Chị Tâm xách rỗ cá lên mà nói:
– Tôi đem cá về nhà trước cho chị Hiền làm bếp nhe.
Chờ cho nàng đi khuất, tôi quay sang hỏi anh Phong:
– Anh Phong ơi, toilets ở đâu chỉ cho em!
– Phía sau gian nhà chính đó em. Cần anh dẫn đường không?
– Thôi được mà, em biết đường đi.
Về nhà, tôi nhìn vào bếp không thấy Chị Tâm đâu, chỉ thấy chị bếp đang lây hoây nấu cơm. Tôi bước lên sảnh thì đụng đầu với Chị Tâm đang đi xuống. Nàng giật mình bối rối, chưa biết phản ứng ra sao thì tôi đã kéo nàng dựa vào tường… Chị Tâm vừa vùng vẫy vừa thổn thức, nàng năn nỉ:
– Trung, em có đọc thư của chị chưa?
Tôi không thèm trả lời, mà hối hả tìm môi nàng.
– Trung, em đi xa quá rồi. Chị sợ lắm. Chị không muốn đâu.
– Chị không muốn tại sao hôm qua chị lại hôn em nồng nàn làm em muốn điên lên?
Chị Tâm mắc cỡ đỏ mặt vì tôi đã nói đúng sự thật.
Tôi thừa dịp nàng đang lúng túng mà bắt được lưỡi của nàng.
Khi tôi nút được lưỡi của nàng thì Chị Tâm không còn ý chí chống cự nữa.
Nàng nhắm mắt đứng dựa lưng thụ động vào vách để mặc cho tôi thao túng… rồi cũng như hôm qua, nàng bắt đầu hôn trả lại tôi một cách vụng về.
Tôi phỏng đoán Chị Tâm là một người đàn bà đầy háo hức nhiệt tình nhưng kế bên đó những giá trị đạo đức của nàng vẫn còn mạnh: Nàng vừa bị tôi lôi cuốn, vừa bị lương tri dằn vặt.
Trong những tình huống như vậy chỉ có cách là tấn công phủ đầu, không đề cho phần lương tri phản ứng thì mới mong thành công.
Quyết định như vậy, tôi vừa nút lưỡi nàng, vừa ấn con cặc cương cứng của tôi vào hạ bộ của nàng. Không như hôm qua, lần này Chị Tâm đứng yên cho tôi cà con cặc vào người nàng một cách táo bạo.
Người chị run như bị sốt rét.
Bàn tay của tôi tìm được một khe hở để đặt lên một gò vú phập phồng. Bị xâm chiếm thêm một bước nữa, Chị Tâm hốt hoảng định vùng ra nhưng tôi cắn lưỡi nàng giữa hai hàm răng làm nàng lo sợ, không dám vọng động… Tôi bắt đầu vuốt ve nhẹ nhàng gò vú nhỏ xíu của Chị Tâm, một gò vú nhỏ như vú của đứa con gái 13, 14. Chị Tâm từ từ nhũn người ra, hai chân như muốn khuỵu xuống, không còn sức lực nữa.
Hai dòng nước mắt ứa ra từ khoé mắt của chị. Nước mắt của bất lực, của sợ hãi?
Mặc kệ chị với những giằng co của nội tâm, tôi ôm nàng đặt lên cái giường trong góc phòng rồi tôi nằm lên người nàng. Lưỡi tôi vẫn không rời lưỡi nàng, tay tôi vẫn xoa bóp vú của nàng xuyên qua làn vải mỏng của chiếc áo sơ – mi, con cặc tôi vẫn áp đảo hạ bộ của nàng. Trong tư thế đó, tôi là kẻ đang chiếm đoạt Chị Tâm và tôi sung sướng thấy nàng hoàn toàn tùng phục tôi. Nàng nhu mì một cách thật dễ thương.
Tôi bật nút áo của nàng ra để được tiếp cận gò vú trần. Nàng đã có hai con rồi nên núm vú của nàng sậm màu nâu. Khi tôi ngậm núm vú vào miệng thì Chị Tâm rên nhỏ:
– Đừng… đừng… bú vú chị…
Không biết tại sao nàng lại thốt lên câu nói đó, có phải vì đó là sự vùng dậy cuối cùng của lý trí, của lương tâm hay không? Tôi mặc kệ, chỉ chú tâm bú vú chị thật nồng nàn với mục tiêu làm cho nàng được sung sướng tối đa… chị cứ kêu nhỏ:
– Đừng bú vú chị… đừng bú…
Nhưng vú chị lại căng cứng lên trong miệng tôi chứng tỏ là chị bị kích thích lắm.
Tôi không quen với gò vú nhỏ tí của con gái Việt Nam nên tôi thích quá, cứ ngậm hết cả gò vú của Chị Tâm vào miệng mà nút làm Chị run lẩy bẩy một cách thật đáng thương, chị cố xoay người qua bên để tránh cái miệng tham lam của tôi.
Chị Tâm vẫn còn nhiều rào cản trong chị: Một đằng rõ ràng là chị bị lôi cuốn bởi sự táo bạo của tôi, nhưng một đằng chị vẫn còn bị ràng buộc bởi luân lý, xã hội.
