– Chào bà ạ!
Thì bà vỗvai tôi, cười:
– Giời ơi! Đây là cậu Tú cháu của Uyên đây phải không? Gớm, bảnh trai đáo để! Tôi bạn với Uyên, gọi tôi là cô được rồi…
Thời đó ở Hà nội, đậu Tú tài đã là danh giá lắm, vì sẽ vào đại học, trở nên ông nọ bà kia. Mỗi năm không quá 50 người đậu Tú tài ở cả xứ Bắc kỳ, các cậu Tú được các bà có con gái lớn nhăm nhe bắt làm rể.
Lúc sau, khi mợ với tôi đã nằm với nhau trên giường, âu yếm ôm nhau thủ thỉ, mợ mới nói với tôi, bà bạn tên là Thúy, là vợ ông Hùng xếp của chú. Ông bà có con gái tên Hồng, học trường đầm vừa đậu bằng “brevet”, tức là hết cấp hai, như vậy là chừng 15 – 16 tuổi, bà đang có ý muốn kén rể. Mợ Uyên nói vun vào rất nhiều, vì ông bà đó rất giàu, có ba cái nhà cho thuê ở Hàng Đào là khu buôn bán, cô Hồng lại là con một. Tôi thực sự chưa có ý muốn lấy vợ, nhưng mợ bảo cứ làm quen để đó. Ý mợ cũng muôn kết thân với họ. Bà Thúy rủ mợ với chú Vinh, và dĩ nhiên là có tôi đi theo, cùng với gia đình bà, nhân dịp lễ 14 tháng 7 là quốc khánh của Pháp giáp cuối tuần, đi chơi bãi biển Đồ sơn.
Thế là cuối tuần đó chúng tôi lên tàu hỏa ra Hải phòng. Ông Hùng cũng già như chú Vinh, tính mau mắn vui vẻ. Gặp cô con gái tôi hơi thất vọng, vì em đen đen lại nhỏ con giống bố. Tôi đã từng gian díu với chị Trang, chị Hoa, bây giờ là mợ Uyên, toàn những người đàn bà đẫy đà to vú bự mông của loại gái một con, bây giờ thấy cô bé lảnh khảnh ngực lép kẹp như đứa trẻ con. Em mặc cái váy đầm đồng phục của học sinh trường Pháp, hai cái đùi xinh xinh như con búp bê nhụa, không gây cho tôi cái cảm giác ngây ngây khi thấy hai bên lườn mảng da trăng trắng he hé của mợ Uyên hay bà Thúy… Đã thế, mới đầu em còn chào tôi bằng ông, bà mẹ phải bảo ” con gọi anh Đạt bằng anh, anh em với nhau cho thân”. Nhưng dù sao thì chuyện trò cũng không đến nỗi tẻ nhạt. Em đọc sách nhiều, biết nhiều, lại phát âm tiếng Pháp giọng đầm rất dễ thương. Tôi nhớ mãi em nói về hoa lan, em gọi là ” o – ki – đê “(orchidee), kéo dài âm ” đê” rất điệu.
Đến ga Hải phòng ăn trưa, rồi đón xe đi Đồ sơn. Căn nhà ông Hùng thuê cho cả hai gia đình là một cái biệt thự hai tầng, chia nhau ông bà Hùng ở tầng dưới, chú cô Vinh với tôi ở tầng trên. Nhà xây kiểu Tây rất đẹp, mỗi tầng đều có chỗ đi vệ sinh, nhà tắm riêng.
