Phần 4
Phủ phục trong vòng tay Vô Kỵ, Hiểu Phù thấy ấm áp, laị nghe lời khuyên giải của y, nàng thấy sung sướng trong lòng. Nàng đẩy y ra, nhìn vào mặt y mà mỉm cười. Rồi hai người trao đổi với nhau những nụ hôn say sưa, nồng cháy. Vô Kỵ đang lâng lâng nút lưỡi nàng, cu y từ từ cương lên thì khi Hiểu Phù nắm lấy là nó đã căng cứng. Hiểu Phù cười khúc khích, nhìn quanh không thấy Bất Hối đâu liền đẩy y nằm xuống rồi leo lên cưỡi trên người y. Nàng chợt lên cơn nứng nên muốn đụ Vô Kỵ trong tư thế này để vừa đụ vừa dễ bề quan sát chung quanh. Nàng kéo quần y xuống tới đầu gối, để lộ con cu chổng thẳng lên trời như một cái cọc, rồi vén áo mình lên, trụt quần xuống, để lỗ lồn ngay trên đầu cu mà từ từ ngồi xuống để cho con cu y đâm thẳng vô lồn mình. Con cu cứng ngắc của Vô Kỵ chỉ trong khoảng chốc đã nằm gọn lõn trong lồn Hiểu Phù. Nàng dập lồn vào cu Vô Kỵ ào ạt như đang cưỡi ngựa phi nước đại vậy. Vô Kỵ sướng quá, đây là lần đầu tiên y được đụ vào lồn một thiếu nữ, mà là một thiếu nữ xinh đẹp, dâm đãng mới đã chứ! Y đã từng chứng kiến biết bao nhiêu cảnh làm tình rồi, cha mẹ y-Thúy Sơn Tố Tố, và nghiã phụ y- Tạ Tốn Tố Tố, nhưng không ngờ khi đụ lại được khoái như vậy. Thảo nào cha y và nghia phu y lúc nào cung thay phiên nhau làm tình với mẹ y mỗi ngày. Ngay như Dương Tiêu cung không thể rời Hiểu Phù mà liên tiếp loạn dâm với nàng cả tháng trời. Rồi Vô Kỵ lại nhìn lên thấy vẻ mặt cực kỳ sướng khoái của Hiểu Phù trong lúc cưỡi cu mình mà hiểu rằng tại sao nàng lại ham mê Dương Tiêu để cho hắn hành hạ và phục vụ hắn tận lực như vậy. Còn nữa, mẹ y, Tố Tố, lại hồ hỡi phục vụ cả Thúy Sơn và Tạ Tốn thường xuyên cả chục năm trời. Tất cả cung vì muốn được hưởng những sướng khoái của sự làm tình. Nghi như vậy xong, Vô Kỵ ưỡn người đụ mạnh cu mình lên cái lồn ướt nhẹp vài cái là xuất tinh sối sả vào lồn Hiểu Phù. Còn Hiểu Phù, đêm qua chưa được thỏa mãn, sáng nay lại nứng dâm nên sau khi cưỡi lên cu Vô Kỵ mà dập một chốc thì đã đạt tới cực điểm, bắn dâm thủy ra tràn trề. Hai người nằm ôm nhau mà thở dốc. Rồi vẫn để cặc dính vào lồn, Vô Kỵ và Hiểu Phù hôn môi nhau, nút lưỡi nhau một lúc lâu cho đến khi cu Vô Kỵ teo nhỏ lại, từ từ trật ra khỏi lồn Hiểu Phù. Hai người dìu nhau đúng dậy, để mặc không lau chùi dâm khí còn vương vấn nhòe nhoẹt trên cu và lồn, sửa lại quần áo tìm Bất Hối đi về.
Về cốc mới hay Y tiên trở bệnh bất ngờ, đang hấp hối, Vô Kỵ vội vã vào thăm. Thanh Ngưu căn dặn y phải chôn cất như thế nào rồi ông tỏ vẻ thương tiếc không chữa được hết bệnh cho Vô Kỵ mà còn trăn trối là, với căn bệnh như vậy, y chỉ còn sống thêm vài năm nữa mà thôi. Sáng hôm sau, Thanh Ngưu chết.
