“Sao, còn có nữ nhân khác nữa?” Vũ Đôn Nho nghe được hắn đề cập Tiểu Long Nữ, vội hỏi:
“Các nàng hình như có hữu ba người, ngoại trừ thiên tiên Long cô nương kia ngoài ra còn có một ả gọi là Phù… gì đó, chẳng qua ả cả ngày đều đi theo bên cạnh y là Doãn Khắc Tây đại nhân, không có bao nhiêu người có thể thấy qua. Thế nào, các ngươi có hứng thú không?” Trần Viễn cười với bộ mặt đê tiên.
“Chúng ta, không, ách, Hoàng Dung kia rất xinh đẹp, chúng ta muốn biết cái người đề cập kia có phải cũng xinh đẹp như vậy hay không.” Tiểu vũ gài bẫy.
Vì không phát hiện ra sự quan tâm khác thường đó, hắn không thể làm gì khác hơn là trả lời: “Ha ha, không thành vấn đề, các ngươi giúp ta lập được đại công như vậy, trở về ta cho các ngươi đến nếm thử Long cô nương kia.”
“Ý, chỉ có điều, hai huynh đệ chúng ta cũng hi vọng rằng ngài có thể cho bọn ta đi theo ngài làm việc, không biết có được hay không?” Vũ Đôn Nho nhân cơ hội hỏi.
“Các ngươi có hứng thú cùng nhau hưởng vinh hoa phú quý không? Hảo, không thành vấn đề! Trần mỗ ta thích nhất những người như vậy, có tiền đồ, có tham vọng.”
Đại Tiểu Vũ trên mặt kêu ngạo tươi cười, trong lòng cũng càng ngày càng khinh bỉ cái tên tiểu nhân này, hơn nữa huống chi bọn họ đối với Quách Phù rất ái mộ, bây giờ trong tâm thật đều muốn giết hắn, nhưng vì đang tiến hành mưu kế nên tạm thời không thể để bị phác giác. Hai doanh trăm phu trường đều thay trang phục Hán nhân, rất nhanh đi tới gian khách điếm kia, Trần Viễn vừa vào liền gọi điếm tiểu nhị lại một bên, nói: “Không nên nhiều lời, đưa điểm tâm này cho một vị nữ khách nhân, hoàn thành xong cho ngươi 10 lượng bạc.”
Điếm tiểu nhị không biết phát sinh chuyện gì, sửng sốt một hồi, nhìn Trần Viễn trong tay có bạc, lại vội vàng gật đầu. Trần Viễn tại đây mang một tiếng xấu là gia dụ hộ hiểu (, tra hết các từ điển mà không thấy, tạm dịch là: đã nói ra là người khác tất phải làm nếu không muốn chết), một điếm tiểu nhị đương nhiên không dám đắc tội hắn, huống chi còn có bạc.
Do sự chỉ dẫn của Đại Tiểu Vũ, điếm tiểu nhị làm bộ như thông lệ thường có trong điếm là mang điểm tâm và đồ uống, đi vào đặt lên trên bàn.
Trong phòng, Hoàng Dung đang ngẩn người, má cũng có chút ửng hồng, vừa thấy có người tiến đến, lập tức phục hồi tinh thần lại. một khay điểm tâm nho nhỏ và nước uống đương nhiên không thể gạt được nàng, nàng ngưng thần nghe ngóng, dưới lầu của khách điếm đặc biệt im lặng. Nàng biết người Mông Cổ tới, lập tức nở nụ cười tươi, cũng không cần nghĩ nhiều, cầm lấy điểm tâm rồi ăn.
Trần Viễn và Đại Tiểu Vũ ở tại phòng bên cạnh Hoàng Dung nghe ngóng, không qua bao lâu nghe thấy trong phòng truyền đến âm thanh của cái chén rơi xuống mặt đất. Hắn phất tay, đẳng sau ở ngoài cửa có hai doanh trăm phu trường lập tức hung hổ đi vào.
Trong phòng, Hoàng Dung hình như đang ngủ như thường, hé ra mặt cười tựa ở trên bàn, dĩ nhiên chưa thể phát giác ra có những người khác đang tiến vào. Cả hai doanh trăm phu trường cùng bế nàng lên, thô bạo đặt Hoàng Dung nằm xuống trên mặt đất, dây thừng thô to lập tức cột lấy tứ chi của nàng trói kết thật chặt, cẳng chân bị gấp khúc lại, cả người bị trói buộc giống như cái bánh tét.
Trần Viễn nâng cằm Hoàng Dung lên nhìn một chút, hi hi cười nói: “Đây quả nhiên chính là Hoàng tiện nhân, các ngươi xem, biểu hiện trên khuôn mặt dâm đãng này chắc là muốn bị được người khác tiêu khiển đây mà.” nói xong hắn hướng tới khuôn mặt Hoàng Dung xoa một cái, lại ngay tại trước ngực bóp mạnh vài cái, cười to giống như một người anh hùng vừa lập được công lớn vậy.
Hoàng Dung đang hôn mê bị nhét vào trong bao bố, vài người khiêng nàng đặt lên ngựa nhắm hướng đại doanh phi nước đại, người đi đường không thể biết đã phát sinh chuyện gì, cũng không ai dám hỏi.
