Bạn đang đọc truyện sex tại trang web TruyenDam.org
Đọc truyện sex ở 'Truyện dâm chấm org' sẽ giúp bạn có thêm rất nhiều kiến thức về chuyện địt nhau... Đọc càng nhiều, địt nhau càng giỏi!
Từ ngày 10/05/2022 truyensex.tv đổi sang tên miền mới: truyensextv1.com
Truyện người lớn » Truyện sex gay » Bí mật trái tim » Phần 33

Bí mật trái tim - Tác giả Latino

Phần 33

Khánh mở cửa tiến vào nhà, đi sau anh dắt xe và sân nhà là Dũng.

– A, anh hai về…

Tiếng thằng bé reo lên, nó chạy bổ ra tính ôm chầm lấy anh, nhưng nó giật mình đứng sững lại, rụt rè mỉm cười với Dũng rồi lại chạy bắn vô trong nhà nhanh y như khi nó xuất hiện làm Khánh không kịp nói câu gì. Anh quay sang Dũng khẽ mỉm cười lắc đầu. Dũng buộc miệng đáp:

– Thằng bé xinh quá nhỉ!

Khánh mỉm cười nắm tay Dũng, anh nhắm mắt hít một hơi dài như để lấy can đảm rồi theo Khánh vào trong nhà, tuy đây không phải là lần đầu anh gặp mặt bố mẹ Khánh, nhưng dù sao anh vẫn thấy có cái gì đó bất ổn. Dũng nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế sa lông giữa phòng với mái tóc muối tiêu xám xỉn, đeo cặp kính gọng sừng đang chúi mũi vào tờ báo trên tay. Đó là ba của Khánh nên anh lên tiếng chào ông:

– Dạ, chào bác!

Bố Khánh thoáng ngạc nhiên, ông vội bỏ tờ báo đang đọc dở xuống rồi nhìn Dũng khẽ gật đầu chào đáp lại anh. Khánh rụt rè lên tiếng:

– Dạ Dũng… người mà con đã nói với bố…

Bố anh thoáng hiện một nét vui vẻ trên khuôn mặt, rồi ông gật đầu lần nữa bảo:

– À, nghe Khánh nó nhắc cháu đã lâu, bác đã gặp rồi phải không… lại đây ngồi uống nước chơi đi cháu.

Dũng vui vẻ nhận lời. Anh không mấy thoải mái ngồi xuống chiếc ghế sa lông đối diện với bố Khánh, rồi nhẹ đưa ra một túi xách bằng giấy bóng trắng in hình một chiếc tháp cao chọc trời mà Khánh cũng lờ mờ không biết là tháp Eiffel hay Tokyo nữa. Dũng lôi từ trong đó ra một hộp giấy vuông màu đỏ thẫm in nhãn hiệu RÉMI MARTIN của Pháp và nhã nhặn nói:

– Lần đầu tiên gặp mặt gia đình, cháu có chút quà gửi biếu bác dùng cho vui.

Bố Khánh nâng hộp rượu lên, ông khẽ gật gù đọc hàng chữ:

– Fine champagne cognac… loại này được đấy.

Nhìn bố, Khánh bật cười:

– Nhất bố rồi nhé.

Bố Khánh đáp:

– Dẹp anh đi, khéo nịnh.

Rồi ông đứng dậy nói:

– Hai đứa ở đây chơi nhé, bố xuống bếp coi phụ mẹ mày một tay cho nhanh.

Khánh vui vẻ đáp:

– Dạ, hay là để tụi con phụ cho.

Bố anh vội xua tay:

– Thôi… thôi… nó tới nhà thì là “khách”, ngồi đó với nó đi.

Đoạn ông bỏ đi xuống bếp mà Dũng không kịp nghĩ ra câu gì để đáp lại ông. Khánh mỉm cười khẽ nắm tay Dũng trấn an anh:

– Đừng căng thẳng vậy anh.

Dũng chỉ khẽ cau mày tư lự bởi anh ngẫm nghĩ câu nói của bố Khánh vừa rồi: “Khách”… mình chỉ là “khách” thôi. Thấy Khánh lo lắng, anh liền nở nụ cười vui vẻ. Khánh thấy vậy mới yên tâm, anh nói:

– Để em lấy nước lọc cho anh, ở đây toàn là trà không thôi.

Dũng khẽ nắm tay Khánh kéo lại, anh lắc đầu:

– Ơ… không cần vậy đâu… anh không khát.

Khánh không ngồi xuống ngay mà anh chỉ khẽ vỗ vào bàn tay Dũng đang nắm chặt lấy anh:

– Yên tâm đi, em lên ngay mà… đừng căng thẳng vậy… anh coi như nhà mình đi.

