Bạn đang đọc truyện sex tại trang web TruyenDam.org
Đọc truyện sex ở 'Truyện dâm chấm org' sẽ giúp bạn có thêm rất nhiều kiến thức về chuyện địt nhau... Đọc càng nhiều, địt nhau càng giỏi!
Từ ngày 10/05/2022 truyensex.tv đổi sang tên miền mới: truyensextv.moe
Truyện người lớn » Truyện sex dài tập » Cơn lốc » Phần 20

Cơn lốc - Tác giả Bình An

Phần 20

Có tiếng gõ cửa. Quỳnh đứng lên, vẻ cáu kỉnh. Quỳnh lẩm bẩm: Cái thằng nào mà đấm cửa mạnh đến thế, may mà bà già khó tính không có nhà, chứ không thì nó chết rồi.

Má Quỳnh rất khó tính. Khi nhìn thấy cặp kính can lấp loáng ngoài cửa thì Quỳnh dịu ngay lại.

– À hóa ra là ông. Hôm nay sao lại có sự rồng đến nhà tôm thế ông?

– Ờ thời thế nó thay đổi thì thỉnh thoảng rồng cũng phải ghé đến thăm tôm một tí chứ.

Nghe giọng nói châm biếm và nhìn khuôn mặt bất thần của bạn, Quỳnh khẽ hôi:

– Có chuyện gì thế mà mặt ông thần ra như người mất sổ gạo vậy?

– Chẳng có chuyện gì cả. Má ông đâu rồi?

– À bả ra nhà bà cô tôi, tối mới về cơ. Ông uống gì để tôi lấy cho ông? Thôi ông làm một cốc bia đá nhé?

Nói rồi Quỳnh lấy trong tủ lạnh ra một chai bia, mở nút, róc ra hai cốc, đập một viên đá to ra làm nhiều mảnh nhỏ, cho vào hai cốc. Bia trong cốc dâng tràn lên, sủi bọt.

Quỳnh đẩy một cốc sang phía bạn, nói:

– Ông uống đi rồi trút bầu tâm sự sang cho tôi, để cho người ông nhẹ đi. Tôi biết ông đang muốn nói chuyện với tôi đấy Tôi nghe đây.

Sơn thầm phục cái tài đón bắt sự việc nhạy bén của bạn, anh thở dài thườn thượt, rồi nói:

– Tôi có cảm giác chơi vơi, như mình sấp mất đi một vật gì quý lắm ông ạ.

Quỳnh đã đoán ra, song vẫn vờ hỏi lại:

– Ông nói gì mà tôi không hiểu. Ông sắp mất cái gì?

Ông có mỗi cái xe máy là quý nhất thì nó vẫn còn kia, ông vừa mới cưới lên nó ra đây đấy thôi. Ông còn có cái gì để mà mất nữa.

Sơn cười nửa miệng:

– Thôi, ông đừng cười mỉa mai trên nỗi đau khổ của người khác nữa. Ông thừa biết tôi ra ông là để làm gì rồi. Nếu chỉ để than vãn về chiếc xe máy tồng tộc kia thôi thì tôi đã nằm nhà rồi, để nghỉ cho khỏe, khỏi mệt cái mề gà của tôi.

– Nàng đâu rồi? – Quỳnh đột ngột hỏi Sơn, giọng rất nghiêm.

– Nàng bay rồi.

– Sao? Nàng bay ới đâu?

– Tôi không biết.

– Nàng đi không hỏi ông sao?

– Không. Mọi lần vẫn hỏi, nhưng lần này thì không.

– Sao vậy?

– Tôi và nàng không nói với nhau đã mấy hôm nay rồi.

