Vừa nói anh vừa dùng ngón tay búng cái cục thịt lồi ở khe và cả cái phao câu ở sát mé trên của cái húm làm cô bẩy hẩy như bị ong chích. Anh nhón hai ngón tay chụp lấy cái hột thịt mà giật lia lịa, còn nhấn tin tin lên cái hạt phao câu mà lắc như mưa làm cô càng la lên chói lói: Sao anh xạo dữ, gió mà chạy hậu, có anh muốn chạy hậu thì có.
Anh nạt cô: Đừng la lối làm tui lo ra, phải để tui nặn cho tiệt nọc ba cái ngọn gió lang bang này kẻo nó hành cô chắc chết. Cô có vẻ lờ mờ hiểu ra, nên im re. Anh dùng đầu ngón trỏ mằn mò như người tìm mội nước rồi búng tách tách. Cái hột thịt xật xừ dưới ngón tay anh, cô phải nhướn nhổm lên mới chịu được cái day dứt đang âm ỉ tràn vào lục phủ ngũ tạng cô.
Anh thấy cô bật cong như cái ná thì vội hết day lại chà, cốt để bít con gió đừng cho nó chui trốn trong hang. Có lúc anh nắm giật giật như đè chẹn nó lại và cô phải kiễng hai giò lên mới hạ bớt cái rấm rứt ở đâu trong đó. Anh vuốt rồi day, day rồi vuốt, hai cục thịt trật trầy dưới ngón tay anh, lựt xựt như xụn, gai gai như sạn, làm cô chỉ còn nước bưng mông mà rên y ỷ.
Anh búng một hồi thì nước văng tung tóe, cô hoảng hốt hỏi cập rập: Cái gì bể tùm lum vậy anh. Anh phải ấn ngón tay vô kềm và bít cho cái hạt đừng rung mà nói: Tui nắm được cái gốc nên nặn khiến gió bể hết trơn, chắc cô sẽ nhẹ người thôi. Anh chỉ nghe cô càm ràm: Ở đó mà nhẹ, tui thấy như mọi thứ đều bị anh bứt mẹ ra hết, nó thông thống như căn nhà bỏ không, làm tôi mệt cầm canh, cha nội à.
Anh nói: Loại gió nhập vô bà là thứ gió độc, không rà tìm mà nặn cho dứt nọc thì sao giảm cơn đau. Thôi được rồi, tui trục được hết đàm nhớt của gió rồi, giờ để tui bào chà cho nó êm êm lại. Chưa kịp đợi cô có ý kiến, anh đã dựng nghiêng bàn tay thành cái nạnh đặt ngám vô lỗ khe và đẩy tới lui như người ta bào nước đá. Cô cong người lên vì nó xốn và cấn, khốn nỗi cô càng cong thì hai cái hạt càng nổi dềnh dàng. Anh chăm chỉ như tay lục lộ gặp đoạn đường nổi cục, cố san phẳng rồi mới đổ dầu nhựa lên làm cô buồn bã hết tay chân.
Cô phàn nàn: Cha cạo gió và nặn tiệt gốc cỡ này chắc bà/cô nào để anh cạo xong cũng điếng hết trơn. Cô nói vậy mà nước vẫn văng tóe ra, dù không nhiều và mạnh như hồi nãy nhưng giờ lại đặc và sền sệt nhiều hơn. Anh nói cho cô yên tâm: Đó tui bào láng te nên còn sót chút cặn nào nó ứ ra ráo nạo, hỏi nãy nó lỏng le, giờ thì nó keo đặc lại, cô thấy cái gốc thảm tàng trời chưa, ở đó mà phân bua với khiếu nại.
Cô cố nén những cơn bưng bưng khó chịu mà phải ca cẩm thêm: Cha bào kiểu đó thì tới nước lạnh cũng vón cục nữa chớ đừng nói tui. Cha kê cạnh bàn tay giống cái bay, cha rề rề chạy chỉ, mụ nội ai giữ bình tĩnh nổi. Anh cố nín mà cũng phải bật cười khà khà.
Nãy giờ nếu có ai đứng ngoài nhìn thì hẳn thấy anh nếu không giống con nhái bén đeo trên mình con chão chuộc thì cũng giống con thằn lằn bám trên cái lá môn. Bởi anh đang nằm nghiêng một bên hông cô, đầu mặt đè lên tấm ngực trần, một nửa người gác lên phần hông cô còn miệng thì đang ngậm bú núm vú bên trái, một tay thì vê núm vú bên phải, còn một tay thì đang nặn cục gió.
Anh loay hoay đè, mút, lôi, giật làm cô xốn xang xẩu mình. Ở cái đầu vú bị mút vừa nhớm tê tê thì cái núm bị xe nghe rào rào cứng lại và chưa gì lại thấy ở dưới nhói một cái thất kinh. Đúng cha nội này có nghề gia truyền, cạo và bắt gió điệu đàng hết cỡ.
Cô mấy lần muốn thú thực với anh: Nói đừng cười chớ anh làm tui nứng quá. Nhưng cô lại ngại vì mắc cỡ. Anh trái lại, thấy cô xun xoe như mèo bị tạt nước thì cũng thử nghiệm coi những điều học lóm về tìm hiểu đàn bà tới mức độ nào nên vờ vịt như ngây ngây dại dại.
