Sau đám cưới chị Phượng ở Sài Gòn trở về nhà, bỗng dưng Lợi cảm thấy tâm trạng mình nhanh chóng thay đổi và bị sốc tột độ mà chẳng thể nào lý giải được lý do.
Có thể là do nó quá nhớ nhung chị Phượng chăng? Một diễn biến tâm sinh lý thật ghê sợ mà từ trước đến giờ Lợi chưa hề thấy nay lại xảy ra với nó ; đó chính là sự ham muốn sex lúc nào cũng dâng tràn chiếm ngự toàn bộ đầu óc và tâm trí nó.
Lúc nào thân nhiệt nó cũng lên đến 37,5 – 380C dù không phải là bị sốt, mặt nó luôn đỏ gay như người say rượu ; nó thường mong muốn có một người khác phái thỏa mãn cơn đói khát tình dục của nó.
May là thời gian này còn đang nghỉ hè, chứ nếu không thì chắc chắn nó không thể nào mà học được cho ra hồn.
Dĩ nhiên, bây giờ mà đi dụ dỗ một người con gái nào đó ân ái, làm tình với mình quả thật là chuyện “hái sao trên trời”, “mò kim đáy biển”.
Trong lớp 10P3 của Lợi, cũng có vài bạn nữ khá thân thiết với nó nhưng nó hoàn toàn không dám đụng đến vì nó không muốn bị đuổi học.
Suy nghĩ mãi, Lợi mới có được một kế sách bất đắc dĩ là phải quay lại tìm kiếm những phụ nữ nào đã từng là người tình của nó thì may ra…Đầu tiên, Lợi nhớ đến cô giáo Vân Hải nhưng giờ đang nghỉ hè nên cô đã về gia đình bố mẹ ruột ở Sài Gòn rồi.
Lên Phong Phú tìm chị Dung thì mới hay chị đã theo mẹ ra miền Bắc thăm quê ngoại.
Trong gia đình Lợi có hai chị đã yêu đương, ân ái cùng nó hiện tại vẫn ở chung nhà với nó là chị Hai Hảo và chị Ba Hường nhưng thật xui xẻo, khi Lợi chưa kịp thực hiện ý định thì bỗng dưng chị Hảo bị đau ruột thừa phải vào bệnh viện mổ ; còn chị Hường thì chị cũng rất vui vì cả năm trời chưa gặp gỡ thằng em nhưng ngặt nỗi, chị đang có tháng nên chị hẹn Lợi ít bữa nữa vậy.
Quả thật là xui xẻo cho Lợi! Chán chường, bực bội, có ngày nó nằm lì trong phòng từ sáng cho đến tối, bỏ cả cơm nước, ai rủ đi đâu cũng nhất quyết không là không ; giống như là nó đang tuyệt thực vậy.
Mẹ Lợi có tất cả ba người em trai là cậu Duy, cậu Bình và cậu Dũng ; trong đó, cậu Duy lớn nhất nhưng chẳng may, cậu bị ung thư nên đã qua đời 13 năm nay, để lại người vợ hiền và thằng con trai 18 tuổi.
Mợ Yến – vợ của cậu, năm nay đã 38 tuổi rồi và có thể là từ 10 năm nay, do kinh tế gia đình khó khăn nên mợ đành phải nương nhờ gia đình chị chồng với công việc quản gia, nấu bếp hoặc đôi khi xuống chăm sóc khu rẫy của gia đình Lợi ở Núi nhọn…Do khu rẫy bố Lợi đã cho người thuê làm, vả lại con trai mợ theo cậu Lâm – anh trai mợ lên Sài Gòn làm thợ mộc nên cả tháng nay, mợ Yến phải vào Suối Nghệ thu hoạch giùm hai sào rẫy bắp của cậu Lâm.
Thấy chỉ có mỗi một mình mợ Yến mà phải cáng đáng những hai sào bắp nên bố mẹ Lợi sai nó đi phụ mợ ít bữa vì là đang nghỉ hè, vả lại thấy nó nằm không cả ngày cũng chẳng nên tích sự gì.