Chú Vinh với ông Hùng mặc đồ tennis trắng, sửa soạn ra quán ngoài bờ biển ngòi hóng gió, đọc sách. Mẹ con bà Thúy, mợ Uyên với tôi rủ nhau tắm biển. Tôi thỉnh thoảng có đi bơi ở Quảng bá ngoại thành Hà nội, nên có cái quần bơi. Quần bơi thời bấy giờ kiểu như của tay bơi lội nhà nghề, chỉ có cái hình tam giác ôm gọn ngay hai bên háng, nên cái của nợ của tôi nó lù lù một đống, Cô bé Hồng thì ngây thơ không chú ý, còn cả bà Thúy lẫn mợ Uyên cứ liếc liếc vào đó làm tôi ngượng chín người. Chúng tôi ra bờ biển, kiếm chỗ mướn áo tắm. Tôi chạy ra đùa với sóng, bơi một khúc ra xa rồi quay trở vào bờ đón mợ Uyên với mẹ con bà Thúy bây giờ đã thay aó tắm rồi… Cô bé Hồng như tôi tưởng tượng từ trước, trông càng bé nhỏ trong cái áo tắm lụng thụng màu xanh. Bà Thúy lựa áo tắm màu hoàng yến, rực rỡ trong ánh nắng gay gắt. Cái áo bà mặc hơi chật, nên cặp vú bà căng phồng, cái mông cong cong rất khêu gợi. Mợ Uyên của tôi mặc cái áo hai màu, nền đen có mấy vạch đỏ nổi bật da trắng nõn nà rất đẹp. Tôi đã từng nhiêu lần chiêm ngưỡng ve vuốt thân thể trần truồng của mợ, nhưng ngay lúc này, trong cái áo tắm nửa kín nửa hở ôm gọn cái bụng mợ thon thon vì chưa bao giờ sinh đẻ, bên dưới bụng gồ lên hùm hụp cái mu sau lần vải giữa hai đùi trắng ngà, tôi chỉ muốn ôm ngấu nghiến lấy mợ cho thỏa thích. Cái cục thù lù của tôi nó cựa quậy rồi. Mợ Uyên đứng ngay trước mặt tôi, mợ dang ngửa hai tay ra, vừa cười vừa hỏi:
– Đạt thấy mợ mặc áo tắm đẹp không?
Tôi bối rối chưa trả lời, thì bà Thúy đã nói:
– Uyên cứ như là cô đào Esther Williams ấy thôi!
Estherwilliams là nữ tài tử nổi danh thời đó, vừa đẹp vừa bơi giỏi. Chúng tôi hò nhau chạy xuống nước. Tới ngang đùi, thì những làn sóng ập vào, làm mọi người nghiêng ngả. Bà Thúy nắm tay em Hồng. Tôi cũng đưa tay cho mợ Uyên nắm, tiếp tục vừa nhaỷ sóng vừa tiến ra xa hơn. Được mấy bước thì cô bé Hồng la oai oái ríu lại không dám đi thêm nữa. Mợ Uyên với tôi dắt tay nhau ra nữa, cách mẹ con bà Thúy một khoảng xa, nước ngang ngực mới ngưng lại… Tôi vẫn nắm tay mợ Uyên, bảo mợ đứng nghiêng người liếc mắt canh chừng sóng, rồi khi sóng tới là hô lên:
– Một! Hai! Nhảy!
Cả hai quay lưng lại, nhảy cao lên, sóng ào ào dội tới ướt hết cả đầu tóc, sóng làm chao đảo, phải ôm lấy nhau mới đứng vững. Vừa lúc đợt sóng sau kéo tới. Mợ Uyên thích lắm vừa la vừa cười dòn dã:
– Thích quá Đạt ơi…
Sóng lại tới rồì. Mợ vô tình bị chao đi. Tôi ôm lấy mợ nhấc bổng lên, rồi cứ ôm ghì lấy mợ. Cơn sóng kế tiếp làm cả hai bị sặc sụa, tôi phải kéo mợ lui vào phía bờ. Chỗ này an toàn hơn, nhìn vào trong thì mẹ con bà Thúy đã lên khỏi mặt nước đi dọc theo bờ nước, cách chúng tôi khá xa, lại qua những lớp sóng khi ẩn khi hiện.