Ðúng theo lời dặn của Y tiên, Vô Kỵ chôn cất ông đàng hoàng. Ðang đứng trước mộ Thanh Ngưu buồn cho cuộc đời, bỗng Vô Kỵ nghe tiếng nói phát ra từ sau:
– Thằng nhỏ là ai mà than khóc cho Thanh Ngưu vậy?
Quay lại, Vô Kỵ thấy một bà lão chống gậy lưng còng đứng cùng với một cô bé, cung trạc tuổi mình. Trái với bà lão mặt mui nhăn nheo, xấu xí, cô bé mắt to đen, miệng chúm chím, khuôn mặt tinh anh trông rất xinh đẹp. Y trả lời:
– Tôi là Trương Vô Kỵ của phái Võ Ðang
– A thế ra mi là con của Trương ngu hiệp đấy. Tại sao mi lại có mặt ở Hồ Ðiệp Cốc này?
– Tôi tới đây chữa bệnh. Chắc bà có quen biết với Hồ Y tiên?
– Hừ! Ta tới tìm y để thanh toán một món nợ cu. Không ngờ y đã chết rồi. Hà… Hà…Thật đáng kiếp. Y chết rồi là may cho y đó.
Vô Kỵ thấy cô bé nhìn mình chằm chằm thì lấy làm ngạc nhiên, hỏi bà lão:
– Hóa ra bà là kẻ thù muốn hại Y tiên à?
Bỗng nhiên cô bé quắc mắt gạt lời:
– Mi không được hỗn với bà bà! Sao cứ hạch hỏi chúng ta?
Thấy con bé ăn nói sỗ sàng, có hành động ngang tàng, bướng bỉnh, Vô Kỵ tức giận cãi lại:
– Ta muốn hỏi thì ngươi làm gì ta nào?
Y vừa dứt lời thì cô bé đã lướt tới tát vào mặt y một cái. Vì thân thủ cô bé quá nhanh, Vô Kỵ tránh không kịp, bị một tát vào má đỏ hồng lên. Cô bé thấy thế cười hinh hích, thích chí. Bà lão cung cười hề hề mà nói:
– Ly con, khá lắm. Con có muốn có một người bạn như thằng này để con chơi không?
– Thưa bà bà, con thích lắm. Ðể con hỏi nó xem.
Cô bé tên Ly liền bắt lấy cườm tay Vô Kỵ mà bẻ quặt ra sau lưng y. Ðau quá, y kêu lên một tiếng rồi lấy chân đá vào ngưòi cô bé Ly. Cô bé nhanh nhẹn xoay người tránh cái đá rồi khều chân một cái làm Vô Kỵ ngã quỵ xuống, rồi tiếp tục khóa mạnh tay y ra đằng sau làm Vô Kỵ đau thêm:
– Mi có chịu theo ta về hải đảo chơi không?
Thấy cô bé ra tay quá hung ác, Vô Kỵ nhất địng không trả lời. Cô bé Ly liền lấy tay kia bóp chặt vào cổ y làm y thở không được. Vừa đau vừa khó thở nhưng Vô Kỵ vẫn khư khư không trả lời. Cô bé tức giận vận sức vào hai tay làm Vô Kỵ đau nhói muốn nổ con mắt. Chịu không nổi nữa, còn một tay, y túm lấy người cô bé Ly mà đẩy ra ngoài. Tay của y quờ quạng làm sao mà y nắm đươc vạt áo của Ly kéo xuống rách toạc một cái làm hở cả vú ra, ngực trắng phau. Không mắc cỡ thì chớ, cung chẳng thèm che đậy, cô bé Ly còn cười vang:
– A thằng này hay thật. Ðể coi mi giỏi đến chừng nào.
