Bạn đang đọc truyện sex tại trang web TruyenDam.org
Đọc truyện sex ở 'Truyện dâm chấm org' sẽ giúp bạn có thêm rất nhiều kiến thức về chuyện địt nhau... Đọc càng nhiều, địt nhau càng giỏi!
Từ ngày 10/05/2022 truyensex.tv đổi sang tên miền mới: truyensextv.moe
Truyện người lớn » Truyện sex dài tập » Ỷ thiên đồ long ký » Phần 37

Ỷ thiên đồ long ký

Phần 37

Một lát sau, chàng và nàng cùng quay đầu lại – chàng rút tay ra khỏi chim nàng, nàng nhả miệng ra khỏi cu chàng – mà ôm nhau nút lưỡi nhau một chập nữa. Vừa đè lên nàng, vừa hôn nàng, Vô Kỵ liền đút con cặc nhơ nhớp nước miếng vào cái lồn ướt nhẹp nước dâm của nàng. Cặc chàng vừa đẩy vô tới tận gốc là Chỉ Nhược đã móc hai chân lên đùi Vô Kỵ mà kẹp cứng lấy người chàng. Chưa được đụ nhiều mà nàng đã cảm thấy âm đạo mình bị nong cứng, chật ngất rồi. Nàng nhắm nghiền mắt lại, cắn chặt lấy hai bờ môi, ôm cứng lấy người chàng, kẹp chắc lấy chân chàng. Bị kềm chân, khóa tay, Vô Kỵ không thể bắt đầu dập dồn đụ thẳng xuống vào lồn nàng được, vì người nàng đang dính sát vào người chàng như hai con sam vậy. Nhưng chàng cũng không thể ngâm mãi, không nắc được. Cu đã đưa vào chim rồi thì làm sao mà ngừng ngang xương hởi trời. Có là thánh mới làm được như vậy (mà thánh thì đã không đụ gái bao giờ!). Vì thế mà chàng phải xoay người lại để cho Chỉ Nhược nằm ở trên, như thế cuỡi ngựa, để cho nàng làm thế chủ. Vậy mà nàng vẫn đeo cứng lấy chàng, nằm yên trên người chàng như chết ngất vậy.
Vô Kỵ thấy nàng cưỡi lên người chàng mà không sàng sê nhún nhẩy gì cả thì chàng bèn cong ngưởi hẩy mình lên, nâng nàng lên theo. Sao đó chàng thả lỏng cho người mình rớt xuống một cái thì người nàng cũng rớt theo. Mông đít chàng đập xuống đất một cái “phạch” thì lồn nàng cũng đè mạnh xuống khiến cho cặc chàng đâm sâu vào thêm một cái “rọt”. Rồi chàng lại hẩy mông mình lên, thả mông mình xuống thật nhanh khiến cho phân nửa con cặc bị rút ra khỏi lỗ lồn, theo đó, vì sức nặng của thân người, lồn nàng tự nhiên dộng thẳng xuống con cặc chàng, sâu tới tận gốc. Và cứ như thế, chàng hẩy lên là nàng tự ý đụ xuống, nghe bùm bụp. Và cứ như thế, hai người đụ nhau không ngừng.
Với tư thế như vậy, trông như là hai người đang đụ nhau, chàng đụ lên và nàng đụ xuống, nhưng thật ra Vô Kỵ là người chủ động trong màn làm tình này. Nàng chỉ nằm yên trên người chàng, mặc cho chàng đưa đẩy – có lẽ là vì nàng mang bệnh, còn yếu chăng? Chàng có đẩy lên thì nàng mới dập xuống được. Chàng hẩy mông càng cao thì nàng đụ chim xuống càng mạnh. Chàng hẩy đít càng nhanh thì nàng đụ chàng càng mau. Vì thế mà từ từ Vô Kỵ cứ gia tăng cường độ, càng hẩy cao lên, càng nhanh thêm, khiến lồn Chỉ Nhược liên tiếp, mạnh bạo dộng xuống con cặc đang đâm thẳng lên của chàng. Nhiều lúc, khi âm hộ nàng đang có đà dập xuống thì chàng đã hẩy mạnh mông mình lên (lồn đang rớt xuống nhanh thì cặc đâm thẳng lên giữa đường), làm con cặc liền đục sâu vào lỗ lồn thật mạnh, ngay trên không trung, sâu tuốt tới tận tử cung, nghe phành phạch. Được đâm thọc như thế, Chỉ Nhược có cảm tưởng như là khúc gân của chàng đã chọi lên tới ngực, thẳng tới cổ họng mình vậy. Thế mà nàng không thấy đau, chỉ thấy sướng. Thế mà nàng không thấy mệt mà chỉ thấy đê mê. Do đó mà nàng cứ nằm yên một cách thụ động, chơi vơi, nhắm mắt há mồm, mà sung sướng hưởng thụ cái dập dồn sâu tuốt đó, trong một thời gian dài.
Nàng kêu lên mỗi lần con chim nàng dộng xuống con cặc của chàng:
– Hự… Hự… Hự…
Và cùng một lúc, chàng đáp lời nàng trong cơn mê dâm:
– Hừ… Hừ… Hừ…
Tiếng rên như hòa nhịp với cái lỗ lồn khít khao, đẫm nước, cứ đều đều nuốt hết cả một con cặc cương cứng, to bản, rồi lại nhả nó ra, rồi lại nuốt nó lại. Con cu cứ liện tục hiện ra rồi đục vào, mất hút ngay giữa đám lông dầy. Chỉ Nhược nằm yên mà đụ chàng (hay là cho chàng đụ), và nhận thấy ra ngay đây là lần thứ nhì nàng cảm thấy khoái lạc tột cùng khi được làm tình (những lần khác là khi nàng bị bức dâm, hãm hiếp, thì chỉ có đau đớn và ê chề) – mà cả hai lần đều là cùng với Vô Kỵ…
Khi Vô Kỵ xuất tinh sối sả ra rồi, chàng vẫn không ngừng hẩy lên, lồn nàng vẫn tiếp tục đụ xuống cặc chàng, khiến tinh trùng bị dồn ra khỏi lỗ lồn, bắn ra tung toé, nghe nhóc nhách, ọc ạch… mãi không thôi. Hai người làm tình với nhau, cũng như lần đầu tiên khi nàng dâng hiến đời con gái cho chàng trong rừng vắng, dập dồn và dai dẳng, chán chê mê đời. Mà có lẽ còn đắm đuối hơn trước nữa kìa. Vì lúc đó, hai người mới gặp nhau sau bao năm xa cách, còn e dè, ngần ngại. Bây giờ đã có hôn phối rồi, sự ngập ngừng, e lệ đó dường như không còn nữa, nên cả hai đều hành dâm với nhau một cách buông thả, không còn úy kị gì nữa, làm như là đã thành vợ thành chồng rồi vậy. Sự gần gũi đó khiến chàng và nàng thấy hợp vói nhau hơn, dễ dàng san sẻ cái vui sướng với nhau hơn, dễ dàng đưa nhau tới miền khoái lạc mà chỉ có cặp tình nhân mê nhau, yêu nhau lắm mới làm được.
Và cứ như vậy, chàng liên tiếp kêu lên trong sung sướng, và nàng thì cứ rên lên trong đã đời. Tiếng rên rỉ sướng khoái cùng tiếng cu chim dập dồn vang lên không ngớt, không ngừng.
Hai người cưỡi nhau mà làm tình một cách ồn ào, rền rĩ nên không để ý tới là tự nãy giờ, Tạ Tốn – tuy ở đằng xa nhưng vì bị mù nên rất thính tai – đang lẳng lặng ngồi yên mà gióng tai lên lắng nghe, và đoán biết hết tất cả những màn hoan lạc đã và đang diễn ra giữa cặp trai gái trẻ trên ngọn đồi…

Triệu Minh đứng trong phòng của Bảo Bảo mà nói với chàng:
– Việc thâu gồm bảo đao Đồ Long và thanh Ỷ Thiên Kiếm coi như là chắc trong tay. Em đã biết manh mối và có diệu kế để hoàn thành công việc này rồi.
Bảo Bảo mỉm cười nhìn em gái mà nói:
– Thì anh lúc nào cũng tin là em sẽ làm được mà.
Hôm vừa rồi, tự nhiên gặp lại Triệu Minh đơn thân tới tìm mình ở nơi xa lạ này thì Bảo Bảo lấy làm ngạc nhiên. Thế mà chàng lại không hỏi nàng lí do. Từ khi nhường cho em gái trọng trách nắm giữ giới giang hồ để chàng đem quân xuống miền Trung Châu dẹp loạn thì Bảo Bảo hoàn toàn tin tưởng vào tài trí thông minh của nàng nên chàng không để ý tới chuyện của nàng nữa. Nhưng cái mà chàng không thể quên được là hình dáng của người em gái, với khuôn mặt thiên thần, với bộ ngực núi lửa và cái ước muốn nhục dục đầy lôi cuốn trong tâm tư của chàng, một cảm nhận chưa bao giờ có trước đó, chỉ mới chớm nở trong lúc hai người chia tay lần cuối cùng ở kinh đô.
Cái hình ảnh khiêu gợi đó, cái tình cảm tội lỗi đó, cứ đeo đuổi trong tiềm thức của chàng ngày đêm, tuy không âm ỉ nhưng lại dai dẳng không nguôi. Mục đích chính của chàng khi xuống dưới miền Trung Châu này là để tìm cho ra người yêu cho đỡ nhớ nhung, mà Phi Phượng thì không thấy đâu, cho nên hình dáng lồ lộ, trắng ngần của Triệu Minh như là một ám ảnh cứ gợi lên trong tâm trí chàng hoài. Càng nhớ tới người yêu thì chàng càng nghĩ tới người em gái. Chàng cố quên đi, cố xoá đi cái ham muốn mà chàng cho là sai trái, bất chính đó (một tình cảnh đi ngược qui môn gia đình, đảo lộn truyền thống xã hội), nhưng sao nó cứ bám lấy chàng, tối ngủ thì mộng mị, liêu trai, sáng dậy thì mơ màng, tưởng tượng. Vậy mà bây giờ nàng lại tìm tới gặp chàng…
Gặp lại Triệu Minh, tuy chàng vui mừng vô cùng, nhưng không hiểu tại sao chàng lại ngập ngừng không dám bọc lộ hết nỗi vui sướng trong lòng. Làm như là chàng sợ là cái rộn ràng đó sẽ là một chất xúc tác kích thích chàng khiến chàng không còn có thể dằn nén cái mơ uớc thầm kín trong tâm tư nữa mà để nó nổ bùng ra, khiến cho chàng phải phạm vào một hành động mà suốt đời chàng cũng không thể tha thứ cho mình được. Do đó chàng đâm ra e dè trong sự tiếp xúc với người em gái yêu kiều, sắc nước và thật là hấp dẫn của chàng.
Lúc đó, Huyền Minh nhị lão buớc vào mà thưa trình với Triệu Minh:
– Thưa quận chúa, mọi việc đã sẵn sàng rồi.
Triệu Minh gật đầu rồi nói với Bảo Bảo:
– Em phái nhị lão ra khơi tìm kiếm Trương Vô Kỵ, giáo chủ Minh giáo, cùng bảo đao, kiếm quí, đưa về lục địa. Sau đó, chuyện nắm giữ quần hùng Trung Nguyên coi như dễ như trở bàn tay.