Mợ với tôi đối mặt, hai tay nắm nhau ngả người ra, hai cặp đùi kề nhau, nhưng mặt thì cách quãng. Nhìn khuôn mặt đáng yêu của mợ ướt sẫm nước, tóc lướt thướt phả lên mặt, hệt như những lúc mợ lả lơi trần truồng nằm ngửa trên giường tóc tai rã rượi, tôi thấy nứng quá cứ vờn vờn hai cái mông tròn xoay của mợ mà nắn nắn bóp bóp. Mợ lờ đờ hai con mắt, tay mợ vừa được tôi thả ra mò dưới mặt nước sờ lên cái cục thù lù của tôi cứng đơ bị gò trong lần vải… Tôi ôm mợ sát lại, tay tôi rờ rờ bên đùi mợ, mấy ngón tay lách vào trong ôm úp lấy cái mớ lông hai cái múi ướt sũng nước biển. Tôi móc ngón tay vào cái khe, thọc thọc thụt thụt vào lỗ. Nước nhờn pha lần nước biển kêu phọp phọp. Mặt mợ ngẩn ngơ, tay mợ luồn vào quàn bơi của tôi, nắm cái củ lẳng to cứng lôi nó tuột ra khỏi bên quần. Nó ngóc ngóc trong nước biển. Tôi nhìn quanh không có ai, đưa tay ra sau mông mợ mà kéo rịt lai, tuy hai măt đờ đẫn đối nhau vẫn còn khoảng cách. Chung quanh sóng nước vẫn đẩy đưa mơn trớn như phụ họa với hai bàn tay đang quýnh quáng mần mò nhau…
Được ít phút, tuy còn tiếc mà cả tôi với mợ đều phải ngưng đề trớ lại bờ vì sợ bị nghi ngờ.
Bữa ăn chiều ông Hùng đãi ở tiệm cơm Tây sang trọng lắm. Đàn ông con trai mặc đồ thể thao, cánh đàn bà con gái mặc đồ đầm rất đẹp. Trong tiệm ánh sáng mờ mờ, hầu bàn mặc đồng phục trắng, áo cài khuy đồng vàng. Chúng tôi được đưa đến một bàn sat tường có cửa sổ nhìn ra biển. Giữa bàn là một bình hoa, và ngọn nến leo lét trong cái ly nhỏ. Tất cả đối với tôi rất lạ mắt.
Mợ Uyên cố tình chỉ cho tôi vào ngồi ở đầu bàn chỗ sát tường, mợ kéo chú Vinh cùng ngồi phía kia thành ra mợ ngồi đối diện tôi. Ông Hùng ngồi cạnh tôi, cô bé Hồng và bà Thúy hai bên đầu bàn. Tôi phải thầm phục mợ Uyên sắp xếp thật tài, rất tự nhiên, mà mợ với tôi đối diện nhau. Người hầu bàn mang thục đơn lại. Cũng may là ông Hùng hỏi ý kiến mọi người rồi gọi món ăn, nếu không tôi cũng ngu ngơ không biết sử trí ra sao…
Ngồi đối mặt mợ Uyên, tôi liên tưởng đến bữa ăn ở nhà mợ khi chú Vinh mới về… Quả nhiên, chỉ ít phút sau, là tôi thấy cái bàn chân mợ gác lên đùi tôi, rồi rà rà ngay lên cái củ chày tôi làm cho nó ngỏng ngay lên. Ngúc ngoắc trong quần. Tôi hồi hộp liếc nhìn mọi người, rồi nhìn qua mợ. Cái ánh mắt tinh nghịch của mợ, môi mợ hơi nhếch tủm tỉm như trêu chọc tôi… Nhưng không như lần trước ở nhà, lần này tôi bạo dạn hơn, bình tĩnh hơn. Tôi kéo ghế ngồi xích gần bàn, rồi tuột chân ra khỏi săng đan đưa lên cà cà vào đùi mợ. Mợ nhìn tôi nhếc môi tủm tỉm cười, như có chút nháy mắt, nhưng vẫn thản nhiên, đùi mợ hơi giang ra. Cái bàn chân mợ trên đùi tôi đụng đây thêm tí nữa, lọt vô ống quần cà ngay cái củ chày nóng hổi, làm cho nó vươn dài ra thêm. Tôi nóng rần rần bên dưới, cái bàn chân tôi đưa sang mợ run run, mấy đầu ngón chân tôi chạm ngay cái gấu váy đầm hơi bị cốn ngược lên. Tôi nhẹ nhàng lùa đầu bàn chân vào trong váy cà cà bên trong đùi non mịn màng âm ấm. Mợ vẫn chuyện trò với mọi người, nhưng tôi cảm thấy mợ nhích tới. Mấy ngón chân tôi ngó ngoáy tới gần háng của mợ rồi. Lơ thơ lạo xạo vài sợi lông, tôi đẩy bàn chân vào giữa…
