Khi chiếc yếm lỏng le, tôi lơi ra để nó tuột khỏi thịt da Bốn. Tôi bàng hoàng khi thấy hai trái vú đầy lên như núi, chỗ quầng đượm màu nâu non và hai cái núm như hai mụt cơm. Tôi hỏi Bốn : chớ sao chả hổng rờ mà vú em bự vậy. Bốn phụng phịu : bộ anh nghi em lăng nhăng hả. Chả hổng rờ, nhưng anh rờ.
Tôi phải đi tới tận cùng kết luận : thì anh rờ nhưng đâu có thường xuyên. Bốn chẳng để tôi nói dai, cô ngắt ngang : anh ít rờ nhưng mỗi lần anh ẵm vê thì vú ai chịu nổi. Phương chi ngoài rờ bóp, anh còn nút, cắn, lôi, nói thiệt anh vú bò cũng phải phình chớ đừng nói vú con người. Lại thêm, tui nhớ anh da diết, mỗi lần hổng được anh ghé tui phải tự măn để đè nén cơn nứng của tui, trách sao chúng hổng sưng cương như mụt nhọt.
Rồi cô dẹp quách việc lằng nhằng giữa cô với tôi. Cô hỏi trỏng : giờ anh có nựng, có mò, có bóp, có hun, có bú, có nút, có cắn hay là anh muốn dzìa bú bả thì anh nói dứt giạt đi. Và để tôi ngán ngẩm, Bốn răn đe luôn : tui nói cho anh biết, anh mà nhỏm dậy là tui đi theo anh, về bển, tui sẽ lăn vô nằm, bả một bên tui một bên, coi anh có dám bú vú bả hôn. Tui còn méc là anh mới ngậm vú tui mà chê nên đòi về bú bả, cho bả ngắt anh bể mẹ nó đùi, bẻ lặt cho gãy mẹ nó cán thuổng ra anh mới tởn.
Tôi sùng lên thực sự nên lẩm bẩm : đã muốn chết thì anh cho chết. Tôi hùng hổ vớ lấy hai vú Bốn vừa cắn vừa giựt, vừa bóp vừa vê, loạng chà loạng choạng, Bốn kêu : ý ý, mà ngực cong tếu lên như giúi nhét vào miệng vào tay tôi vậy. Tôi bợ hai bầu vú, nhún bưng bưng và bầm trầy cắn muốn xứt đầu vú cô ra, nhưng cô chỉ hít hà, miệng tróc tróc như thằn lằn dính nhau khoảng đít.
Tôi bóp lần xần làm Bốn lăn lộn chìa hai cái vú thiệt cao. Tôi hả hê làm những gì tôi thích. Tôi xấn xổ bo hai cái vú như lọn giò bó và rê cái môi làm hai đầu vú nhọn lểu. Tôi cắn cắn, nhay nhay rồi lại nút sâu nút xa như rút hết sữa trong vú cô ra, Bốn kêu lên nhong nhỏng : anh làm vậy mới đúng. Cha sướng cách gì và cô óc ách kêu rầm lên : lột quần em ra, em chảy nước ướt nhẹp rồi.
Tôi háo hức mà vẫn cắn một vú, tay bóp một vú, còn tay thì mò lột quần Bốn ra. Cô phụ đạp hối đạp hả cho quần rớt ra và kêu nheo nhéo : anh lòn tay vô sịp xoa dùm em cái chỗ đang rạo rực luôn đi. Em ngứa quá. Tôi như con trâu nước ngụp lặn, loay hoay rờ rờ kiếm kiếm. Bực mình tôi nắm đại cái sịp ni lông mà xé luôn cho tiện việc. Tiếng lụa kêu rin rít làm Bốn rên lên : anh bụm liền vô, thọc ngón tay vô lỗ ngoáy cho em tiêu dên luôn đi, chao ôi sao mà nó bứt rứt giàng trời.
