Lần đầu tiên Anton sang công tác lại Việt Nam. Đáng lẽ ra anh cũng không sang lần này, song bộ xây dựng cử anh đi vì bà Eva đang mắc chuyện gia đình.
Anton là kỹ sư kiến trúc. Cùng đi với anh lần này còn có vài ba kỹ sư nữa, nhưng họ chuyên về ngành khác. Có cả một cô gái nghiên cứu về nghệ thuật dân gian. Cô tên là Tina. Tina là bạn cũ của Anton từ khi hai người còn để chỏm.
Bích Loan và anh lái xe ra đúng lúc máy bay hạ cánh. Họ trình giấy tờ cho mấy anh công an, rồi đi vào phía bên trong. Bên trong, đoàn chuyên gia Thụy Điển cũng vừa ở trên máy bay bước xuống. Khi Bích Loan và họ đã làm xong công việc xã giao, nàng giúp họ nhanh chóng làm thủ tục, đưa họ lên xe về khu chuyên gia. Bích Loan chỉ có trách nhiệm phiên dịch trực tiếp cho Anton thôi, còn ba người kia thuộc về cơ quan khác. Khi đưa Anton về phòng ở của anh, nàng mới có dịp để ý kỹ. Anh cao to, cân đối, bụng không hề to như những ông tây khác mà Bích Loan đã gặp. Mái tóc anh xoăn một cách tự nhiên, nước da lai rất gợi cảm. Có lẽ mẹ anh hay cha anh là người châu Phi chăng? Đôi mắt nâu đen dưới làn mi dài,cong vút như mi con gái. Chiếc mũi cao, đôi môi hơi dày nhưng trông vẫn thanh tao. Một chàng điển trai, chắc là phải một tá người yêu ở bên nước. Cái cô gái ban nãy đi bên cạnh, cứ đứng sau lưng anh, dí sát bộ ngực đẫy đà vào lưng anh, miệng cười toe toét, mắt lúng liếng đưa tình, chắc cũng là một cô bồ của anh ta. Vè đây là họ ngủ với nhau ngay thôi mà, bất kể anh ta đã có vợ hay cô ta đã có chồng ở bên nước.
– Xin cám ơn chị nhiều! Nhưng việc còn lại tôi sẽ tự làm, khỏi phiền đến chị nữa – Anton khẽ nói, khi thấy Bích Loan trầm ngâm và có vẻ mệt mỏi.
Nàng giật mình, vội quay lại, nói:
– Có gì đâu anh? Vâng, có lẽ anh đi nghỉ một chút cho đỡ mệt. Lát nữa chị phục vụ sẽ mang các thứ cần thiết tới cho anh và chị ấy sẽ chỉ cho anh nhà ăn ở đâu, rồi anh sẽ đi ăn trưa. Có gì ngày mai tôi sẽ quay lại. Chắc anh đã biết tôi sẽ là người phiên dịch trực tiếp cho anh trong suốt thời gian anh làm việc tại nơi này?
– Dạ, chị có thể cho tôi xin số điện thoại của chị để tiện việc trao đổi không ạ?
Bích Loan lúng túng, nàng nói:
– Tôi không có số điện thoại anh Anton ạ. Tôi sẽ cho anh số điện thoại của thủ trưởng tôi, anh liên hệ với ông ta. Thôi chào anh nhé! Chúc anh mọi sự tốt lành!
– Chào chị?
Họ bắt tay, tạm biệt nhau.
Lúc này Anton mới có dịp ngắm kỹ Bích Loan. Hôm nay vì đi đón chuyên gia, như thường lệ mỗi lần đi đón họ, Bích Loan vẫn mặc hơi khác ngày thường một chút.