Bảo Bảo nhíu mày nói:
– Minh giáo bây giờ đang dấy binh nổi loạn. Thanh thế đang lên, quả thật là có hại cho triều đình vô cùng. Em hãy đem chém tên Trương Vô Kỵ đó đi để trừ hậu hoạn.
Triệu Minh vội xua tay:
– Không, không. Em còn cần phải làm một vài việc mà chỉ có Trương Vô Kỵ mới giúp em được mà thôi.
Bảo Bảo trầm ngâm nói:
– Nếu vậy cũng được. Nhưng em nên cẩn thận, lúc nào cũng phải nắm tên đó trong tay.
Triệu Minh cười, gật đầu, rồi quay sang nói với nhị lão:
– Thôi được. Hai vị cứ lên đưòng đi. Biển đông rộng lớn nhưng chỉ có một vài hòn đảo nhỏ mà thôi. Cứ theo lời chỉ bảo của tôi là tìm mấy người đó không khó đâu. Làm xong việc càng sớm càng tốt.
Nói xong Triệu Minh bước ra ngoài.
Nhị lão cúi mình nghe lệnh Triệu Minh xong, rồi chắp tay từgiã Bảo Bảo. Chàng liền dơ tay giữ hai lão lại. Chàng chờ cho Triệu Minh đi khuất bóng rồi mới nói khẽ, dặn dò hai lão già một vài câu. Hai lão vâng vâng dạ dạ xong là lên đường ra biển ngay.
Triệu Minh vừa bước chân đi mà lòng thấy nao nao, “Vậy là mình sắp gặp lại chàng rồi”. Nàng tự nhủ như vậy mà cả người cảm thấy xôn xao, bồi hồi. Mỗi lần nghĩ tới Vô Kỵ, nhớ tới hình dáng anh tuấn của chàng là lúc nào cũng vậy. Nhất là sau bao nhiêu ngày gần đây cùng chàng gian truân, chia ân sẻ ái, thì tình cảm đó lại còn tăng lên, gắn bó hơn. Trên môi hồng tự nhiên nổi một nụ cười, đôi môi mím lại, hai mép cong lên – một nụ cười êm đềm, đằm thắm, thiết tha của một người đang yêu, đang nhớ. Mà người đang yêu đương thương nhớ đó là một nàng con gái nên cái nụ cười này rất là lẳng lơ, duyên dáng. Mà nhất là nàng con gái đang yêu đương thương nhớ đó lại là Triệu Minh thì nụ cười tương tư, mơ mộng kia có thể làm chết nát đi trái tim của bao nhiêu người con trai trên cõi trần này.
Bỗng nhiên nàng đứng khựng lại. Trên môi tắt hẳn nụ cười. Vô Kỵ đang bị uống phải Nhuyễn Cân Tán không còn khí lực, mà còn gặp hai lão Huyền Minh, nếu có chuyện không hay xẩy ra thì làm sao chàng an thân được. Giữa chàng và hai lão già đã có hiềm khích với nhau, gặp nhau là sẽ có đụng độ chứ không sai. Phải trở lại dặn dò, ra lệnh cho nhị lão đối sử đàng hoàng, cẩn trọng với Vô Kỵ mới xong. Nàng vội quay mình đi về hướng cũ.
Khi bước tới phòng của Bảo Bảo thì nàng thấy cánh cửa đang hé mở. Nàng nhẹ bước vào thì thoáng thấy chàng đang đứng với một người con gái lạ mặt, mặc toàn đồ đen. Không muốn khinh động Bảo Bảo, nàng định trở ra ngoài thì chợt nhớ ra người con gái xinh đẹp đó chính là người mà nàng đã thấy một lần hẹn hò lén lút với Bảo Bảo ở kinh đô. Lúc trước đó nàng không chắc hai người đã làm với nhau những chuyện gì, và nàng cũng không muốn biết tới. Không hiểu sao bây giờ nàng lại nép người núp sai cái cột lớn, tò mò nhìn ra.
Phải rồi, người con gái đẹp như thiên thần, có một thân hình trắng bóc đến ghê hồn mà lại bận toàn đồ đen đầy tương phản đó chính là Phi Phượng, người yêu của Bảo Bảo.
Lúc đó Bảo Bảo đang nắm bàn tay trong suốt của nàng mà nói:
– Anh xuống đây là cốt ý để tìm em, mãi mà không được. Gặp em rồi anh mừng quá.
Phi Phượng đưa đôi mắt liễu lên nhìn chàng:
– Em tự nghĩ là mình không nên gặp nhau nữa. Sau khi giúp anh bắt nhốt quần hùng, em cảm thấy không yên lòng. Nhưng rồi…
Bảo Bảo để tay lên đôi môi hồng của nàng:
– Thôi em đừng nói nữa. Việc đã qua, em nhắc lại làm gì.
Nói xong chàng vòng tay ôm tấm thân mảnh mai của nàng vào lòng.
Phi Phượng cũng ôm chàng lại, quay mặt ngả đầu, đặt má lên vai chàng, hai mắt mông lung mà thì thào:
– Em mừng là anh hùng Trung Nguyên đều được cứu thoát khỏi chùa Vạn Pháp…
Bảo Bảo thì hít vào mũi cái hương thơm đưa lên từ người nàng rồi nói khẽ vào tai nàng:
– Còn anh cũng mừng là đã được gặp lại em…
Nói xong, chàng và nàng ghì siết người nhau, ngửa mặt lên mà trao cho nhau một cái hôn môi dai dẳng, nồng cháy.
Triệu Minh đứng sau cái cột nhìn thấy hai người tình ôm nhau hôn mà lòng tự dưng thấy rộn ràng. Cảnh trai tài gái sắc vuốt ve ôm ấp nhau, hôn hít sờ soạng nhau làm nàng thở mạnh lên. Nhất là người con trai đó lại là người anh đẹp trai, oai hùng mà nàng thường mến thương làm tim nàng đập mạnh thêm. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy tận mắt một màn yêu đương đắm đuối của một cặp trai gái đang say sưa vần vũ với nhau trong biển tình, mà trong đó người anh ruột của nàng đang đóng vai chính. Người anh mà nàng không ngờ, tuy chàng đã có năm thê bẩy thiếp, có thể làm những cử chỉ ân ái, hành động tình tứ đến như thế. Mặt nàng đỏ bừng lên, không phải vì mắc cỡ thẹn thùng mà là vì một cảm giác lạ lùng, chưa bao giờ xẩy tới cho nàng, bắt đầu ngùn ngụt dâng lên trong người, bốc lên tận mặt.
Sau một cái hôn đắm đuối, Bảo Bảo liền đưa tay trút áo Phi Phượng ra. Tức thì một một tấm thân trong suốt với một cặp vú trắng tinh hiện ngay ra trước mặt chàng. Không chần chờ gì nữa, chàng để hai tay lên cái vú căng tròn đó mà xoa nhè nhẹ. Phi Phượng liền ưỡng ngực, ngửa mặt ra mà nhận lãnh cái vuốt ve đó. Thấy cái cổ trắng mịn đang đưa ra trưóc mắt mình thì chàng đưa miệng tới mà hôn hít vào cái khoảng da thịt thơm mát đó ngay. Phi Phượng rên lên, ôm lấy đầu chàng mà dí sát vào người mình.
Vừa xoa vú, vừa hôn vai người tình, bỗng nhiên Bảo Bảo thoáng thấy hình bóng một ai đó phản chiếu trên tấm gương đồng treo trên tường trước mặt. Chàng nheo mắt nhìn kĩ thì thấy bóng đó là một người con gái. Và ngay lập tức, chàng nhận ra liền người đó là Triệu Minh, em gái chàng. Triệu Minh đứng xế ngang, nên bóng nàng hiện trên tấm gương đồng mà nàng vẫn không hề hay biết. Tuy ngạc nhiên khi thấy Triệu Minh đứng núp sau cánh cửa nhìn trộm cảnh âu yếm giữa chàng và Phi Phượng vậy mà không hiểu sao Bảo Bảo lại không ngừng cái hành động vuốt ve người yêu của mình. Đã thế, tự dưng chàng lại còn tiếp tục cái màn sờ bóp đó, mà hình như còn mạnh bạo hơn nữa kìa. Được chàng gia tăng cường độ hăm hở xoa nắn cặp vú của mình, Phi Phượng rên lên trong cơn say đắm:
– Anh… Anh… Anh…
Tiếng rên của nàng làm Bảo Bảo nhớ ngay tới tiếng kêu của Triệu Minh đã gọi tên chàng, khi hai anh em ôm nhau từ biệt, tiếng kêu nghe cũng nũng nịu, khiêu gợi, và trữ tình y như vậy. Tiếng kêu lúc đó (nghe như tiếng rên rỉ của một người con gái đang đòi hỏi) được thốt ra trong khi chàng đang ôm lấy người em gái mà tưởng nhớ tới đôi vú căng phồng của nàng. Nghĩ như thế, giữa lúc ngó thấy Triệu Minh dòm trộm, thì tự dưng Bảo Bảo đưa hai tay xuống dưới bờ vú của Phi Phượng mà đẩy nó lên. Cặp vú trắng mọng bị dồn lên, nở ra, phồng lớn, hai đầu vú chĩa thẳng lên trời. Bảo Bảo dán mắt vào đôi vú to lớn đó và nhận ra ngay là nó trông giống hệt như đôi vú của Triệu Minh mà chàng đã từng thấy khi nàng nằm lả lơi, phanh áo trễ ngực trên giường. Dưới tay chàng, trong mắt chàng, bây giờ cặp vú tràn đầy hấp dẫn của Phi Phượng tự dưng rõ ràng đã biến trở thành đôi vú hết sức khiêu gợi của Triệu Minh. Chàng bàng hoàng bóp mạnh lên hai cái vú đó, rồi đưa mắt liếc lên tấm gương…
Triệu Minh núp sau cái cột thấy anh mình cởi áo người con gái rồi bắt đầu thoa bóp trên ngực vú nàng ta thì khắp cả người nàng bừng bừng hẳn lên. Nàng cảm thấy bủn rủn tay chân, không còn muốn đứng vững nữa. Tim nàng đập nhanh lên trong lồng ngực, máu trong người chạy mau thêm trong huyết quản. Nàng phải cố dằn không dám thở mạnh dầu rằng cơ thể nàng đang đòi hỏi một cơn thở hồng hộc, như đang thiếu dưỡng khí vậy. Làm như không còn hơi sức, nàng phải dựa vào cột nhà để khỏi bị qụy xuống. Vậy mà mắt nàng vẫn nhìn chăm chăm vào hai bàn tay của người anh đang nhào nặn liên hồi trên dàn ngực căng lớn của người con gái đẹp. Trời ơi, hai cái đầu vú đó cương cứng mà cũng đâm thẳng lên trời, y hệt như đầu vú của nàng! Tự dưng nàng đưa tay dặt lên vú mình. Ôi chao, đầu vú nàng cũng đang se cứng như đầu vú của cô con gái đó vậy. Mắt vẫn không rời bàn tay với cặp vú đó, nàng vô tình bắt chước người anh, nắm tay lại, xiết chặt lấy vú của mình…
Qua tấm gương, Bảo Bảo thấy rõ cảnh người em gái tự đưa tay nắm ngực xoa vú của nàng, và chàng chắc chắn là nàng đã làm thế vì nàng đang thấy trộm cảnh chàng đang mân mê trên cặp vú của Phi Phượng. Chàng run người lên. Giấc mơ thầm kín nhất trong đời chàng tự nhiên vùng lên. Quả chua mà trưóc đó chàng đã không dám ghé răng cắn vào bây giờ còn hấp dẫn hơn lúc nào hết. Bây giờ dường như nó không còn xanh mơ, chua chát nữa mà nó đã đỏ mọng, ngon ngọt. Nó đang treo lơ lửng trưóc mắt chàng, chín mùi tỏa hương thơm ngào ngạt, như mời mọc bàn tay người nào đó hái nó đi, để rồi hàm răng người đó cắn vào vỏ thịt ngọt lịm sướng mê, để cho người đó thuởng thức một quả cấm trường sinh bất tử, để cho người đó hưởng được cái diễm phúc thần tiên mà trên đời này không ai có được…
Nghĩ tới đó, Bảo Bảo cố dằn lòng mình lại, cố không tơ màng đến nó nữa. Chàng cố quên đi bằng cách nhắm mắt dúi đầu vào ngực Phi Phượng mà bú mút loạn cuồng trên hai bầu vú trắng sữa của nàng. Trời ơi! Không được rồi. Không sao được rồi. Cái uớc muốn mong manh dục ảo trong tâm thảm của chàng đó, cái cặp nhũ hoa trắng toát gợi tình của người yêu trong bàn tay này, cái hình bóng sờ ngực bóp vú của cô em gái trên tấm gương kia, những hình ảnh khiêu khích đó cứ lần luợt hiện lên trong trí óc chàng. Nó quấn quít lấy chàng, đưa dẩy chàng vào chốn mê cung dâm đường, mờ ảo, không lối thoát.
