Bạn đang đọc truyện sex tại trang web TruyenDam.org
Đọc truyện sex ở 'Truyện dâm chấm org' sẽ giúp bạn có thêm rất nhiều kiến thức về chuyện địt nhau... Đọc càng nhiều, địt nhau càng giỏi!
Từ ngày 10/05/2022 truyensex.tv đổi sang tên miền mới: truyensextv.pro
Truyện người lớn » Truyện sex dài tập » Cơn lốc » Phần 15

Cơn lốc - Tác giả Bình An

Phần 15

Sơn chua chát lắc đầu… Sơn phải công nhận một sự thật đắng cay: Sơn kém cỏi hơn nàng nhiều quá. Nàng nể Sơn vì nàng vốn là một con người có văn hóa, con người lịch sự, giao tiếp với nhiều loại người trong xã hội, chứ nàng không hề sợ Sơn một chút nào cả. Nếu nàng sợ Sơn thì nà ng đã không bỏ ới như hôm nay khi mà không được phép của Sơn.

Ngày Sơn yêu Bích Loan, có kẻ xấu miệng đã nói bóng nói gió: “Người thì chẳng đáng hòn chì, ba hồn bảy vía cứ đòi đi võng đào”.

Họ chê Sơn xấu. Họ nói Sơn tham sắc, báu gì của đã đi du học ở bên tây, không ba năm anh thì chớ kể, của ấy thì làm gì còn trinh nữa. Sơn yêu nàng, nên những lời nói đó chỉ để ngoài tai…

Công bằng mà nói nàng chẳng có tội gì. Chắc nàng cũng đang khổ tâm lắm đấy. Tội nghiệp! Sao cứ phải hành hạ lẫn nhau mãi thế?

Lúc sáng vì giận quá, có lẽ tự giận bản thân mình thì đúng hơn vì anh đã bất lực trước đức tính tự tin và cương nghị của nàng, anh đã xúc phạm tới nàng – có lẽ thế – anh đã đuổi nàng đi, đừng trở về nữa. Nếu nàng đi thật thì sao? Sơn sẽ xin lỗi nàng khi nàng quay trở về tổ ấm của họ. Sơn sẽ làm lại từ đầu để có được một cuộc sống gia đình êm ấm, để Bích Loan không bao giờ xa Sơn cả. Nhất định anh sẽ làm lại từ đầu.

Chao ơi! Mệt quá! Những ý nghĩ làm đầu Sơn đau như búa bổ. Nhưng làm lại từ đầu là làm như thế nào? Bắt đầu từ cái gì? Thay đổi từ cái gì?

Sơn thấy mệt mỏi rã rời toàn bộ cơ thể. Sơn thấy cô đơn và trống trải trong lòng. Anh cần có một người để tâm sự trong lúc này, để cùng anh gỡ cái mớ tóc rối đang vướng vào chân gà của anh. À, phải rồi, hôm nay chủ nhật nó ớ nhà, cái thằng bạn nối khố của anh nó ớ nhà, nó không đi đâu vào chủ nhật, ngoài tới thăm anh. Mà không thấy nó đến hôm nay nghĩa là nó vẫn còn ở nhà.

Anh và nó là hai người bạn nối khố của nhau vì họ cùng học với nhau trong một trường sư phạm, cùng đi sơ tán với nhau, cùng trọ chung một nhà dân, cùng nhau chia sẻ những vui buồn, thành công, thất bại, từ những năm tháng đó cho tới nay. Nó cũng là thằng bạn mà anh tâm đầu hợp ý nhất. Nó luôn cho anh những lời khuyên chí lý. Nhận xét của nó rất tinh tường.

Lần đầu, nó gặp Bích Loan do Sơn giới thiệu, nó nói với anh về Bích Loan: “Cô này trông hiền nhưng cũng ghê lắm đó”.

Rồi nó trổ tài làm món rau muống sào tái của Nam bộ đãi anh và Bích Loan.

