Biết thằng bé lại lên cơn ấm đầu nên mợ chủ đành phải hạ mình. Nhưng khó quá, nó đòi thứ gì nghe kỳ cục, nhè cái ti mà xin ngậm thì làm sao đây. Thứ đó mợ chỉ dành cho cậu, nó hít, nó sờ khả dĩ còn cho phép, chứ để nó ngậm một lần thì mười mươi nó ì xèo đòi mãi. Kinh nghiệm này mợ thấy trăm cha thì hít trăm ông nào cũng bú nút vú vợ nên mợ ngại.
Mợ đành phải dỗ ngon dỗ ngọt nó: Mày xem đến nơi đến chốn cho mợ đi, đừng làm khó tao, để xem mày có nghề tao sẽ giói thiệu các bà khác, chao ôi ! Mày có ngậm đến mòn răng, thay đi thay lại mấy hàm, mấy mẻ cũng chịu.
Thằng Đực nghe mà phái tổ, nhưng vẫn làm eo, dọa mợ nó: Tui lờ mờ thấy nhiều việc hổng hay ho, mợ lách né thì để chừng xảy ra hối không kịp. Mợ chủ quính quáng lên: Mày thấy vậy là sao, giời ơi ! Sao mày không lên tiếng báo cho mợ.
Thằng Đực gãi đầu gãi tai: Khốn, nhưng tui nói mợ có tin đâu. Rồi lửng lơ nó đốt vào: Xem chừng cậu có mèo. Bà mợ nhảy dựng lên, quơ tay quơ chân như sắp điên, thằng Đực mừng quíu trong bụng. Thế là nó cột được mợ vào cọc rồi, nó nhẩn nha nói mé mé, ra cái điều thầy đời thiên hạ: Chứ gì nữa, bố nào ngày nay chả tuyển mấy em xinh xinh vào ngồi tiếp tân, hoa lá cành cho công ty, mợ cứ ỷ y thế nào cậu cũng ăn cơm ngoài đấy.
Bà mợ nổi máu hoạn đùng đùng, cứ ngỡ thằng Đực là cậu nó nên đấm giúi giụi: Này mày mê con bé, tao cho mày chết luôn. Cứ vậy, đầu tai thằng cún lãnh đủ, mợ phang cái nào cái ấy nên thân. Thằng Đực phải kêu ầm lên: Sao mợ đánh tui, người ăn ốc bắt tui đổ vỏ, kỳ dzị !
Mợ chủ hổn hển thở ra: Thế thì chết đứt đuôi tao rùi. Đấy thì mày xem xét, làm gì thì làm, cứ rành rọt cho mợ biết sự tình để tao còn kiếm cách chữa. Thằng Đực vờ lấy nhẽ: Ấy, tui nói tầm xàm ba đế, chắc gì trúng mà mợ tin. Nhưng bây giờ thì mợ chủ chẳng còn nghe thủng đâu ra sai phải gì nữa, nên cứ như người đưa chuối cho cưỡng, ve vuốt: Đây ngậm đi, con, ngậm rồi bình tĩnh nói cho mợ rõ.
Thằng Đực thấy lù lù hai phẩm oản của mợ nó nhá nhá trước mắt, trông ngon như mớ chân giò trong tô bún bò, nó nuốt ực ực và liếm mép như con miu nhà mợ. Chưa chi mợ đã muốn rùng mình, mẹ bố cái lưỡi trông mà khiếp. Mợ nhắm mắt lại, nghĩ thằng bé nó mà quờ một đường chắc mợ tiêu dzên, chả hồi này câu nó lơ là nên vú mợ cũng đang mong có người mút.
Thằng Đực háo hức bằng chết, nhưng vẫn làm bộ làm tịch. Nó e hèm: Mà sao mợ lắm nốt ruồi thế, mọc toàn chỗ độc địa. Mợ chủ lại một phen giật thót mình, hỏi nhắng lên: Ủa, thế mày thấy hồi nào mà đoán chắc nịch thế ! Thằng Đực vẻ ngu ngơ: Thì tui lờ mờ thấy, chứ biết có đúng không, mợ phải để tui xem nếu quả như vậy thì quẻ mới ứng.
Lại một phen bà mợ khó nghĩ. Mẹ cha cái thằng mắc mỏ, cái nốt ruồi kia nó lẩn trốn trong cái chỗ ấy thì làm sao cho nó xem đây. Còn thằng Đực nhìn vẻ lưỡng lự của mợ thì doãi ra: Thôi, chắc là tui đoán mò sai rùi, mợ đi tìm thầy khác mà vấn kế.
