Tôi nằm ềnh ra giường, ngửa trương người lên, không nhúc nhích nổi. Bên cạnh chú cũng nằm ì ra một đống, hết cục cựa. Thỉnh thoảng tôi lén nhìn liếc sang, chú giống tay cua rơ đạp rã giò rã cẳng, giờ nắm ngáp ngáp lấy hơi lên.
Tôi lỏn lẻn ngó trộm chú, bắt tức cười mà không dám cười, sợ chú xi nẹc chửi phù mỏ. Sở dĩ tôi mang tâm trạng này là vì đang ngầm so sánh về sức chú. Mới cách đây vài mươi phút thôi, tôi sợ bằng chết. Lúc chú nổi cơn, chú hầm hè, bặm trợn, coi khiếp tản thần.
Chú lùa tôi như lùa vịt, thồn tôi như thồn mớ giẻ rách vào bao, còn tựa muốn lấy chân đạp cho chúng ép xuống sát đáy. Tôi đã nghĩ mình quá dại, định trêu chú chút thôi, nào dè lãnh đủ hậu quả. Chú cáu tiết, miệng ồm ồm nhặng xị: Mẹ kiếp, tao đã muốn lặng mà mày không cho dừng. Mày rượng, mày thích được đục, mày muốn rành chuyện người lớn ra sao thì tao làm cho mày coi để nhớ đời.
Chú đang cọ cọ bộ râu, lơ thơ tơ liễu buông mành, thì bỗng chú ôm xốc tôi lên. Dẫu tôi cố giãy giụa thì không còn kịp nữa. Chú bẻ lộn lưng tôi ra sau để cặp vú chìa tướng lên chót vót, rồi chú cạp ơi là cạp. Hai đầu vú tôi nhức nhối lên, răng chú va vập làm cho cái núm lình xình, bởi tôi khoắng đạp mà ra nông nỗi như thế.
Chú vác tôi một lọn, đem giúi vào giường và ộp oạp rúc râu vào cọ, liếm bú cái khoảng bướm ở giữa hai đùi. Tôi bắt run rẩy lên, vừa nhột vừa nhộn nhạo, lại còn bị chú vét vào tận bên trong khiến tôi lộn mề, lộn hột hết ra. Chú khề khà vừa bú vừa chêm lời vào khen rối rít: Bé cái tẹo mà lồn một đống, tươi như dưa hấu, đỏ tựa thoa son, tao bú nút cho mày chết, mày chết. Cứ mỗi chữ “chết” chú lại giúi một cái làm tôi tê điên, tê dại.
Chú cùi cụi táp, hất, vờn đùa, bướm tôi mà chú ví trái banh nhựa ủi lăn lào xào bắt khiếp. Có lúc tôi thấy hai mu bị căng rộng ra rồi chót lưỡi chú nham nhám thò ngoáy vào trong, tẩn mẩn tựa người lột lưỡi con sáo cho nó ré thành tiếng.
Tôi rủn cả người, vừa há miệng định kêu “chú ơi! Tha cho cháu” thì đã bị ngoáy vung ngoáy vít làm đứ đừ rũ liệt cả người, chú tí tách thổi, bơm và ngọ nguậy cái lưỡi mò mò bắt sâu, bắt rận gì ở trỏng. Hai bàn tay chú ma quái bóp nhún cặp vú tôi, trong khi cánh vai chú khóa chặt mà dùng miệng bú lìn tôi ót ót.
Tôi nghĩ chắc chú cũng làm như vậy với mẹ nên kêu toáng lên “mẹ ơi! Cứu con với!” Nào mẹ có ở nhà, mà dẫu có chắc gì bà chịu để yên khi tôi giành mất chú. Bởi thế chú hí hửng vừa liếm bú vừa ngạo: Tha hồ cho mày kêu inh làng nước lên thì cũng chẳng có ma nào bò vào. Tao truyền đời cho mày, bất chợt có thằng nào tót vô, nhìn thấy cảnh tao đang nêm nếm mày thì nó cũng lăn vào ăn có, mày chỉ có nước tàn hại hơn thôi.
Tôi ngây ngơ hỏi chú lãng xẹc: Hổng lẽ chú hành cháu mãi thế này, làm cháu chết lên chết xuống và chấm hết hay sao? Chú khục khục cười chê: Đúng là mày cóc biết khỉ khô gì hết, tao làm vữa nhão cái lồn mày ra rồi tao sẽ cho mày hưởng mùi đời, nó đen như mõm chó, để mày đừng ghẹo trêu tao nữa.
Chú đè nghiến tôi ra, bẻ đùn hai giò tôi lên phía trước. Mông tôi nổi vồng một nạm, cái bướm nhu nhú ló ra, múi dầy cui và cái cồi loe ngoe nhúc nhích. Chú a hèm nuốt ực, tấm tắc khua miệng: Đúng là mẹ nào con nấy, bà khéo nặn, khéo đẻ ra nó, lồn đoi y nhau như hệt. Mẹ, của này mà dửng dưng bỏ lơ rất phí. Chú đe nẹt tôi: Mày nhí nhảnh chê râu tao hôi, bẩn, lùm xùm che lấp cả mồm, bữa nay tao sẽ ngoáy cho lồn mày lộn ngược ra, tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ rồi sau đó tao địt mày như tao địt mẹ mày í, mày rõ không nhóc?