Nàng mặc một bộ áo dài màu xanh thiên lý, màu tươi mát và nhã nhặn, làm tôn nước da trông mịn của nàng. Mái tóc nàng dài, buông xuống bờ vai. Trông nàng giống một nữ sinh hơn là một phụ nữ. Khuôn mặt nàng không trang điểm, song vẫn rất đẹp, những nét đẹp của phụ nữ A châu, thanh thoát và giản dị. Nàng đẹp? Phụ nữ Việt Nam quả là đẹp! Người ta đồn quả không sai. Anton nghĩ vậy.
Thì cứ trông nàng mà xem. Bộ áo dài may rất vừa người, bó sát lấy tấm thân thon thả của nàng. Ngực nàng đầy đặn và cao. Chiếc cổ trắng muốt, cao, có ngấn. Một khuôn mặt tỏa sáng như ánh trăng. Đôi mất rất xa xôi, hơi buồn; Chiếc mũi nhỏ trông hơi ngộ nhưng xinh xắn và chiếc miệng cười tươi, e lệ, rất quyến rũ.
Anton đứng nhìn nàng cho tới khi bóng nàng khuất hẳn. Anh quay trớ lại phòng, ngả người xuống giường, định nằm nghỉ một lát rồi sang rủ Tina đi ăn trưa thì có tiếng gõ cửa. Anh đoán chị phục vụ mang khăn mặt vào cho anh.
– Xin mời vào! – Anh nói to.
Người xuất hiện sau cánh cửa không phải là chị phục vụ mà là Tina. Nàng ưỡn ẹo bước vào. Cặp mông và cặp vú nhô cao, hiện rõ dưới lớp vải mỏng dính phủ lên người nàng. Đất này đang ở vào thới kỳ se lạnh, nhưng đối với nàng thời tiết này mới dễ chịu làm sao. Cũng chính thời tiết này làm nàng hưng phấn kỳ lạ. Nàng đã có người yêu ở Thụy Điển. Họ đã đính hôn, nhưng nàng chưa muốn làm lễ cưới. Nàng muốn sang Việt Nam một chuyến đã.
Lần này đi lại có cả anh chàng Anton đẹp trai kia, bạn thời để chỏm của nàng. Hồi nhỏ họ ớ cùng một khu phố, học cùng một trường, cùng nhau đi cắm trại vào mỗi kỳ nghỉ hè. Rồi gia đình nàng chuyển đi thành phố khác. Họ xa nhau từ đó. Mỗi người mỗi ngả. Nàng theo học trường nghệ thuật dân gian, còn Anton theo học ngành kiến trúc.
– Em ngồi một mình buồn quá anh Anton à! Xứ này có lẽ cũng hơi buồn cho em đấy. Chưa đến giờ ăn trưa đâu, em sang ngồi tán gẫu với anh một lúc cho vui, anh không phản đối chứ? – Nàng nói.
Anton không trả lời câu hỏi của nàng, anh nói:
– Mới tới đất này được có mấy phút mà em đế kêu buồn rồi thì làm sao em ở lại được một khoảng thời gian như đã đăng ký?
Tina kém Anton có một tuổi, nhưng Anton vẫn gọi Tina là em và xưng anh.
Tina ngồi xuống giường, bên cạnh Antơn, quàng tay lên vai anh. Nàng nũng nịu:
– Anh Anton? Anh còn nhớ hồi nhỏ chúng mình đi cắm trại với nhau không? Anh còn nhớ chúng mình hôn nhau dưới bụi cây không? Nếu em không theo cha mẹ đi thành phố khác thì nhất định là em yêu anh rồi và anh đã là chồng em rồi, anh có nghĩ thế không? Bây giờ anh có muốn hôn em không?
Anton chưa kịp trả lời, chưa biết mình sẽ phải xử sự ra sao với cô bé này thì nàng đã đưa cả hai tay ghì lấy đầu anh, kéo sát vào mình, đặt lên môi anh một chiếc hôn dài, ướt, mềm mại.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Bích Loan |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện của kiều bào, Truyện phá trinh |
Ngày cập nhật | 12/11/2017 09:35 (GMT+7) |