Thật tình mà nói, Lợi cũng muốn có một công việc gì đó để làm thì mới có thể áp chế được cái bệnh khát khao đòi hỏi sinh lý của nó.
Nghĩ vậy , chỉ sau một ngày gần như tuyệt vọng, Lợi đã bình thường trở lại và cùng mợ Yến chạy xe đạp lên rẫy ở Suối Nghệ.
Khu rẫy bắp của cậu Lâm nằm nơi tận vùng sâu của xã Suối Nghệ nên thưa thớt nhà cửa, vắng lặng hơi người và cách xa khu trung tâm dân cư.
Không gian chốn này thật buồn vì nhìn đâu cũng đều thấy màu xanh bạt ngàn của bắp chứ chẳng hề thấy gì khác, còn thời gian thì dường như là bất tận ; ở đây, nếu mà không có việc gì làm sẽ thấy chán chường vô cùng.
Được một ngày, hai ngày, ba ngày, do phải làm quần quật từ sáng cho đến tối mịt, hết bẻ bắp rồi lảy bắp, phơi bắp…, còn buổi tối do quá mệt, cứ hễ đặt lung xuống thì ngủ ngay nên dần dần riết rồi triệu chứng căn bệnh lạ lùng kia cũng thuyên giảm trong con người Lợi.
Rồi dòng đời nghiệt ngã với bao điều nghịch lý, giống như người ta thường nói “tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa”, lại tình cờ sắp xếp an bài cho Lợi một cuộc tình mới, dĩ nhiên là nó chưa bao giờ tơ tưởng đến cũng như chưa bao giờ chiêm bao, một cuộc tình thường xuyên hiện hữu kề ngay bên cạnh nó ; đó chính là mợ Yến của nó, người phụ nữ hàng ngày gần gũi tiếp xúc với nó trong công việc đồng áng, thậm chí tối đến hai mợ cháu còn ngủ chung trên chiếc chõng tre.
Giả sử như mợ Yến có nhan sắc tương tợ mợ Bình – vợ cậu Bình thì chắc chắn là không còn gì để mà bàn cãi.
Nói như vậy không có nghĩa là mợ Yến xấu đến nỗi ma phải chê, quỷ phải hờn ; chẳng qua là thân thể mợ nhỏ nhắn và gầy guộc, da dẻ thì ngăm đen, vả lại mợ lại không dùng mỹ phẩm như son phấn, nước hoa…, tính tình mợ lại nhút nhát, quê mùa nên không bao giờ có chuyện mợ lọt vào mắt xanh của bất kỳ con ong con bướm nào.
Nét nổi nhất của mợ và cũng là nơi được mợ chăm sóc kỹ càng nhất chắc chỉ là mái tóc dài đen nhánh, óng ả, thướt tha, mềm mại, mịn màng và êm ái như nhung, thoang thoảng nhẹ nhàng mùi trái bồ kết ; mái tóc ấy luôn được kẹp lên cẩn thận nhưng nếu xõa xuống thì phủ kín cả tấm lưng mợ.
Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy khuôn mặt mợ Yến từa tựa một con búp bê bởi hai gò má bánh bầu phinh phính và hai lúm đồng tiền ở hai bên khóe miệng.
Vầng trán mợ khá cao, đôi mắt mợ den láy và nhỏ nhắn (có thể nói là hơi hí) ; sống mũi mợ thấp nhưng gọn gàng, cân đối và nằm trên chiếc cằm lẹm là đôi môi nhỏ nhoi, mỏng mảnh.
Thân thể mợ Yến từ trên xuống dưới đều suông đuột trong bộ quần áo bà ba củ kỹ, trông thật chẳng hề có gì gọi là hấp dẫn, lôi cuốn.
So sánh mợ Yến với chị Dung – chị cả của thằng Quốc An thì chị Dung mười, trong khi đó mợ Yến chỉ có ba mà thôi.
Nói chung lại thì rõ ràng cho dù mợ Yến có phơi bày thân thể trước mắt Lợi đi nữa thì cũng chưa chắc gì kích thích được Lợi, chứ đừng nói chi đến chuyện Lợi hứng tình rồi phải đi dụ dỗ mợ.
