Nhưng rồi một cơ hội đã đến làm cho những kỷ niệm đó bùng sống trở một cách thật bất ngờ.
Hôm đó chú bước vào một quán cà – phê thì đụng đầu với một cô gái đang đi ra. Ai ngờ cô gái lại là con Thu! Cả hai bỡ ngỡ nhận ra nhau rồi đều vui mừng chào hỏi nhau.
Chú Hoàng mời con Thu ngồi lại uống nước với chú và con Thu vui vẻ chấp nhận.
Câu chuyện nhanh chóng quây về chuyện Mẹ con Thu cả hai bùi ngùi tiếc nuối người phụ nữ quá cố. Chú Hoàng tiết lộ cho con Thu biết là lúc nhỏ chính cô Hương là người đã dạy cho chú biết viết biết đọc. Con Thu ngạc nhiên thích thú, háo hức yêu cầu chú kể thêm cho nó biết về cái mảng quá khứ đó của Mẹ nó.
Chú Hoàng cầm ly nước mà kể cho con Thu nghe…
Khi chàng được 5 tuổi thì vì là nhà nghèo nên không được đi đến trường. Lúc đó cô Hương đã 10 tuổi rồi. Cô Hương thấy thằng nhỏ nhanh nhảu nên cô thương tình, đem sách vở xuống để dạy cho nó học chử. Cũng nhờ cô Hương mà chú Hoàng đã biết viết và biết đọc. Lúc đó chú còn nhỏ mà lại ham chơi nên ngồi học với cô Hương là một cực hình với chú.
Chú Hoàng buồn buồn nói:
– Mẹ của cô nghiêm mà dữ lắm, tui mà không làm đúng là Mẹ cô lấy cái thước gổ đập lên đầu tui. Đau muốn chết!
Con Thu cười:
– Bị đánh vậy mới nhớ bài.
Ba Mẹ của chú biết ơn cô Hương và gia đình ông bà Tư nên họ căn dặn chú là sau này hễ có dịp thì phải trả ơn cho gia đình ông Tư, dù gì nhất định cũng phải báo đáp.
Cũng vì vậy mà sau này khi học xong Đại Học, mặc dù có dịp được học cao hơn nhưng chú Hoàng cũng trở về Phan Rang mà vào làm quản gia cho gia đình cô Hương.
Con Thu nghe xong mới hiểu rỏ tại sao một người có tài như chú Hoàng mà lại cam phận chịu làm quản gia tầm thường cho gia đình mình. Thì ra vì chú mang ơn với cô Hương và gia đình bên ngoại của mình!
Con Thu đặt tay lên tay của chú Hoàng mà nhỏ nhẹ hỏi:
– Có phải chú ở lại chỉ vì muốn nghe theo lời dặn của Ba Mẹ chú để báo ơn cho gia đình của tôi? Và khi Mẹ tôi mất chú không còn gì ràng buộc nửa nên bỏ đi phải không?
Câu hỏi của con Thu làm chú Hoàng chấn động. Chú chỉ nhìn ra xa mà không thể nào nói được một tiếng. Cả hai im lặng, mỗi người theo đuổi một ý nghỉ riêng tư.
Một lúc lâu sau, con Thu mở lời:
– Chú không còn ràng buộc nên ra đi. Thì cũng như tôi…
Chú Hoàng ngạc nhiên:
– Sao cô Ba lại nói vậy?
– Tôi không còn gì ràng buộc tôi với đất nước này. Mẹ tôi đả mất, Ba tôi thì lúc nào cũng vắng mặt, tôi không thấy gần gũi chút nào với ông. Chị Hai của tôi và con em của tôi thì họ khác tôi nhiều quá… Do đó tôi dự định đi ra nước ngoài học tiếp rồi sau đó định cư luôn ở bên đó, không muốn về Việt Nam nữa. Giấy tờ đã xong rồi, có lẻ tháng tới là tôi sẽ lên máy bay. Biết đâu sau này tôi cưới luôn một ông chồng ngoại quốc cho tiện!