Tôi đụng tùm lum gì đó, lầy nhầy như bãi cứt lỏng. Bốn bị ngón tay tôi chạm đúng thì bung người lên cho cái lỗ ngoạm lấy đầu nhọn thịt da tôi mà nắc như khỉ. Tôi thấy Bốn cong cớn thì cứ cắn, cứ bóp và cứ thụt mạnh cho Bốn banh ta lông cho rồi. Bốn thở hồng hộc mà miệng thì nheo nhéo : anh làm em sướng chết luôn. Bởi vậy mà em hổng phá anh sao được.
Tôi nghe muốn điếng hồn. Đúng là nợ đời lỡ vay đành phải trả.
Nhìn cung cách bặm trợn, bạt mạng của Bốn, ai không nghĩ là cô sẽ chẳng từ nan bất cứ việc gì nơi thế gian này. Thế nhưng, biết vậy mà không phải vậy. Có lần tôi đã thử Bốn : đâu cưng thử làm bộ quên anh một hai tháng coi, mắc gì cứ đeo theo anh cà nhỏng chi cho cực. Bốn trề dài môi nói : thôi đi tía non, tía đừng dụ tui làm chiện tào lao. Quên tía để tía nhong nhỏng với bả, cho tui đói mem suốt ngày suốt bữa.
Rồi như chợt chớp được cái thóp của tôi, Bốn nhìn xển vô mặt tôi thăm dò : hay là tía non vồ được con bồ nào mới nên kiếm chiện trốn tui để tía đi du dương với nó. Miệng nói mà tay Bốn lận vô tóm ngay thằng tửng của tôi bóp chặt khiến nó thè lưỡi ra, mà dọa : tui báo đời cho anh biết, anh mà lộn xộn tui xẻo mẹ nó cái này liệng vô bồn cầu giựt nước cho anh hết thói trăng hoa.
Tôi đau muốn trợn mày trợn mắt phải năn nỉ : đừng nghi bậy mà cưng. Nội một mình cưng, anh cũng đủ quẹo cu lát rồi còn nhạy đâu mà giương cò súng nhóc nhách nữa. Bốn ừ ào nhưng còn bóp lòi đầu nấm ra đau nhói mấy bận mới thả. Tôi nhăn nhó như cái bị rách, bụm lấy háng mà hít hà như giặm trúng đinh.
Thấy tôi có vẻ đau, Bốn rộn lên kêu khổ : chết cha, rồi có sao hôn anh. Tôi mượn dịp nên nói đía : trăng với sao gì giờ này, em ác ôn bóp nó chạy thọt mất tiêu còn hỏi. Bốn quính một hai đòi lột quần tôi ra kiểm soát. Tôi giả bộ la : coi với kiểm gì nữa, nó thun lại không còn được 1 phân nữa. Tôi còn làm già than : vậy cũng được, để em khỏi nghi oan mà tui cũng khỏi mệt vì em kêu tới kêu lui nhức mình nhức mẩy.
Bốn có vẻ hoảng hốt : nói vậy là nó tiêu luôn sao, rồi bả chịu đời sao thấu. Tôi phụng phịu : hổng thấu thì cũng phải thấu, chớ một khi thằng nhỏ chỉ đòi “ cơm hè “ có bắt nó hùng hục sao cho đặng. Tội nghiệp, Bốn nghĩ thiệt nên năn nỉ : em xin lỗi, anh đừng trách em, và một hai cô đề nghị : đâu anh đưa em thăm dò chút coi nó ra sao. Nếu cần anh sớm nên đến bác sĩ để người ta chạy chữa, chớ để lâu nó điếc luôn thì hư bột hư đường ráo.
Tôi bắt cười hết sức mà phải nhăn nhó : thì em muốn độc quyền, anh dành cho em độc quyền luôn, khỏi sợ anh mò đi đêm khuya chọt bậy chọt bạ. Bốn a la xô đòi lột quần ra cho cô khám, tôi rịn giữ hổng cho. Bốn nhào đại lên, vừa sụt sịt vừa chọt léc cho tôi nhột buông tay giữ lưng quần.
