Bích Trâm là giáo sư đại học, bà theo khoa Sân khấu. Với học vị Phó tiến sỉ, Bích Trâm luôn tỏ ra mình là người đứng đắn, đạo đức, Phó tiến sỉ B Trâm là người phóng khoáng. Cái tinh thần phóng khoáng do nghề nghiệp tạo ra, Bà có thể Ôm, có thể hôn miệng với bất cứ người đàn ông nào, ở tất cả mọi nơi, mọi lúc. Âu chẳng qua cái nghề là vậy đó. Hôn xong là: Hết! B Trâm luôn tỏ ra mình là một người phụ nữ Á Đông mẩu mực mặc dù đã du học nhiều năm ở các nước phương Tây – Các nước có một quan điểm hoàn toàn khác với khu vực Á Đông về chuyện Quan hệ Nam Nữ.
… Bạn đang đọc truyện Khóc ngoài biên ải tại nguồn: http://truyendam.org/khoc-ngoai-bien-ai/
Ngồi trước máy tính, Bích Trâm suy nghĩ rất nhiều… có nên viết… không nên viết… Hai câu hỏi cứ làm cô phân vân… Có… hay Không…
Bích Trâm nhớ lại… Năm cô 30 tuổi… Với học vị Phó tiến sỉ – Giáo sư đại học… B Trâm – Một cô gái… Một cô gái cũng như mọi cô gái khác… cũng biết ước ao, ước ao một gia đình hạnh phúc, Bích Trâm cũng biết thèm muốn… mình có một mái ấm, trong đó… Một người chồng… một người vợ… một vài đứa con… Tất cả cùng yêu thương nhau!
… Ước mơ là vậy, nhưng thực tế thì khác. Một người đàn ông giỏi hơn mình… ai không muốn điều đó! Điều đó với người khác thì dễ, còn với B Trâm… thì hơi khó! Khó vì cái học vị hiện giờ của Cô… Còn một người đàn ông… có địa vị, có tiền bạc… học vấn không bằng mình… thì sao… Có thể… lúc đầu cũng hạnh phúc đó… nhưng sau đó… sau đó thì sao… Không đồng quan điểm… Ông đúng… hay… Bà đúng… Có trời mới phân xử nổi… Thế thì Cải nhau… Không ai chịu ai… Kết thúc là… là ly dị…
Trong một chuyến về thăm nhà ở Tỉnh (…) Trong cái không khí vui vẻ, thân mật của gia đình… Mẹ B Trâm hỏi cô:
– “Trâm nè, con có nghĩ đến chuyện lập gia đình cho mình không con…”
– “Dạ, con không biết nữa… cái gì tới thì tự nó sẽ tới… hơi đâu mà nghĩ chứ…”
– “Nếu có người muốn hỏi con làm vợ thì con nghĩ sao?”
– “Ai vậy hả Mẹ…”
– “Thì thằng Hoàng chứ ai”
– “Hoàng nào hả Mẹ?”
– “Thằng Hoàng ở kế nhà mình hồi ở xóm củ đó…”
– “A! Thằng Hoàng học chung với con hồi ở cấp hai phải không…”
– “Ừ.”
– “Nó nói với Mẹ hả? Ôi, hơi đâu Mẹ ơi, Muốn nói thì nó phải nói với con chứ…”
Rồi Hoàng cũng tới nhà chơi, Hắn rủ B Trâm đi uống nước… nhìn vẽ lù khù của thằng Hoàng, B Trâm thất vọng lắm nhưng cô không muốn làm buồn lòng người bạn cùng học năm xưa… vói lại cô muốn nghe coi nó… nói cái gì… Cô tò mò lắm… cô không biết lù khù như nó thì nói ba cái chuyện yêu đương ra sao… cô nhận lời đi uống nước cũng vì tò mò…
Nhìn thằng Hoàng ngồi im không nhút nhít, tay cầm ly cà phê… xoay qua xoay lại hoài mà không nói được lời nào, thậm chí nhìn B Trâm nó cũng không dám… 10 phút… 20 phút… 30 phút… cuối cùng B Trâm phải hỏi…
– “Bây giờ Hoàng làm gì?”
– “Ở nhà vẽ tranh…”
– “Cuối cùng thì Hoàng học tới đâu?”