Vì vậy mà trong tình huống này, dù đã nhắm mắt để cho tôi nút lưỡi và nút vú chị nhưng chị vẫn còn những chống chọi tuyệt vọng…
Nhưng trong người chị có quá nhiều háo hức thèm muốn bị đè nén từ bao nhiêu năm rồi, bây giờ tràn ra như nước vỡ bờ nên chị chỉ chống chọi được một khoảnh khắc mà thôi. Từ từ chị cũng dịu người xuống, rồi chị nằm im cho tôi bú vú… hơn nữa, chị lại run run đưa tay ra âu yếm vuốt ve mái tóc của tôi trong khi tôi tiếp tục bú chị. Hạnh phúc thật là tuyệt vời!
Chợt tiếng chân người đến gần nhà làm tôi nhổm dậy: Hình như gia đình đã trở về.
Cùng lúc tôi giật bắn người khi thấy chị Hiền đang đứng ngoài cửa, há hốc mồm nhìn vào phòng. Chị ta đã chứng kiến hết trò chơi của tôi và Chị Tâm! May thay là Chị Tâm không phát hiện ra điều đó vì chị nhìn về hướng khác.
Tôi chỉ kịp nhảy qua khung cửa sổ để tránh đoàn người vừa bước vào nhà. Tôi vòng ra phía trước rồi quay trở vào để gặp họ. Anh Phong hỏi tôi:
– Trung thấy chị Tâm của em đâu không?
– Hình như Chị Tâm nhức đầu nên vào phòng nghỉ một chút thì phải!
Chị Tâm nằm riết trong phòng không ra ăn cơm. Đến chiều khi cả nhóm lên xe ra về thì tôi thấy mắt chị sưng húp.
Phần tôi thì tôi thật sự áy náy, không vì chuyện Chị Tâm mà vì chuyện chị Bếp ở trang trại anh Phong. Chị ta đã thấy tôi và Chị Tâm trên giường: Nếu chị ta không giữ miệng mồm thì hậu quả sẽ cực kỳ phức tạp nhất là cho Chị Tâm. Chị sẽ bị mang tiếng, hậu quả không biết đâu mà lường!
Về khách sạn, thấy tôi cứ đi qua đi lại trong phòng, Maria lo lắng:
– Anh có vấn đề gì hay sao?
Tôi ấp úng, nói trại đi:
– Ờ… ờ… anh đánh mất cái điện thoại di động, không biết để quên ở đâu?
– Chắc là ở trang trại chứ ở đâu. Hay là anh lấy taxi chạy xuống đó mà xem. Cũng chỉ cách đây có 20 phút thôi mà.
– Ờ… em có lý.
Mấy phút sau, ngồi trong xe taxi, tôi càng thấy là Maria có lý thật. Tôi nghĩ: Cách hay nhất là gặp lại chị Bếp để mua chuộc sự im lặng của chị ta.
Khi ra mở cửa, chị Hiền giật mình đưa tay lên đặt trên ngực khi chị thấy tôi lù lù đứng trước mặt chị, chị ấp úng:
– Cậu Trung… cậu… cậu…
Thấy chị hốt hoảng như vậy, tôi cũng phải bật cười.
Tôi nhìn kỹ chị hơn: Chị Hiền là một người phụ nữ đâu chừng 40 tuổi.
Nghe anh Phong nói là chị cũng là dân Đà Lạt, thuộc giới có học nhưng chị bị chồng bỏ bê, phải ở vậy mà nuôi hai đứa con.
Biết tình cảnh của chị, anh Phong mới giao cho chị trông coi trang trại, giúp chị có tiền mà nuôi hai con.
Bây giờ hai đứa vào Trung Học, chị phải cho chúng nó vào nội trú ở Đà Lạt vì ở Liên Khương không có trường Trung Học.
Thấy tôi chị Hiền vừa lo lắng vừa mắc cỡ khi nhớ đến tình huống hồi sáng khi chị bắt gặp tôi và Chị Tâm trong tư thế thật « phòng the riêng tư ». Đã bao năm qua, chị Hiền không màn gì đến chuyện phòng the nữa nhưng hôm nay khi thấy cặp trai gái ôm nhau quấn quýt trên giường thì chị sững sờ đứng trân ra đó mà nhìn.
Càng nhìn chị càng rung động: Bao nhiêu cảm xúc thời xa xưa hình như đang trở mình vùng dậy làm chị chới với.
Chị đứng đó run rẩy, muốn bỏ đi mà hai chân như đóng đinh tại chỗ, không nhúc nhích được!
Chị thấy người đàn ông ngậm vú người đàn bà mà bú ngon lành.
Chị rùng mình nổi da gà, tưởng như chính mình đang được hưởng ân huệ đó.
Từ hồi chiều tới bây giờ, chị cứ thơ thơ thẩn thẩn mà suy nghĩ mông lung.
Cô Tâm với cậu Trung này là chị em họ, vậy mà sao họ lại ôm nhau hôn hít như một cặp tình nhân?
Nhưng chuyện đó là chuyện của họ, ăn thua gì đến mình.
Khổ nỗi là cậu Trung đã thấy mình nhìn trộm họ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Địt nhiều vợ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện của kiều bào, Truyện loạn luân, Truyện ngoại tình |
Ngày cập nhật | 31/10/2018 01:07 (GMT+7) |