Bỗng thấy mợ hơi giật mình… mà tôi cũng rợn người lên vì cái bàn chân tôi đè lên ngay cửa mình nun nún ươn ướt rạo rạo những lông… Thì ra mợ cố tình không mặc quần lót… Đầu bàn chân tôi đè chịn lên cái cửa mình múp míp, tôi nghí ngoáy lựa đút cái ngón chân cái ngay giữa khe, còn mấy ngón chân kia quặp ngay bên môi mây mẩy dưới lớp lông lòa xòa. Ngón chân cái khút khít lọt thỏm trong lỗ nhờn ướt rồi, bên ngoài hai cái môi khép lại, bên trong những thớ thịt mút mút bóp thắt lấy đầu ngón chân tôi y như là bóp cái đầu rùa lúc mới lọt tới khấc. Tôi vẫn mang máng sợ, nhưng nứng quá rồi, nóng hực hai bên má, tôi dú dí cái ngón chân thúc tới, tôi thấy mợ đáp ứng chịn lại, gan bàn chân gần chỗ ngón chân dính ướt nước nhờn, mặt mợ ngơ ngơ, cái lỗ vẫn bóp bóp giật giật, cái củ lẳng tôi đang bị mấy ngón chân mợ vầy vò, nó căng cương vươn ra ngúc ngoắc. Cái cơn nứng rổn rảng rùng rùng bên dưới cuồn cuộn tới không hãm được nữa rồi. Luồng khí rào rào phùn phụt… Tôi hốt hoảng cầm cái khăn ăn trên đùi ôm chặt cái đầu rùa cho tinh khí ồng ộc tuôn ra nhão nhọet thấm cả ra tay, trong khi ngón chân tôi trong cửa mình của mợ cũng đang bị bóp nún từng cơn, ướt nhờn nhớ t nhây cả bên đùi của mợ. Tôi với mợ cùng rút chân lại. Tôi vo gọn cái khăn trên đùi. Nhìn quanh, thấy mọi người vẫn ăn uông chuyện trò bình thản… Nhân viên nhà hàng lát nữa đây sẽ tưởng khách hàng làm rớt nước xúp vào khăn ăn.
Ăn uống xong, hai ông rủ nhau về nhà đánh cờ, còn chúng tôi mang cái chiếu manh ra biển hóng gió. Trên đường đi, tôi lùi lại nói nhỏ với mợ:
– Hồi nãy, mình táo tợn quá!
Mợ hé miệng, nheo mắt cười tinh quái:
– Mà thích không?
Tôi thì thầm:
– Thích chứ! Mà sợ hết hồn.
Mợ quay sang, gật đầu:
– Uyên cũng vậy. Cầm cái phuộc sét, tí nữa thì buông rơi! Nhưng mà… Đạt biết không? Uyên muốn mình hư thật với nhau Uyên mới chịu!
Bà Thúy quay lại:
– Hai dì cháu có gì bí mật đấy?
Mọi người cười vui vẻ. Chúng tôi chọn một gò cát mịn, trải chiếu ngồi nghỉ.
Đêm nay trời quang không trăng, Bãi Đồ sơn ít đèn, nên bầu trời lung linh những vì sao lấp lánh rất đẹp. Tôi chỉ trỏ những chùm sao “Đầu con vịt, đít Thần nông, sông Ngân hà, bà bán rượu”, ai cũng thích thú, làm tôi rất hứng khởi. Em Hồng hỏi tôi:
– Thế anh có biết sao Bắc đẩu đâu không?
Tôi chỉ cho em chòm sao Tiểu Hùng, Đại Hùng, với sao Bắc Đẩu gần chân trời. Em nhìn chưa ra. Tôi phải gọi em lại gần, tôi duỗi thẳng cánh tay, bảo em ghé mắt bên vai tôi, rồi nhìn thoe hướng cánh tay như người ta ngắm bắn súng… Em reo lên:
– Thấy rồi! Cái chòm sao bảy ông, mà sao Bắc đẩu ngay ở đầu!