Cô nàng giúi giúi vú vê làng nhàng lên người tôi, cái xú ọc ạch cọ chùi lê lết, nạy moi tay tôi ra và la nhoi nhói. Tôi muốn bợ hai cái vú của cô tảng thần mà vờ nghiêm trang để cô sợ. Cô có vẻ mệt, thở phì phì, nước mắt tuôn như suối, đánh vật với tôi. Hai đứa quần nhau bặm trợn, mệt lùng nhùng.
Cuối cùng cả hai cùng oải, nằm bật ngửa ra. Tôi phải cố lảng xa để khỏi tập trung nhìn Bốn hầu thằng nhỏ ngủ yên hổng cựa quậy. Tuy vậy nhìn hai cỗ vú của Bốn phập phinh phập phò, tôi chỉ muốn lột áo cô ra mà gặm cho đã. Bốn hổn hển thở, đưa tay chặn lên ngực, há miệng lấy hơi lên. Tôi hết nhìn trần nhà lại nhìn ở đâu đâu, cha mẹ cái thằng cún, tôi muốn yên mà nó cứ nhủng nha nhủng nhỉnh, cái sịp đè đầu nó xuống, nó lại ngọ ngoạy muốn chui ra nên làm tôi nhức nhối tổ.
Bốn nằm điều chỉnh hơi thở một hồi thì quay sang gác chưn ôm chặt lấy tôi. Cô hun tôi chí chát, miệng không ngớt van vỉ : anh tha cho em, đừng giận em nghe. Tôi làm cao nín thinh, nhưng mại hơi như vô tình cạ đụng vô hai vú cổ. Tôi cằn nhằn : đàn bà ghen tầm bậy tầm bạ, ghen rồi cứ khúc gân mà lặt, ai biểu, để giờ nó lặc lè ra thì ân hận. Bốn đánh đòng đưa cái đùi, giập bình bình lên háng tôi, nhõng nhẽo : thì tại mấy cha hay lấy cái đó chọt vô đàn bà con gái, nên tui bẻ quăng cho hổng ai xài gì nữa. Tôi kể cho Bốn nghe như thế là ích kỷ. Cô vùng vằng hỏi lại tôi : chớ lồn thì cái nào chẳng giống cái nào, cắc cớ gì mấy cha cứ thích đi chơi lồn khác.
Tôi thấy quả Bốn hết sức vớ vẩn, định bụng nói với đàn bà thì chuyện chẳng hết nhưng cũng phải giảng cho cô hiểu : em nói trách anh mà hổng rờ lại gáy em. Bốn có vẻ nhóng muốn biết nên tôi xấn tới luôn : tui hỏi em cặc nào cũng giống cặc nào, sao em hổng đụ thằng chồng em mà cứ tìm đi đụ bậy anh, còn nói gì nữa. Bốn ấm a ấm ớ, định phản kháng nhưng tắc tịt phải nói với : nói chiện với anh lãng nhách, tui khác, anh khác, chớ bộ.
Rồi lợi dụng lúc tôi không chú ý, cô quăng người lên đè trên bụng tôi. Cô ngồi quàng hai giò như cỡi ngựa, bẻ gập chưn như quì gối và lắc chùi như thúc ngựa rong chơi. Thằng tửng tôi hửi thấy hơi lạ nên cộm lên, Bốn làm như không nhận ra càng nắc hăng. Thằng mất dạy lừng lững sừng lên, cô càng mài đít mài mông da diết. Một lúc chờ cho tôi bụm đưa hai tay lên vò ngực áo, rồi lòn hẳn vô trong xoa lên cái xú và cuối cùng thì kéo bẹt hai lúp xú ra để mơn man trực tiếp lên hai cái vú cô thì Bốn vẫn nhắp tới nhắp lui và phụ tôi giựt bứt mấy nút áo ra.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tình cũ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ người yêu cũ, Truyện của kiều bào |
Ngày cập nhật | 19/11/2017 10:38 (GMT+7) |