… Bạn đang đọc truyện Bí mật trái tim tại nguồn: http://truyendam.org/bi-mat-trai-tim/
– Dạo này có gì mới không Khánh?
Khánh ợm ờ đáp:
– Ờ, có bạn mới… giàu sụ…
Thy hấp háy mắt:
– Quen trong “hộp” hả?
Khánh nhếch mép đáp:
– Ờ… mấy bữa trước tình cờ gặp rồi tự nhiên rủ tao đi khách sạn với nó.
Hào ừ hử. Khánh nói tiếp:
– Ban đầu tao không có hứng, từ chối hoài mà nó lì dễ sợ… Nó chờ tao ra khỏi quán lại tới dụ dỗ tiếp à…
Thy căng thẳng hỏi:
– Rồi sao?
Khánh nhún vai đáp:
– Thì theo chứ sao, lúc đó tự nhiên tao lại thấy có hứng với nó.
Hào thở dài:
– … lãng tử luôn là lãng tử!
Thy ngơ ngác hỏi:
– Là sao?
Hào mỉm cười đáp:
– Nó có biệt danh là “Lãng tử” đó. Khi không thích thì đến ‘hoàng tử’ mời nó cũng chẳng thèm nói chuyện… còn nếu thích thì dù là ‘ăn mày’ nó cũng chiều…
Khánh bật cười đáp:
– Mày nói gì ghê vậy trời…
Hào mỉm cười đáp:
– Ờ thì phóng đại chút đỉnh…
Thy cắt ngang nói:
– Rồi thằng đó sao?
Khánh mỉm cười đáp:
– Không ngờ tao “té” vô hũ vàng “bự” lắm mày ơi… kiếp này phá của nhà nó cũng không hết tiền.
Cả đám nín thở nhìn Khánh. Anh mỉm cười nói tiếp:
– Con của một cha thuyển trưởng tập đoàn tàu thuyền gì đó bên Đức, giàu khét tiếng nghe mạy.
Đức nhăn nhó nói:
– Mày có bị nó gạt không đó?
Khánh mỉm cười đáp:
– Không hề… nó xài tiền Đức không à, với lại nó cho tao chiếc huy hiệu của tập đoàn tàu thuyền của ba nó đó, tên gì tiếng Đức tao có chết cũng chả biết đọc… Cái huy hiệu đó bằng vàng ròng đàng hoàng đó cưng. Mấy thứ nó xài đều có vàng gắn hết, nói bậy một chút chứ tới cái… nút quần nó mặc cũng bằng vàng luôn.
Cả đám ồ lên một tiếng vui mừng.
– Chúc mừng mày, có bến đừng chân rồi.
Đó là câu nhận xét cộc lốc của Thy. Khánh cau mày đáp:
– Ê… tao chỉ nói vậy thôi. Tụi bay tin hay không thì tùy.
Đức nhanh nhảu lấp liếm:
– Cái này là “anh hùng nan mỹ nhân quan”… à.
Đức chưa kịp nói hết câu thì Khánh la toáng lên:
– Hê… tao không giống mấy “con” kia đâu nha!
Thanh bĩu môi chen vào:
– Đâu có ai nói mày là “mỹ nhân” đâu?
Khánh tiu nghỉu không nói được gì, mặt anh đỏ như gấc. Thanh và Đức vẫn không chịu buông tha. Đức nói:
– Phải đó, một “thiên thần” từ trên trời “rớt” xuống…
Thanh hùa theo ngắt lời Đức:
– Thật tiếc cho một đời hào hùng của… ờ… ai vậy?
Khánh nhép miệng thở dài:
– … Long!
Thanh tiếp luôn:
– Ờ… của tên Long… bởi vậy, người ta nói “anh hùng nan mỹ nhân quan” là đúng mà.
Đức gạt đi:
– Nói rồi! Xài câu khác đi… “yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu!”
Thanh mừng rơn đáp:
– Phải, phải…
Đức liếc nhìn Khánh nháy mắt đáp:
– Chứ còn gì nữa…
Rồi sau đó anh giả ngây ngô hỏi:
– Hơ, không biết thằng cha này có mưu đồ gì đây ta? Thằng Khánh nhà này có gì quý giá mà hắn đeo bám dữ vậy?
Thanh hùa theo lập tức:
– Còn phải nói, cái này là “ngụy quân tử” rồi, chết mày nghe Khánh ơi…
Khánh chưa kịp mở miệng chống chế thì đã bị Đức ngắt lời tiếp:
– Ai nói em, biết đâu con người ta có thành ý chứ? Tặng cho nó cả “giang san” còn gì?