Bà Thúy với dì Nga cũng tíu tít:
– Đâu? Đâu? Cho tôi xem với!
Mợ Uyên lại trước. Mợ ngồi sát bên tôi rồi ghé đầu lên vai tôi mà nhìn… Tôi ép đùi vào mợ. Mợ lén bấu lên đùi tôi rồi mới xích ra. Đến lượt bà Thúy. Khi mặt bà ghé sát bên tôi, cái mùi nước hoa ngào ngạt, hòa với cái hơi hướm đàn bà lạ, bà ngồi nghiêng nghiêng, cái vú đồ sợ của bà chạm bên sườn làm cho tôi ngây ngây, tôi làm như vô tình ép lên bộ ngực ấy mà thấy nứng cả người.
Tôi thấy mình hư quá, có mợ Uyên ngay đó mà vừa mới chạm bà Thúy sao đã hứng lên được. Tôi lén liếc qua mợ Uyên, thấy êm, bên lưng tôi nhè nhẹ ngả thêm về phía sau để cảm nhận thêm cái ngực nần nẫn của bà Thúy. Bà vẫn tíu tít:
– Thấy, thấy rồi! Đủ bảy ông sao!
Bà Thúy về chỗ ngồi. Em Hồng ngả lưng ra nằm bên cạnh mẹ, rồi nói:
– Nằm ngửa nhìn trời mới thấy nhiều sao ơi là nhiều!
Mợ Uyên rủ mọi người nằm nghỉ cho khỏe. Cái chiếu manh nhỏ tí phải nằm sát nhau mới đủ chỗ, chân thò ra ngoài cát. Tôi nằm bên mợ Uyên, rồi tớí bà Thúy, và em Hồng. Gió mát từ biển thổi về rất dễ chịu… Tôi nhìn lên bầu trời đầy sao, chợt nhớ lại một trò chơi của Hướng đạo. Tôi nói với mợ Uyên:
– Mợ coi con nín thở nói một hơi không nghỉ nha!
Rồi tôi hít hơi dài, nói thật nhanh một thôi:
– Ở trong nhà, bước ra ngoài sân…
Trông lên giời, đông sao đặc sao…
Lắm sao làm sao!
Đố ai đếm được ba mươi sáu ông sao sáng.
Một ông sao sáng…
Hai ông sáng sao…
Ba ông sao sáng…
Bốn ông sáng sao…
Cứ thế tôi đọc một lèo hết ba mươi sáu ông sáng sao mới thở ra.
Mợ Uyên vỗ tay khen:
– Hay quá!
Mẹ con bà Thúy cũng vỗ tay theo làm tôi khoái phổng mũi. Em Hồng kêu lên:
– Em đọc cũng được!
Em rất thông minh, mới nghe tôi có một lần, mà em đã thuộc. Nhưng em mới đếm được ba mươi thì em hết hơi. Mọi người cười ồ. Em nũng nịu đòi làm lại, lần này thì em thành công. Mợ Uyên và bà Thúy lần lượt làm theo, nhưng cả hai đều hụt hơi không đếm đủ.
Bãi biển về đêm ít người, một mình tôi với ba người đàn bà con gái trẻ trung vui tươi ríu rít ngay bên, tôi cảm thấy mình thật là hạnh phúc. Được một lát, em Hồng đòi về đi ngủ, mọi người hẹn nhau sáng sớm ra biển để tôi cho tập bơi.
Về tới nhà thì cả hai ông đã đi ngủ. Mợ Uyên với tôi lên lầu. Gian phòng mờ mờ chút ánh sang hắt từ bên mgoài. Chú Vinh nằm trong mùng, ngáy pho pho. Mợ kéo tôi đứng sau cánh cửa buồng tắm, hai tay ôm ôm nựng hai bên má tôi mà hôn mải mê lên môi tôi, Tôi nứng quá, vì cả ngày bị khêu gợi quá nhiếu mà chưa được thỏa mãn với nhau, tôi kéo tuột quần xuống, cái củ chày lúc lắc. Tôi cầm tay mợ đặt vào nó, mợ mân mêm vuốt ve nó, nhưng tay kia mợ chỉ ra phía chú Vinh nằm, mợ lắc đầu ròi hôn tôi cái nữa và kéo quần tôi lên. Tôi đành trở về cái ghế bố, căng mùng, cởi áo ra đi ngủ.