Trên đời này, có mấy ai cắt nghĩa được chữ ngờ ? Vào một đêm mưa dầm dai dẳng, Lợi đã bất chấp tội lỗi loạn luân, Lợi đã ngang nhiên chiếm đoạt thân thể người mợ lớn hơn nó những 22 tuổi.
Thời gian 10 năm nay, sống nương nhờ gia đình Lợi, mợ Yến rất mực yêu thương, chăm sóc, đỡ đần, chìu chuộng những đứa cháu chồng ; đặc biệt là Lợi từ khi nó mới có 6 tuổi bắt đầu đi học lớp 1.
Lợi ngày càng lớn lên, mợ laị càng hầu nó ra mặt : ở Bà Rịa cũng như khi lên rẫy, ngoài việc cơm ăn nước uống ra là chuyện bình thường, mợ Yến còn phải lo luôn việc giặt giũ, mùng mền, thuốc thang khi trái gió trở trời…Vào cái đêm hôm ấy, dĩ nhiên là chưa đến nỗi Lợi phải dùng vũ lực để chiếm đoạt mợ Yến nhưng có lẽ vì trời mưa quá lớn, tức cảnh sinh tình ; vả lại thiếu vắng hơi đàn ông đã 13 năm nay nên mợ đành nhắm mắt đưa chân mà trở thành người tình của thằng cháu bên chồng.
Sáng hôm ấy, Lợi nhớ rất rõ là sáng thứ bảy, nó đạp xe về Bà Rịa để xin bố mẹ thêm gạo và cá khô ; sau khi ăn cơm trưa xong, nó lăn ra đánh một giấc ngon lành đến 3 giờ 30 phút mới choàng tỉnh, lật đật đi rửa mặt rồi chất gạo và cá khô vào giỏ trước xe đạp, dắt xe ra khỏi nhà sau khi chào bố mẹ, chạy một lèo lên Suối Nghệ.
… Bạn đang đọc truyện dâm tại web: Truyennguoilon.net
Khi còn cách khu rẫy của mợ Yến khoảng một cây số đường ngoằn ngoèo nữa thì Lợi gặp anh Khải – bạn của con trai mợ Yến – nhà ở dưới Xóm Cát, Bà Rịa lên làm rẫy ở trên này và anh cũng mới vừa đạp xe đi đâu về.
Do anh Khải cũng thường qua phụ hái bắp với hai mợ cháu Lợi nên việc anh và Lợi quen biết xã giao với nhau cũng chẳng có gì đáng nói.
Không hiểu có chuyện gì mà mới vừa gặp Lợi, anh ta mừng rỡ như là bắt được vàng.
– Nè Lợi, chú mày ăn thịt dê lần nào chưa ? Nếu rồi hay chưa thì cũng phải vào đây nhậu một bữa với tao cho ra trò coi!
Nghe người ta nói nhiều về thịt dê là loại thịt rất ngon và bổ dưỡng nhưng chưa có dịp thưởng thức, nay bỗng nhiên được anh Khải mời thì thật quý hóa quá, đúng là có lộc ăn, Lợi vui vẻ đạp xe vào ngay chòi rẫy của anh Khải. Hai anh em ngồi trên một cái sạp trước chòi, bên cạnh cái lẫu dê nghi ngút bốc hơi thơm lừng. Anh Khải cầm cái chai rượu đế pha tiết dê đỏ au, rót vào hai cái ly nhỏ rồi để trước mặt anh và Lợi mỗi người một ly.
– Nè, rượu này bổ lắm nghe chưa ? À, hồi nãy tao có qua mời mợ mày qua ăn cho vui, bả tính đi rồi nhưng khi tao nói là thịt dê thì bả thối lui liền. Đúng là thứ đàn bà nhát gan!
– Bả nhát lắm, anh ơi! Mà thịt này, anh kiếm ở đâu ra vậy ?