Sơn kể cho bạn nghe, tại sao anh và nàng không nói với nhau đã mấy hôm nay. Hè năm nay công đoàn trường Sơn có tổ chức cho giáo viên và gia ớ anh họ đi nghỉ mát ở Đồ Sơn, theo tiêu chuẩn công đoàn viên, mỗi người chỉ phải nộp có nửa tiền vé thôi, lại không mất tiền ăn. Sơn muốn đưa vợ đi nghỉ cùng. Anh nói cho Bích Loan biết ý định của mình.

– Mình còn son rỗi em ạ, cũng nên đi đây đi đó một chút. Em vốn thích biển mà, vả lại mình chỉ phải nộp có nửa tiền thôi. Mình đi em nhé. Anh ghi tên nhé. Em cũng được nghỉ phép hai tuần mà.

– Bao giờ thì đi hả anh? – Nàng hôi chồng.

– Giữa tháng bảy. Giữa tháng bảy ở Hà Nội nóng lắm em ạ.

– Mình không đi sớm hơn hay lùi lại sang tháng tám được hả anh?

– Không, họ chỉ tổ chức đi có một đợt thôi em ạ.

– Em không thích đi đâu.

– Sao vậy? Hè năm ngoái đi Sầm Sơn em thích lắm kia mà.

– Em thích là thích biển và bãi tắm thôi, còn chỗ ở thì em không thích. Anh quên rồi hay sao, đi nghỉ theo kiểu do công đoàn tổ chức tuy có rẻ hơn một chút song bôi bác lắm. Em còn nhớ, một phòng những mười tám người ở. Mà sao kỳ vậy, người có gia đình, vợ chồng, con cái không được ở cùng phòng. Vợ chồng mới cưới cũng không được ở chung, cũng vẫn nam ở phòng nam, nữ ở phòng nữ.

– Vì họ thuê có bầng ấy phòng nên phải ở như vậy vì thế mới hết ít tiền. Năm nay họ rút kinh nghiệm rồi, cũng bằng ấy tiền nhưng họ sẽ thuê các loại phòng khác nhau. Như vợ chồng mình chẳng hạn, sẽ được một căn phòng tuy nhỏ nhưng tách biệt, không chung với ai cả. Như thế em chịu không?

– Nàng có chiu không? – Quỳnh hỏi, khi thấy bạn dừng lại.

– Không, nàng đâu có chịu.

Ông có biết được lý do không?

– Nàng không thích đi.

– Nhưng tại sao lại không thích đi?

Nàng không nói tôi làm sao biết được, ông hỏi gì kỳ vậy?

– Cái chết của ông là ở chỗ đó đấy. Ông có biết tại sao nàng không hứng đi những cuộc lại tuần trăng mật như thế với ông không? Ông đừng buồn, tôi nói thật nhé, nàng đang thất vọng về ông đấy. Lần trước đã thế, tân này ông lại định đưa nàng đi nghỉ với cái đám lòng thòng, rồng rắn lên mây đó, lại ngủ chung với cái đám nạ dòng đó thì sao gọi là đi nghỉ tự tình của những đôi vợ chồng trẻ, mới cưới đi hưởng lại cái cảm giác của tuần trăng mật được. Ông có cần đi theo học một lớp tâm lý không? Ông nghĩ đến tiền nhiêu quá đấy. Dù có rẻ, hết nửa tiền thôi thì cũng đừng đưa người ta đi như thế. Nàng là kẻ đa tình và lãng mạn. Kiểu ấy không hợp với người ta đâu.

– Có lẽ ông đúng, nhưng tôi làm gì có tiền mà đưa nàng đi đây đó theo kiểu khác được. Lương giáo viên thì ông biết rồi, ba cọc ba đồng… nhưng điều làm tôi buồn nhất không phải là chuyện nàng không thích đi với tôi lần này, mà là… – Sơn ngập ngừng, như có ý tự hỏi mình có nên nói ra không nhỉ – nàng giấu tôi, nàng lừa dối tôi. Cách đây mấy hôm nàng nói với tôi:

– Anh Sơn, em phải đi công tác một thời gian với chuyên gia.