Cả ngày mệt. Tôi ngủ một giấc tới sáng. Có bàn tay êm ái đập vai tôi, tiếng mợ Uyên dịu dàng:
– Dậy mau lên, chú ấy vừa đi uống cà phê rồi!
Tôi ngồi bật dậy, thấy mợ đang kéo mùng của tôi ra. Mợ đã thay đồ, mặc cái áo valisere, với cái váy đầm. Mợ vừa ôm lấy tôi nói nhỏ bên tai:
– Mình ra gần cầu thang, coi chừng có ai lên!
Vừa kéo tôi ra bên cái lan can cầu thang. Mợ thủ thỉ:
– Sao mà cứ muốn hư với nhau quá thế! Mình làm ngược nha! Đạt ngánh nhìn xuống chân thang nha!
Mợ bò úp xuống, chổng mông rồi tốc váy lên. Cũng như hôm qua, bên trong mợ không mặc quần lót. Hai đùi mợ dang ra, lấp ló ở giữa he hé hai cái múi múp míp chờ đợi. Tôi dựt tuột cái quần sọoc ra, rồi quỳ len giữa hai đùi mợ, ta cầm cái của quý cứng ngắc khua khua đâm tới, chạm gữa cái khe khút khít đã rớm ướt thọc thụt vô. Cái mông mợ thúc ngược lại bụng tôi. Tôi ưỡn mông nhấn tới. Ngựa quen đường cũ, nó đâm lút đáy, ngó ngoáy. Tôi úp người xuống, hai tay quơ về trước ôm lấy mà nắn mà bóp mà xoa hai cái vú thõng thượt đung đưa. Tôi nghiêng người ghé mắt nhìn xuống cầu thang để canh chừng.
Cả tôi lẫn mợ đầu bị dồn nén từ hôm qua, lại cùng biết rằng phải “đánh du kích” cho lẹ, nên tôi thì thở phì phà thọc tới, mợ cũng rên ư ử thúc ngươc lại, chỉ ít phút là cả hai gồng cong cả người lên mà lên tới mây xanh cùng một lúc…
Buổi trưa mới phải ra xe trở về Hải phòng đón tàu hỏa. Mọi người lại ra bờ biển lần nữa… Hai ông ngòi ghế vải hóng gió, bọn đàn bà trẻ con rủ nhau xuông nước tập bơi.
Tôi bắt đầu tập cho mợ Uyên. Tôi đỡ cho mợ nằm ngửa, mợ quýnh quáng tay chân. Tôi trấn an mợ, và chỉ cho mợ làm theo:
– Con đỡ mợ như thế này, không sao đâu… Mợ nín thở cúi mặt xuống nước. Nghe con đếm nha! Một, co chân co tay lại. Hai! Chụm tay duỗi thẳng về phía trước, đạp chân dang thẳng ra! Đúng rồi! Ba! Khép chân lại vẫn giữ thẳng, vờn hai tay ngược lại. Thế! Được rồi đó! Mợ thấy mình trôi đi không? Rồi! Làm lại! Một! Co chân co tay…
Được bốn năm lần, thì thao tác của mợ đã đều đặn, tôi bước theo một tay đỡ dưới ngực mợ, một tay đỡ ngay dưới bụng, mợ bơi đều rồi thân mợ nhẹ nhàng hơn. Tới chỗ nông, tôi cho mợ đứng xuống, nói:
– Vậy là mợ bơi được rồi đó!