Dũng ừ hữ, anh buông tay Khánh ra. Khánh vội đi xuống bếp, anh hy vọng muốn biết được thái độ của bố mẹ anh ra sao về Dũng. Còn lại một mình, Dũng đi vòng ngắm nghía căn phòng khách được trang trí khá đơn sơ, không có mỹ thuật lắm. Gắn trên tường là vài tấm bằng khen được lồng khung kính, có lẽ là những huân chương bố Khánh có được từ thời chiến tranh. Một chậu trúc Nhật xanh um ở góc phòng cạnh cái bài dài trên đó để vài chiếc cúp bạc sáng bóng. Có lẽ chúng được chùi rửa hàng ngày, không tí bụi nào bám vào. Anh với tay tính cầm một chiếc lên ngắm nghía thì chợt giọng của thằng bé em Khánh vang lên:

– Anh đừng đụng vô, của bố đó.

Dũng giật mình, anh quay lại nhìn thằng bé rồi vui vẻ mỉm cười với nó. Ánh mắt nó sáng lên nhìn anh chăm chú. Đôi môi nó mấp máy như muốn nói điều gì đó, nhưng có lẽ nó còn ngại anh. Thằng bé có khuôn mặt bầu bĩnh, mũi nó cũng cao và hón hỉnh, đặc biệt đôi mắt nó giống đôi mắt Khánh y như tạc. Từ khuôn mặt thơ dại của nó, Dũng có thể nhìn thấy Khuôn mặt Khánh ẩn hiện trong đó. Anh em họ giống nhau quá đỗi.

Dũng vui vẻ ngồi lại chiếc ghế sa lông ban nãy, anh giơ tay khẽ vẫy nó lại gần mình. Thằng bé vẫn đứng tần ngần không nhúc nhích. Dũng mỉm cười, anh lôi từ trong túi giấy ra một hộp trò chơi ráp hình máy bay, anh vừa mua hồi sáng này thôi và anh nghĩ là thằng bé sẽ thích.

– Lại đây, có cái này cho em nè…

Thấy món quà thật hấp dẫn, thằng bé mê tít. Tuy nhiên nó vẫn rụt rè tiến lại anh và đón lấy một cách thận trọng.

– Anh cho em hả?

Giọng nói của nó có vẻ nghi ngờ như không tin lắm. Dũng vui vẻ xoa đầu nó rồi anh gật đầu.

– Anh em mình cùng ráp, chịu không?

Thằng bé ngẫm nghĩ một hồi rồi bất ngờ nó đẩy trả lại cho Dũng.

– Thôi em không lấy đâu.

Dũng ngạc nhiên hỏi:

– Sao vậy? Em không thích hả?

Thằng bé nhìn món quà đó với vẻ luyến tiếc lắm, Dũng có thể thấy điều đó. Nhưng nó vẫn lắc đầu lia lịa làm anh cũng khó hiểu.

– Anh cho thì cứ cầm lấy, gì mà phải ngại ngùng vậy nhóc?

Giọng Khánh vang lên khi anh đặt ly nước lọc xuống trước mặt Dũng. Thằng bé ngơ ngác nhìn Khánh rồi nó cười lên vui vẻ:

– Anh hai đừng méc mẹ nha.

Khánh chỉ mỉm cười nhìn nó khẽ gật đầu. Thằng bé vội chộp lấy hộp đồ chơi rồi sà ngay vào lòng anh nó mừng rỡ. Khánh nhẹ xoa đầu nó bảo:

– Nè, cảm ơn anh chưa đó?

Thằng bé lí nhí trong khi mắt nó vẫn dán chặt vào món đồ chơi trên tay:

– cảm ơn anh.

Nhìn bộ dạng của nó mà Dũng và Khánh đều không khỏi phì cười.

Dũng vui vẻ bắt chuyện với thằng bé:

– Mở ra đi, anh em mình cùng xếp.

Không cần anh nói đến lần thứ hai, thằng bé đã mở bung ra và dốc tất cả ra bàn. Đó là những khung gỗ hình chữ nhật mỏng như ván ép, trên đó khắc sẵn những hình thù từng bộ phận rời rạc của chiếc máy bay. Cả ba chúi đầu vào cùng ráp những mảnh gỗ ấy thật vui vẻ. Thằng bé làm quen Dũng thật nhanh, chẳng mấy chốc nó đã mến anh, nó thẳng thừng giành ráp những miếng gỗ từ trong tay anh tỉnh queo mà không còn rụt rè, e sợ như trước nữa. Thấy nó lanh lợi, lém lỉnh như Khánh, Dũng càng thấy mến nó nhiều hơn.