Sigmund Freud, cha đẻ của ngành phân tâm học đã viết về nguyên chứng của sự loạn luân như sau: “… phantasies of being seduced are of particular interest, because so often they are not phantasies but real memories…”. Vậy là trước cái cảnh thủ dâm của Triệu Minh, cái mơ uớc dâm tư kia không phải là hư tưởng nũa, mà đã trở thành sự thật trong tâm trí của Bảo Bảo rồi. Mà nếu nó đã là sự thật rồi thì nó không còn thể che dấu được nữa, nó phải được bọc lộ ra, được thực hành ngay lúc này mà thôi.
Vì thế mà chàng chẳng thể kềm hãm cơn mê dâm được nữa, chàng biết là chàng phải làm một cái gì. Chàng biết là “bắt buộc” chàng phải làm một cái gì rồi, không sao cưỡng lại được, dầu rằng sau đó chàng biết là chàng sẽ ăn năn, hối hận, và có thể đau khổ trong suốt cuộc đời này. Để thỏa cơn háo hức, Bảo Bảo liền ôm chặt lấy thân hình bé bỏng, mềm mại của người yêu trong tay, hai bờ vú tròn cứng ép sát lấy vào ngực chàng, dội lên đẩy vào người chàng, rõ ràng là đầy ắp, êm ái đến ghê hồn. Chàng đê mê nhìn lên tấm gương để thấy hình dáng người em gái đang sờ ngực mà nói khẽ, như là than lên:
– Em… Em…
Triệu Minh không ngờ là nàng lại bị cuốn hút một cách mạnh mẽ, mê cuồng bởi cái cảnh ái ân của anh trai mình. Nàng nhìn hai bầu vú cương cứng đang được xoa bóp của Phi Phượng mà thầm uớc đó là đôi vú căng phồng của mình. Nàng ngó hai bàn tay cứng cáp đang nhồi nặn của Bảo Bảo mà thầm tưởng đó là bàn tay đang co dãn của mình. Trong cơn mê đắm, thân thể nàng như là nhập vào cả hai người rồi. Vú nàng là vú cuả người con gái đang được sờ bóp, và tay nàng là tay của người anh đang ra sức thoa mò. Nàng đứng tựa vào cột mà lại uỡn ngực ra, bàn tay nàng co thắt không ngừng trên đầu vú. Cảm giác sung sướng từ gò nhũ hoa, từ bàn tay cứ tăng dần lên.
Nàng biết là đầu vú của nàng nhậy cảm vô cùng. Được vuốt ve một tí là nó cương cứng làm cho nàng đê mê ngay lập tức liền. Bây giờ cũng vậy. Không khác gì những lần được bọn Tài Tử, Vô Kỵ, và tên Phi Châu sứ xoa nắn đâu? Cái sướng được sờ bóp từ một bàn tay người khác là cái sướng hoang mang, chờ đợi. Còn cái sướng được sờ bóp từ chính bàn tay mình là cái sướng chủ định, đón chào. Cả hai cái sướng đó có lẽ chỉ thua cái sướng của một sự đâm thọc thật sâu vào âm hộ mà thôi, mà hơn ai hết, nàng đã khám phá ra gần đây rồi.
Do đó, một cách tự nhiên, nàng đưa tay xuống dưới hạ bộ. Trời ơi, quần nàng đã ướt đẫm, khí dâm đã thấm ra tràn trề rồi. Nàng bặm môi bấu chặt vào cái vùng âm vật ẩm nước đó, làm như là muốn vắt cho ra hết chất nhờn đang từ từ rỉ ra từ nơi hang cùng lỗ hẹp. Nàng rùng mình mấy cái làm như đang lên cơn nóng lạnh, tuy rằng cả người nàng lại đang nóng như lò lửa, dậm dật, không còn đứng vững được nữa. Nàng nghiến răng cố dè nén một tiếng rên khoái lạc, chỉ sợ lỡ ra người anh biết được hành vi nhìn trộm ngó lén của mình. Vậy mà mắt nàng, như bị thôi miên, vẫn không thể rời hai thân người đang quấn quít ôm nhau sờ soạng trước mặt.
Bỗng nhiên Triệu Minh nhìn thấy người con gái làm một cử chỉ, nghe thấy người con gái nói lên một câu, khiến nàng muốn té xỉu. Hành động đó, câu nói đó là những gì mà Phi Phượng vẫn hay làm trong lúc gần gũi với Bảo Bảo. Nàng tụt quần xuống rồi cong mình lên, đu ngay trên người chàng, vừa kẹp vào hông chàng thật chặt, vừa hổn hển nói:
– Anh… Anh… Đụ em đi…
Nhìn tới cái cảnh khiêu dục đó, nghe tới câu nói gợi tình đó là Triệu Minh mờ mắt, ù tai đi, không còn sức mà thở nữa. Hành động của người con gái này không khác gì hành động của nàng đã làm với tên da đen trên Linh Xà đảo, trong lúc nàng đang lên cơn sốt dâm dục mà ôm chặt lấy cổ hắn, kẹp chặt lấy đùi hắn, đeo cứng lên người hắn mà đòi hỏi một cuộc hành dâm cuồng nhiệt, nóng bỏng, có một không hai trong đời nàng. Ôi chao, rồi sau đó, chắc chắn người anh của nàng sẽ đứng ôm người con gái đó mà làm tình, mà dồn dập, khiến cô ta hoàn toàn thỏa mãn cũng như nàng đã hoàn toàn thoả mãn khi được hành dâm trong một tư thế đứng thẳng tương tự như vậy mà thôi. Người con gái xinh đẹp kia, sau khi được sung sướng bởi màn xoa ngực bóp vú, sẽ được tiếp tục hưởng sướng bởi những cú thúc đẩy vào sâu trong người. Còn nàng, sau khi tự thỏa mãn với bàn tay mình, trên ngực mình, làm sao có được những đê mê kế tiếp tương tự như vậy hả trời? Nghĩ tới đó, Triệu Minh nhắm nghiền hai mắt lại, hai cánh mũi phập phồng. Từ nãy đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng rời mắt, không nhìn tới cặp nam nữ đang đứng giao hoan trước mặt mình nữa.
Nàng khép mắt lại phải chăng là để tưởng nhớ lại màn làm tình kiểu đứng của nàng và tên da đen, khiến nàng đê mê, ngây ngất trong da thịt? Hay là nàng khép mắt lại vì không muốn thấy cảnh ái ân của người anh trai và cô gái đẹp, khiến nàng ray rứt, khó chịu trong người? Hay là nàng khép mắt lại để thầm ước một cuộc đâm thọc của một con cu cương cứng vào trong người, khiến nàng khoái rung, điếng hồn dưới vùng âm đạo? Không biết nữa. Chỉ biết là trong căn phòng ám đầy dâm khí đó, Triệu Minh đứng dựa cột, ngửa mặt lên, cắn chặt lấy đôi môi mà người lõa ra, chỉ chực té quỵ xuống… rã rượi… muốn chết ngất…
Lúc đó, cử chỉ cùng những lời mời mọc hết sức là dâm đãng của Phi Phượng làm con cu của Bảo Bảo cương cứng lên đến mức tối đa. Chàng liếc nhìn lên tấm gương thấy cô em gái xinh đẹp của mình đang tựa cột, nhắm mắt thở hổn hển mà bóp vú, sờ chim (hiển nhiên là vì bị khích động mãnh liệt bởi cảnh âu yếm đầy khuyến rũ và gợi dục của chàng và Phi Phượng) thì chàng không thể dằn lòng được nữa rồi. Chàng quyết định làm một hành động táo bạo nhất, mà cũng là tội lỗi nhất trong cuộc đời chàng. Có chết thì cũng mặc! Có khổ nhục cũng cam! Sau này có ra sao thì đành chịu. Chàng nhìn xuống rồi định đẩy thân hình trần truồng của Phi Phượng ra khỏi người mình thì chàng đã nghe văng vẳng một tiếng kêu mà chàng biết rõ nó phát ra từ miệng của Triệu Minh. Tiếng kêu nghe như chịu đựng, dằn vặt. Tiếng kêu nghe như bất ý, hoang mang. Tiếng kêu nghe như hốt hoảng, sợ hãi. Chàng lại liếc nhìn lên tấm gương thì không thấy hình bóng của Triệu Minh đâu nữa. Chàng liền quay thẳng mặt nhìn qua cái cột thì không còn thấy dáng dấp của Triệu Minh đâu nào. Nàng đã đi mất trong lúc chàng không ngờ tới. Trong chớp nhoáng, Triệu Minh đã biến mất rồi!
Không phải đâu. Nói đúng hơn, nàng đã vội vã trốn tránh, cố sức bặm môi, quay người bỏ chạy đi mất rồi…
Bảo Bảo thở dài, nhìn vào khuôn mặt thiên thần, đôi vú trắng sữa trước mặt mình mà lòng cảm thấy trống rỗng. Vậy là xong. Trái cấm kia quả nhiên đã ở trong tầm tay mình mà vẫn không được hái, quả ngon kia tự nhiên đã sẵn sàng trước mặt mời mọc mà vẫn không được nếm dùng. Chàng cảm thấy như mình vừa mới mất mát đi một cái gì yêu dấu. Vậy mà tự nhiên chàng lại cảm thấy vui mừng. Tuy mất mát đi một cơn sướng của lòng tư dục, nhưng vui mừng là vẫn còn giữ được chân tính của con người. Chàng như người vừa mới tỉnh giấc sau cơn mê muội mà ra tới nơi sáng lành.