– Nhà thằng bạn làm thịt dê ở Bà Rịa cho tao nguyên cả cái đùi bá chấy bò chét luôn. Tiết dê thì tao mua của nó. Tao nấu lẩu phân nữa, còn lại tao muối sả ớt ngày mai rồi sẽ tính. Này, tao nói trước nghe, cái thịt này ăn vào lạng quạng tối nay coi chừng ngủ không được đó nghe mậy!
– Ủa, sao vậy anh?
Anh Khải làm thinh, nhìn Lợi cười cười ra vẻ bí hiểm vô cùng khiến Lợi cảm thấy trong lòng hoài nghi, thắc mắc ; nhưng rồi nó vẫn ăn thoải mái, còn rượu thì nó chỉ uống đúng một ly vì sợ say. Hai anh em vừa ăn uống vừa nói chuyện tầm phào đến khi trời sẫm tối, Lợi mới tạm biệt anh và đạp xe vào rẫy mợ Yến ở bên trong. Đến nơi, nó thấy mợ vừa tắm rửa xong, gọn gàng trong bộ quần áo bà ba và đi ra từ nhà tắm dựng bằng cót ở phía sau chòi rẫy. Chòi ở đây rộng rãi hơn chòi ở dưới Núi nhọn nhưng đa phần diện tích chòi dùng để chứa bắp chứ chẳng có đồ dùng chi nhiều, ngoại trừ một cái chõng tre ở mé phải chòi, gần cửa sập vừa là nơi ngủ vừa là chổ ăn cơm. Ở mé trái chòi là bếp nấu với lỉnh kỉnh nồi, chảo, bát, đũa, tô, muỗng…và trong góc chòi là các dụng cụ làm rẫy như cuốc, cào, dao phát…Lợi đổ gạo vào thùng ở bếp, treo túi nilon đựng cá khô lên cột chòi trong bếp rồi ra phụ mợ Yến dọn cơm nơi chõng. Bữa cơm ở rẫy chỉ đạm bạc khô cá đù nướng ăn kèm với canh cua nấu lá bù ngót mà gặp mấy bữa trước thì chắc Lợi sẽ ăn nhiều vì mợ Yến có biệt tài nấu ăn rất ngon dù bất cứ món gì ; nhưng bữa nay vì ăn khá nhiều thịt dê ở nhà anh Khải nên nó chỉ ăn dặm thêm một chén cơm mà thôi.
– Ủa, sao cháu ăn ít vậy ?
– Dạ, hồi nãy anh Khải có kêu cháu vào ăn thịt dê no quá!
– Hả ? Thịt dê mà cháu cũng ăn được à ? Ghê chết đi ! Đúng là đàn ông, nếu mà có thịt rồng thì chắc cũng không thể không xơi được.
– Có gì đâu mà ghê, mợ? Cử quá mai mốt cũng chả có gì mà ăn. Bộ mợ nghĩ là ăn thịt dê vào là thành dê để đi dê người ta à ? – Lợi vừa nói vừa cười khà khà.
Mợ Yến nghe Lợi nói chỉ đỏ mặt, làm thinh chẳng nói chi cả. Khi nãy chẳng qua chỉ là một câu nói đùa mà thôi, chứ Lợi hoàn toàn không hề nghĩ đó lại là sự thật. Lợi vẫn còn non nớt khù khờ về chuyện này, chứ anh Khải thì đã quá rành ; khi nãy nhậu thịt dê, anh ta chỉ nói lấp lửng khiến Lợi càng thêm mù tịt. Nó chỉ nghĩ thịt dê là loại thịt bổ dưỡng, chứ nó không thể nào ngờ được rằng nó vừa tự đưa vào cơ thể mình một chất độc cực mạnh ; dĩ nhiên chất độc này rất chết người nhưng không chết ngay mà nó sẽ phát tán trong cơ thể, làm cho nỗi ham muốn giải quyết sinh lý kích thích mạnh mẽ và nếu không giải quyết được thì ắt cũng phải chết mà thôi. Trong khi mợ Yến dọn dẹp mâm cơm và đi rửa chén bát, Lợi lấy bàn chải răng quệt một chút kem đánh răng rồi ra nhà tắm làm vệ sinh miệng, rửa ráy tay chân. Xong rồi, nó trở vào nhà, lấy một cái khăn giẻ lau sạch chõng, trãi tấm chiếu cuộn tròn để ở một đầu chõng ra, như vậy là thành