– Vào ăn cơm này mấy đứa…

Tiếng kêu ấm áp của mẹ Khánh từ sau bếp vọng ra, thằng bé phụng phịu bỏ dở vài miếng gỗ mà nó chưa kịp ráp xong xuống bàn. Thấy vậy Khánh vỗ về nó:

– Vô rửa tay đi rồi ra ăn cơm, ăn xong anh Dũng sẽ ráp tiếp cho em.

Thằng bé ngước nhìn Dũng mỉm cười tươi rói, nó nói:

– Tối nay anh Dũng ở chơi luôn nha, đừng về nữa.

Dũng phì cười, anh đáp:

– Ừ, anh sẽ ráp dùm em xong chiếc máy bay này rồi mới về, chịu không?

Thằng bé gật đầu rồi nó chạy biến xuống bếp. Khánh nhìn Dũng nháy mắt nói:

– Coi bộ nó mê anh còn hơn em nữa.

Dũng bèn đáp:

– Sao, ganh tị hả?

Khánh nguýt mắt:

– Ai thèm… xuống ăn cơm đi ông tướng.

Dũng bật cười, anh nối bước theo sau lưng Khánh và cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Bố Khánh có vẻ hơi khắt khe, nhưng thằng bé em Khánh thì có vẻ rất gần gũi và mến anh. Anh hy vọng là mẹ Khánh cũng vậy thì mọi chuyện quá tốt đẹp còn gì bằng.

Dũng thoáng nhìn khuôn mặt hiền từ, đôn hậu của mẹ Khánh mà anh cảm thấy mình nhẹ nhõm hơn biết hừng nào. Khuôn mặt bà làm cho lòng anh ấm áp hẳn lên, mọi lo lắng của anh tan biết ngay tức khắc.

Cả nhà quây quần bên mâm cơm gia đình ấm cúng, cái không khí này đối với Dũng thật thân thương, thật đơn giản nhưng anh rất ít khi có được. Bố mẹ anh luôn đi đây, đi đó ở nước ngoài, thỉnh thoảng vài tháng lại về thăm anh, được mấy ngày lại xách va li đi tiếp. Cho nên cái không khí thân mật này làm anh nhớ lắm.

Mẹ Khánh niềm nở cười với Dũng nói:

– Lâu rồi bác không gặp cháu, vẫn khỏe hả…

Dũng vui vẻ gật đầu đáp:

– Dạ…

Bà vui vẻ tiếp luôn:

– Thằng Khánh nó nhắc đến cháu nhiều lắm. Mà nó tệ thiệt, bác có nói là khi nào mời cháu qua ăn cơm với gia đình cho vui thì nói cho bác biết trước để chuẩn bị, vậy mà hôm nay nó chẳng hề nói với bác gì hết, làm không kịp chuẩn bị gì. Cơm đạm canh bạc cháu đừng buồn nha…

Khánh vội vàng nói:

– Ơ… không phải, tại con muốn làm cho mọi người ngạc nhiên thôi mà.

Dũng mỉm cười đáp:

– Dạ… cháu không dám đâu ạ. Làm phiền bác và gia đình cháu cũng ngại lắm.

Bà vừa xới chén cơm cho anh vừa đáp:

– Cái thằng đó khéo bày trò thật.

Rồi bà quay sang Dũng nói:

– Có gì mà ngại chứ cháu, cứ coi như nhà cháu là được, thường xuyên ghé đây chơi là bác vui rồi.

Dũng mỉm cười khẽ gật đầu:

– Dạ…

Nãy giờ bố Khánh mởi lên tiếng hỏi:

– À Dũng này, nghe Khánh nó nói cháu chỉ ở một mình với dì của cháu thôi à?

Dũng nuốt vội miếng cơm vừa đáp:

– Dạ… bố mẹ cháu thường xuyên đi công tác xa nên không có nhà, dì Ba lên ở với cháu từ nhỏ.

Ông gật gù:

– À… vậy thì chắc là ít khi gặp được bố mẹ lắm nhỉ?

Dũng khẽ đáp:

– Dạ phải… nhiều khi cháu muốn một bữa cơm gia đình như vầy nhưng không phải là dễ có đâu bác.

Ông thở ra mỉm cười nhìn Dũng đáp:

– Phải… À mà cháu đang học gì thế?

