– Ngày cô vừa mới ra đời được ba tháng thì đả bị Lạc Đạo Thần Giáo bắt về để nuôi dưởng. Thật ra, đây củng không phải là chuyện Giáo Hội thường làm. Chỉ những người có khí tượng đặc biệt như cô đây mới bị bắt về để Thần Giáo nuôi dưởng thôi. Nhờ có khí tượng đặc biệt này, cô đả được phong làm Thánh Cô, rồi trở thành Tây Cung Nương Nương. Sau này, với địa vị cao cả trong giáo hội, cô đả có dịp tìm lại được cha mẹ sinh thành của mình. Cha cô là một Y quan cho triều đình của Chúa Nguyển, tên Hồ Thúc Lợi…
Đam mê cạo lông nách cho sư cô, Hùng chỉ lắng nghe mà không hỏi nhiều. Thấy Hùng chăm chú, đam mê vào nách của mình mà không để câu chuyện lắm, sư cô chuyển hướng câu chuyện, phân tích tình hình nguy hiểm đang kéo đến.
– Bây giờ trời còn sáng nên người của Thần Giáo không tiện hành động. Tuy nhiên họ củng đả canh chừng mình ngoài cửa. Tối nay họ sẻ ra tay hành động, đó củng là lúc mình sẻ chạy trốn từ ngỏ sau của chùa. Tối nay sẻ có nhiều biến chuyển vô cùng nguy hiểm. Mình có thể phải chia làm hai đường để mà chạy. Cho nên nếu chúng ta lạc nhau, cô muốn con tìm tới chùa Linh Mụ, ngoài thành Phú Xuân, chờ cô trong ba tháng. Nếu cô không thể tới đó được, thì cô muốn con đi tìm hai người thân sinh của cô mà nhờ họ giúp đỡ. Tuy nhiên, con nên tìm gặp mẩu thân của cô thôi. Cha cô là người nghiêm khắc, ông không muốn nhìn nhận cô là con, khi ông ta biết được cô đả trở thành Tây Cung Nương Nương của Lạc Đạo Thần Giáo. Mẩu thân của cô thì lại khác, bà ta sẻ làm bất cứ chuyện gì vì cô. Nhưng con phải tuyệt đối cẩn thận mới được vì người của Thần Giáo củng đả ở trong nhà của cha mẹ cô để dò xét tin tức.
Đến lúc này thì Hùng để ý câu chuyện hơn, cậu bé hỏi.
– Nhưng làm sao mẩu thân cô có thể nhận con mà chịu giúp đỡ hả cô?
Thấy Hùng đả chú ý, sư cô mỉm cười nói.
– Bởi thế cô mới cạo đám lông nách này cho con làm kỷ niệm củng là tín vật đây. Mọi người phụ nữ trong gia đình của cô đều có một mùi vị đặc biệt này. Khi bà ta ngưởi được mùi hương của ta ẩn trong đám lông này thì ba ta sẻ nhận ra con là người thân của cô. Lúc đó ba ta sẻ hết lòng giúp đỡ con…
Nghe đến đây Hùng mới hiểu ra, tham lam nó đòi hỏi thêm.
– Hihihi… chỉ lông nách thôi thì hơi ít đó cô… cô cho con cạo luôn lông lồn của cô nhe…
Cười khanh khách vì lòng đam mê của Hùng đối với đám lông của mình, sư cô trìu mến nói.
– Hahaha… Củng được, nhưng con củng phải cho sư cô đám lông cặc của con làm kỷ niệm mới được…
Mắt sáng lên, thế là Hùng lột hết quần áo của sư cô ra mà cạo trụi lủi những sợi lông đen từ cổ trở xuống. Sau khi xong việc, Hùng trân trọng gói hết lại vào trong một miếng giấy dầu rồi nằm ngửa ra, trần truồng cho sư cô cạo lại lông của nó. Nằm ngửa cho sư cô cạo lông, Hùng táy máy sờ soạng vuốt ve mép lồn trụi lủi của sư cô. Không còn đám lông đen che đậy nữa, mu lồn sư cô như ụ hẳn lên, hai mép thịt hồng từ bên trong ló ra ẩm ướt. Thích thú Hùng kề môi liếm láp từ ngoài…
Vào trong rồi từ trong ra ngoài. Da thịt không lông trơn láng khác lạ làm sư cô và Hùng hứng tình. Khi sư cô cạo lông cu của Hùng xong, cô củng thẩy chiếc dao cạo sang một bên để mà há miệng ngấu nghiến khúc thịt trụi lủi sạch sẽ của Hùng. Hai thầy trò điên dại quay cuồng trong hoan lạc. Hai người đều nghỉ thầm, có lẻ lần này là lần cuối cùng hai người ân ái với nhau cho nên Hùng và sư cô trân trọng, mân mê từng tất da tất thịt của nhau như để ghi tâm khắc cốt. Đút cặc vào lồn ẩm ướt của sư cô, Hùng sung sướng rên siết.