Cái thằng bạn của anh nó khéo bắt tình thế lắm. Ồ, thế mà suốt từ sáng cho tới giờ anh quên mất nó – cái thằng bạn nối khố của anh. Anh sẽ bù khú với nó nốt chiều nay, cho tới khi vợ anh về. Chắc vợ anh về thì cũng phải đến chiều, rồi tiện thể, phải rồi, anh sẽ rẽ vào chợ mua một con gà, về làm bún sáo gà, Bích Loan thích món bún sáo gà lắm, mua một ít hoa nữa cho nàng…

Thế là anh phóng xe thẳng ra nhà nó.

Qua nhà nó dù đi lối nào thì cũng phải qua khu chuyên gia, nơi mà vợ anh thỉnh thoảng cũng tới đây để làm việc. Vừa tới cổng khu chuyên gia anh bỗng giật thót người: Vợ anh! Đúng Bích Loan. Nàng đang đứng bên cạnh một người đàn ông nước ngoài, da ngăm đen. Trong tay nàng một bó hồng nhung rực rớ. Hình như họ đang tạm biệt nhau.

Bích Loan bước vào nhà với một túi thức ăn mua sẵn ngoài chợ.

Chia tay với Anton xong, nàng rẽ vào chợ mua thức ăn. Những hôm tiện đi làm vè cũng vậy, nàng thường rẽ vào chợ mua thức ăn để cho Sơn đỡ vất vả. Hôm nay nàng muốn khao chồng một bữa cơm chiều tươi, cũng là để làm lành với chồng. Thực ra không phải trong lúc đi chơi với Anton nàng không nghĩ tới Sơn. Nàng biết trong lúc này Sơn đang bị rằn vặt ở nhà.

Nhưng khi về tới nhà, thấy cửa khóa, nàng rất ngạc nhiên. Nàng chạy sang bà cụ hàng xóm. Bà đang ngồi ăn trầu, đôi môi bà rất mỏng, như hai lá lúa, đỏ ối quýt trầu.

– Chú có gửi chìa khóa cho tôi đây này – bà vừa nói vừa nhổ quýt trầu xuống đất.

– Nhà cháu có nói là đi đâu không ạ?

– Chú chạy ra phố… cô Loan này, tôi hỏi khí không phải, thế cô đi đâu từ sáng đến giờ, có chuyện gì mà tôi thay mặt chú thẫn thở, buồn rười rượi, tôi để ý cũng không thấy chú ấy cơm nước gì cả.

– Dạ, cháu bận chút việc phải ra Hà Nội. Không có chuyện gì đâu cụ ạ, cháu xin cụ chìa khóa. Cảm ơn cụ!

Cụ hàng xóm rất có cảm tình với Sơn, và không ưa Bích Loan vì nàng đi tây về, lại hay mở nhạc nghe làm cháu cụ không chịu ngủ.

Nàng thay quần áo, dọn dẹp qua nhà cửa, cắm những bông hồng An tôn tặng vào một chiếc lọ thủy tinh màu xanh, rồi đốt bếp nấu cơm. Sơn về có sẵn một mâm cơm ngon, nóng siết, chắc thích lấm. Mà anh ấy đi đâu nhỉ? Ra Hà Nội? Đến nhà ai? Hay là Sơn về nhà? Không có lẽ, vì Sơn chẳng thích thú gì về nhà cả, trừ khi biết tin mẹ ốm đau. Nếu có, thì Diễm Ngọc đã cho biết rồi.

Nàng nấu xong cơm đã lâu, dọn sẵn ra mâm, đậy lồng bàn lại. Nhìn lại mâm cơm: Một ớ a giá sào thịt bò, một ớ a thịt ba chỉ luộc – món án mà Sơn rất thích, và một bát canh miến nấu thịt nạc, lại có cả một ớ a hành muối nữa. Chưa tết mà đã có hương vị ngày tết rồi.

