Dũng ngả đầu vào vách và bật cười một mình, cuộc đời anh chưa hề tưởng tượng ra được mình sẽ có ngày hôm nay… Trước mắt anh lại hiện ra nụ cười ngây ngô của Khánh, cái thời mà cả hai còn cắp sách đi học, bên tai hãy còn văng vẳng những câu chào hỏi từ ngày đầu tiêu hai đứa gặp gỡ: “Mình tên Khánh, còn bạn?”… “bạn cũng thích nước cam à?”… “ai mà chịu làm bồ của Khách chứ?”… “đây là đâu?”… “sao Dũng không về nhà?”… trong thoáng chốc, kỷ niệm ấy dồn dập hiện về, diễn ra trước mắt anh… Dũng thở dài bóp trán, anh cảm thấy nhức đầu, anh khổ sở đứng dậy bỏ ra phòng khách, nhưng anh vẫn không tài nào dứt ra được khỏi những hình ảnh ấy. Tiếng nói, tiếng cười của Khánh vẫn dai dẳng vây chặt lấy anh, “đi lạc thiệt rồi”… “cao quá làm sao căng?”… Dũng khổ sở nhắm nghiền mắt lại, anh bó gối lại, bịt chặt lấy tai… “bệnh viện!”… “Merry Christmast”… “sao Dũng không về nhà?”… “Đây là bí mật lớn nhất của Khánh”… “đừng tốt với Khánh quá”… “đừng hỏi nữa…”… “I love you!”… tiếng nói mỗi lúc mỗi lộn xộn, như xa, như gần, lúc thật tha thiết, lúc như trách móc, giận hờn… rồi sau đó là một loại tiếng lùng bùng… Dũng cảm thấy đầu anh ngày một nặng thêm, anh như bị hất sâu vào không gian sâu thẳm, anh hét lên trong tiếng khóc:
– Xin lỗi em!
Sau đó anh cảm thấy trời đất quay cuồng, người anh lả ra dần dần trong khi bên tai hãy còn văng vẳng tiếng cười hồn nhiên của Khánh. Tay chân Dũng trở nên nặng dần, nặng dần rồi anh không còn sức giữ lấy nó nữa đành buông thõng ra, anh ngã lăn ra sàn nhà… trước mắt anh vẫn hiện ra khôn mặt thân thương của Khánh đang tươi cười nhìn anh…
… Bạn đang đọc truyện Bí mật trái tim tại nguồn: http://truyendam.org/bi-mat-trai-tim/
Thằng Châu đang liếm thoắng mở cửa phòng Hào để Khánh bước vào. Khánh cũng chưng hửng khi thấy Hào chỉ mặc độc một chiếc quần cộc nằm phơi mình trên giường ngủ khì. Châu tiến lại định đánh thức Hào dậy, nhưng Khánh khẽ cản Châu lại. Thằng bé bèn gật đầu rồi nó bỏ đi. Khánh nhẹ nhàng kéo ghế rồi anh ngồi đó ngó mông lung ra ngoài trời. Không hiểu sao khi anh buồn thì ngoài trời mây lại kéo đến um ám như vậy. Ngó lại Hào, một chàng thanh niên lực lưỡng, nước da rám nắng, khuôn mặt ngây ngô đang nằm như một vị thần tình ái đang say giấc ngủ trưa khiến Khánh cũng thoáng cảm thấy bối rối trước vẻ hấp dẫn của hắn.
Khánh nhẹ tiến lại cạnh bên Hào, anh đưa tay nhẹ vuốt lấy khuôn mặt sắc cạnh ấy mà lòng xốn xang. Khánh cúi xuống hôi lên môi Hào một cái nhẹ nhàng. Hào chỉ khẽ cựa quậy, nhép môi rồi lại ngủ say sưa. Khánh ngó bộ dạng đáng yêu đó mà lại mỉm cười, rồi anh lại cúi xuống hôn Hào, lần này anh hôn thật sâu khiến Hào giật nảy mình bừng tỉnh giấc. Buông Hào ra, Khánh bật cười khanh khách:
– Sao vậy cưng, không thích hôn à?
Hào phì cười đáp:
– … mới tới hả?
Khánh ngã ngửa người nằm vắt qua Hào thở dài đáp:
– Trời ơi, tao nhức đầu lắm… mày thấy tao có nên đi Hongkong không?
Hào ngạc nhiên hỏi:
– Đi làm gì? Mà đi chơi thì đi đi, sao lại hỏi tao?