Chàng ôm vào người cái thân hình trần truồng trắng toát của người yêu mà bỗng dưng thấy sảng khoái và hứng khởi vô cùng, như mới thoát khỏi một gọng kềm nhức nhối, gỡ đi một tảng đá nặng nề. Cái mặc cảm tội lỗi mất đi là tự nhiên cái khoái lạc hồng hoang liền kéo tới. Ghì sát tấm thân trong suốt, êm ái, khiêu gợi đó vào trong lòng thì chàng nổi nứng lên một cách dữ dội, bất ngờ – khác hẳn cái nứng lúc nãy, mạnh mẽ hơn nhiều. Mất mát thì phải được đền bù, mừng vui thì phải được thăng hoa. Cả hai thứ đó sẽ được thực hành ngay bây giờ, ngay trong lúc này! Chàng hăng hái bế xốc Phi Phương lên, biết ngay là hôm nay hai người sẽ cùng trải qua một cuộc truy hoan có một không hai trên đời.
Sau đó, chàng say sưa, mê mải đứng đụ nàng như một con thú hoang. Chàng dạng chân đứng đụ nàng một cách dữ dội, tàn cơn như muốn chẻ đôi người nàng ra làm hai. Phi Phượng không ngờ là hôm nay Bảo Bảo lại làm tình với nàng một cách cuồng bạo, kinh khủng đến thế này. Chàng hùng hục như vậy là để bù lấp lại những ngày hai người xa cách, thiếu nhau chăng? Có lẽ vậy. Vì chính nàng cũng đang mang một háo hức tương tự. Và do đó, nàng cũng hết mình tham gia vào cuộc ái ân dồn dập này. Thế rồi Bảo Bảo và Phi Phượng cùng giao hoan với nhau một cách đê mê, khốc liệt, đắm đuối, tận cùng – đến khi cả hai đều rã rượi, ngất lịm mà vẫn ôm nhau đứng thở dốc giữa phòng, không buông nhau ra…
Nhưng Phi Phượng làm sao biết được cái sự thật trong lòng của Bảo Bảo lúc bấy giờ. Cái sự thật này chôn kín trong tâm khảm của chàng, mà có lẽ chính chàng cũng không ngờ tới. Cái sự thật mà không hề có nàng dự phần ở trong đó, nó chỉ có liên quan tới hai người anh em mà thôi. Cái sự thật giữa anh trai em gái, sống chung một nhà, mang cùng giòng máu. Cái sự thật giữa nam hùng nữ sắc, đa đoan thả lỏng, dâm tính đĩ ngầm. Cái sự thật của trận làm tình vũ bão đó tưởng khó hiểu, nhưng thật ra lại rất là giản dị.
Đúng vậy. Sự thật thứ nhất: chàng cố làm tình cho đến khi mệt lả để hòng quên đi cái lôi cuốn tội lỗi của người anh trai lạc lối – trong lúc vô tình nhìn thấy cảnh thủ dâm của người em gái – đã xuýt phạm vào một hành động mang nhiều dâm ô, cấm đoán. Sự thật thứ hai: chàng cố làm tình cho đến khi kiệt sức để mong quên đi hình ảnh của người em gái đáng thương – sau khi nhìn trộm cảnh ái ân của người anh trai – đã vội vã lén bỏ đi trong lúc chơi vơi, dằn vặt giữa dục tình…

Trong khi Bảo Bảo đứng dúi mũi vào giữa cặp vú trắng nõn của người tình mà há miệng thở hồng hộc thì trong phòng riêng vắng lặng, Triệu Minh nằm úp mặt vào chiếc gối hoa mà nước mắt nhạt nhòa…

Sau năm ngày giúp sức với Chỉ Nhược, Vô Kỵ đã hoàn toàn trục xuất hết hơi tàn độc Nhuyễn Cân Tán trong người nàng rồi. Trong năm ngày đó, hai người làm tình với nhau đủ nằm lần. Làm sao mà không cho được? Có là thánh mới nhịn nổi, không nứng lên, sau khi cả buổi, người chàng và nàng đều phải dính sát vào nhau, da chạm da, thịt liền thịt, ôm nhau không rời. Vì thế mà mỗi ngày sau màn vận công tiếp khí là tới màn hành công khoái lạc liền, không thể thiếu được. Mà mỗi trận làm tình là một màn truy hoan cuồng nhiệt, kéo dài tới lúc chàng và nàng đều hoàn toàn thỏa mãn tới mức tận cùng mới thôi. Do đó, miếng đất nhỏ ở giữa mặt biển này tự dưng trở thành một hải đảo thần tiên, một thiên đường hạ giới đối với hai người.
Ngày cuối cùng, sau một cơn giao hoan mê tơi, chàng và nàng trần truồng nằm ôm nhau mà thở. Vô Kỵ cười nói với Chỉ Nhược:
– Võ công phái Nga Mi của em quả thật là độc đáo. Anh chữa cho em thì mới biết ra phép dưỡng công của em thật là tinh kì. Nó thâm hậu không kém Cửu Dương thần công của anh. Nếu em siêng năng luyện tập thì chắc chắn em sẽ là một cao thủ mạnh nhất trên võ lâm giang hồ. Anh chắc cũng còn thua.
Chỉ Nhược nghe khen thì vừa sung sướng, vừa thẹn thùng, úp mặt vào cái ngực nở nang của chàng:
– Đại ca nói quá thôi. Em làm sao mà bằng anh được, nói chi hơn. Em chỉ mong được như phân nửa của anh là em mãn nguyện, không phụ tâm ý của sư phụ em là được rồi.
Vô Kỵ lắc đầu, xiết lấy bờ vai trần của nàng mà nói:
– Không đâu, anh biết mà. Khí công của em tuy âm nhu mà lại mạnh bạo không kém cái thuần dương của Cửu Dương chân khí của anh. Cứ như vầy thì chẳng mấy chốc em sẽ ngang anh, mà không chừng còn vượt hơn anh nũa kìa. Chắc chắn là hơn cả Diệt Tuyệt sư thái, sư phụ của em rồi đó.
Rồi chàng gãi đầu mà nói:
– Mà lạ thật, âm công của em và dương công của anh tưởng là đối nghịch, khắc phục lẫn nhau mà thật ra lại là tương xứng, tăng bổ cho nhau. Anh không sao hiểu được.
Chỉ Nhược nghe chàng nói thì mỉm cười, không nói gì. Nàng chỉ đưa tay vít đầu chàng tới mà đưa lưỡi vào miệng chàng, hôn chàng một cái thật dài. Vô Kỵ bèn xoay người nằm úp trên người nàng, vừa nút lưỡi nàng, vừa đưa tay xuống hướng dẫn con cu vẫn còn cương cứng của mình vào con chim đang còn ướt nhẹp khí yêu đương của nàng. Hai thần hình lõa thể lại dính vào nhau, nằm chồng lên nhau. Chàng và nàng lại làm tình với nhau một lần nữa…
Hôm sau, mọi người ra sức đốn cây, cắt vỏ để xây bè, bện thừng hầu trở về lục địa.
Một buổi sáng, Vô Kỵ dậy sớm rồi rủ Tạ Tốn lên rừng đốn cây. Chàng thấy Tạ Tốn vẫn còn nằm ngủ, hơi thở nặng nề thì chàng nghĩ:
– “Nghĩa phụ tuổi đã cao, sức đã yếu, thôi để người ở lại nghỉ mệt hôm nay.”
Chỉ Nhược thấy Vô Kỵ ra đi một mình thì nàng nói:
– Để em đi cùng với đại ca.
Nhưng Vô Kỵ đã khoác tay:
– Em ở lai săn sóc cho nghĩa phụ đi. Hôm nay hình như ông bị mệt đó.
Nói xong, chàng bèn đi luôn. Chỉ Nhược dọn dẹp nơi ăn chốn ở chung quanh xong thì nàng bước tới chỗ Tạ Tốn nằm. Thấy ông vẫn còn nằm khèo, quay lưng lại, người run run thì nàng lo lắng đưa tay lay người ông dậy.
Bất ngờ Tạ Tốn xoay người ra, rồi vươn tay nắm luôn tay nàng. Mặt ông đỏ ké, hơi thở phì phò, trông như một người điên dại, khiến nàng thấy thế mà kinh hoàng. Tạ Tốn nhe răng cười:
– Khà… Khà… Khà…
Thì ra mấy ngày hôm nay Tạ Tốn bị dồn nén quá nhiều bởi những màn làm tình của Vô Kỵ và Chỉ Nhược rồi. Không có lần nào hai người ân ái, đụ đéo với nhau mà Tạ Tốn lại không biết cả. Trên hải đảo nhỏ hẹp này, làm sao mà giữ những chuyện riêng tư như thế bí mật mãi cho được? Nhất là mỗi khi âu yếm, cả Vô Kỵ lẫn Chỉ Nhược đều làm dữ dội, tận tình quá, khiến Tạ Tốn càng nghe thì càng dâm nứng, cứ tưởng nhớ tới lúc xưa trên Băng Hỏa đảo, hễ mỗi lần nổi điên lên là có một Hân Tố Tố trẻ trung, kiều diễm sẵn ngay đó để thỏa mãn cơn dâm tình. Tuy bị mù, nhưng nghe qua tiếng nói oanh vàng, hửi thấy mùi thơm da thịt của Chỉ Nhược là Tạ Tốn cũng biết ngay nàng là một giai nhân sắc nước hương trời. Gái quá đẹp mà lại thật đa tình, cũng y hệt như Tố Tố, vợ của Trương Thúy Sơn, mẹ của Vô Kỵ vậy. Cứ tưởng tượng trong đầu óc như thế là Tạ Tốn càng rậm rật, chỉ muốn lên cơn điên. Cho đến ngày hôm nay…
Chỉ Nhược thấy người ngợm của Tạ Tốn co giật từng hồi, mặt mày khờ dại đi, thì nàng nhớ ngay tới cảnh ông nổi khùng trên chiếc thuyền nhỏ lúc trước. Nàng hoảng hốt dằng tay ra nhưng Tạ Tốn giữ chặt quá, không thoát được. Ngay lúc đó, Tạ Tốn đưa bàn tay kia ra mà chộp vào ngực nàng. Chỉ Nhược la lên một tiếng thì nàng đã bị ông ta ôm chặt luôn vào lòng, hai cái vú bị bóp nghiến tơi bời. Mặc cho nàng dẫy dụa, Tạ Tốn vừa ghì lấy người nàng, vừa thở khò khè, vừa nặn bóp loạn cuồng trên ngực nàng. Biết là ông đang nổi cơn khùng, chỉ muốn làm trò dâm tục, đụ đéo, Chỉ Nhược cố ghỡ tay ông ra, vừa năn nỉ:
– Tạ tiền bối… Đừng… Đừng mà… Xin Tạ tiền bối…
Nhưng trong cơn điên, Tạ Tốn đau còn nghe gì. Ông tiếp tục bóp nát ngực nàng khiến nàng phải nhăn mặt đau đớn. Cơn khùng của ông hình như càng tăng lên khi tay ông càng nhồi nặn không ngừng trên vú nàng. Rồi Tạ Tốn, một tay vẫn bóp chặt lấy vú nàng, còn tay kia ông mò xuống mà chà sát lên chim nàng một cách mạnh bạo. Cái điên của Tạ Tốn là cái điên dâm nứng, cái điên bạo tục, nên một khi đã lên cơn là chỉ muốn bóp vú, sờ chim, đụ lồn, chơi đít một cách loạn cuồng, bão táp. Vì thế mà Chỉ Nhược nằm trong tay ông, vừa mới bị dở trò dâm bạo, là nàng đã cảm thấy người mình bầm dập, tả tơi rồi.