Thanh vểu môi đáp:
– Trời ơi, thiệt không? Thời buổi như vầy còn loại người như vậy sao?
Đức tự đắc đáp:
– Chứ sao? Chồng em cũng thuộc loại người đó đó…
Thanh mỉm cười tỉnh rụi xòe tay ra trước mặt Đức:
– Phải rồi, biết mà… đưa “gian san” của anh đây!
Đức phì cười dựa hẳn vào người Thanh đáp:
– Gian san là anh đây cưng!
Thanh khẽ véo chóp mũi cao hón hỉnh của Đức mà nhoẻn miệng cười trừ:
– Đồ keo kiệt!
Hào nãy giờ ngồi ngơ ngẩn nghe Đức và Thanh kẻ tung người hứng liên tục chọc tức Khánh khiến anh cũng không biết làm sao mà ngăn cản. Thy cười chen ngang vào giải vây:
– Trời, coi miệng lưỡi vợ chồng nó kìa… xứng ghê á.
Đức quay sang Thanh tỉnh khô nói:
– Kệ nó cưng, nó đang ghen tị với vợ chồng mình đó mà.
Thanh thì nháy mắt với Thy đáp:
– Hê, biết miệng lưỡi vợ chồng tao hồi nào?
Thanh vừa thốt ra thì biết mình lỡ lời nên vội lặng thinh. Thy bị điểm ngay trúng chỗ yếu, anh im bặt, mặt đỏ rần lên vội quay nhìn nơi khác để không ai thấy. Thấy vậy Đức bèn nói lảng chuyện khác:
– Thôi không chọc mày nữa, chọc mày tốn nước miếng quá.
Khánh phì cười đáp:
– Ờ… cũng lâu rồi tao không thấy tụi bay vui vẻ dữ vậy. Đi với mấy thằng cha kia nói chuyện phải uốn bẩy tấc lưỡi đẩy đưa, chán muốn chết. Chỉ có với tụi bay tao mới thật là tao thôi!
Hào bèn hỏi:
– Thằng chả muốn gì đó ở mày đó?
Khánh tỉnh queo đáp:
– Biết quá mà còn hỏi… có điều… ờ… sòng phẳng thôi. Quen nó cũng không có gì là tệ. Mày biết đó, ngoài tiền ra, dù sao nó cũng thuộc loại “I. I. B” và “N. K. O. B” mà…
Cả đám chưng hửng nhìn Khánh. Vốn đã đoán trước, anh tỉnh queo giải thích:
– I. I. B là “INVITE INTO BED!”
Cả đám ồ lên. Đức nói:
– Thằng này ghê thiệt…
Hào mỉm cười hỏi:
– Còn cái kia?
Thanh nhanh nhảu đáp:
– Tao biết, cái gì N. K… O… B phải không? Là New Kids On the Block, xì… boyband cũ rích. Ủa, không lẽ nó đẹp trai giống Jordan vậy sao?
Khánh phì cười đáp:
– Không phải… lanh chanh quá. Là “NOT kích OUT OF BED!”.
Cả đám lại được một phen kinh ngạc, chỉ biết ồ lên rồi há hốc mồm nhìn nhau.
Hào chỉ nhìn Thy nhún vai cười khẩy đáp:
– Miễn bàn luận…
Khánh phì cười đáp:
– Không có, tại đi chơi nghe qua nghe lại, thấy vui thì nói thôi. Mà nó cũng đúng là loại người đó thiệt, vả lại nó cưng tao lắm…
Thy ngạc nhiên quay sang hỏi:
– Còn mày? Mày không yêu thằng cha Long thiệt sao?
Khánh nhẹ lắc đầu:
– Chẳng biết, nhưng nó tốt với tao lắm… vậy là đủ rồi.
Đức nhanh miện đáp:
– Vậy mày quăng thằng Dũng đi được rồi hả? Chúc mừng mày…
Khánh thoáng cau mày đáp:
– Với tao, mọi thứ trên đời này đều có “hạn sử dụng” của nó. Tình yêu cũng không ngoại lệ!
Rồi Khánh cau mày tiếp luôn:
– Tao biết, chắc tụi bay nghĩ tao “làm tiền”? Cũng đúng phần nào, tiền tụi nó nhiều quá không lấy “đốt” bớt để làm gì chật túi tụi nó?
Thy vội xua tay:
– Không, ý tao… là mày quên được “chuyện cũ” là tốt.