Nói đoạn, Ly đưa tay xuống nắm cu Vô Kỵ mà bóp thật chặt. Vô Kỵ rướn người lên, đau đớn quá. Cô bé Ly thấy y đau đớn như vậy càng lấy làm thú vị, và lại Ly cung nhận ra ngay là cu Vô Kỵ lớn hơn cỡ bình thường, điều này làm cô bé khoái thêm, vừa bóp, vừa kéo, vừa xoáy cu y thêm nữa. Vô Kỵ như bị lăng trì, banh thây, cánh tay như muốn gẫy, cu thì bị nghiền xéo như bị thiến. Vô Kỵ cựa mình thật mạnh nhưng vẫn không sao thoát khỏi bàn tay bóp cu nắm dái của cô bé Ly được. Y toát mồ hôi, thầm nghi; “Con nhỏ này trông mặt mui đẹp đẽ như vậy mà ra tay ác bạo quá. Mình đau như vậy mà nó còn thích nữa. Chắc nó có tính bạo dâm!” Vô Kỵ nhướn người lên đầu đụng vào ngực của cô bé Ly. Vì vạt của cô bé bị trễ ra ngoài phơi ngực, y chợt thấy cái vú của Ly lồ lộ mới nhú lên, nho nhỏ, xinh xinh với cái đầu vú hồng hồng. Không suy nghi gì nữa, Vô Kỵ há miệng ngậm đầu vú Ly mà cắn thật mạnh. Cô bé Ly rú lên, giật vú mình ra khỏi miêng Vô Kỵ. Một giòng máu đỏ tươi chảy ra từ cái núm hồng lan ra trên bầu vú trắng tinh. Ly đẩy Vô Kỵ ra, nhìn xuống vú chảy máu rồi nhìn y chăm chăm, chẩu môi ra có vẻ tức giận. Bà lão phóng người đến, dùng gậy quét ngang vào chân Vô Kỵ làm y té lăn xuống:
– Thằng ranh con giỏi thật. Ðể cho mi biết tay bà bà này…
Bỗng có tiếng Hiểu Phù vang lên:
-Bà bà ăn hiếp con nít, không sợ tổn danh chủ nhân Kim Hoa hay sao?
Cô bé Ly thấy có người lạ xuất hiện, kéo vạt áo che ngực lại, máu thấm cả ra ngoài áo, rồi ngúyt mắt liếc Vô Kỵ một cái như vừa giận vừa hờn.
Kim Hoa bà bà quắc mắt hỏi:
– Mi trúng độc của ta sao còn sống được? Bước tới đây ta xem.
Nhưng Hiểu Phù lùi lại, đứng chặn trước Vô Kỵ, ra dấu cho y hãy chạy đi, rồi nói cứng:
– Bà bà đừng có vọng động. Phái Nga Mi tôi không dễ đối phó đâu.
– Hừ! Phái Nga Mi của mi là cái thá gì mà làm tàng. Ta chẳng coi các ngươi ra gì hết.
Chưa kịp trả lời thì Hiểu Phù đã nghe một tiếng lanh lảnh vang lên:
-Phái Nga Mi ta có thể không phài là gì thật nhưng cung không để cho người khác khi dễ đâu!
Từ xa một vị sư thái cùng vài ni sư đang từ từ đi tới. Thấy sư thái, Hiểu Phù vội sụp qùy xuống:
– Sư phụ!
Có mặt Diệt Tuyệt sư thái, trưởng môn phái Nga Mi, Kim Hoa bà bà không thể làm khó dễ ai nữa. Tức giận, bà bà ra tay đấu với sư thái nhưng bị thua nửa miếng vì long trượng của mụ không thể đương đầu nổi với Ỷ Thiên kiếm của sư thái. Mụ đành dắt cô bé Ly bỏ đi.
Hiểu Phù biết sư phụ giận vì mình bỏ đi mấy năm nên khóc lóc kể hết sự tình cho sư thái nghe. Nghe xong, Diệt Tuyệt sư thái giận tím mặt:
– Tên Dương Tiêu là một trong những đại ma đầu của Ma giáo. Phù lệnh ở hai bên giáo chủ chúng trên Quang Minh đỉnh là hai tả hữu giáo sứ. Y chính là Quang Minh tả sứ, võ công cùng danh vọng nổi tiếng vùng giang hồ tây nguyên. Không ngờ con vô phước lại gặp phải hắn. Hiểu Phù, như vậy quả thật con không có tội. Con đi với ta ra đây.