Khi Tạ Tốn mò tay móc xuống chim nàng thì Chỉ Nhược được tạm thả lỏng. Nàng liền cựa mình rồi đưa tay xô Tạ Tốn ra một cái thật mạnh. Bị đẩy bất ngờ, Tạ Tốn loạng choạng, té ngửa người ra . Thừa dịp đó, Chỉ Nhược bỏ chạy đi ngay. Tạ Tốn mặt mũi đỏ gay, tuy đui nhưng nghe tiếng gió, hửi được mùi thơm, khề khà đuổi theo nàng liền.
Đang hơ hải bỏ chạy thì nàng bị vấp phải một thân cây khiến nàng ngã té ngay xuống đất. Liền lúc đó, Tạ Tốn trờ tới, đè luôn lên người nàng. Vừa úp con người hộ pháp lên thân hình bé nhỏ của nàng là Tạ Tốn đưa tay toan xé toạc quần nàng ra. Nhưng Chỉ Nhược đã co chân đạp cho Tạ Tốn một cái làm ông bật nhào. Rồi nàng lồm cồm bò lên mà bỏ chạy nữa. Tạ Tốn tuy điên nhưng lại khỏe hơn lúc bình thường, phóng người chồm tới ôm ngay vào eo nàng. Hai mắt mù đặc mà Tạ Tốn lại nắm trúng phóc người nàng. Cả hai lại ngã lăn xuống đất.
Lần này Tạ Tốn làm mửng khác, ôm chặt Chỉ Nhược vào người. Thân hình nàng thì nhỏ nhắn, eo thon, mà người ông thì đồ sộ như một hộ pháp nên nàng nằm thọn lõn, mất hút trong lòng Tạ Tốn, không thở được. Sau đó, Tạ Tốn đưa hai chân mà kẹp cứng lấy hai chân nàng, còn một tay thì vòng ra giữ chặt lấy hai tay nàng đằng sau lưng khiến nàng hết cục cựa. Còn tay kia thì Tạ Tốn lại bắt đầu màn dâm tục. Với bàn tay đó, ông tiếp tục nghiến răng bóp nát hai cái vú của nàng, hết vú này tới vú kia. Vừa bóp, Tạ Tốn vừa thở hào hễn, mắt khờ dại ra:
– Hì… Hà… Hì… Hà…
Còn Chỉ Nhược thì kêu lên trong đau đớn:
– Ôi… Ôi chao… Ái…. Aaaa…
Bóp vú xong, Tạ Tốn lại đưa bàn tay to tướng xuống mà mò chim nàng. Bàn tay của ông tiếp tục vầy vò không ngừng ngay trên vùng âm đạo. Tê tái trên ngực vú xong, bây giờ Chỉ Nhược lại thấy ê ẩm dưới chim lồn. Mà hình như Tạ Tốn, trong cơn khùng, lại khoái bóp chim hơn là sờ vú. Vì thế mà ông vầy vọc, chà vuốt, móc ngoéo, dày xéo một cách tàn bạo dưới lồn nàng, khiến nàng phải bặm môi chịu đựng cơn buốt rát.
Thường thường là Tạ Tốn đâu có cái màn sờ soạng mở đầu như thế này bao giờ? Lên cơn là nhào vô đưa củ dộng vào lỗ liền, bất cứ lỗ nào cũng được. Lỗ nào tiện và nhanh là Tạ Tốn làm trước. Nhưng hôm nay, không ngờ Chỉ Nhược dai sức vùng vẫy dữ quá nên Tạ Tốn phải bỏ thêm thì giờ ra để chế ngự nàng. Rồi sau một hồi sờ bóp là Tạ Tốn chịu không nổi nữa, phải làm cái gì mà ông phải làm để hạ cơn điên. Mặt ông đỏ nhừ, mắt ông trắng dã không tròng, Tạ Tốn buông chân thả lỏng để kéo quần nàng ra, bắt đầu cuộc cuồng dâm.
Tạ Tốn xoay nguời nàng lại, lấy thân hình hộ pháp đè Chỉ Nhược úp mặt xuống đất, hai tay giữ chặt trên đầu, hai chân duỗi thẳng. Rồi Tạ Tốn tuột quần nàng xuống, để lộ ra một bờ mông trắng muốt, mịn màng. Sau đó ông ta lôi con cặc to lớn, cương đỏ ra mà đút luôn vào cái khe giữa hai bờ mông đó. Tạ Tốn đẩy mạnh một cái vào ngay lỗ đít nàng, khiến Chỉ Nhược la lên một tiếng. Nhưng làm sao mà con cặc cương lớn đó đi sâu vào cái lỗ đít chật cứng ngay cho được. Mặc dầu Tạ Tốn hăm hở nắc dập không ngừng mà cái đầu cu vẫn bị đẩy ra ngoài bởi cái vòng cơ khép chặt. Vậy mà Tạ Tốn cứ hùng hục đè nàng, ra sức nhấn con cu vào cái lỗ tim híp đó khiến Chỉ Nhược đỏ mặt thở không ra hơi.
Thân thể thon nhỏ bị đè nghiến dưới một thân hình to lớn, lỗ đít khép chặt bị thúc đẩy không ngừng bởi một con cu cương cứng, Chỉ Nhược trợn mắt, mở miệng lớn ra, không khí như dồn hết ra ngoài, ruột dạ như bị đẩy ra khỏi người sau mỗi cú nắc. Nàng chợt nhận ra là tuy đã già gần sáu mươi mà Tạ Tốn vẫn rất còn nhiều phong độ, con cu to lớn, cứng như gang thép. Đúng là già gân, cứ vận sức để đâm thanh sắt cứng rắn đó vào đít nàng. Nàng há môi mà kêu lên theo nhịp đâm thọc của Tạ Tốn:
– Hự… Hự… Hự…
Tuy đã bao nhiêu lần được đụ và bị đụ, nhưng chưa bao giờ Chỉ Nhược lại có cái kinh nghiệm của màn đụ đéo vào lỗ đít cả. Và nàng cũng chưa bao giờ nghe biết tới cái kiểu làm tình đạc biệt đó. Chỉ có một lần nàng thoáng nghe được ác nữ Mẫn Quân la mắng một nàng sư muội: “Cô thì chỉ giỏi chổng mông lên mà đưa lỗ đít ra cho mấy thằng con trai đụ vào mà thôi!” khiến nàng tò mò suy nghĩ, không biết có làm được hay không. Làm tình ở âm đạo thì đương nhiên rồi, nhưng còn làm tình ở hậu môn thì lạ quá. Bộ lỗ trước, lỗ sau đều có thể bị đục khoáy vào hay sao? Biết rằng Mẫn Quân tực tằn, thô lỗ nổi tiếng giang hồ, nhưng chắc câu nói của mụ đó cũng phải có phần nào sự thật mà thôi. Vậy mà sau bao lần làm tình, hãm hiếp sau này, nàng vẫn chưa biết thiệt giả như thế nào.
Bây giờ bị Tạ Tốn đè úp, con cặc cứng cáp cứ như dùi đục vào lỗ dít mình thì Chỉ Nhược mới biết đó là sự thật. Thế ra là lỗ đó cũng là một trong những phương cách làm tình mà thôi! Tim nàng đập thình thịch, lòng dạ phân vân, thấy hậu môn mình co bóp, không cho cái đầu cu nóng đỏ xuyện thủng. Đau thì có đau thật đó, nhưng khi bị đâm thọc vào âm đạo, nàng cũng thấy đau vậy, có khác đâu? Khi bị dập dồn ở đằng trước, có đau thì liền sau đó lại thấy đê mê ngay, còn ở đằng sau thì sao? Cũng sướng khoái như vậy chăng? Hai lỗ cũng gần với nhau mà? Vì thế mà tuy thở không ra hơi (phần lớn là vì bị Tạ Tốn to lớn đè), nhưng nàng lại nằm yên, không dẫy dụa mà chỉ băng khoăn chờ đợi, hầu như muốn khám phá ra một nguồn khoái cảm mới, chỉ có nghe thôi mà chưa hế biết tới. Chỉ Nhược thở mạnh lên, lồn nàng phập phồng, rỉ nuớc ra lúc nào không biết, mà đít nàng thì lại khô ráo, vẫn thắt chặt.
Sau một hồi cố gắng, một người thì cố đụ, một người thì cố thở, cuộc hiếp dâm vào đít vẫn chưa đi đến đâu: con cặc của Tạ Tốn vẫn chưa chui vào được lỗ đít của nàng. Tạ Tốn bèn trổi dậy, quì lên đầu gối, rồi bế xốc nàng lên, đưa hai tay xuống mà giữ chặt lấy mông đít nàng. Rồi trợn mắt đỏ mặt lên, lấy hết sức từ đằng sau mà đụ tới, thẳng vào cái lỗ đít nhỏ xíu của nàng.
Khi Tạ Tốn bỏ tay nàng ra để giữ chặt lấy đít nàng thì Chỉ Nhược được thả ra, thay vì lấy tay đẩy người Tạ Tốn ra thì nàng lại không làm vậy. Nàng nằm yên, một tay chống lên mặt đất, một tay đưa lên miệng mà cắn lại, chịu đựng cơn đau, nàng quay đầu lại nhìn Tạ Tốn xem ông ta đang làm gì, nửa tò mò, nửa mong đợi. Cơn sướng khoái chắc phải chờ cho tới khi con cu sắt thép đó đâm sâu tuốt vào trong lỗ đít nàng. Ôi, sao mà đau, vậy mà một cách tự nhiên, lồn nàng lại ướt đẫm nước tình. Nhưng rồi cơn đau nơi lỗ đít cứ tăng dần, mà con cặc của Tạ Tấn vẫn còn ngoài quan ải. Nàng đâu có biết là nàng phải thả lỏng âm đạo để cái cơ hậu môn có thể dãn ra mà chấp nhận con cu to lớn vào lỗ đít. Nàng đâu biết là nàng nên chà xát lên mồng dốc của mình để tự tìm sướng, hầu làm giảm cơn đau nơi lỗ đít. Nàng đâu biết là nàng có thể xoa cái chất khí nhờn đang ứa ra từ âm đạo của nàng lên trên đầu cu của Tạ Tốn để giúp nó đâm dễ dàng hơn vào lỗ đít. Đó là những hành động của những gái nhà nghề, Chỉ Nhược sống trên núi Nga Mi với sư bà, cô vãi từ nhỏ thì làm sao mà biết được?
Lúc đó tự dưng Chỉ Nhược làm một hành động đồng tình với Tạ Tốn. Nàng cong người lên, quì lên hai đầu gối, chống cả hai tay xuống đất, mặt chúi xuống dưới, đít chổng lên cao, làm như là giúp Tạ Tốn dễ dàng hơn trong những cú nắc dồn vậy. Rõ ràng đó là mánh khóe của một gái làng chơi lõi đời. Thế mới biết, khi đang dâm nứng và hứng tình, ai cũng có thể có những hành động tục tĩu, kì tình, đâu cần phải học hỏi hay được chỉ bảo? Ông trời sinh ra con người đã là vậy, lúc nào cũng đáp ứng, thích nghi trong mọi trường hợp. Chỉ Nhược, trong lúc hứng khởi, mê dâm đã vô tình trở nên một cô gái rành đời là vậy. Nàng đang háo hức muốn được hưởng sướng, mà Tạ Tốn thì đang vật vã thế kia, chưa đi đến đâu, thì nàng phải thay đổi tư thế, một cách tự nhiên, hầu có thể giúp Tạ Tốn hành dâm dễ dàng, và cũng giúp cho nàng đạt tới khoái lạc mau chóng hơn mà thôi.