Mâm cơm đã nguội lạnh.

Buổi phát thanh quân đội nhân dân đã qua đi từ lâu, rồi tới buổi phát thanh phụ nữ. Vẫn chưa thấy Sơn về.

Nàng bắt đầu lo lắng thực sự. Nàng chỉ sợ buổi tối đường phố nhiều xe cộ, Sơn đeo kính, khó nhìn đường vì bị lóa bởi đèn ô tô, nhớ làm sao thì ân hận suốt đời. Nàng không dám nghĩ tới một điều gì khác. Cũng không thấy đói hay mệt mỏi, hay buồn ngủ. Nàng chỉ nghĩ đến một điều: Mong nghe rõ tiếng chân bước của Sơn. Nàng phân biệt rất rõ tiếng chân bước của chồng với những người khác.

Cuối cùng Sơn cũng về. Vừa dựa xe đạp vào tường, người Sơn đã đổ nhào xuống giường. Từ người Sơn toát ra mùi rượu nồng nặc.

Bích Loan luống cuống:

– Anh Sơn, anh làm sao thế?

– Tôi không sao cả.

– Anh Sơn, anh dậy rửa chân tay mặt mũi đi, em đun nóng lại thức ăn rồi mình ăn cơm, hôm nay có món mà anh thích đấy – Bích Loan khẩn khoản và nhẫn nại.

– Cô mặc kệ tôi, tôi ăn no rồi, cô ăn đi, đừng quan tâm tới tôi làm gì. Tôi sống hay chết cũng vậy thôi mà.

Sau khi trông thấy Bích Loan đứng bên cạnh người đàn ông đẹp trai, da ngăm đen kia, mà anh đoán là người mà vợ anh sẽ phiên dịch cho, mặc dù họ chẳng có tình ý gì – cứ cho là như vậy đi – nhưng trông họ đẹp đôi quá, thì Sơn không thể chịu được. Một cơn ghen vô cớ đã trỗi dậy trong người anh, bóp chặt lấy con tim anh, khiến anh muốn vứt bô mọi ý định tốt đẹp của mình đi.

Anh không đến nhà thằng bạn nối khố của anh. Anh không vào chợ mua thức ăn. Và anh cũng không mua hoa. Anh cứ đạp xe đi mà chẳng có một hướng nhất định.

Anh cứ đi lang thang mà chẳng biết mình đi đâu. Khi, như một cánh chim bay côi cút, lạc đàn, đã mỏi cánh giữa khung trời bao la, không bờ bến, anh cũng phải đậu lại. Anh rẽ vào một nhà hàng, gọi một ly cuốc lủi vào một đĩa nhắm. Anh chẳng muốn ăn chút nào, nhưng anh muốn chất men của loại cuốc lủi sẽ làm anh say và quên đi tất cả.

Anh thiếp đi khá lâu. Lúc anh tỉnh dậy, anh không định rõ thời gian. Có lẽ đã nửa đêm. Các dãy nhà tập thể đều tắt ánh đèn, tối om, những con giun, con dế, đang rên rỉ buồn bã cho số phận chúng ớ ngoài đồng. Anh nầm im. Có tiếng khóc thút thít của Bích Loan bên cạnh.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Thông tin truyện
Tên truyện Cơn lốc
Tác giả Bình An
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện bóp vú, Truyện của kiều bào, Truyện mút cặc, Truyện phá trinh, Truyện sex mút lồn
Ngày cập nhật 15/04/2021 03:46 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Bình An

Thể loại

Top 30 truyện sex hay nhất

Top 7: Phá trinh
Top 15: Vắng chồng
Top 18: Yến
Top 20: Cô hàng xóm
Truyện sex có thật Truyện sex loạn luân Truyện sex hiếp dâm Truyện sex vợ chồng Truyện sex ngoại tình Sói săn mồi