– “Hết cấp hai…”
– “Sao Hoàng không học nữa?”
– “Hoàng cũng muốn lắm chứ… nhưng học không nổi…”
– “Hoàng học vẽ tranh với ai vậy?”
– “Có một ông họa sỉ, ổng nói mình có năng khiếu… ổng dạy không lấy tiền”
– “Bữa nào Hoàng cho Trâm xin một tác phẩm được không?”
– “Xấu lắm… không gọi là tác phẩm được đâu… nếu Trâm thích thì… mấy tấm Hoàng cũng cho, để ngày mai đem qua cho Trâm coi… mà có xấu Trâm đừng chê nhe…”
B Trâm không còn chuyện gì để hỏi nữa, cô ngồi yên. Không khí càng nặng nề hơn… Một lúc sau thằng Hoàng hỏi:
– “Trâm có nghe… Bác gái… nói… gì không…”
Nghe thằng Hoàng hỏi, lời nói như người mắc nghẹn… nửa như cà lăm… B Trâm biết là hắn đã trổ hết can đảm ra rồi… cũng tội nghiệp…
– “Trâm có nghe Mẹ nói, nhưng sao Hoàng nghĩ vậy?”
– “… Tại… tại từ lâu… hoàng đã yêu Trâm…”
– “Từ lâu… là hồi nào?”
– “Lớp tám…”
– “Cho tới bây giờ…”
– “Ừ…”
– “Cho nên Hoàng muốn hỏi Trâm làm vợ…”
– “Ừ…”
– “Sao Hoàng lại yêu Trâm?”
– “Vì Trâm học giỏi, hiền… không khinh người…”
– “Hoàng biết Trâm học lớp nào không?”
– “Biết… nhưng tình cảm liên quan gì tới chuyện học vấn chứ…”
– Hoàng biết Trâm làm nghề gì không?
– “Biết.”
– “Biết, vậy Hoàng có ghen khi thấy một người đàn ông khác ôm hôn vợ mình không?”
– “Không.”
– “Tại sao?”
– “Hoàng tin tưởng Trâm… Hoàng tin là với học vấn như Trâm, Trâm sẽ trân trọng gia đình của mình… Làm gì thì Hoàng cũng tin tưởng Trâm… Hoàng nghĩ trong tình yêu… cái quan trọng nhất là phải Tôn trọng lẩn nhau… mà tin tưởng là biểu hiện quan trọng nhất…”
– “Vậy… thí dụ nhe… sau khi lấy được Trâm rồi, Với cái quyền làm chồng… Hoàng có bắt Trâm phải làm cái này cái kia hay cái gì đó theo ý của Hoàng không?”
– “Không… Hoàng nghĩ… học nhiều như Trâm, biết nhiều như Trâm… Hoàng không theo kịp… còn bắt theo ý mình sao được…”
– “Vậy Lệnh Bà là trên hết, đúng không?”
– “Hoàng nghĩ là Trâm sẽ không làm như vậy đâu…”
Về nhà rồi, B Trâm suy nghĩ mãi… với một con người như vậy… Rất biết mình biết ta như vậy… biết tìm đâu ra… Nhìn mấy tấm tranh Hoàng vẽ, B Trâm nhận xét… đây là một con người sống nội tâm, có tâm hồn lãng mạn. Đúng là Hội họa mới là năng khiếu của Hoàng… Tranh chỉ toàn là phong cảnh, thoạt nhìn thì không có gì là bắt mắt cả, nhưng nhìn càng lâu thì càng thấy thích… B Trâm không biết tại sao, vì đây không phải là chuyên môn của cô… nhưng cảm nhận của cô là như vậy.
Thế rồi đám cưới. Từ khi cưới đến nay, đã 20 năm. Gia đình đầm ấm, không bao giờ có chuyện gây gổ, cải vả. Ngày ngày B Trâm vẩn đi dạy, chồng cô vẩn vẽ tranh. Tranh vẽ ra không bán, B Trâm treo đầy nhà…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Khóc ngoài biên ải |
Tác giả | Tiểu Nhân |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện sex bú lồn |
Ngày cập nhật | 23/02/2022 03:33 (GMT+7) |