– Sướng quá cô ơi… lồn cô trụi lủi đả quá…
Hẩy mông lên đáp ứng, sư cô củng rên rỉ.
– Nhanh lên con… dập mạnh vào… cô thích quá cảm giác trống trơn… của… của cặc con lút cán trong lồn cô… da thịt hai ta chạm nhau thật sát…
Cứ thế mà Hùng cứ tiếp tục thọt cặc ra, thọt cặc vào lồn của sư cô một cách vủ bảo. Những đợt sóng của khoái lạc cứ theo nhau mà trào lên. Những đợt sóng sau át hẳn những đợt sóng của khoái lạc trước. Cứ thế mà hai người đạt được rồi trôi nổi trong Cực Lạc Liên Hoàn. Tâm hồn của Hùng và sư cô cứ bay bổng lên đênh, trên đại dương của hoan lạc.
Hai thân thể cứ thế mà xà nẹo cho đến lúc trời tối mới rời xa nhau. Sau một cuộc ái ân vủ bảo, sư cô đả bồi dưởng lại nguyên khí rất là nhiều. Tinh thần tráng kiện không còn mệt mỏi như lúc sáng nữa. Hùng củng cảm thấy mạnh khỏe và can đảm hơn rất là nhiều. Nó không còn e ngại những nguy hiểm đang kéo tới nữa. Âu yếm mặc những bộ áo đen dạ hành bó sát cho nhau, đeo vủ khí vào người, gồm kiếm ngắn và kiếm dài. Hùng ôm chặt sư cô lần cuối, áp miệng hôn tha thiết, núc say đắm chiếc lưỡi của sư cô. Ánh mắt hai người long lanh, nhìn nhau rồi phóng mình theo của sau của chùa mà chạy về hướng núi.
Trong ánh sáng bàng bạc của trăng rằm, sư cô và Hùng dùng kinh công để phi thân, nhanh như hai con báo. Nhưng khi hai người vừa đến con suối thì Hùng ngả quị xuống một cách bất thình lình. Khi thân hình Hùng chưa kịp đụng đất thì sư cô đả đưa hai tay ra đỡ. Ánh mắt lưng tròng nhìn vào khuôn mặt ngạc nhiên của Hùng, sư cô thổn thức nói.
– Cô xin lỗi con… cô phải một mình đương đầu với nguy hiểm trước mắt… chứ cô không thể nào để con cùng chịu nguy hiểm cùng với cô được…
Vừa nói, sư cô ghé vai, đỡ thân hình tê dại của Hùng về hướng bờ suối. Cẩn thận sư cô lựa một nơi nước sâu ngang bụng, kín đáo nhờ được bao phủ bởi những tàng cây xum xê che đậy kín đáo. Nhẹ nhàng sư cô dìu Hùng xuống suối. Trước khi đỡ Hùng xuống nước, sư cô còn cẩn thận cởi hết áo quần của mình ra để khỏi ướt. Bẻ một nhánh trúc dài, sư cô dìm Hùng xuống, để ống trúc vào miệng giúp Hùng thở.
Nằm dưới nước như thế, sư cô hy vọng rằng, nước và tàng cây có thể che đậy dấu tích của cậu bé. Nhìn trước rồi nhìn sau để kiểm soát lại lần cuối, sư cô mới lưu luyến bước lên bờ và mặc lại áo quần. Trong tàng cây âm u, dưới làn nước lạnh lẽo Hùng có thể nhìn lên trên. Lòng Hùng cảm động vì sự hy sinh cao cả của sư cô. Nó đau lòng vì không biết còn có cơ hội gặp lại người sư phụ yêu dấu của nó không.