Nhưng Khánh vẫn ngắt lời anh:
– Sao cũng được. Con người tao thay đổi ra sao tao biết mà. Nhưng mà tao đối với tụi bay vẫn là thằng Khánh, bạn tụi bay ngày xưa, hiểu chứ? Tao không làm gì tổn hại tụi bay hết…
Hào gật gù đáp:
– Biết rồi, nhưng mà…
Khánh phớt lờ lời Hào, anh tiếp luôn:
– Tao biết bây giờ tụi bay thấy khó chịu vì tao… nếu tụi bay thấy như vậy là mất mặt, hay không thích làm bạn nữa thì cứ nói thẳng… còn phần tao thì tao vẫn như cũ với tụi bay, chỉ vẫn là bạn bè như ngày nào thôi…
Đức nhìn Khánh ngạc nhiên nói:
– Tụi tao chỉ đùa cho vui thôi mà, mày giận thiệt hả?
Thanh vội nói:
– Phải đó, tụi tao vẫn coi mày là bạn mà. Đừng nghĩ lung tung vậy chớ!
Thy mỉm cười trấn an Khánh:
– Thoải mái một chút đi… Tụi tao vẫn là bạn của mày mà…
Hào mỉm cười không nói gì nhìn Khánh. Anh thấy Khánh đang cau mày, tay mân mê chiếc quẹt sáng bóng thì lấy làm tò mò. Anh nhìn chiếc quẹt trắng bằng inox bình thường ấy có khắc hình một lá bài Tây, con Bồi Cơ. Hình khắc rất sắc sảo, tinh tế. Hào vừa nhìn thấy anh đã biến sắc mặt, hấp tấp hỏi Khánh.
– Ờ nè… cái hột quẹt này sao mày có?
Khánh nhìn chiếc hột quẹt rồi mỉm cười không nói gì. Thy nhón tay lấy chiếc hột quẹt ngắm nghía một lúc rồi nói:
– Hột quẹt mua đâu mà chẳng có?
Đức tròn xoe mắt ngắm nhìn hình con Bồi Cơ được khắc trên vỏ màu bạc sáng bóng. Đường nét khắc rất tinh xảo, hẳn là được khắc họa bằng tay nghề thật điêu luyện mà ra. Hào mỉm cười giảng giải:
– Mày không biết đó thôi, nhìn thì đơn giản lắm, nhưng trên đời này chỉ có 13 cái thôi đó. Vả lại, tuy nó không phải là món đồ cổ, nhưng bản thân lịch sử của nó còn ẩn chứa một điều khủng khiếp xuyên mấy thế kỷ á.
Càng nói mọi người càng lấy làm lạ. Đức và Thanh chỉ nhìn nhau mà không hiểu, bởi rõ ràng hình khắc như vậy cũng đâu có gì là đặc biệt. Phần Thanh cũng vậy, anh nói:
– Đặc biệt vậy sao? Kể tụi tao nghe với?
Khánh nhoẻn miệng nhìn Hào nói:
– Mày cũng tin chuyện về cái quẹt này hả? Của lão Long cho tao đó!
Hào gật gù:
– Tao cũng đoán vậy. Chỉ có gia đình thương gia tiếng tăm thời xưa mới có mấy cái quẹt như vầy thôi. Nó là chiêu bài miễn tử cho người sở hữu nó đó. Coi bộ cha Long này coi mày quý còn hơn gia sản của nó nữa á.
Hào quay sang Thy và bắt đầu kể:
– Chuyện này nguồn gốc của nó là từ lâu đời lắm rồi. Ngày xưa, có lần người phương Tây đến cống nạp cho Từ Hy Thái Hậu những thành tựu kỹ thuật mà họ đạt được. Sau khi về dinh thự dành cho khách, có một người Tây phương trong đám Tây nọ nhân lúc rảnh rỗi thì mời một viên võ quan nào đó trong triều cùng chơi bài Tây với anh ta cho đỡ buồn. Viên quan đó còn trẻ lắm, tên gì thì tao không nhớ rõ…
Nói đến đây Hào nhìn Khánh. Khánh chỉ nhún vai lắc đầu ý rằng mình cũng không biết tên người này. Thanh sốt ruột hối Hào kể tiếp.
– Người này còn trẻ, lại thông minh nên chỉ chơi vài ván đã hiểu rõ luật chơi và thắng được vài ván. Thằng Tây đó thích anh ta lắm, bèn mời ở lại chơi với mình suốt đêm. Rồi cũng sau cái đêm đó, viên quan trẻ đó đã thích thằng Tây nọ rồi họ “ngủ” với nhau.