Bà mợ chỉ toan đấm thùi thụi cho nó bớt nói bậy nói bạ, nhưng xem cái vẻ bất cần đời của nó thì lại phải nhún: Tao có ngăn trở gì đâu mà chưa chi mày nổi khục. Cái gì cũng từ từ đã chứ, ai đâu nói là giở cái xoẹt ra liền.
Mợ cháu đôi co qua lại, cứ như tuồng chèo đang diễn. Vậy rồi, mợ chủ cũng nói lẫy: Thôi thì đành phải lép vế thầy để mày xem cho mợ đến đầu đến đuôi. Và chưa chi mợ đã hỏi: Mày đinh sao bây giờ, chả lẽ mày bảo tao tự cởi cho mày khám. Thằng Đực vẫn còn rị mọ: Mợ cứ nghĩ cho kỹ đi, kẻo mang tiếng tui bắt chẹt mợ. Quẻ có sao, tui phán vậy, mợ đừng nghĩ tui lợi dụng.
Mợ chủ sốt cả ruột phải gắt: Biết rồi, nói mãi, lè nhè điếc cả tai. Thằng Đực tằng hắng lên một tiếng và từ từ chỉ thì: Bây giờ để tui ngậm ti mợ trước, xem quẻ chỉ dẫn tiếp ra sao, nếu đúng thì tui mới xem nữa, còn không thì… Chưa kịp nói hết, mợ chủ đã phát rủa: Tao đéo chịu mày ngưng nửa đường, bộ mày tưởng ngậm vú rồi lờ đánh bài chuồn sao con. Tao khôn hơn mày, đừng giở trò trứng ngoan hơn rận mà tao đánh gẫy mỏ.
Mợ chủ nhìn cái miệng thằng chó thập thò và cái lưỡi liếm láp, thấy mà ghê, chưa chi muốn nổi da gà hết trơn, hai đầu vú cong cớn lên thình lình. Mợ đánh trống lảng: Khiếp, cứ như miệng rùa đớp không khí và lưỡi giống lằn mối thất kinh. Mợ hồi hộp nhắm mắt lại chờ thằng mất dậy ngậm tóm lấy vú.
Thằng Đực cũng nôn nao, không ngờ tài vặt học lóm mấy cha ba phịa lại giúp nó chỗm được vú mợ chủ. Nó cũng lim dim mắt, nghĩ đến khi nó quết một đường vào đúng cái bầu vú hây hây của mợ chủ và lưỡi nó đánh tanh tách vào cái lỗ sữa, chắc là đã lắm. Chưa chi khúc cùi bắp trong quần nó đã giương cao biểu ngữ đòi đấu tranh.
Nó xòe rộng bàn tay ra chộp lấy cả hai bên vú mợ và xoa như lau bụi. Mợ chủ lại hét: Sạch sẽ rồi, khỏi lau, mẹ, mày làm như tao ở dơ không bằng. Ngậm bố nó đi để tao khỏi sốt ruột. Thằng Đực vẫn lừng khừng: Mợ thúc giục thì còn ra cái đếch gì nữa. Ngậm bú cũng phải từ tốn, có đâu đi ăn cướp mà hối hả.
Bâng quơ, mợ chủ phán: Ừ mày cứ nhẩn nha, lão ấy tỉnh thì hết bú. Thằng Đực nghe quính quá vội bóp một bên vú lia lịa còn cái miệng thì ngậm vô một bên mà nút ro ro. Mợ chủ nhột quá, phải thùn người xuống, vậy mà cái đầu vú cứ nhức lên oàm oạp. Thằng cún lại còn xoe xoe cái núm đang bóp mới tức rực thêm, nó xem như đang nghịch sợi dây thun nên vê còn hơn vê bột. Cái đầu vú xệch xạc nhồi vùi, mợ chỉ chực rít lên vì sướng.
Thằng bé bú chụt chụt, song tạm ngưng, dùng tay vọc nắm chặt cái vú thành một lọn mà tha tha cái lưỡi và nhay nhay khiến mợ chủ xoắn lò xo rối tung. Mợ tưởng như có hàng ngàn, hàng vạn con giun, con dế đang rúc vào xỉa nát vú mợ. Ý định mợ muốn kêu lên: Mày bú khéo thế, nhỏ, mà không dám.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đụ nát lỗ lồn mợ chủ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ máy bay, Đụ với chủ nhà |
Ngày cập nhật | 16/01/2018 09:04 (GMT+7) |