Mợ thích chí lắm, cười khanh khách. Tôi lại đỡ cho mợ nằm trên tay tôi, rồi bảo mợ nín hơi, bơi về phía bờ, khi hết hơi thì đứng lên, có tôi đỡ theo. Dĩ nhiên trong những lúc đỡ lấy mợ như vậy, thì mợ với tôi đồng lõa mà đùa nghịch dưới nước, tay tôi không ngớt bóp bóp cái vú, lách lách vào áo bơi ngay bên háng mà rờ rẫm móc móc tới bên trong Có lúc tôi cong bàn tay lại ôm sát mợ vào người, mà mợ cũng lừa lúc vờn tay lại phóng xuống nắm lấy cái củ chày của tôi bóp bóp… Được một chút, tôi buông tay ra cho mợ bơi một mình. Mọi người vỗ tay ồn ào.
Sau mợ Uyên tới lượt bà Thúy. Tuy không còn cái mặc cảm tội lỗi như lúc dựa lưng lên ngực bà hồi tối, nhưng tôi cũng không dám đỡ ngay dưới hai cái vú đồ sộ của bà, mà để tay dưới bụng, chỉ chạm nhẹ vào dưới vú. Nhưng bàn tay kia thì đỡ vào ngay dưới cái mu, mỗi lần bà xọac cẳng, rướn mình bơi tới, thì cái mu phồng phồng của bà nó cà cà lên bàn tay tôi, tôi cũng lợi dụng động tác mà nhúc nhích bàn tay cho tăng phần cảm giác, làm cho cái củ chày của tôi nó đội quần bơi gồ lên. Cứ thế, người bà theo sóng trườn trên tay tôi, hai cái mông tròn trịa nhấp nhô nước biển vờn vờn. Khi xong, tôi khen:
– Cô Thúy bơi được rồi đấy!
Bà cười rạng rỡ, hỏi:
– Thật hả? Mà Đạt đỡ cho cô bơi có nặng lắm không?
Đến khi đỡ cho em Hồng tập bơi, tôi mới khám phá ra rằng cái phản ứng của tôi với em, không phải như với đứa con nít. Đỡ tấm thân bé bỏng của em gọn trên tay, tôi thấy cái thích thú khang khác, thấy mình to lớn tự tin hơn. Cái ngực của em thoạt nhìn thì dẹp lép, nhưng khi hai cái vú mới nhu nhú vun gọn của em đè lên hai bàn tay xòe ra của tôi, cũng có cái luồng điện gợi cảm truyền qua người. Em đạp chân ra mà không xoạc giang ra đủ mức, tôi phải cầm lấy đùi em kéo ra, cái đùi xinh xắn gọn nhẹ trong tay làm cho tôi phơi phới. Bơi được một hai hơi, tôi buông tay bảo em tự bơi lấy được rồi, em quýnh lên ôm ghì lấy cổ tôi hốt hoảng kêu:
– Anh… Em… Em sắp chết đuối!
Hai chân em quặp lấy tôi, sóng ùa lại ngả nghiêng tôi phải ôm em thật chặt. Hai thân thể xiết lấy nhau, tự nhiên tôi nứng lên, cái củ cưng cửng của tôi ngọ nguậy giữa hai đùi em. Tôi ôm lấy em mà thấy người ấm ấm. Vào tới chỗ nước ngang đùi, tôi mới thả em xuống. Em trách tôi:
– Gớm, em chả học bơi với anh nữa đâu! Làm em xuýt chết…
Tuy nói vậy, nhưng cả ba người còn tập thêm hai ba lần nữa mới lên bờ.
Trên đường từ Đồ sơn về hà nội, ai ai cũng vui và thích chuyến đi, duy mỗi người có những kỷ niệm khác nhau và hẹn nhau tháng tám đi Đồ sơn nữa, luôn tiện xem Hội chọi trâu hàng năm ở gần đó. Tàu hỏa cà rịch cà rịch chạy lắc lư, mọi người thấm mệt thiu thiu ngủ… Tôi cũng lim dim mắt. Lờ mờ ẩn hiện nhấp nhô những thân hình trong áo tắm, chờn vờn những cánh tay trần, những cặp giò trắng trắng, từ mợ Uyên, cô Thúy đến em Hồng… Tôi thấy lâng lâng, ngủ lúc nào không biết.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Kỷ niệm với mợ Uyên |
Tác giả | Ái Hiền |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Sex bú vú |
Ngày cập nhật | 15/03/2022 03:33 (GMT+7) |