giường nằm và như trên đã nói, mợ Yến và nó phải ngủ chung với nhau cả hơn tuần nay vì trong chòi chỉ có duy nhất chiếc chõng này mà thôi. Ở rẫy, thường là sau khi ăn cơm chiều xong là người ta lên giường ngủ ngay vì chẳng biết làm gì. Lợi cởi áo chemise màu kem và quần tây xanh nó đang mặc, móc lên cột giăng mùng rồi chỉ còn vẻn vẹn áo thun trắng ba lổ và quần đùi trên người, nó lên chõng nằm trước ở mé trong, buông chiếc mùng củ kỹ xuống giằn cẩn thận dưới mép chiếu vì ở chốn này muỗi hơi nhiều. Thấy không khí oi bức, đoán là khuya nay thế nào trời cũng mưa nên mợ Yến đi lấy bạt, lấy khăn trãi bàn che kín những chổ vách thưa để nước mưa không tạt vào bắp chất thành đống trong chòi rồi mợ sập cửa xuống, đến bên chõng vén mùng chui vào và mợ cũng không quên đốt sáng ngọn đèn dầu nhỏ treo nơi cây đinh đóng vào cột chòi.
– Trời oi thế này, khuya nay thế nào cũng mưa cho coi! – Mợ Yến buột miệng.
– Mưa sớm đi đặng ngủ cho mát. – Yên lặng một chập, Lợi tiếp – Mợ ơi, nếu tối nay mưa thì mai mình ở trong này lãy bắp tiếp hả mợ ?
– Thì chắc là phải vậy thôi chứ biết làm gì bây giờ ?
Hai mợ cháu nằm yên lắng nghe tiếng sấm ì ùng lúc này đã rền vang xa xa, báo hiệu một trận mưa lớn đang tràn tới. Chắc là do mệt mỏi trong người nên hai mợ cháu mau chóng chìm sâu vào giấc ngủ say sưa. Khoảng một tiếng đồng hồ sau, quả thật một trận mưa thật lớn mà trước giờ chưa từng thấy ào ào trút xuống ruộng đồng, nhà cửa, cây cối khiến cho vạn vật đều phải run rẫy, rũ rượi. Mưa như là muốn trút hết tất cả nước từ trên trời xuống vậy. Căn chòi rẫy mợ Yến tuy nhỏ bé nhung kín đáo vì đã được che chắn cẩn thận nên hai mợ cháu rất yên tâm và thoải mái để tiếp tục giấc ngủ. Riêng Lợi thì cũng đã choàng tỉnh, không phải vì mưa lớn bên ngoài mà là lúc này, nó đã cảm nhận được là tâm can nó đang bắt đầu khao khát, đòi hỏi sinh lý một cách mạnh mẽ và khác thường. Chất kích thích cường dương tiềm ẩn từ thịt dê, từ tiết dê bên trong nội tạng nó từ từ phát tán, tạo thành những dòng điện mang ion dương lan tỏa từ dưới xương cùng, theo cột sống rần rật chạy lên trung ương thần kinh rồi sau đó chạy xuống khắp tứ chi và châu thân. Thiệt tình, Lợi chả hiểu được vì sao nó lại “trở bệnh”như vậy? Nó lờ mờ suy đoán nguyên do có thể là do thịt dê và tiết dê trong rượu mà nó đã ăn uống tại rẫy anh Khải. “Này, tao nói trước nghe, cái thịt này ăn vào lạng quạng tối nay coi chừng ngủ không được đó nghe mậy!”- Câu nói đầy bí hiểm của anh ta khi nãy, giờ đã được Lợi giải mã. Nó chặc lưỡi, nghĩ thầm :
– Giờ chắc là mình phải tự giải quyết cho nó xuất ra thôi. Thật không ngờ cái thịt này ghê gớm quá!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đụ mợ Yến |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Đụ máy bay, Truyện loạn luân, Truyện ngoại tình |
Ngày cập nhật | 11/01/2018 09:31 (GMT+7) |