Cứ vậy, mọi người vừa ăn uống vừa chuyện trò với nhau thật sôi nổi. Dũng mừng thầm trong bụng vì anh thấy mọi người trong nhà Khánh đều không có vẻ gì là không thích anh cả. Tuy bố Khánh có vẻ nghiêm ngặt với anh hơn, nhưng dù sao anh cũng thấy nhẹ nhõm bởi ông không làm gì anh khó xử cả…

Cơm nước xong, Khánh phụ mẹ anh dọn bàn ăn dù mẹ anh cố phản đối. Trong khi bố anh, Dũng và thằng bé đều trở lên phòng khách.

Ngắm nghía mẫu đồ chơi đang ráp dở chừng, ông khẽ thở dài:

– Tụi nhỏ bây giờ toàn chơi những đồ điện tử, súng ống… ít thấy tụi nó chịu tham gia chơi những trò trí tuệ như vầy.

Dũng vừa ráp một mảnh gỗ nhỏ vào cánh chiếc máy bay vừa trả lời ông:

– Dạ phải… đôi lúc cháu thấy những món đồ chơi như vậy lại cần cho trẻ con hơn, phải không bác.

Ông chỉ khẽ mỉm cười đáp:

– Ừ phải…

Rồi ông nhỏ nhẹ hỏi:

– Cháu quen Khánh được bao lâu rồi?

Dũng ngừng ráp chiếc máy bay lại, anh ngồi lên ngay ngắn rồi trả lời ông:

– Dạ cũng được một năm rồi.

Ông chỉ nhì lơ đãng ra ngoài cửa sổ rồi nói:

– Một năm rồi… chắc là tụi cháu yêu nhau thật lòng lắm phải không?

Dũng đỏ mặt, anh ấp úng thốt ra:

– Dạ…

Ông nhìn Dũng nhẹ nhàng đáp:

– Cháu có tính đến chuyện tương lai không?

Dũng khẽ gật đầu nói:

– Dạ cháu có nghĩ rồi, cháu học xong thì đi làm là đủ tiền sống cho cả hai. Nhà cửa thì không phải lo rồi, mọi thứ cũng không ngoài khả năng của cháu đâu.

Nghe giọng đầy tự tin của Dũng mà ông cũng phải giật mình ngắm nghía kỹ lại con người trước mặt ông và lấy làm nghi ngờ vì anh mới có 19 tuổi. Ông gật gù nói:

– Ừ, coi bộ cháu đã lo toan hết mọi chuyện. Còn ba mẹ cháu thì sao?

Dũng thoáng ngập ngừng, rồi anh quyết định thẳng thắn đáp:

– Ba mẹ cháu luôn ở nước ngoài nhiều hơn là ở đây. Mà mọi việc hôn nhân, tình cảm hay là cuộc sống của cháu thì đều tự cháu quyết định. Cháu nghĩ có cơ hội cháu sẽ nói rõ và ba mẹ cháu sẽ hiểu mà.

Bố của Khánh chỉ khẽ nhướng cặp chân mày, rồi ông lại bình thản hỏi:

– Vậy… cháu nghĩ sao nếu như cháu phải xa nó?

Dũng giật bắn mình, anh nhìn ông trân trối, mồ hôi trong người anh toát ra gần như ướt sũn chiếc áo sơ mi kẻ ô vuông. Ông vẫn điềm đạm nói:

– Nếu cháu đã chín chắn rồi thì bác cháu mình cũng nên nói chuyện thẳng thắn như những người đàn ông với nhau. Vì tương lai của thằng Khánh, bác xin lỗi… bác nghĩ cháu nên rời xa nó đi!

Giọng ông thốt ra rất rõ ràng, nhẹ nhàng nhưng Dũng nhe như những tiếng sấm nổ ầm ầm bên tai, mồ hôi của anh lại túa ra như tắm, cổ họng anh ngột ngạt, khô khốc, lưỡi cứng đơ ra… anh đưa mắt nhìn ông như van lơn mà không thốt ra được lời nào để mà cầu xin cả.

Bố Khánh vẫn ngồi đó, nhưng ông không tỏ vẻ gì là xúc động cả, khuôn mặt ông vẫn điềm đạm như từ nãy đến giờ:

– Đó là những gì bác muốn nói với cháu, hy vọng cháu hiểu và rời xa thằng con bác.

Dũng như muốn bật khóc, đôi mắt anh cay xè, đỏa hoe. Anh cố gắng kìm lại lắm mới có thể thốt ra được một câu:

– Nhưng… tại… sao ạ?

Bố Khánh vẫn điềm nhiên, không có gì thay đổi mặc dù đây là lần đầu tiên ông thấy một thằng con trai đã trưởng thành gần như muốn khóc tróc mặt ông.

