Nghe tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Anton ra mở cửa. Anh thấy Bích Loan đang đứng đó, trong tay một chiếc làn mây.
– Ồ, chị Bích Loan, xin mời chị vào!
Anton nhường chỗ cho Bích Loan vào trước. Sau khi nàng đã bước hẳn vào trong phòng, Anton mới khép cánh cửa lại và bước sau Bích Loan.
– Mời chị ngồi!
Anh chỉ cho nàng một chiếc ghế mây có chỗ dựa lưng và chỗ để tay.
Bích Loan đưa mát nhìn căn phòng.
Ở đây mỗi chuyên gia đều ở một căn hộ riêng. Những chuyên gia có mang theo vợ con hay chồng con thì ở căn hộ hai hay ba phòng. Còn những chuyên gia độc thân như anh thì chỉ được ở căn hộ một phòng thôi. Căn phòng tuy không rộng lắm nhưng sạch sẽ, gọn gàng và đầy đủ tiện nghi. Một chiếc giường trải đệm tráng, một chiếc ti vi, một chiếc bàn làm việc nhỏ kê bên cạnh cửa sổ trông ra phía hồ, một bàn nhỏ dùng để tiếp khách và mấy chiếc ghế mây trông rất mát mẻ. Trên bàn tiếp khách luôn có một phích nước nóng, một bộ tách chén uống trà và một bình trà mà chị phục vụ có trách nhiệm lo đầy đủ hàng ngày.
Anton pha trà, róc ra hai chén, đưa một chén cho nàng, và nói:
– Mời chị dùng trà. Lần đầu tiên tôi được dùng trà Việt Nam đấy chị ạ.
– Anh thấy thế nào?
– Ngon lắm.
Anh không làm việc ở bộ ngoại giao đấy chứ? Anton hiểu ngay câu đùa hóm hỉnh và ý nhị của cô phiên dịch. Anh cũng trả đũa lại rất nhanh: Tất nhiên là không rồi. Nếu tôi làm ở bộ ngoại giao thì đâu có được hân hạnh làm việc cùng với chị.
Bích Loan cũng chẳng chịu thua:
– Thôi, tới đây thì có thể khẳng định được rằng đã có một thời anh làm ở bộ ngoại giao rồi đấy. Anh có tài ngoại giao lắm.
Anton cười. Nàng cũng cười. Họ cảm thấy tự nhiên và thoải mái như đã quen nhau từ bao giờ rồi chứ không phải là hôm nay. Họ ngồi uống trà ướp hương sen, ăn mứt sen.
Bỗng như nhớ ra điều gì, Bích Loan kêu lên:
– Trời, trí nhớ của tôi dạo này tồi quá, tí nữa thì quean mất. Anh mới tới Việt Nam lần đầu nên chắc chưa biết loại hoa quả gì ngon nhất ờ Việt Nam. Anh sẽ được nếm một loại chuối rất đặc biệt, nó bé lấm, chỉ to hơn ngón tay cái một chút thôi, mỗi quả chỉ vừa đủ cho mình cắn một miếng thôi anh ạ, song ai đã ăn nó rồi thì nhớ mãi và sau này chỉ có thích mỗi loại đó thôi.
Nói rồi, nàng lấy ở trong làn ra một nải chuối vàng óng. Những quả chuối trông tròn trĩnh, rất xinh. Đúng, trông chúng nhỏ thật, chỉ to hơn ngón tay cái một chút thôi. Trông chúng nhẵn thín, vàng óng, thật thích mất.
– Đây là chuối ngự. Loại chuối này quí nên ngày xưa các cụ nhà ta gọi là chuối ngự. Chuối giành cho vua, chúa đó mà – Bích Loan giải thích.
– Chuối giành cho vua chúa mà sao chị lại giành cho tôi? Tôi có phải là vua chúa đâu? – Anton cười, nghĩ phen này thì cô phiên dịch của mình chỉ còn nước chui xuống đất.
Mặt Bích Loan bỗng đỏ, nóng lên rừng rực. Anton chột dạ, biết mình đùa quá đáng. Đang lúng túng chưa biết làm thế nào để gờ thế bí cho Bích Loan, thì nàng đã cười rất tươi. Nụ cười mà mãi sau này, như một kỷ niệm đầu tiên quí giá nhất, Anton không sao quên được.
– Thôi, tôi chịu thua anh rồi, anh ghê gớm lắm, nhưng tôi chỉ tạm thua lần này thôi nhé. Anh sẽ chẳng làm gì nổi lôi đâu- nàng cười, nói.