Lúc mới bóp vú sơ sơ, anh đã không dằn được sự phá phách. Anh xe đầu vú cô như người xe vê thuốc lào. Cô lượn là vì nhột, vì sướng, vì nao nao, vì ngứa ngứa nên uốn cặp vú lình phình như phao. Đến khi cô rít rít hàm răng, anh xề miệng vô liếm và nút nút, anh thấy hai tay cô lập là như hát quảng. Cô múa lung tung rồi a ập vô tóc anh, tưởng cô thộp lấy mà giật ra, ai dè cô xà xà tựa F5 dòm thấy địch, cô ôm chầm lấy hai bên mang tai anh gặt lia gặt lịa, rên róng: Ui, bú em sướng quá, ráng nút sâu cưng, cho em tới luôn.
Anh tưởng cô nói giỡn nên nút đậm, ai dè cô lắc đầu anh như ê tô lắc miếng nhựa, cô gõ binh binh làm mũi anh ngập ngụa trong bầu vú, cô hét: Bú mau, bú mạnh, bú dữ tợn cho em, nếu cần anh cắn luôn cũng được, sao nghe lần xần chỗ đó quá. Anh phải tăng tốc độ, bóp lòi cục hai vú ra mà đớp như điên.
Lúc đó, cô chưa bị rà ở húm nên hai tay còn để không, quơ quơ, khi thì nện binh binh mặt anh vô vú, khi lại bợ giữ đầu anh vì anh say sưa gục luôn lên ngực làm cô ngộp ngạt. Cô chống khuỷu tay xuống nệm, bợ lấy đầu anh chẳng khác cái nạng giữ cho mé đầu hồi bị xụm tới nơi làm anh nhằn cái vú còn hơn con nít nghịch bú mẹ.
Bây giờ, hai tay cô lo bợ mông nên đầu anh triền miên gối lên vú, ngực làm cô nhăn nhó như khỉ. Cô muốn lưu ý anh nâng bớt đầu lên để cô đỡ ngộp, nhưng tay anh mằn làm cô sướng tê gân khiến cô nói năng lộn xộn, không ra đầu ra đũa gì hết. Mà anh cũng kỳ, sờ thì sờ, móc thì móc, vuốt thì vuốt, day thì day, can cớ gì lại thọt vô trỏng khuậy tùm lum thì bố ai chịu nổi chớ.
Cô đã bưng cao húm lên, kẹp chặt để giữ nguyên mấy ngón tay trong đó, vậy mà anh còn bạnh cằm rung ngón tay làm cô thành con dế bị ráy bằng sợi tóc, nghe lảo đảo, không nói sao trọn lọn nghĩa cái sự nứng từng từng. Anh móc mà còn lấy cùi chõ banh giò cô để không khép lại được, rồi anh xủi ọc ọc nghe mà ghê. Cái húm mà anh ví thử như miệng sành, miệng hũ gì không bằng, anh xóc còn hơn xóc dĩa, anh lắc còn hơn lắc bầu cua, cô nghe rõ mấy hột chạy ra chạy vô mà tức rực muốn ná thở.
Sau cùng cô hết chịu nổi, phải nói van lơn như kiểu xin buông tha: Thôi, đã đời rồi, tui kéo cờ hàng rồi, anh đổ bộ đại vô chiếm lấy thành đi, đừng lùng sục trong đó nữa. Anh tưởng tai nghe lộn nên hỏi lại, cô bực nên hét rinh: Tui nói tui nứng quá xá đường đất rồi, tui muốn anh nắc tui, anh hiểu hôn. Anh phá riết làm sao tui chịu nổi.
Anh vỡ lẽ nên dừng tay, chao ôi, sao mà nó giống bị nhúng trong chậu vôi đặc. Anh nhấc tay ra, từng dề nhễu gớm òm. Cô đổ uỵch xuống, dạng banh hai giò, thở rộn rã. Anh lăm lăm dòm làm cô sốt ruột thêm, cô nạt thực sự: Phá người ta nứng muốn chết, còn làng xàng ở đó dòm. Tui nói tui muốn đụ, anh nghe ra chưa. Còn như anh lừng khừng tui đè đại anh ra mà nhét nó vô anh đừng nói tui hỗn.
Anh nghĩ chắc mình đang nằm mơ vì nào anh dám ngỡ khi không lại được chơi cô ung dung kiểu này. Tuy vậy anh vẫn còn làm ra vẻ bị bắt buộc. Anh lình xình kéo hai giò cô gần lại mà phân bua: Đây là cô biểu tui nắc cô, sau đừng vu vạ tui hiếp cô là tiêu dên đời tui nghen.
Cô lại gắt: Đụ thì nắc tới cho rồi, người ta nứng mà xàng xê thấy nực. Anh gác hai giò cô lên vai, tấn tới phía trước, thò hai tay lên bụm cặp vú rồi lao thằng nhỏ vô cái bụp mà hích tới hích lui rần rần.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dặm đường |
Tác giả | Thoong |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Sex bú cặc, Sex bú vú, Truyện bóp vú, Truyện ngoại tình, Truyện sex bú lồn, Truyện sex day lồn |
Ngày cập nhật | 09/05/2021 03:50 (GMT+7) |