– Bởi vì tương lai của nó. Bác không hy vọng nó sẽ trở thành “khác người” và cháu cũng vậy nữa. Nêu cháu chịu rời xa nó, không xuất hiện trước mặt nó nữa thì một thời gian sau nó sẽ quên đi, và sẽ chấp nhận những người khác, dĩ nhiên là những “cô gái” chứ không phải là…

Rồi ông thở dài, bỏ lửng câu nói của mình.

Từng câu nói của ông như từng nhát dao cứa vào da thịt Dũng, đau xót đến rướm máu. Anh không cầm nổi được lòng mình nữa, anh ứa nước mắt ròng ròng mà không dám để bật ra khóc thành tiếng. Dù sao anh cũng đã lớn, không nên dễ khóc để lộ vẻ yếu đuối trước mặt ông. Anh nhìn ông vô cùng tuyệt vọng mà nói:

– Nhưng cháu… thật lòng với Khánh… bác làm ơn… đừng bắt cháu đi… cháu… cháu… làm không được đâu… cháu hứa… cháu không để Khánh khổ đâu…

Ông nhìn Dũng đang nghẹn lời mà khẽ thở dài. Ông nhìn thẳng vào đôi mắt đang như van xin, cầu khẩn ấy của anh mà đáp:

– Coi như bác có lỗi phụ lòng cháu vậy. Bác xin cháu… hãy buông tha cho thằng Khánh…

Rồi ông đưa tay vuốt mặt, trầm ngâm nhìn Dũng như chờ đợi. Dũng nín lặng, cúi mặt xuống thổn thức. Tất cả đến đây là kết thúc, cả thế giới tươi đẹp của anh và Khánh đã sụp đổ dưới chân anh, chẳng còn gì ngoài những mảnh vụn… Anh nhìn gương mặt sắt đá của ông mà tự hiểu rằng mình chẳng còn một cơ may nào nữa, một tia hy vọng nhỏ nhoi cũng không… Chợt thằng bé bất ngờ reo lên phá tan bầu không khí nghẹt thở ấy:

– A, ráp xong rồi… anh Dũng… ơ… anh Dũng…

Dũng giật mình, anh vội lau nước mắt nhìn nó cố rặn ra một nụ cười méo mó:

– Ờ… sao em?

Thằng bé ngó Dũng một hồi rồi sợ sệt khẽ hỏi:

– Anh… khóc hả?

Dũng vội quay mặt đi đưa tay quệt những dòng nước mắt còn đọng lại, rồi mới quay ra trả lời nó:

– Ơ… đâu có…

Thằng bé thấy mắt Dũng hãy còn đỏ hoe, nó liền nói:

– Anh đừng có chối… em thấy anh khóc rõ ràng… em ráp xong máy bay rồi nè, anh thấy đẹp không?

Dũng nhìn vô hồn vào mẫu hình chiếc máy bay của thằng bé mà lơ đãng đáp gọn:

– Ờ…

Lúc đó bố Khánh mới bảo nó:

– Đẹp lắm, con đem vô trong khoe mẹ đi.

Thằng bé vậng dạ rồi nó nhổm dậy, cẩn thận bê nguyên cái mô hình vào trong bếp. Đợi nó khuất sau cửa bếp, bố của Khánh mới quay sang nói nhỏ nhẹ:

– Bác hy vọng cháu suy nghĩ kỹ về chuyện này… nếu cháu thương nó thì cháu… “hãy vì nó”…

Dũng buồn bã, anh khẽ đáp mà gần như muốn khóc trở lại:

– Dạ… cháu hiểu… cháu biết phải làm gì rồi.

Đoạn anh đứng lên nói:

– Thưa bác… cháu về…

Rồi anh cắm đầu đi ra cửa, leo lên xe và lao vút vào màn đêm.

Ông ngồi một mình trên chiếc ghế mà thở dài, ngó bộ dạng thảm hại của Dũng lầm lũi khi bước ra cửa mà đôi mắt ông dường như cũng ướt dẫm nước. Không lẽ thần kinh thép của một tay phi công siêu đẳng đã theo ông về hưu rồi sao? Trời ơi, tôi có làm đúng không?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Thông tin truyện
Tên truyện Bí mật trái tim
Tác giả Latino
Thể loại Truyện sex gay
Phân loại Truyện đam mỹ, Truyện đồng tính
Ngày cập nhật 04/08/2020 11:42 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Latino

Thể loại

Top 30 truyện sex hay nhất

Top 7: Phá trinh
Top 15: Vắng chồng
Top 18: Yến
Top 20: Cô hàng xóm
Truyện sex có thật Truyện sex loạn luân Truyện sex hiếp dâm Truyện sex vợ chồng Truyện sex ngoại tình Sói săn mồi