– Nhà Mimi dự cưới ở Sài Gòn khi nào mới về?
– Ngày mốt mới về lận cô. À, cô ơi! Phải chi trời đừng mưa thì tối nay hai cô trò mình đi xem phim được rồi. Tiếc quá, lâu rồi mà vẫn chưa có dịp.
– Đừng lo, thế nào rồi cô và Mimi cũng có dịp để đi cho coi – Ngưng giây lát, cô Lan tiếp – Mimi này, khi nào nghỉ hè, Mimi nhớ tìm một công việc gì đó cho cô làm với nghe!
– Ừ, để em hỏi chị Hai em thử coi. Vậy chứ hè cô không về Bình Dương à?
– Chyện dài lắm, tí nữa lên lầu cô kể cho Mimi nghe. Mimi biết không, đã ba mùa hè rồi cô không về quê. Ở dưới Đất Đỏ, cô còn kiếm được chổ dạy thêm trong hè với khoảng mười mấy đứa học trò nên sống tạm đủ. Còn ở đây thì chưa chắc gì kiếm được chổ dạy thêm như thế.
Ăn uống xong, cô Lan lau bàn ăn và dọn rửa chén bát, còn Lợi thì lên lầu không quên mang theo diêm quẹt, hai cái ly thủy tinh, hai cái dĩa, hai cái thìa và một con dao nhỏ. Khoảng nữa tiếng đồng hồ sau, nó mang theo khăn và quần áo xuống nhà dưới, vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ ; mười phút trôi qua, trịnh trọng trong chiếc áo thun kiểu màu xanh dương và chiếc quần tây, nó trở lên lầu vì dù gì đi nữa, tối nay nó đứng ra tổ chức tiệc sinh nhật cho cô giáo cũ của nó thì lý nào nó lại lượm thượm cơ chứ! Lát sau, nó lại xuống nhà đánh răng và súc miệng, trong khi đó thì cô Lan đang ở trong phòng tắm. Ban nãy, khi cùng cô Lan từ chợ về, vì trời mưa nên Lợi đã cẩn thận đóng kín cửa ra vào, cửa lớn và các cửa sổ ; giờ thấy mưa lớn quá, nó dạo một vòng kiểm tra lại cho yên tâm. Cô Lan đã tắm xong và đi lên lầu, còn Lợi đi tắt hết đèn các phòng ở dưới tầng trệt mới lên sau.
Ra gian trước lầu, dưới ánh sáng trắng bạch rực rỡ của ngọn đèn neon gắn giữa trần nhà, nó chợt trông thấy cô Lan thật tươi tắn và dễ thương trong bộ đồ bộ may bằng vải trắng chấm bông tím đang ngồi chải tóc nơi bàn làm việc. Giờ đây, dĩ nhiên là nó không thể nào ngờ được rằng đêm nay, cái thân thể mảnh mai và đầy đặn của cô giáo cũ lại nằm trong vòng tay ôm của nó. Lợi ngồi xuống chiếc ghế đẩu bên cạnh cô rồi cô bắt đầu đằng hắng, từ tốn kể cho nó nghe những chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ nhục nhằn, cay đắng của cuộc đời cô. Số là ba cô mất từ lâu và vào năm cô 21 tuổi, mẹ cô đi bước nữa tái giá cùng một người đàn ông cùng tuổi góa vợ đã lâu.
Cô có tất cả năm anh chị em gồm một anh, một chị và hai em gái. Mới chưa đầy bốn tháng chung sống, ông ba dượng của cô đã lộ nguyên hình là một con quỷ râu xanh và trong vòng bốn năm, hắn đã tìm đủ mọi cách giăng bẫy, lừa đảo, đe dọa kể cả dùng đến vũ lực để chiếm đoạt hai em gái của cô, ngay đến chị gái của cô tuy đã có chồng có con rồi mà hắn vẫn không chịu buông tha. Chỉ có cô Lan là hắn chưa đụng đến được vì cô phải đi qua tỉnh khác dạy học, cô ít khi về nhà và do chị cô viết thư cảnh báo cho cô hay sự tình ở nhà xảy ra như vậy nên cô đành cắt đứt quan hệ, ly khai với gia đình ; thậm chí ngày Tết, ngày giỗ cô cũng không về nữa là. Lúc mới xảy ra vụ đầu tiên với cô em gái út, mẹ cô vì thể diện gia đình nên chỉ nhỏ nhẹ lựa lời khuyên bảo chồng nhưng hắn vẫn chứng nào tật nấy, phần vì cứ bệnh lên bệnh xuống nên bà đành ngậm ngùi nuốt nước mắt chỉ biết kêu trời, than thân trách phận mà thôi. Chị gái cô ở bên nhà chồng thì không nói, chỉ tội hai em của cô lần lượt phải bỏ học vì khủng hoảng tinh thần và hiện nay cũng đã bỏ nhà ra đi không nói lời từ biệt.
Đó chính là lý do vì sao mà cũng như những hè trước, cô Lan dự định là hè này ở lại Bà Rịa để kiếm việc làm thêm. Những chuyện đau lòng xảy ra trong gia đình cô cũng chính là nguyên nhân khiến cho cô phải ngán ngẫm chuyện chồng con và từ đấy, cô trót tự nguyền với lòng là không bao giờ lập gia đình mặc dù cũng đã có một vài người ngõ ý cùng cô chứ hoàn toàn cũng chẳng phải là do duyên kiếp cô hẩm hiu ế muộn. Thật tình, Lợi chẳng dè cô Lan, một cô giáo lúc nào cũng hay cười, hay đùa và yêu đời lại có một hoàn cảnh sống éo le, bi đát đến như vây. Vậy là tiệc sinh nhật tối nay do nó sắp xếp đâu ra đó cho cô cũng không phải là thừa vì sẽ mang lại thật nhiều nụ cười hạnh phúc cho cô, giúp cô quên đi được những chuyện đời đắng cay, nhục nhã kia.