Hùng mở to mắt ra để ghi hết hình ảnh của sư cô vào trong lòng. Với nội công cực cao, sau bao nhiêu năm luyện công “Phát Dục Đại Pháp”, Hùng có thể nhìn rỏ được những giọt nước lăn tăng từ trên mái tóc xuống rớt xuống phần lưng trần, đôi mông tròn trịa lắc lư theo mỗi bước chân đi. Tâm tình của Hùng xáo trộn rối bời. Nó yêu sư phụ của nó quá, nhìn đôi chân trần cao vút gặp nhau ở một vùng tam giác trơ trọi, nó nhìn quyến luyến mà không muốn xa rời. Cương người lên, mong chân khí vận hành để có thể giải tỏa các huyệt đang bị phong bế. Hùng mong muốn có một cơ hội cuối cùng để ôm lại người sư phụ yêu dấu. Nhưng cơ thể nó không theo sự điều kiển của trí óc nữa. Chân tay rã rời không cử động được. Hùng đau đớn dỏi mắt nhìn những hình ảnh cuối cùng của sư cô. Bầu vú tròn trịa rồi củng bị che lại trong lớp áo dạ hành. Mặc áo quần xong, sư cô phóng người thật nhanh đi về hướng rừng. Thân hình sư cô vừa di chuyển chưa được bao xa thì Hùng đả nghe được nhiều tiếng chó sủa vang dội. Từ trong rừng, một chiếc kiệu sang trọng, sơn son thếp vàng, đi ra. Kiệu được khiêng bằng tám cô thiếu nữ trẻ trung, ăn mặc khác lạ. Tám cô gái đều ăn mặc sặc sở nhiều màu, vải thì ít mà da thịt lồ lộ thì nhiều. Áo bằng vải lụa mỏng, ôm sát thân mình thon gọn. Phần đông các cô gái chỉ mặc phần áo bên trên chứ không mặc quần bên dưới, các đôi chân trần cao ráo được dịp lộ ra khêu gợi vô cùng. Áo ngắn, vải mỏng, ôm bọc các bầu vú nhưng như để làm tăng thêm sự nảy nở, gợi tình, chứ không phải ép chặt che đậy. Chiếc kiệu vừa tới chỗ của sư cô thì bốn cô gái lập tức chạy tới trước, để lại bốn cô còn lại bảo vệ người ngồi trong kiệu. Bốn cô tiên phong chia bốn hướng đứng bao vây lấy sư cô. Bốn cô còn lại hạ kiệu xuống rồi dàn trận chung quanh để canh phòng. Trên kiệu là một người con gái còn rất trẻ, đẹp tuyệt trần, đôi mắt to tròn, mày ngài cong vút. Tuyệt vời hơn nữa là cô gái không mặc áo gì cả, trên thân chỉ mang đồ trang sức sang trọng nơi phần ngực trần. Dưới ánh trăng ngà, da thịt trần của người con gái nõn nà, trắng tinh khiết, bầu vú nở nang. Đầu vú được đeo hai vòng ngọc nhỏ, màu xanh biếc, làm tăng thêm phần gợi cảm của đầu vú hồng. Bụng người con gái thon gọn, rắn chắc, làm chao đảo tâm hồn của những người có diểm phúc đưcợ nhìn thấy cô ta. Dưới bụng thì cô gái có mặc một chiếc quần vải mỏng màu trắng, có thể nhìn rỏ được cả da thịt bên trong. Khi chiếc kiệu tới gần sư cô, người con gái lên tiếng, giọng nàng thánh thót, êm tai.
– Nương Nương… mong Nương Nương nói rỏ tung tích của Thánh Bảo!
Một mình đứng lặng lẻ giữa vòng vây, sư cô im lặng không nói gì. Thấy sư cô bất động, người con gái trong kiệu tỏ vẻ khó chịu nói.
– Nương nương… nương nương phải trở về gặp Giáo Chủ ngay, để nhận trách nhiệm những gì nương nương đả làm… Bao nhiêu năm trốn tránh, ngày nay nương nương củng đâu thoát được…
Giọng run run, sư cô phản kháng…
– Nhưng… nhưng oan cho ta lắm… Cửu Thập Truyền Nhân quả thật không phải do ta hại chết…
Giọng không hài lòng, người con gái trong kiệu nói.
– Nương nương đả biết rỏ sao còn chối cải được… người trong giáo ta chỉ có ba người mới có thể luyện “Trường Xuân Bí Pháp” với Cửu Thập Truyền Nhân truyền nhân mà thôi. Giáo chủ thì không thể nào hại ông ta được. Đông Cung Nương Nương thì đả chết trước đó ba tháng. Chỉ còn có Nương Nương là người duy nhất có thể hại ông ta mà thôi…
Vừa nói xong thì cô gái trong kiệu đả huýt sáo ra hiệu. Nghe hiệu lịnh bốn cô gái vây quanh sư cô. Thấy nguy hiểm, sư cô liền khai động trận thế. Bốn cô gái ở bốn hướng tấn công sư cô tới tấp. Quyền cước phát ra iểu điệu, uốn éo như đang múa một vủ điệu của cỏi thiên thai, trông tuyệt đẹp vô cùng. Nhìn cách phát chiêu của các cô gái, Hùng nhận biết liền đây là củng là vỏ công mà sư cô đả dạy cho nó.