Không được bao lâu đã đến đại doanh Mông Cổ, tên quan quân kia nhận được tin tức, đã ở nơi này chờ sẵn, hắn mở cái bao bố kia ra, liếc nhìn người đàn bà bên trong, vui vẻ cười lớn nói: “Hảo, hảo! Các ngươi làm tốt lắm!” Trần Viễn cũng cười nói: “Đây đích thật là Hoàng Dung phải không ạ? Vì bắt nàng, chúng tôi đã mất rất nhiều thời gian…”
“Yên tâm, tất nhiên sẽ có thưởng lớn!” tên quan quân kia vỗ vỗ bả vai Trần Viễn, cười ha hả. “Bây đâu, kéo ả đàn bà này tới ngoài doanh trại, để cho mọi huynh đệ lại có cơ hội nếm thử Hoàng Dung, muốn xem nàng ta có phải là Hoàng Dung thật hay không, chơi qua sẽ biết ngay.” lập tức lại có mấy người Mông Cổ cầm một chén nước trút cho Hoàng Dung uống xuống,
“Thuốc này sẽ làm cho nàng ta tay chân vô lực không thể sử dụng võ công, nó còn là phương thuốc giải mê độc.” Trần Viễn hướng tới Đại Tiểu Vũ giải thích.
Uống xong, Hoàng Dung yếu ớt tỉnh dậy, nàng cử động tay chân, phát giác công lực không thể sử dụng được. Những tên lính Mông Cổ kế bên lập tức đặt nàng nằm trên mặt đất, thô bạo xé bỏ quần áo của nàng, cũng không cần vuốt ve gì mà cứ lấy gậy thịt thô to cắm vào. Hoàng Dung kêu lên một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng, lại bị lính Mông Cổ bôi nhọ thân thể một lần nữa, trong nàng lại xuất hiện cái cảm giác mông lung không nói nên lời, có lẽ có ít nhiều khuất nhục, cũng có chút hưng phấn. Nhưng thân thể mẫn cảm chính là thập phần thành thật, bị gậy thịt cắm vào trong âm hộ và cặp vú không ngừng bị chà xát không ngừng truyền đến những khoái cảm run rẩy.
Nhìn Hoàng Dung nằm trên mặt đất trong đại doanh, một đám lính Mông Cổ lập tức vây quanh nàng, dưới hông của mỗi người đều là một căn nhà bạt nhỏ (một loại nhà của dân tộc Mông Cổ, ý nói là dựng lều trong quần^^!). Hoàng Dung ở chính giữa phát hư thanh dâm đãng, đôi vú kiêu ngạo bị nhiều bàn tay to lớn cẩu thả nắm lấy nhào nặn, khuôn mặt tươi cười của nàng bị bao lấy bởi các cây gậy thịt to lớn thô kệch, âm mao (lông mọc quanh bộ phận sinh dục) của người Mông Cổ không ngừng di chuyển cọ sát ngay trên mặt nàng, đám quy đầu màu đỏ luân phiên cắm vào cái miệng nhỏ của nàng.
Đại Tiểu Vũ mặc dù đứng ở rất xa, nhưng cũng không khỏi có chút hưng phấn, mấy lần cùng vị.sư nương này mây mưa hoan lạc, tình cảm của bọn họ đối với thân thể của nàng cũng không còn như xưa.
Giữa lúc đang xem say xưa, Trần Viễn kéo hai người bọn họ lại, hướng tới tên quan quân Mông Cổ kia nói: “Đại nhân, chính là hai người này, tìm và báo chỗ ở của Hoàng tiện nhân.”
“Hứ, các ngươi đã làm như vậy ư, tên gọi là gì?” tên quan quân quay đầu, nhìn bọn họ, một con mắt lấp lánh kì dị.
Vũ Đôn Nho vội vã nói: “Ta gọi là Trương Hổ, đệ ta gọi là Trương Báo.” hắn không dám nhìn thẳng vào con mắt kì dị kia, đầu cũng không dám ngó lên.
“Đúng rồi, vậy các ngươi muốn được thưởng cái gì?”
“Đại nhân, bọn họ hai người đã quyết định đi theo ta, chẳng qua bọn họ hi vọng muốn được thử qua cái tư vị thân thể vị Long cô nương kia, không biết như thế có được không?” Trần Viễn cười châm biếm.
“Vậy chỉ họ Long thôi sao? Không thành vấn đề, chỉ có điều sợ các ngươi không dám làm gì nàng, ha ha.” Tên quan quân Mông Cổ vung bàn tay to lên, vài tên lính liền dẫn Đại Tiểu Vũ đi tìm Tiểu Long Nữ.
Đi tới trong một cái trướng, Tiểu Long Nữ toàn thân trần truồng không che đậy nằm ở chính giữa trên tấm thảm, vừa đi vào đã nhìn thấy ngay, trên da thịt tuyết trắng của Tiểu Long Nữ dính đầy tinh dịch kết thành khối thành mảng, dưới thân và vú cũng dính thành một đại khối, có vẻ như đã bị lính Mông Cổ bắn tinh nhiều lần lên người mà sau vài ngày vẫn còn chưa tắm rửa. Nàng mơ mơ màng màng, ánh mắt thất tán, nhìn bộ dáng rõ ràng là đã bị trúng dâm độc mà vẫn chưa được hoá giải.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thần điêu tinh truyền |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ tập thể, Truyện dâm hiệp, Truyện dâm Trung Quốc, Truyện ngoại tình |
Ngày cập nhật | 27/11/2017 10:43 (GMT+7) |