Trong khi sư thái dắt Hiểu Phù lên ngọn đồi nói chuyện thì Vô Kỵ chạy về tìm Bất Hối. Khi y dắt Bất Hối tới, từ đằng xa, y thấy hai thầy trò trên đồi nói qua nói lại cái gì đó, mặt sư thái thì giận dữ, mặt Hiểu Phù thì tang thương, tình trạng rất găng. Vô Kỵ không dám tới gần, cùng Bất Hối núp trong đám cỏ nhìn lên. Diệt Tuyệt sư thái hình như đang bắt ép Hiểu Phù làm một viêc gì đó nhưng Hiểu Phù cứ lắc đầu không chịu. Sau vài lần ép buộc mà Hiểu Phù vẫn không chịu, bà ta tức giận đánh một chưởng vào đầu nàng chết tươi rồi bỏ đi. Nhìn thấy cảnh đó Vô Kỵ sợ quá, nằm im giữ Bất Hối lại trong bụi cỏ một lúc lâu mới dám lần lên đồi. Khi tới gần Hiểu Phù thì nàng đang hấp hối. Bất Hối ôm mẹ khóc tức tửi. Hiểu Phù gom chút hơi tàn thều thào nói với Vô Kỵ:
– Sư phụ bắt tôi phải giết cha của Bất Hối…Tôi không chịu…Nhờ…Tôi nhờ cậu…đưa Bất Hối…Dương Tiêu…Cha nó…ở Tọa Vọng Phong…dãy Côn Luân…
Nàng cố gắng nhét vào tay Vô Kỵ một cái thẻ đen có hình mặt quỉ rồi tắt thở.
Chôn cất Hiểu Phù xong, Vô Kỵ bần thần suy nghi, “Bây giờ ta đi đâu? Hồ Y tiên nói ta chỉ sống được thêm vài năm nữa thôi. Vậy thì ta không nên về Võ Ðang nữa, khỏi làm bận tới Thái sư phụ cùng các thúc thúc. Chắc ta nên tìm một nơi hoang vắng để sống chờ chết. Nhưng Kỷ cô nương trước khi chết có nhờ ta đưa Bất Hối đi tìm cha… Ta phải cố gắng thôi.”
Vô Kỵ liền lấy tấm thẻ bài đeo lên cổ Bất Hối rồi dắt con nhỏ khăn gói rời Hồ Ðiệp Cốc.
Vô Kỵ rời Hồ Ðiệp Cốc để dẫn Bất Hối đi tìm cha nó. Một đứa con trai, mười lăm tuổi, và một đứa bé gái, mười một tuổi, dắt díu nhau đi loanh quanh qua các tỉnh. Khi Vô Kỵ dừng lại để hỏi đường tới dãy Côn Luân thì mọi người đều cười ồ:
– Dãy Côn Luân nằm ở phía tây nhưng cách xa đây vạn dặm. Năm xưa chỉ có Ðường Tăng thỉnh kinh mới đi qua đó thôi. Hai đứa bay làm sao tới đó được? Cha mẹ bay đâu?
Vô Kỵ không trả lời, lẳng lặng dắt Bất Hối theo mình, cứ nhằm hướng tây mà đi. Dọc đường cực khổ, đói lạnh, hai đứa sống dựa vào nhau, áo quần rách rưới, lây lất. Một hôm, hai đứa đi cả buổi mà vẫn không thấy bóng người nào cả, nhà cửa tiêu điều. Nguyên là vùng này bị hạn, dân chúng đói khổ, tản cư đi hết rồi. Ðang lủi thủi đi ngang qua một góc rừng, bụng đói, chân mỏi, bỗng nghe có tiếng người cười nói. Vô Kỵ mừng quá chạy đến thì thấy có hai người đang lom khom chụm củi đánh lửa. Nhận ra họ, y mừng rỡ:
– Dãn đại ca! Tiết đại ca!
Thì ra đây là Dãn Tiệp và Tiết Công Viễn, hai người trong giới giang hồ lúc trước bị bệnh có đến Hồ Ðiệp Cốc nhờ Vô Kỵ chữa khỏi. Dãn, Tiết, đói, vào rừng cả ngày mới bắt được hai con thỏ đang sắp sửa luộc ăn. Vô Kỵ kéo Bất Hối đến, kể hết cho hai người tình cảnh đói rách của mình. Tiết Công Viễn ngập ngừng không muốn chia sẻ phần thịt thì Dãn Tiệp đã xoa hai tay cười híp mắt:
– May quá, hai ngươi đến đúng lúc. Có thịt tươi ăn rồi.
Rồi y nhìn Công Viễn, mắt nháy nhó. Khi thấy Công Viễn lơ ngơ ra dáng không biết thì Dãn Tiệp hất cằm về phiá Bất Hối. Tiệp hiểu ngay, gật đầu cười hề hề. Bất ngờ Dãn, Tiết tung người đến chộp lấy hai đứa nhỏ. Bất Hối thì bị Dãn ôm cứng ngắc còn Vô Kỵ thì bị Tiết vật xuống trói gô lại. Tiết Công Viễn vừa sờ soạng Bất Hối vừa mở giọng cười khả ố:
– Dãn đại ca có sáng kiến rất hay. Ðể ta làm món thịt tươi này trước rồi ăn món thịt rừng sau. Như vậy mới đã.