Chú trịch thượng và oai vệ như một đấng quân vương. Tôi khiếp mà lại thích mới lạ. Tôi ưỡn ẹo khích chú: Eo, cháu hổng chịu đâu, chú làm bể toang bướm cháu, sau này lấy chồng, lấy đâu ra cái cho anh ấy bú biếc như chú bây giờ.
Chú khè khè cười ngay được: Dào, lo bò trắng răng. Mẹ kiếp tao chọc vào, bao nhiêu bụi bặm tao dọn sạch tuốt, mạng nhện bồ hóng tao vét gọn ơ, thằng nào có phúc lấy mày khỏi sợ ga ra hẹp, đùn xe vào không lọt.
Thế là chú hí hửng ví von: Mẹ con mày một ruộc, chưa ăn thì thấy thòm thèm, ăn rồi ứ họng còn hèm xin thêm. Chú lại sột soạt hun và nút lên bướm tôi, hai giò tôi vẩy lia vẩy lịa vì nhột. Chú chặn lên giò tôi, ập mặt vào xoáy đảo xoáy điên, tôi hết chịu nổi, phun phì phì khí ra tung tóe.
Chú đánh vào đít tôi mắng: Bố khỉ, mới thế mà đã đái nhầy nhợt ra, bắn cả vào mặt mũi tao. Tôi ngỡ chú giận sẽ quẳng phịch giò tôi, nào dè chú còn rúc vào sâu hơn mà húp xì xoạt cái chất chú vừa kêu chưa dứt.
Tôi lơ lửng trên mây, chỗ bướm xoắn xuýt, tôi mắc đái và rặn mấy cũng không được, chỉ nghe chót chót miệng chú húp xì xoạt như đang thưởng thức bát canh yến. Chú quậy tôi chết mê chết mệt rồi thì chú sục luôn chim vào.
Tôi ớn ợn lắng dõi theo sợ sệt. Vậy mà cũng xong. Chú nắc thấu mây xanh, cầu vồng nổi rộ khắp trời, tôi bị đùn lềnh khênh trên mặt ra nhăn nhúm. Chú lều khều hết bò lại đứng, hết khuỵu lại trườn, chú vần tôi ra rít, hai giò lểnh khểnh vắt vẻo kinh.
Chú chơi lâu ơi là lâu, cọ cọ kỳ kỳ, vẩy rêu gì tróc hết, cái cồi thì thụt bị ẩn bị xô, cái lỗ phì phọp kêu chách chách. Chú bị lôi cuốn vì tiếng kêu đó nên càng huých nắc tợn. Tôi méo mó cả người, nhão nhòe cả đít, tê dại cả mông, kìn kìn cả bướm, mà chú vẫn trợn mày trợn mắt vít lấy bả vai tôi đẵn mãi.
Chú càng nắc, khúc gân chú càng giãn cương. Nó như khúc thép đùn ra đùn vô cái lỗ, tôi nghĩ nếu không nhờ mớ khí nhớt, chắc lìn tôi rạn nứt ráo trọi. Khi ấy tôi nghĩ sao chú mạnh thế, chẳng thua mấy tay giác đấu một ly, trái lại còn nghĩ vẩn vơ cái của quỷ ở háng chú cứ cứng thế này thì bỏ mẹ, bao giờ chú mới chịu ngưng.
Cũng may mà chú địt căng nên phải dứt. Chú đang hầm hè thì tháo rút chim rất nhanh. Chú lôi thằng bé ra để nó oanh kích vào vùng oanh tạc tự do. Hai tay chú ôm lấy bìu, chìa nòng súng hướng về phía tôi mà bắn cấp tập, trùm cả lên đầu quân bạn.
Chất nhớt văng khủng khiếp, phùn phụt như núi lửa phun, thành tia thành vòi, óc óc phọt cũng lâu chẳng kém. Chú thở ồm ồm, người giật kinh phong và con cu chúi nhủi, gật gù thấy tội ơi là tội. Tôi chợt nhận ra một chân lý sáng ngời: Đàn ông dzui thiệt, khi lên cơn thì hùng hùng hổ hổ, vậy mà gục thì thiểu não cách chi.
Đó, giờ chim chú teo tó chỉ còn một lỏi ngắn tũn, cái lỗ há toác ra, khí vẫn lèm bèm dính quanh mép. Chú xạng chân cho nó ọc tận tiệt, tôi nhìn chú nhăn nhó, khó đăm đăm. Tôi cũng lênh đênh trên giường vì mớ khí của chú dính hoen khắp chỗ.
Tôi muốn dùng tay vét gạt mà cũng ớn chưa dám đụng vô. Chú nhìn vẻ rụt rè của tôi thì cà khịa nói vào: Vớ vẩn, chịu ghếch nhỏng đít lên cho người ta địt mà giờ còn làm bộ khiếp sợ. May mà bố thương cho nó xổ ra ngoài, chứ bố bạt mạng để nó mửa trong lồn thì giờ có mà lo khép chặt đùi giữ cho nó đừng trào ra, hay hướm gì mà e với ngại.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tuổi động cỡn |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Phá trinh lỗ đít, Sex bú vú, Truyện bóp vú, Truyện phá trinh, Truyện sex bú lồn, Truyện sex cho con gái |
Ngày cập nhật | 26/04/2020 01:03 (GMT+7) |