– Em đi đâu, có lâu không? – Tôi hỏi lại nàng.

– Em đi Đồ Sơn, sau đó đi Hòn Gai, hai tuần.

Ông biết không, đã gọi là công tác thì tôi đành chịu, chẳng ngăn cấm nổi, nhưng tôi cứ tự thắc mắc hoài, sao lại đi công tác ờ Đồ Sơn. Nàng chỉ có thể đi nghỉ mát với người đó ở Đồ Sơn thôi. Chả lẽ nghi ngờ của tôi là đúng hay sao? Tôi vẫn có linh cảm là nàng mê cái anh chàng chuyên gia lai đen đó. Mà tháng cha ấy trông mã đẹp lắm ông ạ. Loại dân da đen nó chơi khỏe lắm.

– Thế tôi hỏi thật ông nhé, ông và nàng có hợp nhau về chuyện đó không? Đêm tân hôn ông chơi nàng mấy lần? Có một tân thôi à, thế thì ông đụt quá, vợ nó chán là phải. Ông có biết thằng Thanh nhắng không, nó kể cho tôi nghe, đêm tân hôn của nó, nó mới phá trinh nàng, nó chơi tất cả tám tân trong đêm, đến khi nàng ru ra như tàu lá cải héo nó mới thương hại mà dừng lại. Đàn bà họ mê những người dai sức ông ạ.

– Nhưng cái của tôi nó không chịu lên. Tôi chỉ có thể chơi được mỗi ngày một tân thôi. Lần sau có muốn chơi nó vẫn không cương lên được. À, mà tôi định nói gì nhỉ, tôi quên mất rồi… tôi nhớ ra rồi, tôi đã gặp nàng đi chơi với thằng cha đó. Trông họ đẹp đôi, tôi lại buồn hơn. Ông còn nhớ có tân tôi kể cho ông nghe, hồi mùa đông ấy không, tôi định ra ông chơi, khi gần tới ngõ nhà ông, tôi lại quay ra, đấy cái hôm ấy đấy, rồi tôi đi uống rượu say, tý nữa thì lao vào gầm Ô tô rồi. Cái ngã tư Hà Nội làm sao mà lắm người đến thế, chỗ nào cũng lúc nhúc toàn xe đạp với người cả. Thế bây giở ông bảo tôi phải làm gì?

– Đấy như tôi đã nói với ông đấy. Nàng đang thất vọng về ông. Ông keo với nàng quá, như lão Grande vậy, và ông cũng ít tâm lý đối với nàng. Bây giờ, chưa biết có chính xác là nàng đã mây gió với chàng kia chưa, dù có đi chàng nữa thì ông cũng phải bình tĩnh, thay đổi cách đối xử với nàng đi. Ta nên dùng nhân mà thay oán. Ông cứ coi như ông chưa hay biết gì cả, càng tỏ ra quan tâm săn sóc nàng hơn, có như thế ông mới giữ được đôi cánh nàng lại, không thì nàng sẽ bay sang bên kia bờ biển mất thôi. Thôi, tôi phải đi nấu cơm cho bà già đáy. Bà bô sắp về rồi. Ông có muốn ở lại ăn cơm với tôi không? Ở, mà thôi để bữa khác, ông nên về nhà ngay đi, có lẽ nàng đã về và đang đợi ông đấy.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Thông tin truyện
Tên truyện Cơn lốc
Tác giả Bình An
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện bóp vú, Truyện của kiều bào, Truyện mút cặc, Truyện phá trinh, Truyện sex mút lồn
Ngày cập nhật 15/04/2021 03:46 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Bình An

Thể loại

Top 30 truyện sex hay nhất

Top 7: Phá trinh
Top 15: Vắng chồng
Top 18: Yến
Top 20: Cô hàng xóm
Truyện sex có thật Truyện sex loạn luân Truyện sex hiếp dâm Truyện sex vợ chồng Truyện sex ngoại tình Sói săn mồi