Bất Hối dẫy dụa dữ dội làm Tiết lúng túng. Dãn thấy thế nhẩy tới nắm tay con nhỏ đè người nó xuống đất. Dưới sức mạnh thô bạo của hai tên đạo tặc, Bất Hối phải nằm xuội lơ, để mặc cho hai thằng giặc muốn làm gì thì làm. Chúng giật hết quần áo con nhỏ ra, trần truồng. Người con nhỏ trắng xanh, trơn trịa, ngực phẳng lì, chưa có vú, chim mim míp, láng coóng, chưa có lông. Nhưng khi hai tay hai chân con nhỏ bị dạng ra, thân hình con nhỏ phơi bày lồ lộ thì mùi thịt non, hương trinh nữ tỏa ra làm Dãn, Tiết hai tên lên cơn dâm, cặc cương cứng. Dãn không muốn tốn thì giờ, cầm cặc mình mà nhấn vào chim Bất Hối nắc liên hồi. Nhưng lồn con nhỏ mới mười tuổi bé quá, cặc hắn không sao đâm sâu vào được. Bất Hối đau quá, thét lên từng hồi. Tiết đứng trên đầu con nhỏ đang giữ hai tay, thấy thế quì xuống kẹp hai tay con nhỏ vào chân, đưa hai tay nắm lấy chân con nhỏ kéo ngược lên rồi banh dạng ra khiến người Bất Hối cong vòng, chim ngửa lên, mở rộng. Dãn chỉ chờ có thế, đút một ngón tay vào lồn con nhỏ mà thọc ra thọc vào. Rồi hai ngón. Rồi ba ngón. Bất Hối khóc hu hu, uốn mình qua lại để tránh ngón tay thô bạo nhưng bị Tiết giữ cứng quá, chỉ vô tình làm ba ngón tay chui sâu thêm vào chim mà thôi. Sau một lúc đâm thọc, lỗ lồn con nhỏ đã giãn ra, Dãn liền cầm con cặc nhắm vào lỗ lồn tim híp mà cứ nhấn mạnh vào. Qủa nhiên con cặc của hắn đã chui từ từ vào lồn Bất Hối, nhưng vẫn còn khó khăn lắm. Con nhỏ la khóc khản cả tiếng nhưng tên Dãn Tiệp vẫn mặc kệ, nắc cặc tới khi nó lút hết tận gốc mới thôi. Thở một lúc, hắn nằm giữa đùi Bất Hối, tiếp lấy hai chân con nhỏ, dạng ra rồi bắt đầu đụ vào lồn con nhỏ không ngừng. Rảnh tay, lại nghe thấy con nhỏ la hét quá, Tiết Công Viễn liền cầm cặc mình mà dúi vào mồm Bất Hối. Con nhỏ ngậm miệng lại làm cho Tiết phải bóp mồm cho nó hả miệng ra mà đâm cặc vào. Thấy thế, Bất Hối cắn vào cu hắn làm hắn tức giận tát vào mặt con nhỏ mấy cái nổ đom đóm mắt làm con nhỏ không dám cắn nữa, chỉ cố hả cái miệng nhỏ xíu thật to ra để cho Tiết đụ vào. Dãn, Tiết vừa đụ vào lồn, vừa đụ vào miệng Bất Hối, vừa cười đùa nói với nhau những câu tục tĩu:
– Dãn đại ca có phước quá, được hưởng lồn non.
– Ta đụ đằng dưới nhưng ngươi được đụ đằng trên còn muốn gì?
– Nhưng đại ca được phá trinh gái tơ, sinh lực sẽ tăng cường.
– Ta đâu muốn xơi tái lồn con nhỏ một mình? Ðợi ta xong sẽ đến phiên ngươi. Lồn con này nhỏ nhưng khô rông rốc. Cặc ta rát nhưng sướng. Bây giờ lo hưởng đi.
– Ðại ca nói đúng. Miệng con này cũng nhỏ nhưng ướt, đụ sướng lắm.