– Cô Ba nói chuyện vợ chồng mà như là chuyện đùa!
Con Thu nheo mắt nhìn chú Hoàng:
– Đàn ông con trai tôi không thấy có gì đáng cho tôi lưu ý. Chỉ có một người đàn ông lúc trẻ đã làm tôi cảm phục…
Chú Hoàng nhìn con Thu và bắt gặp ánh mắt long lanh của nó, chú giật mình khám phá ra là dưới ánh đèn mờ, con Thu rất giống Mẹ nó. Mắt chú mờ đi…
Con Thu nói tiếp:
– Người đó đã ức hiếp tôi nhưng tôi không oán trách, người đó đã có lần muốn lấy đi đời con gái của tôi, tôi cũng không trách, người đó đã dạy tôi nhiều về thế giới tình dục. Nếu tôi được ngày hôm nay, một phần cũng do ảnh hưởng người đó.
Chú Hoàng nói lảng đi:
– Cô Ba, tối rồi, tui đưa cô về nhe?
– Chú không muốn tôi nói về người đó thì thôi, mình đi… nhưng tôi chưa muốn về.
– Vậy cô Ba muốn đi đâu?
– Tôi nghe nói nhiều về vũ trường nhưng bản thân là con gái nên tôi chưa có dịp đi vào những nơi đó. Chú dẫn tôi đi nhe?
– Cũng được thôi.
– Nhưng tôi không ưa loại nhạc kinh dị, vậy chú có biết nơi nào có nhạc nhẹ, dễ nghe mà không bị thũng lỗ tai không?
Chú Hoàng cười xòa:
– Tui sẽ hướng dẫn cô Ba.
Họ thích thú hưởng được một buỗi tối thật thú vị. Con Thu rất ưa không khí nơi chú Hoàng đưa nó đến, toàn là nhạc Trịnh Công Sơn và nhạc nhẹ rất hợp với nó. Đây đúng ra không phải là một vũ trường chính cống, mà là một phòng trà ca nhạc sống với một khoảng không gian nhỏ dành cho những ai muốn khiêu vũ. Thấy nhiều cặp bước ra sàn nhảy, chú Hoàng háo hức mời con Thu:
– Cô Ba ra nhảy cho vui, lâu quá tui cũng không được dịp nhảy.
– Nhưng tôi nào có biết nhảy đầm, nhảy điếc gì đâu?
– Cô Ba cứ ra đây, tui chỉ cho… không khó đâu.
Con Thu gật đầu. Cả hai nhảy luôn mấy bản đến mệt nhừ.
Con Thu nói:
– Thôi mình nhảy thêm bản cuối cùng này rồi chú đưa tôi về.
Bản này lại là một bản slow. Những cặp trên sân ôm siết nhau… Con Thu cũng nhẹ nhàng dựa vào chú Hoàng. Nhạc du dương làm mọi người cảm thấy thật thoải mái… Mùi nước hoa mà con Thu dùng làm chú Hoàng chợt nhớ đến mùi nước hoa của cô Hương… cũng là mùi này, đúng rồi… trong một khoảnh khắc chú Hoàng tưởng là mình đang ôm người tình đã mất trong vòng tay, tự nhiên chú lại hứng tình, con cặc cương cứng lên mà áp vào hạ bộ người con gái. Con Thu cũng cảm nhận ngay hiện tượng đó, nó lúng túng đỏ mặt chưa biết phải phản ứng ra sao thì chú Hoàng thức tỉnh… chú bàng hoàng buôn con Thu ra, bối rối xin lỗi nó rồi dìu nó về bàn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chú Hoàng |
Tác giả | Why Not Me |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Đụ với chủ nhà, Đút tay vào lỗ đít, Sex bú cặc, Truyện bóp vú, Truyện cưỡng dâm, Truyện les, Truyện liếm đít, Truyện móc lồn, Truyện phá trinh, Truyện sex bú lồn, Truyện sex mút lồn |
Ngày cập nhật | 22/11/2020 03:29 (GMT+7) |