– Giờ em yêu cầu cô nhắm mắt lại đi. Khi nào em cho phép thì cô mới được mở mắt ra. Không được ăn gian nghe!
– Gì mà bí mật vậy, Mimi? Rồi, cô nhắm mắt đây!
Khoảng 3 phút sau, khi nghe Lợi lên tiếng cho phép, cô Lan từ từ mở mắt thì cô trông thấy ngay trên bàn một ồ bánh sinh nhật lung linh 26 ngọn nến mê ly, huyền ảo cùng một chai rượu nho và hai cái ly. Khi chưa mở mắt, cô cũng đã cảm nhận được sự khác lạ vì cô ngửi thấy mùi diêm quẹt và dường như có ánh sáng lập lòe trước mắt. Cô há hốc miệng, tròn xoe cặp mắt hết nhìn Lợi lại nhìn bàn tiệc, biểu lộ sự kinh ngạc vô cùng vì cô không hiểu tại sao thằng học trò cũ lại biết được hôm nay là sinh nhật của cô. Để trả lời cô, Lợi đưa trả tận tay cô tờ sơ yếu lý lịch mà cô làm rơi lúc sáng. Mở tờ giấy ra xem, cô Lan chắc chắn là không còn thắc mắc nữa, cô gấp tờ giấy lại để lên kệ sách rồi bỗng dưng, hai hàng nước mắt lại lăn tròn thành dòng trên hai gò má bánh bầu của cô. Lợi trân trọng rót rượu nho ra hai cái ly, nó trao tận tay cô một ly và nó cầm ly còn lại.
– Em xin chúc mừng sinh nhật cô!
Cô Lan xúc động cầm ly rượu từ tay Lợi, khẽ cụng vào ly của nó và hai cô trò cùng nhấp một ngụm rượu nho ngọt ngào, thơm tho.
– Em mời cô thổi nến và cầu nguyện đi cô!
Làm theo lời Lợi xong, cô Lan bùi ngùi nói :
– Thật sự Mimi làm cô bất ngờ và xúc động quá! Mimi biết không, hồi cô còn nhỏ thì không nhớ nhưng từ năm mười tuổi cho đến bây giờ, cô mới thấy sinh nhật Mimi làm cho cô là sinh nhật lần đầu tiên đấy. Cô cám ơn Mimi nhiều. Cô vui lắm, Mimi ơi!
Bỗng dưng, điện cúp khiến không gian trong nhà tối đen như mực đến nỗi ngửa bàn tay cũng không trông thấy gì cả. Cũng may lúc nãy, Lợi có mang theo đèn cầy lớn nên nó lật đật đốt lên cho sáng nhà. Lúc bấy giờ, hai cô trò mới để ý nghe thấy bên ngoài, lẫn trong tiếng mưa rào rào rớt xuống mái tôn còn có cả tiếng gió ào ào vùn vụt. Cô Lan và Lợi lật đật chạy đến hé cửa sổ một chút nhìn ra thì một cảnh tượng hãi hùng đập vào mắt hai cô trò. Tuy bầu trời tối đen như địa ngục nhưng những luồng gió xoáy trôn ốc cấp 11-12 vẫn cứ thấy đường vùn vụt thổi đến như muốn bốc hết mọi vạn vật tung lên trời. Cô Lan run sợ, quay qua ôm chặt lấy Lợi :
– Bão tới rồi, Mimi ơi! Cô sợ quá!
Lợi cũng ôm chặt lấy cô giáo của nó và trấn an :
– Cô đừng sợ. Có em ở đây mà!
Nó buông cô Lan ra rồi đóng chặt cửa sổ lại và hai cô trò trở lại ngồi nơi bàn, tiếp tục tiệc sinh nhật. Cô Lan tay run run dùng dao cắt bánh cho vào hai cái dĩa, đưa Lợi một dĩa và cô một dĩa. Hai cô trò cố quên đi cơn bão số 9 đang hoành hành bên ngoài, vừa dùng thìa ăn bánh vừa nhấm nháp rượu nho.
– Cửa ở nhà dưới, Mimi đóng kỹ hết chưa? – Giọng lo lắng, cô Lan hỏi.
– Ban nãy, em đóng cẩn thận rồi cô ạ! Hồi chiều, lúc mua đèn cầy nhỏ, bà chủ quán nói linh ghê. Bả nói em mua thêm đèn cầy lớn để phòng hờ tối nay bão tới, cúp điện thì có mà đốt. Giờ đúng là bão tới thiệt!
Trò chuyện khoảng nữa tiếng, hai cô trò dọn dẹp bàn tiệc ; cô Lan đậy nắp hộp bánh còn dư gần ¾ rồi cô cầm lên cùng với dao, dĩa và thìa còn Lợi đậy nút chai rượu còn dư hơn nữa và cất tạm lên kệ sách của cô Lan. Một tay nó cầm kẹp hai cái ly, tay kia cầm nến soi đường cho cô đi xuống nhà dưới. Sau khi rửa sạch sẽ các thứ, hai cô trò quay trở lên lầu, Lợi soi đèn cầy cho cô Lan thấy đường rẽ vào phòng cô.
– Cô chờ em chút, để em ra trước lấy thêm đèn cầy! Nó vừa nói vừa bước nhanh ra trước.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Địt cô giáo Lan |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Đụ cô giáo |
Ngày cập nhật | 28/11/2017 08:27 (GMT+7) |