Đức xì một tiếng rõ dài rồi nói:
– Làm sao có chuyện này được? Hồi đó cũng có “bê đê” hả?
Thy trừng mắt nhìn Đức rồi quay sang Hào nói:
– Nó nói đúng đó, hồi đó làm gì mà có “gay”?
Hào tặc lưỡi đáp:
– Ai nói mày không có, có cả ngàn hoạn quan trong cung đó, không phải “bóng” đó sao?
Thanh xen vào:
– Nhưng mà tại do bị thiến người ta mới vậy mà?
Hào mỉm cười đáp:
– Mày nghĩ có khi nào hoạn quan đi ngủ với hoạn quan không? Dĩ nhiên phải có người giống tụi mình cần hoạn quan ngủ chung chứ!?
Đức ra điều đã hiểu bèn tặc lưỡi:
– Trời… ước gì tao được sống trong cung thời đó ta.
Cả đám ngơ ngác nhìn Đức hỏi:
– Để chi?
Đức lại tặc lưỡi đáp:
– Trời, hỏi ngớ ngẩn vậy? Lúc đó chỉ cần huơ tay một cái là được cả đàn, cả đàn lính. Có ‘ngủ’ hết ‘ba kiếp’ tao cũng không ‘xài’ hết ‘trai’ nữa.
Cả đám kêu trời. Thanh dơ tay đánh vào Đức túi bụi:
– Đồ lẳng lơ…
Đức cười hềnh hệch ghì chặt lấy Thanh không đáp. Khánh nói tiếp:
– Theo tao nghe kể thì thằng “Tây” và thằng “Tàu” đó quen nhau là vì tụi nó tắm chung với nhau.
Cả đám lại ồ lên ngạc nhiên. Khánh tiếp tục:
– Bởi người Hoa bấy giờ phong kiến lắm, kể cả nam với nam chưa hề “thấy” lẫn nhau bao giờ cho nên việc hắn bị “hấp dẫn” bởi thằng Tây đó thì có gì lạ?
Đức gật gù vẻ khoái chí, tủm tỉm cười miết. Khánh tóm lấy cái gối quăng thẳng vào mặt Đức rồi phì cười nói:
– Đồ dâm tặc… nói là nghĩ ngay đến “cái đó” liền à̀…
Đức phì cười đáp:
– Thì dĩ nhiên rồi, Tây và Ta thì “chênh lệch” lắm…
Thanh nổi quạo nghiến răng nói:
– Anh thấy hồi nào hả? Khai mau?
Đức không nhịn nổi cười, đành huơ tay thanh minh:
– Trời ơi, trên Internet thiếu gì hình…
Thy mỉm cười hỏi Hào:
– Rồi sao nữa?
Hào lấy lại bình tĩnh rồi kể tiếp:
– Sau đó vì cớ gì đó chuyện bị lộ ra ngoài, bọn thái giám trong cung làm rầm rộ đến tai của Từ Hy, bà ta vốn không ưa người Tây phương mà, nên viện cớ bắt tội anh chàng Tây nọ và viên quan võ. Biết chuyện đã lộ tẩy, hai người tối hôm đó khăn gói bỏ trốn, nhưng nửa đường bị bọn sát thủ của Từ Hy vây bắt.
Đức nhìn Hào say sưa, thấy Hào ngừng lại thì sốt ruột la làng lên:
– Đang hay sao ngừng vậy? Sao nữa?
Thy mỉm cười nói:
– Sao mà giống phim kiếm hiệp vậy?
Hào gật gù đáp:
– Thì truyền thuyết sao tao nói vậy thôi.
Rồi anh kể tiếp:
– Viên quan võ đó đành hy sinh cản đường cho người yêu của mình chạy thoát thân. Anh chàng người Tây không đành bỏ người yêu nên không chịu đi. Viên quan võ đó bèn cho tay vào túi rút đại ra một lá bài trong bộ bài mà thằng Tây đã tặng anh. Lá bài đó chính là “con Bồi cơ” giống như vầy đây.
Thy bất giác ngắm nghía những nét khắc mô phỏng hoàn toàn giống với một lá bài Tây bình thường. Rồi anh cất tiếng hỏi:
– Vậy cái hột quẹt này có liên quan gì lá bài đó?
Khánh mỉm cười đáp:
– Đừng nóng, chuyện còn dài lắm.