Khi tên Dãn xuất tinh rồi, hắn thả Bất Hối ra thì tên Tiết liền đè lên người con nhỏ dộng cặc vào lồn, đụ tiếp. Tội nghiệp Bất Hối, còn nhỏ mà đã bị bề hội đồng. Con nhỏ mệt lắm, lại đau đớn nữa, nhưng vì quá sợ hãi nên không dám chống cự, khóc không ra hơi nên chỉ nằm yên chịu trận, rên rỉ.
Sau khi thỏa mãn, Dãn Tiệp đi ra bắc nồi nước nóng lên để làm thịt con thỏ. Hắn nhìn Vô Kỵ bị trói thúc ké dưới đất mà cười hì hì, bộ tịch rất khả ố. Vô Kỵ nằm nhìn thấy cảnh Bất Hối bị cưỡng dâm mà cũng thấy sợ. Y đã chứng kiến nhiều lần cảnh làm tình hợp dâm nhưng chưa bao giờ thấy cảnh làm tình hiếp dâm cả. Từ nhỏ tới bây giờ, y cứ tưởng khi làm tình, cả hai bên đều được hưởng thụ những đam mê, sướng khoái cũng như cha mẹ y, Hiểu Phù và cả y nữa. Nhưng làm tình hiếp dâm thì bây giờ y mới biết chắc chắn là chỉ có một bên sướng mà thôi, vì rõ ràng Bất Hối đau đớn la hét không ngừng. Y căm giận hai tên Dãn, Tiết vô cùng. Y nhìn quanh không biết phải làm gì thì bỗng thấy dưới gốc cây có mọc một đám nấm dại màu sắc rực rỡ. Vì giỏi thuốc nên Vô Kỵ biết ngay đây là những nấm độc. Trong đầu y lóe lên một kế. Y liền cố trườn người từ từ tới…
Tên Dãn đứng nhìn thấy tên Tiết đang kẹp thân hình nhỏ xíu của Bất Hối mà đụ lia lịa thì hắn lại nứng lên. Hắn liền lần mò đến bắt con nhỏ phải bú cu cho hắn cương lên. Hắn đút cu vô miệng con nhỏ nhưng con nhỏ chỉ ngậm chứ không biết bú. Hắn lại phải chỉ bảo cho con nhỏ cách bú cu dã chiến. Bú vú mẹ như thế nào thì cứ bú cu như vậy. Tuy không điệu nghệ nhưng sau một hồi Bất Hối cũng bú cho cu Dãn cương lên từ từ. Con nhỏ lại bị hai tên dâm tặc hành hạ ở hai lỗ một cách dã man. Trong khi hai tên mải miết trong cuộc cưỡng dâm thì Vô Kỵ đã lấy được một mớ nấm độc bỏ vào nồi nước đang sôi sùng sục. Tên Tiết, tuy đụ dai hơn tên Dãn, nhưng rồi cũng ra. Hắn bắn khí vào đầy cái lồn nhỏ xíu của Bất Hối lúc đó đã tràn đầy tinh khí của Dãn Tiệp nên không chứa được thêm nữa, nước nhờn rỉ ra, tung toé, tràn trề. Khi tên Tiết rút con cặc nhòe nhoẹt của hắn ra khỏi lồn Bất Hối thì tên Dãn cũng rút con cặc cương cứng của hắn ra khỏi miệng con nhỏ. Nhưng ngay sau đó Dãn quay lại bế con nhỏ lên đút cặc của mình vào cái lỗ bê bết tinh trùng của con nhỏ mà đụ nữa. Tiết Công Viễn, sau một cơn “đụ dai-ra nhiều”, mệt mỏi, khát nước thì hửi được mùi thơm của nước nấm xông lên. Hắn mừng rỡ bước tới múc một bát nước nóng thơm ngát uống ừng ực một hơi cho đã khát. Ðang bế xốc Bất Hối lên mà đụ, cũng ngửi được mùi thơm và thấy tên Tiết vừa uống vừa xuýt xoa, Dãn buông con nhỏ ra, chạy tới giật bát nước của Tiết mà uống hết. Hắn còn nốc thêm hai bát nữa để lấy lại sức hầu đụ Bất Hối nữa. Nhưng khi đi được vài bước thì hắn thấy quặn đau trong bụng, mắt hoa lên, trời đất quay cuồng, ngã lăn ra, hết thở. Kế bên hắn, tên Tiết cũng dẫy lên vài cái rồi hồn du âm phủ.