ. Mẹ… trả cho tao… tao đang đọc… đang phê quá đi mày ơi.
– Truyện gì đây thằng kia?
– Truyện cô giáo…
– Cô giáo gì mà có… dương vật… âm đạo trong đó mày?
– Thì… Cô giáo Thảo…
– Cái tựa nghe hay nha mày… ở đâu ra đây? Nét chữ này của đứa nào… tao thấy quen quen à nha! Chữ con gái đó nha!
– Thằng lồn nhiều chuyện… chữ ai mặc kệ… có đọc là khoái rồi… Đ. Má… trả cho tao đọc tiếp coi… tao… đang…
– Sao… đang nứng hả thằng lồn? Đ. Mẹ… mới 14 – 15 tuổi mà bày đặt nứng cặc máu nha thằng kia… Ê… cho tao mượn về nhà đọc nha – Tôi xuống nước nhỏ.
– Đ. Mẹ… sao nói chuyện dâm còn đòi mượn về nhà đọc là sao? Đ. Má… đừng nói mày cũng… nứng cặc máu như tao nha.
– Hề hề… tao cũng muốn… làm học trò của cô giáo Thảo thôi mà… cho mượn nha bạn hiền!
– Hiền… hiền con cặc… Đ. Má trả cho tao… lát rồi tính.
– Được rồi… Nè mày!
– Ê… Luân… chữ con nhỏ nào viết vậy? Sao tao thấy quen quen đó mày?
– Thì… tao mượn của con nhỏ Linh chứ ai! Tao đâu có biết nó dâm bà cố! Hôm bữa lúc tới nhà nó học nhóm, tao thấy cuốn này trong học bàn nó… tao mượn về xem. Nó đâu có cho… nhưng tao năn nỉ lắm nó mới chịu cho… tại tao nói… nó mà không cho hả tao không dạy kèm nó học Toán nữa. Con quỷ cái đó nó sợ teo chim… cho nên tao mới lấy được về đó. Đ. Má… đọc truyện này tao thấy tâm hồn rạo rực quá… tao ước có một em cho tao làm thí nghiệm.
– Hì hì… Đ. Má… con gái người ta… mà mày nói làm thí nghiệm… cứ như là thí nghiệm con chuột không bằng. Thí nghiệm xong… nó có bầu lúc đó mày nghỉ học, ở nhà mò cua, bắt óc nuôi nó nha con… Con… cặc!
– Thì tao nói tao ước thôi chứ… đâu phải muốn là được đâu mày… Tao đâu phải như mày… vừa đẹp trai, lớn con, học giỏi, ba làm bác sĩ… má làm loài sĩ… ụa lộn… ý tao nói… nha sĩ… con gái lớp mình đứa nào mà không mê mày.
– Hề hề… cứ y như mày đang cho tao lên mây xanh hay sao mà nâng tao cao quá vậy mậy? Tôi khoái chí với lời nhận xét của thằng Luân. Mà cũng đúng… tôi năm nay 15 tuổi rồi, đáng lẽ là học lớp 10, nhưng vì học trễ 1 năm cho nên tôi vào lớp 1 trễ hơn so với bình thường. Với lại, có lẽ tôi giống ba, nên thân hình 15 của tôi có thể thấy cứ như một gã thanh niên đã trưởng thành. Lúc nãy đọc mới có một đoạn trong cuốn “Cô Giáo Thảo” của con Linh mà lòng tôi cũng rạo rực không ít, thằng bé của tôi hơi cưng cứng… cảm giác sao nó ngộ ngộ khó tả…
– Ê… hay mày dớt con Linh đi… rồi đè nó xong… kể cảm giác cho anh em nghe coi mày! – Thằng khốn Luân nó cắt dòng suy nghĩ của tôi.
– Giỡn mày! Tao đâu có thích nó… nó đâu có đẹp bằng con Ái lớp mình. – Tôi nói.
– Thì mày coi như chơi qua đường thôi… ai biểu mày… thương thiệt đâu mà lo… Vợi lại tao nghĩ con Linh nó dễ chịu hơn vì chắc nó cũng có kinh nghiệm vì đã đọc mấy cái loại truyện như “Cô Giáo Thảo” nè. Tao biết chắc nó cũng… đêm đêm nứng lồn chứ không chơi à mày… đọc mấy cái truyện này mà… con gì chịu nổi! Dớt nó cho tao! Tao biết nó đang nứng lồn lắm rồi, mày mà không dớt nó… chắc nó sẽ nứng lồn, bể chim ra mà chết đó Lâm ạ! Mày coi như cứu nó đi nha!
Suy nghĩ lời thằng Luân nói cũng khá có lý… Cái giọng nó nói với tôi bây giờ thì cứ y như nó đang coi tôi như một vị phật sống mà phải… ra tay nghĩa hiệp cứu… cứu con nứng lồn Linh.
– Ừ… Thôi được rồi… con Linh nó không đẹp nhưng cũng khá… không phải tồi lắm đâu. Tao sẽ nghiên cứu vụ đó sau. Bây giờ mày cho tao mượn cuốn này cuối giờ nha.
– Được rồi. Nhưng trả cho tao, tao coi sắp xong rồi tao cho mày mượn tới mai về nghiên cứu! Nhớ đừng để con Linh nó thấy nha… tao có hứa không cho ai biết… mà Đ. Mẹ… vì tình bạn vô bờ bến, vì tình… Đ. Mẹ… đéo có tình gì nữa hết, mày chỉ biết đừng để nó thấy là được rồi! Đưa đây…
Tôi trả cho thằng Luân cuốn “Cô Giáo Thảo” để cho nó tiếp tục làm học trò của cô giáo Thảo, còn tôi… tôi đi ra ngoài chơi… vì tôi biết… không cô giáo nào trên đời lại bằng cô giáo Quỳnh Thư của tôi cả.
Giữ lời hứa, cuối ngày hôm đó thằng Luân cho tôi mượn cuốn “Cô Giáo Thảo” về nghiên cứu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cô giáo Quỳnh Thư |
Tác giả | Kỳ Phong |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Đụ cô giáo, Đụ máy bay, Sex bú vú, Truyện học sinh |
Ngày cập nhật | 21/03/2021 03:29 (GMT+7) |