Nên biết là tất cả mọi sinh vật trên thế gian này, vì mục đích truyền chủng thiên nhiên, đều cần phải làm tình, giao cấu. Nhưng, trong khi mỗi loài vật chỉ có một cách thức làm tình độc đáo, riêng biệt cho từng giống, thì loài người – đặc biệt chỉ có loài người – đã đặt thêm ra bao nhiêu tư thế, kiểu cách hành dâm với mục đích tìm vui thú, làm tăng cơn khoái lạc, hơn là với mục đích di truyền giòng giống. Và đó chính là cái nguồn gốc, nguyên thủy của tội ác và tật xấu của con nguời. Trên thân thể có bao nhiêu lỗ, chỗ nào mà làm được là làm tuốt hết – phản thiên nhiên. Các tư thế đứng, ngồi, quì, nằm, thẳng, ngang, ngược, cơ thể có thể hành sử được là có đủ hết – ngược tiền định. Chung qui là chỉ để làm sao cho người ta thêm phần sướng khoái, thoả mãn nhục dục mà thôi. Chưa có một sinh vật nào trên trái đất này mà lại lụy dục, ham dâm đến độ đồi trụy, sa đọa và hoang đàng kinh khủng như giống nguời. Hèn chi tôn giáo nào cũng coi cái “dục” là một tính cái xấu xa, ghê tởm nhất của nhân loại. Mà ác hại thay, con người là con người, nếu không như thế thì đâu còn là con người nữa – một con người tội lỗi…
Trong lúc đó, Chỉ Nhược quì gối, chổng mông, đưa đít lên, thở hổn hển, thấy rõ con cặc cứng như đá của Tạ Tốn đang công phá, chui rúc không ngừng vào trong lỗ đít của nàng. Trời ơi, lúc trước, nàng đâu có hưởng ứng, tham dự vào cuộc hãm hiếp với một lão già nào đâu (Huyền Minh nhị lão)? Vậy mà bây giờ nàng lại cảm thấy hăm hở, đê mê với một ông già đui mù, phốp pháp, có một dương vật cứng rắn như gang thép của Tạ Tốn này. Phải chăng là vì ông già có nhiều kinh nghiệm này đã hiếp dâm nàng bằng một tư thế mới lạ, mà lại quá sức tuyệt kì, khiến nàng không thể không từ chối được chăng? Ác nữ Mẫn Quân vậy mà nói đúng. Chổng mông đưa lỗ đít lên cho con trai đụ vào. Cái tư thế nghe sao mà trái tai, tục tĩu, vậy mà thật hữu tình, gợi dâm…
Tạ Tốn càng hăng hái dộng tới, con cu càng cương cứng thêm. Chỉ Nhược càng hồi họp trông chờ, nước dâm càng rỉ ra không ngớt. Phải rồi, trong khi chờ đợi một cảm giác sung sướng từ hậu môn thì tự nhiên Chỉ Nhược đã nhận được một nguồn khoái lạc từ âm đạo. Cái đê mê đó làm nàng thấy trong người rộn ràng, dâm nứng thêm. Cơn đau vẫn tiếp tục tăng dần, nhưng nàng hi vọng cái sung sướng được đụ vào lỗ đít sẽ lấn áp, vượt trên hẳn cái đau này. Và như thế, vừa nằm úp mà đưa đít lên, nàng biết chắc là nàng sẽ hưởng một thú vui xác thịt hoàn toàn mới lạ, khác hẳn với những lần hoan lạc trước đó. Nàng vừa cắn chặt ngón tay, vừa gục đầu xuống, vừa nhô đít lên cao mà tiếp tục rên lên:
– Aya… Aya… Aya….
Bất chợt Chỉ Nhược ré lên một tiếng đau đớn. Đầu cặc của Tạ Tốn đã phá thủng vòng cơ mà chui vào được trong lỗ đít nàng rồi. Nàng cắn chặt ngón tay thêm, nhắm chặt đôi mắt lại, mong chờ một cơn sướng khoái kéo tới ngay sau cái thốn xé xác này. Nhưng cơn đau chưa kịp hạ xuống thì Tạ Tốn đã dập cặc liên tiếp, dã man, mạnh bạo vào hậu môn nàng, nong rộng lỗ đít nàng ra. Cơn đau vì thế mà cứ tăng thêm. Sướng khoái đâu mà không thấy, chỉ thấy đau điếng người. Mất đi rồi sự háo hức, mất đi rồi cái chờ mong. Chỉ có đau trong dập dồn, rát trong đâm thọc. Không có nữa cái đê mê, không còn nữa cái dâm nứng. Nước mắt nàng trào ra vì cơn đau buốt.
Khi Tạ Tốn vừa dùng hai bàn tay hộ pháp, to lớn mà giữ lấy cái mông trắng bóc, nhỏ nhắn của nàng, vừa đụ thêm vài cái thật sâu vào lỗ đít là Chỉ Nhược không còn chịu đựng được nữa. Nàng cắn răng, nước mắt dầm dề, nằm xụm xuống, xoãi người ra. Mông nàng không còn chổng lên mà nằm dẹp xuống đất khiến con cặc của Tạ Tốn bật ra khỏi lỗ đít nàng. Không muốn dứt, Tạ Tốn bèn nắm con cặc mà dí xuống, đẩy vào giữa hai bờ mông nàng liền. Lần này, con cặc cứng ngắc đi luôn vào lỗ đít nàng một cách dễ dàng, dường như cái lỗ đó đã bị dãn nở sau nhiều lần đâm thọc vậy.
Chỉ Nhược la lên trong cơn thốn tận cùng:
– Ối chao!!
Thét lên là nàng xoay ngửa người lại khiến Tạ Tốn nhào xuống. Con cu của Tạ Tốn lại tuột ra khỏi lỗ đít nàng. Nhưng trong cơn dâm bạo, Tạ Tốn đau có tha nàng. Ông ta khì khò kéo người nàng lại gần, dơ chân nàng lên, bạnh háng mình ra, muốn tiếp tục màn đụ đít đang dở dang. Lần này, với tư thế như vậy, Tạ Tốn lại muốn đụ vào lồn nàng. Chỉ Nhược liền co chân, tống ngay cái đầu gối vào giữa háng của Tạ Tốn một cái. Ông kêu lên một tiếng đau đớn, nhăn mặt thả nàng ra, hai tay ôm lấy dái, lăn lộn người qua một bên. Nhìn thấy cái lưng to lớn của Tạ Tốn, Chỉ Nhược không chần chừ gì nữa mà cong năm đầu ngón tay lại như móng vuốt chim ưng, phóng thẳng tay ra.
Một tiếng răng rắc, lạo xạo như xương cốt bị vỡ nát vang lên…
* * *
Trên rừng, Vô Kỵ vận sức vào tay, dùng chưởng lực đốn ngã luôn gần hai mươi thân cây. Xong, chàng cột chúng vào từng bó, ba cây vào một, mà kéo về.
Gần tới nơi thì chàng thấy từ đằng xa một thân người to lớn vặm vỡ đang nằm gục dưới đất. Chàng kinh hãi, biết ngay đó là Tạ Tốn. Chàng vội vã chạy đến thì thấy Tạ Tốn nằm bất động, mặt úp xuống đất, sau ót của ông có năm lỗ thủng, máu đỏ rỉ ra không ngớt. Tay chàng run run rờ lên chỗ máu me đó thì mới hay là năm lỗ thủng chưa đâm sâu vào óc, may mà chỉ làm rạn nứt miếng xương sọ mà thôi. Thương tích này, tuy trầm trọng, nhưng chưa đến nỗi làm chết người. Vì quả nhiên là Tạ Tốn đang hôn mê, hơi thở yếu ớt.
Chàng thừ người nhìn năm lỗ thủng sau ót của Tạ Tốn mà phân vân suy nghĩ không biết ai mà có thể ra tay một cách khủng khiếp như vậy. Vết thương cho thấy chắc chắn là ông bị năm ngón tay của hung thủ đâm vào rồi. Ngón đòn này thật là bá đạo, chàng chưa hề trông thấy bao giờ. Và cũng chưa hề nghe nói đến một thế võ ác độc như vậy lần nào cả. Rõ ràng là một thượng tầng công phu, hiếm có trên đời, hành sử bởi một cao thủ võ lâm cực kì mạnh bạo. Bị bấm lủng sọ một cách ghê ghớm như thế, đủ năm lỗ, mà Tạ Tốn chưa chết thì một là vì ông có một cái sọ thật là cứng, hai là hung thủ chưa có đủ công lực để đâm thủng sâu vào cho vỡ đầu.
Tới đó, Vô Kỵ chợt giật thót mình – Chỉ Nhược! Nàng có bị gia hại hay không? Chàng liền đứng lên nhìn chung quanh mà tìm kiếm. Khi phóng mắt nhìn ra xa, nơi bãi biển, thì chàng đã thấy một con tàu lớn với nhiều người lố nhố đi lại. Những người đó rõ ràng là những binh lính nhà Nguyên. Kinh hãi, chàng phóng người chạy về thì gặp Chỉ Nhược đang ngồi quay lưng trên một thân cây. Chàng vừa mừng rỡ, vừa lo lắng, tiến tới nắm lấy vai nàng:
– Chỉ Nhược, em có sao không?
Chỉ Nhược quay lại, mặt nàng có vẻ bần thần, ngơ ngơ thì Vô Kỵ hỏi thêm:
– Em có bị gì không vậy?
Chỉ Nhược áp úng, ngập ngừng trả lời:
– Không… Không… Em…
Vô Kỵ nghe vậy liền nói:
– Quân Mông Cổ đã đến rồi, chúng ta sẵn sàng đối phó đi.
Chỉ Nhược nghe thế thì mặt nàng tái nhợt đi. Vô Kỵ phải trấn an nàng:
– Chúng nó đã nặng tay hãm hại nghĩa phụ rồi. Nhưng có anh đây, em đừng sợ.
Chàng vừa nói tới đó thì một tiếng oang oang đã vang lên:
– Trương giáo chủ! Tạ lão tiền bối! Chu cô nương! Mấy người có ở đây không?
Nghe chúng kêu la như vậy, Chỉ Nhược nắm ngay lấy tay chàng mà kéo xuống, như tìm một sự che chở mà hình như cũng muốn chàng im lặng trốn đi. Tiếng kêu lại vang lên một vài lần nữa. Vô Kỵ lắc đầu nhìn nàng ra chiều đừng lo, đoạn chàng lớn tiếng trả lời:
– Có chúng ta đây!
Nói xong chàng nắm tay Chỉ Nhược đi xuống bãi. Tên thuyền trưởng liền lên bờ, cung kính cúi chào Vô Kỵ rồi mừng rỡ nói:
– Tiện hạ xin kính chào Trương giáo chủ và cô nương. Chúng tôi được quận chúa phái đi tìm cho ra giáo chủ để rước về đất liền, nay gặp được rồi thật là may mắn. Thế còn Tạ lão tiền bối và một cô nương nữa đâu, xin cho phép tiện nhân được gặp mặt.
Vô Kỵ thầm nghĩ:
– “Tên này nói láo hay thật. Nếu chúng nó không ra tay hãm hại nghĩa phụ thì còn ai vào đây nữa. Vậy mà còn giả bộ thăm hỏi.”
Vô Kỵ liền nói:
– Đây là Chu cô nương, còn Linh Nhi thì đã bị một ác nhân hạ sát mà qua đời nhiều ngày trước rồi.