Khánh sụ mặt đáp:
– Đi chơi thì tao nói làm gì? Tao đi luôn…
Hào điếng người bật hẳn dậy, anh hỏi:
– Sao đi luôn? Đi với ai?
Khánh vẫn bình thản nằm gối đầu lên đùi Hào đáp:
– Cha Long chứ còn ai nữa. Thằng chả chán ở đây rồi đòi qua bển làm ăn gì đó, bắt tao đi theo.
Hào cười lạt lẽo đáp:
– Mày thấy tốt thì mày đi, tao không có ý kiến.
Khánh cau mày đáp:
– Mày không muốn tao ở lại đây sao?
Hào mỉm cười đáp gọn:
– Mày ở lại đây thì mày được gì? Tao chẳng có gì, tụi thằng Thy, thằng Đức cũng chẳng có gì để mày ở lại. Kể cả thằng…
Rồi Hào nín bặt. Anh không muốn nhắc tên Dũng trước mặt Khánh.
Khánh nhăn mặt đáp:
– Sau lúc này mày có vẻ khó chịu với tao vậy?
Hào khịt mũi đáp:
– Đâu có…
Khánh nhoẻn miệng cười đáp:
– Tao không quay lại với Dũng, lý ra mày phải vui mới đúng chứ?
Bị điểm trúng tử huyệt, Hào cười gượng đáp:
– Làm gì có.
Khánh nhổm dậy nhìn thằng mặt Hào hỏi:
– Không thật chứ?
Hào bối rối thật sự, anh cúi mặt đáp lảng:
– Đừng làm vậy với tao…
Khánh lại thì thào vào tai Hào:
– Làm vậy là sao?
Rồi anh nhẹ hôn Hào say sưa, Hào không tài nào cưỡng lại được nữa, anh quấn lấy Khánh.
Chợt tiếng gõ cửa phòng vang lên. Hào và Khánh vội dừng lại, cả hai quay về phía cửa và bắt gặp thằng nhóc Châu đang tủm tỉm cười trước cửa phòng.
– Cửa phòng không có đóng, vả lại ở đây có con nít đó mấy anh.
Hào phì cười không đáp, anh ngồi thẳng dậy đưa tay vuốt mặt cho tỉnh táo. Khánh vẫn quàng tay ôm ngang hông Hào, tựa cằm vào vai anh mà âu yếu nói:
– Có sao đâu cưng, người trong nhà cả thôi.
Thằng Châu cười đáp:
– Ít ra cũng chờ đến tối chứ. Có điện thoại nè anh Hào.
Hào mỉm cười đón lấy chiếc điện thoại từ tay Châu.
– Alô?
Giọng thằng Thy chát chúa vang lên:
– Mày đó hả? Làm gì lâu vậy, có biết thằng Khánh ở đâu không? Tao gọi nó không được.
Hào cười gằn đáp:
– Mày kiếm nó không được sao mà nhằn tao, tao đang ngủ…
Thy vẫn gằn giọng nói:
– M… kiếp. Có chuyện rồi. Thằng Dũng…
Giọng Thy nghẹn như nấc lên. Hào tái hẳn mặt, anh đờ người ra nhìn Khánh mà không biết mình nên làm gì. Khánh cau mày nhìn Hào rồi lại nghe thấy tiếng Thy léo nhéo trong điện thoại. Anh vội cầm điện thoại nghe:
– Gì vậy Thy?
Giọng Thy vừa bất ngờ, vừa quýnh quáng trong điện thoại:
– Mày… ờ, mày bình tĩnh nghe… tao mới nhận được tin…
Khánh cảm thấy có gì đó không ổn, anh hấp tấp hỏi mà trong khi nước mắt anh đã tràn ra ngoài. Có lẽ anh đoán biết được có chuyện đã xảy ra.
– Nói mau đi…
Thy lắp bắp:
– Thằng Dũng… nó… chết rồi!
Như một tiếng nổ điếc tai, Khánh chết lặng người đi. Chiếc điện thoại rới đánh cạch xuống đất. Khánh ngồi bất động, rồi anh đổ gục lên người Hào, thân người run rẩy lên từng hồi, nước mắt anh cứ thế tuôn chảy ra, nhưng anh không thể nào khóc được…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Bí mật trái tim |
Tác giả | Latino |
Thể loại | Truyện sex gay |
Phân loại | Truyện đam mỹ, Truyện đồng tính |
Ngày cập nhật | 04/08/2020 11:42 (GMT+7) |