Nơi tôi sanh ra là một đô thị đông đúc, đời sống khá hiện đại, đa phần là thương gia, giàu có. Gia đình tôi cũng khá giả, ba tôi làm thuyền trưởng một tàu buôn gỗ liên lục – hiếm khi ở nhà, mẹ tôi buôn bán mỹ phẩm. Tôi là con một, 17 tuổi, năm cuối trung học.
Gia đình tôi ít khi quây quần bên bàn ăn hay họp mặt, ba mẹ tôi quan tâm đến vấn đề buồn vui của tôi nhiều hơn trường lớp, bạn bè. Cuộc sống vật chất của tôi sung túc, không gì vướng bận, bạn bè trang lứa, cũng giàu có như nhau nên không gì phải đua ganh, duyên phần: Còn trẻ, chẳng gì phải lo lắng, bỗng…
Hôm ấy, mưa lớn lắm, tôi về nhà sớm hơn dự định, nghĩ bụng về nhà một mình buồn lắm, nhưng quần áo ướt hết, làm sao đi nhóm bạn được, thế cho nên định bụng sẽ nói chuyện phone tầm phào với bạn bè, đợi tạnh mưa rồi sẽ “nhổ neo”. Thế nhưng…
– “Ôi, anh nhớ em… a… a…”
– A… a… Á… ôi… cho em hết đi ôi…
Những tiếng “a, ôi, ư, cho em”… làm tôi thêm tò mò, xe mẹ không có nhà, chẳng lẽ là ba? Nhưng ba với ai? Tôi lần bước lên lầu, cánh cửa phòng ba, mẹ khép kín, không tài nào nhìn vô trong được, những tiếng rên rỉ trong phòng ngày càng dâm tục, khiến tôi thêm tò mò, nghe kỹ vẫn không phân biệt được đó là tiếng ba, mẹ hay chị ở, anh tài xế. Chịu, nhưng tôi biết, từ lúc đó, đầu óc tôi lúc nào cũng lẫn quẩn những từ “chơi em mạnh đi anh” “ôi, đụ em đã quá” “anh nhớ chim em quá, bót không chịu được…” “á…” “nè, anh cho em tét chim, tét đít luôn nè” “á, á…”
Trong phòng bỗng im lắng, tôi ríu chân trốn sau cánh cửa phòng vệ sinh, đợi một lúc, tim tôi bỗng thót lại, tôi thấy mẹ tôi cùng một thanh niên cường tráng, đẹp trai, bước ra khỏi phòng, hắn bế mẹ trên tay, miệng nút vú mẹ, mẹ tôi mắt nhắn nghiền, cong người trên tay hắn, cả hai lõa lồ, không một mảnh vải che thân. Mắt tôi như hoa lên, đầu óc quay cuồng, đây là lần đầu tiên tôi thấy cảnh mẹ tôi ân ái, mà lại ân ái với một thanh niên trẻ đẹp, không phải là ba. Lòng tự trọng dành cho mẹ 17 năm, trong phút chốc đã tan biến thành mây khói, phải mẹ tôi đó không? Phải người đàn bà 40 tuổi của cha con tôi đó chăng? Nước mắt tôi chảy dài, xót cho ba, đau cho gia đình mình. Bỗng nhiên, hắng thả bà ta xuống các bậc cầu thang, họ như một cặp vũ công ăn ý, bà ta ưỡn cặp vú thật cao, hắn ngoạm lấy, ngoạm để, tay trái hắn bóp vắt vú, tay phải hắn móc chim. Tôi không còn tự chủ được nữa, lý trí chao ngã, bàn tay tôi đã rờ chim mình hồi nào không hay, chất nhờn trong người tôi cứ tràn trề, ồ ạt tuôn, nó như một bãi phù sa chưa lần khai phá. Hắn hẫy chân mẹ tôi lên thật cao, đưa miệng vào hôn hít, mẹ tôi ngày càng rên lớn, không những rên mà bà ta còn van xin hắn ban phát ân huệ. Hắn bỗng ngưng lại, rồi nói “để khi khác nha cưng, bây giờ anh phải đi, còn em cũng phải lo hàng họ” Mẹ tôi lắc đầu quầy quậy và nũng nịu “cưng ơi, anh thà giết em đi, sao lại để em ướt đũng thế này?” Hắn không trả lời, mút lưỡi mẹ thật lâu, như quyến luyến lắm, mẹ bỗng đè hắn xuống, trân quý hôn cu hắn, tôi bỗng ngã quỵ, mắt hoa lên, không còn biết gì nữa…
Lúc tôi tỉnh dậy thì mẹ đã đưa tôi vô bệnh viện, bác sĩ nói tôi bị sốt cao thôi chứ không hề gì. Mẹ với đôi mắt tội lỗi nhìn tôi xót xa.
Khi được xuất viện, tôi bảo bà “con muốn gặp hắn!” “Ai?” Bà hỏi, “người ngủ với Mẹ khi ba đi vắng” “để làm gì?” Tôi không tìm cho mình được một lý do chính đáng nên đành im lặng. “Con có biết tại sao con không cần đi làm không? Vì ba con kiếm được rất nhiều tiền cho mẹ con mình không vất vả, nếu con nói với ba những chuyện xảy ra trong nhà hôm qua thì cuộc sống mẹ con mình sẽ không còn sung túc và nhàn rỗi mãi như bây giờ!”
“Bù lại con được gì? Được một người như Mẹ có phải vậy không?” “Không, còn sẽ được nhiều hơn thế nếu con muốn!” Tôi chua xót, hóa ra, Mẹ tôi đang làm một cuộc trao đổi. Nước mắt tôi dâng tràn, chảy mãi cho đến khi hình ảnh mẹ mờ dần.