Rồi chàng nói thêm, mắt nhìn tên ta như để dò hỏi:
– Nghĩa phụ tôi vừa mới bị một ác nhân khác ám toán, đang bị trọng thương nên không ra đây được.
Tên thuyền trưởng nghe thế thì kinh hãi:
– Ai mà dám vọng động làm cái chuyện ghê ghớm như thế. Xin giáo chủ cho tiện nhân rước lão tiền bối lên tàu chữa trị, rồi xin kính mời giáo chủ cùng Chu cô nương theo tiện nhân về lục địa luôn.
Thấy tên ta đóng kịch tài như thế thì chàng cười mũi một cái.
Chỉ Nhược vội kéo Vô Kỵ ra xa rồi ngần ngại nói với chàng:
– Đại ca, những tên giặc này không phải là người lành đâu. Chúng đã do Triệu cô nương phái đến thì chắc chúng có gian mưu gì đó mà thôi. Mình đừng theo chúng nữa.
Vô Kỵ bèn nói:
– Thứ nhất, nghĩa phụ đang bị trọng thương, cần phải có thuốc săn sóc ngay. Thứ nhì, ta cứ tùy tiện theo chúng về đất liền, khỏi cần phải đóng tàu bè nữa. Miễn là chúng ta lo dự phòng cẩn mật thì chúng không làm gì được. Em cứ sửa soạn lên đường đi. Còn anh sẽ đưa nghĩa phụ lên tàu. Em nhớ là lúc nào cũng đi theo sát bên anh. Để coi Triệu cô nương phen này còn có quỷ kế gì.
Chỉ Nhược cực chẳng đã đành nghe lời chàng.
Vô Kỵ đi tới tên thuyền trưởng mà nói:
– Được rồi, chúng ta sẽ đi với ngươi. Nhưng bây giờ hãy đưa nghĩa phụ ta lên tàu trước đã.
Tên thuyền trưởng mừng rỡ, hạ lệnh cho ba bốn tên lính theo Vô Kỵ giúp chàng đưa Tạ Tốn lên tàu. Chỉ Nhược sửa soạn xong cũng đi theo. Hai người tới viếng mộ của Linh Nhi lần cuối rồi lên tàu đi luôn.
Sau đó, lênh đênh trên mặt biển một ngày, mọi người đã tới đất liền trong đêm thứ hai. Trong những ngày đó, Vô Kỵ các người được tên thuyền trưởng Mông Cổ đối đãi rất là cung kính, trọng hậu. Thế nhưng chàng bảo Chỉ Nhược lúc nào cũng đề cao cảnh giác, giữ mình cẩn thận nên vì biết kẻ ác thủ đã ra tay đâm thủng năm lỗ sau ót Tạ Tốn cũng có mặt trên con tàu này thôi. Vậy mà trong suốt cuộc hành trình không có chuyện gì xẩy ra.
Đáp bến giữa lúc đêm khuya thanh vắng rồi, tên thuyền trưởng bèn thưa với Vô Kỵ:
– Xin kính mời giáo chủ ghé thăm vương phủ, quận chúa đã có lời dặn từ trước rồi.
Chỉ muốn đi ngay khỏi chỗ này mà tìm quần hùng Minh giáo, Vô Kỵ nhìn ra màn đêm mà từ chối:
– Ngươi hãy nói lại là chúng ta rất cám ơn sự cứu giúp của Triệu cô nương. Nhưng chúng ta phải có việc rất gấp cần phải đi ngay nên không thể gặp cô ta được.
Nói như vậy mà tự dưng không hiểu tại sao, trong thâm tâm, chàng lại thầm mong muốn được thấy mặt nàng, ôm lấy nàng. Rồi những hình ảnh ái ân âu yếm giữa hai người lại hiện lên trong đầu. Nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp như hoa, thân hình nóng bỏng như núi lửa của Triệu Minh là chàng cảm thấy bồi hồi, rộn rã. Chàng liếc nhìn Chỉ Nhược một cái thật nhanh, nhận ra là tuy Chỉ Nhược đã cùng chàng làm tình mê mỏi nhiều lần, nhưng Triệu Minh cũng là người đã khiến cho chàng mê say, day dứt. Chưa một lần nào làm tình với Triệu Minh, chưa một lần nào khám phá vào động thiên thai, nhưng chàng thấy rõ là những lần ôm nhau trần truồng, sờ vú mó chim, hôn môi nút lưỡi, bú cu sục củ, giữa chàng và Triệu Minh đã là những lúc khoái lạc nhất trên trần đời. Triệu Minh, với khuôn mặt xinh đẹp, với bộ ngực khiêu dục, với thân người hấp dẫn, quả nhiên là người con gái đã đưa đến cho chàng những cơn sung sướng ngập lửa, cháy tình.
Nhưng rồi nghĩ tới lòng dạ độc ác, tàn nhẫn của nàng là lòng chàng nguội lạnh ngay. Mặt chàng đang mơ say, đằm thắm thì hình ảnh Linh Nhi nằm gục chết thảm thương trên tay chàng với vết đâm thủng ngực hiện lên trong tâm trí. Mắt chàng liền biến đổi, trở nên lầm lì, chai cứng. Làm sao mà đối diện với Triệu Minh cho được? Chàng lại sợ là chàng sẽ nóng giận ra tay giết nàng để trả thù cho Linh Nhi ngay lập tức nên chàng không muốn (hay không dám?) gặp nàng trong lúc này nữa.
Từ chối không muốn đi gặp Triệu Minh xong, chàng cầm cái nến soi đường tiến tới nơi Tạ Tốn đang nằm đắp chăn thiêm thiếp mà nhẹ nhàng, cẩn thận đỡ ông lên. Bỏ mặc tên thuyền trưởng ngẩn ngơ đứng há hốc miệng.
Bất ngờ, dưới bóng tối lờ mờ của cây đèn cầy, trong chăn có một bàn tay thò ra mà nắm chặt luôn lấy cườm tay của chàng. Đồng thời, một luồng khí lạnh căm ào ạt chuyền sang người chàng như thác lũ, sóng cồn. Chàng vừa giật mình kinh hãi thì trên lưng đã bị đánh liền hai phát chưởng kinh hồn khiến người chàng lạnh run, bung ngửa người ra sau. Cái nến trong tay chàng bắn tung lên, văng ra xa tới tận góc phòng. Chàng nhận ra ngay cái khí lạnh vô song từ cườm tay và phát chưởng trên lưng chính là Huyền Minh chân khí của hai lão Hạt Bút Ông và Lộc Trượng Khách chứ không sai. Hai lão bí mật trốn trên thuyền mấy ngày nay mà chàng không hề biết.
Bị đánh lén như vậy, chàng vừa thoáng lo nghĩ tới sự hiểm nguy của Tạ Tốn, nghĩa phụ của chàng, và Chỉ Nhược, người yêu của chàng, thì chàng đã ngã gục xuống, mê đi, không còn biết trời đất gì nữa…

Sáng hôm sau, Huyền Minh nhị lão vào trình với Triệu Minh:
– Thưa quận chúa, chúng tôi đã đem Trương Vô Kỵ về đây rồi. Xin quận chúa cho lệnh.
Triệu Minh mừng rỡ. Nàng ngạc nhiên hỏi:
– Tại sao không đưa chàng vào gặp ta ngay?
Nhị lão cúi mình thưa:
– Chúng tôi mới về tới nơi tối hôm qua, khuya quá qua nên không dám quấy rộn đến quận chúa.
Nghe thế thì Triệu Minh chợt nhớ tới đêm hôm qua, tự dưng nàng cảm thấy toàn thân ray rứt, dậm dựt, chịu không nổi, nên nàng đã nằm trên giường mà tự soa vú sờ lồn mình mà thỏa mãn cơn mê. Bọn Tài Tử không còn nữa, mà ở nơi mới lạ này đâu tìm ra ai thân tín để mà mua vui, nên phải thủ dâm mà thôi. Trước đó, lâu lâu nàng lại lên cơn bất tử, bắt bọn Tài Tử thỏa mãn cho nàng. Nhưng không hiểu tại sao những lúc gần đây nàng lại hay nổi hứng bất chợt, không ngờ. Nhiều khi trong một ngày, biết bao nhiêu lần nàng đã cảm thấy ngứa ngáy trên hai đầu vú, bồn chồn ngay trên gò ngực, và nhất là bứt rứt dưới vùng âm đạo. Những lúc đó, nàng chỉ muốn được sờ bóp, đâm thọc. Bởi một người yêu, bởi một người thương, bởi một người tình.
Cuộc đời tình cảm nhục dục của nàng hình như thay đổi rất nhiều sau những ngày chập chùng trên biển. Những lúc hôn hít, sờ soạng với Vô Kỵ, những màn đụ đéo, bú cu với tên da đen Phi Châu sứ, những cuộc hiếp dâm, bóp liếm của thầy trò Hà Thái Xung, tất cả những chuyện dâm dục đó dồn dập xẩy tới trong đời nàng, trên người nàng, chỉ trong vòng một tháng trời, khiến nàng bây giờ, như bị ảnh hưởng bởi những màn dâm tục đó, lúc nào cũng như ngụp lặn trong cơn dâm nứng. Rồi gần đây nhất là cảnh làm tình của Bảo Bảo đã làm nàng ngây ngất, ăn ngủ không yên, đặc biệt là trong những đêm khuya trằn trọc một mình, lúc nào lòng nàng cũng ham muốn có một người con trai, một người đàn ông bên cạnh để cùng chia xẻ cơn háo hức của dục tình. Vì thế mà nàng càng thương nhớ Vô Kỵ hơn.
Khi nghe nhị lão nhắc tới Vô Kỵ là Triệu Minh mặt mày như hoa nở:
– Hai vị hãy mời chàng tới đây… Thôi, thôi… Xin hai vị dẫn đường để tôi đi tới gặp chàng…
Hai lão già bèn dẫn nàng về hướng phòng giam. Triệu Minh ngạc nhiên hỏi:
– Tại sao lại không đưa chàng vào phòng tân khách? Ai bắt giam chàng vậy?
Hai lão nhìn nhau rồi thú thiệt:
– Thưa quận chúa, trước khi chúng tôi đi, tướng công đã có lệnh là phải đả thương Trương Vô Kỵ rồi bắt sống hắn đem nhốt vào cũi.
Triệu Minh sững sờ, tức giận nói:
– Tôi không xen vào chuyện của anh ấy, sao anh ấy lại xía vào chuyện của tôi. Tôi phải nói chuyện với anh ấy mới xong.
Tuy nói thế nhưng nàng biết nàng sẽ không làm đâu. Kể từ sau khi nàng lén lút nhìn trộm Bảo Bảo làm tình với cô gái áo đen trắng trẻo, xinh đẹp, không hiểu sao nàng lại tránh không dám gặp mặt chàng nữa. Không phải là nàng ghét bỏ hay hờn giận gì người anh, mà bởi vì mỗi khi nghĩ tới Bảo Bảo, nhất là cái viễn ảnh phải đối mặt với chàng, thì nàng lại e ngại, ngượng ngùng. Nàng chỉ sợ là lúc đó, hình ảnh khiêu dâm của cuộc làm tình của người anh có thể khiến cho cơn mê dâm nóng sốt trong người nàng lại khơi lên, nổ bùng ra, không cưỡng lại được. Mà hậu quả không ngờ là nàng sẽ có những hành động ngoài trực tính của nàng, như đã từng diễn ra với tên da đen Phi Châu sứ vậy.