Nụ cười làm cho khuôn mặt nàng rất trẻ thơ. Cả khuôn mặt toát lên một vẻ trung thực rất đáng yêu và gần gũi. Anton ngây người ra nhìn khuôn mặt đó. Rồi như bỗng sực nhớ ra mình đang nói chuyện với ai, anh trở về thực tại
– Bao giờ thì chúng ta bắt đầu làm việc đấy hả chị? Anh hỏi nàng.
– Anh thích làm ngay hôm nay cũng được, đây, tôi có mang đến cho anh lịch làm việc trong tuần tới đây, thủ trưởng tôi mới đưa cho tôi đó. Anh xem đi, thấy có gì cần thiết phải sửa đổi lại thì anh sẽ nói lại với ông ấy. Nhưng từ nay tới đầu tuần sau anh vẫn còn được nghỉ…
– Tôi muốn bắt lay vào công việc ngay.
– Chắc anh lại nhớ mẹ ở nhà rồi?
– Chị quá đáng lắm đấy nhé, tôi không nhớ mẹ, cũng không nhớ ai cả, hay nói đúng hơn chẳng có ai để mà nhớ. Nhưng tôi không biết sử dụng thời gian rỗi vào việc gì cả.
– Anh có muốn đi xem phố xá vào hai ngày nghỉ còn lại không, tôi sẽ đưa anh đi một số nơi?
– Tôi rất muốn thế, song chưa dám đề nghị chị vì sợ chị cũng có những chương trình riêng của mình, như hẹn gặp ai chẳng hạn.
– Thế thì mình thỏa thuận với nhau, sáng chủ nhật tôi sẽ đợi anh ở cổng thường trực. ông gác cổng biết tôi là phiên dịch cho anh rồi chắc là không có chuyện gì đâu. À anh Anton này, anh nhớ mang theo giấy tờ chuyên gia của anh đi nhé, tôi cũng mang theo giấy chứng nhận phiên dịch của tôi.
– Để làm gl hả chị? M anh đi chơi phố thôi mà.
– Ồ xin lỗi, giải thích thì dài dòng, anh cứ mang theo, có lúc cần đấy.
Anton không hiểu nàng, nhưng cũng không hỏi thêm nữa. Khi người khác đã không có ý muốn nói một điều gì thì anh không bao giờ gạn hỏi.
Họ hẹn gặp nhau vào 9 giờ sáng hôm sau và họ chia tay nhau.
Lúc hẹn sẽ dẫn Anton đi chơi vào sáng chủ nhật, quả thật Bích Loan nghĩ mình không có một chương trình gì đặc biệt. Mặc dầu biết Anton đùa, nhưng rõ ràng anh chưa biết nàng đã có chồng. Nếu biết, chưa chắc anh đã dám đề nghị nàng dẫn đi chơi vào ngày chủ nhật như thế. Người Việt Nam, cả tuần làm việc, chỉ được nghỉ có một ngày thôi. Gọi là nghỉ, song họ lại bận hơn cả ngày thường. Họ giành ngày nghỉ đó không phải để đi dạo công viên, vào nhà hát, nhà hàng, mà để giặt giũ chăn màn, quần áo, để tấm rửa cho một lũ con cái lôi thôi, để quét màng nhện đã chăng’khấp trần nhà, để chợ búa, cơm nước…
Đối với Bích Loan thì không đến nỗi vất vả như vậy. Nàng và Sơn chưa có con với nhau. Họ chưa muốn vất vả Họ quyết đinh chờ đợi vài năm nữa, khi kinh tế của họ khá hơn, họ được phân một căn nhà khác, một căn nhà xây chẳng hạn, hay họ mua được một càn nhà khác khá hơn căn nhà mà họ đang ớ thì lúc đó họ có con với nhau cũng chưa muộn.
Lúc chiêu, khi ngồi ăn cơm, Sơn bảo vợ:
– Anh có một chương trình đi chơi với em ngày mai. Em có nhớ ngày mai là sinh nhật của em không? Anh định đưa em đi chơi ngày mai mà không nói trước với em, để gây cho em sự ngạc nhiên.
Bích Loan bỏ đũa xuống mâm, mặt đăm chiêu, nghĩ ngợi. Sơn hỏi:
– Có chuyện gì thế em?
– Anh, ngày mai mình không đi được đâu. Em chót hẹn với chuyên gia rồi…
Sơn cắt ngang lời vợ:
– Ngày mai chủ nhật, ngày nghỉ, em cũng phải làm việc với chuyên gia sao?
– Em có hứa sẽ dẫn anh ta đi xem phố và một số nơi, trong khi anh ta còn được nghỉ.