1 tháng sau, Mẹ chính thức mang hắn về nhà dùng cơm tối, Hắn là người lịch thiệp, trẻ hơn Mẹ rất nhiều và lớn hơn tôi cũng khá. Hắn như một dấu gạch nối giữa tôi và Mẹ. Hắn rất chu đáo với tôi, nhưng cái chu đáo bề trên, có khoảng cách. Cái khoảng cách đó như một nam châm hút tôi vào quỹ đạo HẮN! Sau gần 3 tuần, tôi bắt đầu có cảm tình với hắn, và không còn tụ tập với bạn bè như xưa, tôi luôn quấn theo chân hắn và Mẹ. Tôi muốn hắn là của riêng tôi. Tôi chiếm thời gian của họ cố ý ngăn cản họ gần nhau cả về thể xác lẫn tâm hồn.
Hôm ấy ba gọi điện báo tàu ba đã cặp bến, mai sẽ về nhà. Tôi toan tính cho mình và hắn một buổi hẹn hò chính thức, tôi hoan hởi đi chợ, rủ hắn tới nhà nấu cơm đón Me. Đi làm về, hắn vui vẻ nhận lời, tôi và hắn ở bên nhau thật trong sáng, trong sáng đến mức tôi phát điên. Những cú đụng chạm cố ý do tôi gây ra đều bị hắn phớt lơ! Cơm gần chuẩn bị xong thì tiếng lách cách mở cửa, hắn tưởng Mẹ về nên hoạt bát hẳn lên nhưng không, ba bỗng xuất hiện nơi cửa bếp làm hắn tái người, ba ngạc nhiên đến quên chào hỏi, tôi ôm chầm lấy ba – vị cứu tinh của đời tôi – hắn thừa thãi đứng một góc, tôi kéo tay ba đến gần hắn và giới thiệu “ba ơi, đây là bạn trai của con”
– Chào cậu…
– Dạ, chào… Bác…
– Cậu tên gì?
– Dạ… Khoa…
Ba quay qua tôi hỏi “các con quen nhau lâu chưa?” Tôi nheo mắt nhìn hắn “bao lâu rồi anh?” Hắn lấy lại vẻ tự chủ, nhanh nhảu trả lời: Dạ gần một năm nhưng… Phương không cho con tới nhà…” Ba buông nhẹ ” thế à” và quay lưng lên lầu.
Vài phút sau Mẹ cũng về tới, khi thấy tôi và hắn gọi nhau “anh, em” bà quắt mắt nhìn, nhưng khi thấy ba, mẹ dịu dàng hỏi “cả nhà muốn mẹ ngạc nhiên hay sao mà không ai điện báo ba mới về?” Tôi thản nhiên nắm tay Khoa kéo lên lầu nhường Ba Mẹ một góc riêng tư. Khoa ríu chân đi theo tôi vào phòng, khép cửa lại, tôi hỏi hắn “lần đầu tiên gặp ba người yêu anh sợ không?” Hắn trở về vị trí của mình “cảm ơn Phương nhé”, tôi tấn công tiếp “hồi nãy trước mặt ba, anh gọi em là gì?”… “Phương à, tôi nghĩ mình không nên…” “thôi được thế thì để em nói thật với ba” tôi lao ra khỏi phòng, hắn đuổi theo, kéo mạnh tôi trở về phòng:
– Em còn trong trắng lắm, đừng thương loại người như anh, hỏng một đời. Em biết gì về anh ngoài việc là người tình của Mẹ? Có lẽ chỉ có thế! Vậy có đáng cho em đổi tương lai mình không?
– Anh nói em nghe về anh đi…
– Không gì để nói ngoài việc giỏi làm tình!!!
– Tại sao anh biết Mẹ?
– Anh biết cả Ba em, nhưng ông không nhớ anh mà thôi.
– Anh nói gì?
– Ba anh là phó đoàn, cấp dưới ba em, Ba mẹ em đến nhà anh chơi, và Mẹ em biết anh từ đó.
– Vậy anh học gì? Làm gì?
– Anh đang theo thủy thủ quân nội địa, không làm được nhiều tiền như ba em, ba anh, nhưng có nhiều thời gian trên đất liền hơn.
“Này, hai đứa có ăn cùng ba mẹ không?”
Tôi nhìn hắn, hỏi gằn “anh muốn sao? Muốn là bạn trai của em hay Mẹ?” “Đến nước này, tùy Phương quyết định”
Cái vẻ cứng cỏi, bất cất của hắn làm tôi yếu lòng. Tôi hồ hởi nắm tay hắn đi xuống lầu.
“Con đã sửa soạn tiệc cho ba mẹ, bây giờ xin phép ba mẹ cho chúng con đi chơi”
Ba nhìn hắn nghiêm khắc hỏi “mấy giờ cậu đưa em về?”
– Dạ khoảng 10 giờ ạ…
– Được, vậy hai đứa đi đi…
Tôi nắm tay hắn đi ra, Mẹ không dám nhìn theo, nhưng tôi biết Mẹ rất khó chịu trong lòng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dấu gạch nối |
Tác giả | Phượng Vỹ |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Sex bú vú, Truyện bóp vú, Truyện liếm đít, Truyện ngậm cặc, Truyện ngoại tình, Truyện phá trinh, Truyện sex dùng sextoy, Truyện sex liếm lồn |
Ngày cập nhật | 16/05/2021 03:43 (GMT+7) |