Hôm đó, khi lén thấy cảnh làm tình của người anh, nàng đã đau khổ bỏ trốn đi, không dám đối diện với cái tình cảm đã âm ỉ đeo đuổi nàng mấy ngày nay. Cái tình cảm đó, tuy mới mẻ mà kì dị vô cùng, khiến cho nàng, không ít thì nhiều, có một cái nhìn thay đổi, khác hẳn về Bảo Bảo. Nói một cách khác, hình như nàng không còn coi Bảo Bảo là một người anh trai như lúc xưa nữa. Cái tình anh em hình như tự dưng đã biến đổi, sự biến đổi mà nàng cho là không chính đáng, và do đó, không muốn xẩy ra trong đời nàng. Vì thế mà nàng tránh gặp nhau để khỏi phải khơi động một ngọn lửa lòng, tuy le lói, nhưng có thể đốt tiêu tình cảm gia đình của hai người anh trai, em gái.
Triệu Minh bèn lo lắng hỏi nhị lão:
– Hai người đả thương Trương công tử như thế nào?
Hạt Bút Ông ngần ngừ một chút rồi lấm lét thưa:
– Trương công tử hiện đang nằm mê man vì bị hai chúng tôi mỗi người đánh hai chưởng.
Triệu Minh nghe thế thì đau nhói người, vội nói:
– Chàng nằm ở đâu, đưa ta tới ngay.
Hai lão già vội vàng đưa nàng tới phòng giam. Tới nơi, khi thấy cửa phòng giam mở toang thì hai lão ngạc nhiên. Nhìn vào thì không thấy Vô Kỵ đâu, chỉ có tên cai ngục nằm cứng đơ, bất tỉnh trong góc phòng.
Lộc Trượng Khách bước tới giải huyệt cho hắn rồi nghe hắn thưa:
– Con đang đứng dòm tên Trương Vô Kỵ thì bỗng nhiên một người nào đó đánh vào lưng đau quá không biết trời đất là gì nữa.
Triệu Minh kinh ngạc, không ngờ lại có người cả gan đột nhập chốn lao tù, một nơi được canh phòng rất cẩn mật, để mà cướp người yêu của mình đi một cách dễ dàng như thế. Nàng nhìn hai lão mà tức giận nói gằn khiến hai lão già sợ hãi thầm:
– Vậy là có người ở trong doanh trại này đem chàng đi mất rồi. Còn Chu cô nương đâu?
Hai lão già cúi mặt thưa với một giọng ngượng ngùng, như phân bua, chống chế:
– Trong lúc chúng tôi đánh bắt Trương công tử thì Chu cô nương đã tháo thân bỏ chạy, chúng tôi rượt theo không kịp. Không dè phái Nga Mi lại tài giỏi về môn khinh công đến như thế. Chu cô nương là đệ tử chân truyền của Diệt Tuyệt sư thái mà lại có thể bay biến chạy nhanh y như Thanh Dực Bức Vương vậy. Quả thật chúng tôi không ngờ…
Triệu Minh nhíu mày hỏi:
– Thế còn bảo đao Đồ Long và thanh Ỷ Thiên kiếm?
Nhị lão nói:
– Chúng tôi không thấy và cũng không để ý nàng ta có đem theo hay không.
Triệu Minh lại hỏi:
– Còn Tạ tiền bối và Linh cô nương thì sao?
Nhị lão nói:
– Linh cô nương bị người nào đó giết chết rồi, xác chôn trên đảo. Còn Tạ Tốn thì bị kẻ gian ám hại nằm trong phòng giam bên kia.
Triệu Minh nghe thế thì kinh hoảng, không ngờ chỉ trong mấy ngày mà bao nhiêu chuyện đau thương xẩy ra. Nàng đi tới phòng giam nọ, thấy Tạ Tốn nằm mê man với năm lỗ thủng sau ót, máu me bê bết, thì ngạc nhiên vô cùng.
Hạt Bút Ông bèn nói:
– Tạ Tốn bị đả thương bởi ngón Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, đã thất truyền lâu năm rồi. Không biết hung thủ là ai mà lại học được món tuyệt nghệ của Thây Sắt Mai Siêu Phong, người đã gây sóng gió trên giang hồ một trăm năm trước.
Triệu Minh trầm ngâm suy nghĩ. Đao kiếm Đồ Long, Ỷ Thiên mất tích, Tạ Tốn bị đánh bởi một ngón võ thất truyền, Chỉ Nhược tự dưng có tài khinh công quán triệt, nàng gật gù mấy cái, như đoán hiểu ra một phần sự thật…
Nàng lại suy ngẫm, người ra tay cứu Vô Kỵ chắc chắn không phải là Chỉ Nhược rồi. Không có lí do gì mà Chỉ Nhược đã bỏ chạy đi rồi ngay sau đó quay trở lại mà theo dõi nhị lão tới tận nhà giam, vào giữa hang hùm, để mà đem Vô Kỵ đi cho được. Còn nếu người nào đó (có thể là người của Minh giáo trà trộn vào đây cũng như Khổ đầu đà lúc trước) đã cứu Vô Kỵ đem đi, thì tại sao bỏ lại Tạ Tốn, để mặc ông ta, một trong Tứ Đại Pháp vương của Minh giáo, nằm đau đớn với năm lỗ thủng sau ót của Cửu Âm Bạch Cốt Trảo?
Do đó, nàng lo lắng cho số phận của Vô Kỵ vô cùng. Người ra tay cứu chàng (hay bắt chàng đi) – chỉ xẩy ra trong một vài giờ thôi, từ khuya hôm qua tới sáng hôm nay – rõ ràng là kẻ nội công núp trong bóng tối, lúc nào cũng có mặt nơi đây. Vì doanh trại này rất là rộng lớn, nhà trăm nóc, lính vạn người, chằng chịt, đông đúc, được canh phòng nghiêm mật, nếu không ở trong chốn này này, biết rõ đường đi nước bước, thì nhất định không thể tìm tới chỗ Vô Kỵ bị giam mà bắt chàng đem đi mất một cách nhanh chóng và suông sẻ như vậy. Mà kẻ gian phi đó thì nàng lại không biết là ai – không phải là người võ lâm Trung Nguyên mà cũng không phải là người của Minh giáo, mà cũng không phải là người của nàng – hiển nhiên là một kẻ thù nhiều hơn là một người bạn. Vì mục đích của người bí mật đó chỉ là muốn bắt đem một mình Vô Kỵ đi thoát khỏi tay nàng mà thôi.
Mất Chỉ Nhược và mất đao kiếm thì nàng không coi là quan trọng. Công việc bình định giang hồ Trung Nguyên chỉ phải chờ thêm một thời gian ngắn nữa thôi. Nhưng mất Vô Kỵ một cách kì bí, nhất là trong lúc chàng đang bị trọng thương thì nàng không sao yên lòng được. Chàng ở đâu? Trong tay ai? Thương thế ra sao? Chàng sẽ gặp lành dữ như thế nào? Vậy là mình vô tình rước chàng về để cho chàng gặp họa chứ còn gì nữa? Hai người còn có cơ hội thấy nhau nữa không?
Mới hôm qua nàng còn háo hức, vui mừng vì sắp gặp lại người yêu. Hôm nay nàng đã hoang mang, buồn thương vì đã mất chàng. Nghĩ tới đây, tim của Triệu Minh đập hụt đi mấy nhịp, lòng nàng quặn đau lên mấy khúc…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Thông tin truyện
Tên truyện Ỷ thiên đồ long ký
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện cổ trang, Truyện dâm hiệp
Ngày cập nhật 06/07/2016 16:22 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Cuộc tình ngang trái - Tác giả Phương Sinh
Bữa ăn sáng rồi cũng kết thúc, Hạnh nói “Nào, bây giờ ba anh em, à quên, ba bố con dọn dẹp rồi ăn điếm tâm. Thuỷ chuẩn bị chỗ để nhà ta ăn điểm tâm trong phòng ngủ nhé. Mẹ sẽ dành cho các con điều bất ngờ” Ba bố con nhìn nhau, không hiểu lại còn chuyện gì nữa đây? Sau khi yên vị, ba bố con Thuỷ chờ đợi. Họ nghe thấy tiếng cánh cửa tủ lạnh mở ra và đóng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ lỗ đít Đụ máy bay Đụ mẹ vợ Phá trinh lỗ đít Sex bú cặc Truyện bóp vú Truyện loạn luân Truyện ngậm cặc Truyện nuốt tinh trùng Truyện sex liếm cặc
Điệp vụ lột trần - Tác giả Hùng Sơn
Phần 20 Cả Na và Nụ dều không ngờ được cô Anna và bà Hồng cho dẹp sòng bài một cách bất ngờ như vậy. Hôm đó hai người rủ nhau đi chơi. Khi về, bà Hồng mệt ngất ngư, ngủ như chết, mãi tới chiều hôm sau mới bò dậy được. Na được cô Anna cho lên chơi ké, nàng hốt được một mẻ to. Lẽ dĩ nhiên cô Anna cũng có ăn, nhưng làm sao lấn lướt được Na. Na biết chắc cô Anna cho Na lên chơi là rình coi mắn nàng chơi ra sao để học. Nhưng cỡ cô ấy làm sao biết được những mánh lới quốc tế này. Số tiền hôm đó Na ăn bài, có thể mua được ba cái xe cyclo cho Việt chứ đừng nói gì là một cái. Đó là chưa kể tiền từ hôm dậy bà Hồng chặt đứt eô Anna tới nay, sổ tiền này cũng khá bộn, vì bà Hồng đã giữ đúng lời hứa chia cho nàng một phần tư số tiền bà kiếm được. Na đã cho tất cả số tiền khổng lồ đó vô cái hũ chôn sau nhà. Nhưng bây giờ sòng bài...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện trinh thám
Chị Huyền
Phần 7 Chị Huyền tuy không cố ý nhưng trong lúc quờ quạng, bàn tay phải của chị vô tình chạm phải con cu của thằng em và trong vô thức, bàn tay chị nắm chặt lấy con cu của Lợi. Khuôn mặt chị Huyền đỏ bừng lên, chị bẽn lẽn ngượng ngùng trong lúc Lợi đang từ từ trườn người tới như con thằn lằn, leo lên người chị Huyền. Chị Huyền biết rằng thằng em đang chuẩn bị làm cái việc mà tạo hóa đã xếp đặt cho giữa hai người khác giới đó là giao hợp, phối giống cho nhau. Chị Huyền đỏ mặt, xấu hổ và bẽn lẽn khi nhận thấy con cu to, cứng, dài và lổm chổm vài sợi lông của Lợi đang từ từ áp sát vào âm hộ của chị. Chị Huyền ở trên thì dùng hai bàn tay bấu mạnh vào hai vai của Lợi ra vẻ phản ứng kịch kiệt nhưng còn ở dưới, chị lại đang sẵn sàng đón nhận Lợi giao hợp cùng với chị. Do còn bót chặt và khít rịt nên âm đạo của chị Huyền phải tiết ra rất nhiều dịch sinh lý và giãn...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ chị gái Truyện loạn luân

Thể loại

Top 30 truyện sex hay nhất

Top 7: Phá trinh
Top 15: Vắng chồng
Top 18: Yến
Top 20: Cô hàng xóm
Truyện sex có thật Truyện sex loạn luân Truyện sex hiếp dâm Truyện sex vợ chồng Truyện sex ngoại tình Sói săn mồi