– Em làm việc quên cả em và quên cả anh nữa. Em cũng phải biết rằng ngày mai là ngày sinh nhật của em chứ, vả lại chúng mình đều bận rộn suốt cả tuần, chỉ có một ngày nghỉ duy nhất để đi chơi với nhau. Cũng chính vì lẽ đó mà mình chưa có con với nhau. Em quên điều đó rồi hay sao?
– Nhưng em trót hẹn với anh ta rồi. – Nàng nói, nét mặt băn khoăn như nhận lỗi về mình.
Anh ta có biết em đã có chồng chưa? – Sơn bỗng hỏi.
– Em và anh ta mới nói chuyện với nhau cả thảy có hai lần. Cả hai lần chỉ nói dăm ba câu xã giao và bàn về công việc, đã thân thiết gì đâu mà hỏi về đời tư của nhau, anh.
– Anh ta có vợ chưa? – Sơn lại hỏi.
– Em làm sao biết được, anh. Nhưng có lẽ là chưa, vì nếu có chắc là anh ta đã đưa vợ cùng sang. Em thấy các chuyên gia khác họ cũng làm vậy. Nàng cũng không hiểu sao nàng lại không dám nói với chồng là anh ta chưa có gia đình. Điều này, tuy Anton chưa nói với nàng một cách thật rõ ràng, song nàng vẫn có thể biết được, thủ trưởng nàng đã chẳng nói, một anh chàng độc thân sẽ sang thay bà Eva hôm đưa giấy giới thiệu cho nàng đi ra sân bay đó sao, anh cũng đã chẳng nói, anh không có ai để mà nhớ đó sao.
Sơn im lặng. Mặt Sơn bỗng trở nên tối sầm và lạnh như then. Sơn tháo kính xuống. Mỗi lần Sơn giận giữ, Sơn đều bỏ kính xuống. Hai mắt Sơn không kính dường như lồi to hơn. Nàng thoáng buồn. Một nỗi buồn tuy không cắn xé dữ dội, song cứ như một cái kim đã len vào da thịt nàng. Để im thì không thấy đau, song cử động thì mới thấy đau đớn. Nàng biết chồng giận. Họ đều buông đũa. Chồng giận thì vợ bớt lời, cơm sôi bớt lửa một đời không khê. Nàng lặng lẽ thu dọn bát ớ a. Sau khi mọi việc đâu đã vào đấy nàng pha một ấm chè ướp hương sen, thứ chè mà chiều nay nàng và Anton đã vừa nhấm nháp vừa đùa vui, kê kích lẫn nhau. Nàng róc một chén, bưng ra cho chồng.
Sơn đang ngồi ở bàn làm việc, khuôn mặt buồn xa xăm, mắt hướng về đâu không biết nữa.
– Anh uống chè nóng đi anh, em thấy anh mệt đấy, có lẽ anh đi nghỉ đi!
Khi nàng quay gót, bước vào phía trong, thì Sơn gọi giật lại:
– Loan, nghe anh đây, sáng mai đằng nào mình cũng sẽ đi qua khu chuyên gia, anh đứng đợi em ở dưới, em chạy lên nói với anh ta, em không thể đi với anh ta hôm
nay được, em có việc đột xuất.
– Anh Sơn…
Nàng chưa kịp nói gì thì Sơn đã tiếp, cơn giận nén lại cứ như một dòng nước chảy mạnh bị chặn lại bằng một đập ngăn nước, cái đập ngăn nước đó đã bị phá vỡ, nước chảy tung:
– Anh ta nhờ em hay em tự gợi ý đưa anh ta đi?
– Em tự.
– Trời ơi? Sơn kêu lên hàng ngày em làm việc chưa đủ hay sao mà còn xin thêm giờ làm việc nữa?
– Em thấy anh ta mới sang, chưa quen người, quen cảnh, sang Việt Nam lần đầu, đang buồn, nên em muốn giúp, đưa anh ta đi xem phố xá, cũng là giới thiệu cho người ta biết con người, cảnh vật của đất nước mình. Em không biết trước dự định của anh, nếu em biết được anh đã có kế hoạch như vậy, em đâu dám hứa với người ta.
Mấy hôm nay, từ lúc chuẩn bị đi đón Anton, nàng quả là bận rộn, lo nhiều việc chung, cũng như việc riêng, nên nàng quên khuấy đi mất, chủ nhật này là ngày sinh nhật nàng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Bích Loan |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện của kiều bào, Truyện phá trinh |
Ngày cập nhật | 12/11/2017 09:35 (GMT+7) |