Tuy đả học những môn vỏ công này đả lâu nhưng đây là lần đầu tiên nó trông thấy quyền cước được phát ra trong một trận đánh thực sự. Lúc này nó mới biết rằng bí quyết của các vỏ công của Thần Giáo không phải là các thế đánh, mà các thế khiêu dục lay động tâm trí của đối phương. Nằm dưới lòng nước lạnh mà nó còn thấy tim đập rộn rả. Các đôi chân trần, tay trần rồi bầu vú no tròn của các cô gái lâu lâu lại được hé ra sau lớp vải mỏng khêu gợi.
Những cái uốn người né tránh nhưng như lại khoe cặp ngực vun tròn, hoặc là chiếc eo thon nhỏ, hay là khuôn bụng phẳng phiu. Cách động thủ của sư cô củng giống bốn cô người gái. Tuy sư cô ăn mặc kín đáo, bít hết từ cổ xuống tới chân nhưng bộ quần áo, vải mỏng lại bó sát, áp chặt lấy thân thể của sư cô làm người ngoài củng có thể thấy được thân thể nảy nở bên trong của sư cô.
Trong các đường quyền cước, bộ đồ bó sát đả làm nâng nét khêu gợi của các đường cong tuyệt mỷ của sư cô hơn. Càng đánh lâu, các cô gái hở nhiều đường sơ hở. Tuy dùng cùng một bộ môn vỏ công, nhưng xem ra công lực của sư cô cao hơn họ gấp bội. Bốn người đánh một nhưng sư cô đang ép họ vào con đường cùng. Cả bốn người bây giờ không còn có thể bao vây sư cô nữa mà chỉ còn có thể đứng trước chiếc kiệu đỏ để mà chống đỡ.
Tuy thắng thế nhưng bị bốn người cầm chân khá lâu, cùng với nguyên khí đả bị mất sau khi xuất tinh, đả làm sư cô có nhiều phần mệt mỏi. Miệng thở có phần gấp gáp. Vào lúc sư cô như đả hết sức, từ trong chiếc kiệu đỏ, bóng trắng của da thịt trần trụi, thon gọn và cao ráo của một người thiếu nữ tóc đen nhánh bay lên cao, thân thể nuột bà, chiếc quần màu trắng bao phủ nhưng mỏng đến nổi như có thể nhìn thấy da thịt hồng hào bên trong, đẹp tuyệt vời.
Từ trên cao, thiếu nữ nhào lộn một vòng rồi quay ngược lại. Cô gái chúi đầu xuống rồi tung một luồng chưởng ngủ sắc bao phủ lấy thân hình sư cô. Lúc đó, sư cô đứng thẳng, vung tay lên phóng ra một luồng chưởng ngủ sắc khác. Nhưng luồng chưởng lực của sư cô không sáng chói rực rở như luồng chưởng của người thiếu nữ. Rõ ràng là sư cô đả bị đuối sức.
Luồng chưởng của người thiếu nữ áp mạnh làm sư cô hộc một búng máu bắn ra, ướt đẩm cả bộ áo dạ hành. Người sư cô như một cánh lá, bay ra xa. Bỗng nhiên, khi thân mình sư cô chưa kịp chạm đất thì bốn bóng đen từ trong rừng tối bay ra đỡ lấy. Một người nhanh nhẹn bồng lấy sư cô rồi chạy thẳng. Trong khi đó, ba người còn lại đứng chờ như cản đường.
Như không có lòng đánh nhau với đám người mặc áo đen che mặt, người con gái bay trở vào trong kiệu rồi huýt sáo ra hiệu. Bốn cô gái khiêng kiệu lúc nảy đưa kiệu cho bốn cô gái đả đánh nhau, rồi nhảy tới tiếp chiến. Trong khi đó, chiếc kiệu tiếp tục bay theo hướng của bóng đen đả bắt sư cô. Bảy người đánh nhau cầm chừng rồi họ củng biến mất sau cánh rừng tối âm u.
Náo động rồi củng im ắng, còn lại một mình dưới dòng nước lạnh của suối, Hùng bàng hoàng đau đớn khi nhớ lại cảnh thân mình đầy máu của sư cô bay ra xa. Khi mặt trời lên cao thì chân khí của Hùng mới có thể phá các huyệt đạo bị đả điểm. Cậu bé lết lên bờ, buồn rầu nhìn lại phong cảnh tương tàn của trận đấu tối hôm qua. Nhìn tới đống máu đỏ của sư cô mà Hùng cảm thấy đứt ruột. Lết đi những bước chân nặng nề, nó hỏi đường của người dân trong làng để tìm đường tới chùa Thiên Mụ. Nó thật mong rằng, sư cô theo hẹn mà đến gặp nó.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lạc Đạo thần giáo |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Sex bú cặc, Sex bú vú, Truyện bóp vú, Truyện cổ trang, Truyện liếm đít, Truyện liếm lồn, Truyện móc lồn, Truyện rimjob |
Ngày cập nhật | 06/02/2022 03:33 (GMT+7) |