Hào tiếp tục kể:
– Con bài đó ướt đẫm máu trong tay viên quan võ. Anh đưa người yêu mình giữ lấy rồi nói anh ta nhất định tìm gặp để lấy lại quân bài đó dù sống hay chết. Rồi anh ta lại lăn xả vào chiến đấu, cuối cùng bị chém chết. Thằng Tây bị áp giải về triều, nhưng anh ta xin được chôn người yêu của mình tại đó trước. Bọn sát thủ cũng không biết tiếng Tây nên không thể tranh cãi với anh ta nên cho anh ta chôn người yêu mình. Đâu ngờ khi chôn xong người yêu, anh ta đập đầu vào tảng đá lấp mộ mà tự tử, trên tay vẫn nắm chặt quân bài đẫm máu.
Thy chưng hửng nhìn Hào như không tin vào tai mình. Còn Đức thì quấn chặt lấy vòng tay của Thanh như mong được sự che chở. Không khí tự động ngột ngạt hẳn lên. Hào vẫn điềm nhiên kể tiếp:
– Tụi sát thủ cốt ý là hạ sát viên quan trẻ nọ, còn thằng Tây là đi sứ không thể chết được. Bọn nó không biết làm sao, bèn lục lọi lấy hết đồ đạc trong người thằng Tây nọ, kể cả lá bài máu đó rồi quăng xác thằng Tây xuống vực gần đó. Xong chuyện bọn nó biến mất, không dám về cung phúc mệnh Từ Hy bởi vì biết rằng sẽ bị bà ta xử tử.
Đức cau mặt đáp:
– Tại sao?
Hào thở dài nói:
– Tao đã nói thằng Tây là sứ giả mà. Sứ giả chết trên đất khách là chuyện lớn, ảnh hưởng ban giao hai nước đó, có khi dẫn đến chiến tranh liên miên là vì vậy.
Đức trố mắt nhìn Hào:
– Woo… rồi sao nữa?
Hào phì cười đáp:
– Thì tao phải nhớ đã chứ, chuyện này tao nghe lâu rồi mà…
Khánh mỉm cười nói:
– Vậy để tao kể tiếp cho… Sau đó vài ngày, người ta phát hiện ra tung tích bọn sát thủ đó. Nhưng tụi nó đều bị chết cứng hết. Xác đứa nào cũng bị trợn mắt như muốn lòi cả ra ngoài, miệng thì há hốc ra, chân tay co quắp lại. Vết thương duy nhất là một vết cắt sâu ở cổ, đứa nào cũng bị y chang như vậy.
Đức nghe mà sởn tóc gáy, anh nép vào Thanh trong khi miệng thì cố làm ra vẻ bạo dạn hỏi:
– Làm gì trùng hợp ly kỳ vậy?
Thy chỉ mỉm cười không có ý kiến gì. Thanh ôm cứng lấy Đức, gục đầu vào vai anh mà nói:
– Có khi nào… bị ma ám không?
Khánh gật gù nói:
– Lúc đó chưa rõ, nhưng thằng thủ lĩnh khi chết vẫn nắm chặt lá bài đó không buôn. Bọn lính đến mang đám xác đó về triều phúc mệnh Từ Hy. Từ Hy lấy làm lạ vì tên đầu lĩnh đó có vẽ như sợ hãi nhất, hai mắt hắn trợn ngược, tụ máu bầm đỏ ngầu cả tròng. Lại nữa, dù có cạy tay hắn thế nào cũng không lấy được lá bài đó ra. Cuối cùng tụi bay biết phải làm sao không?
Thanh chép miệng đáp:
– Dễ òm…
Khánh ngạc nhiên nhìn Thanh hỏi:
– Sao?
Thanh mỉm cười đáp:
– Lấy xà bông là xong ngay.
Cả đám cười rần lên vui vẻ, không thấy khó thở như trước nữa. Thy cười sặc sụa nói:
– Thời đó làm gì có xà bông ông ơi?
Thanh tiu ngỉu đáp:
– Vậy thì sao lấy được?
Khánh tỉnh queo đáp:
– Chặt tay!
Thy, Thanh và Đức giật bắn mình. Trong phút chốc không ai nói được lời nào. Cuối cùng Đức cũng phải mở miệng nói:
– Rồi sau đó?
Khánh bèn kể tiếp:
– Từ Hy lấy đó làm vật chứng cũng như những thứ của anh chàng Tây nọ được tìm thấy trong người bọn sát thủ. Rồi bà ta xử lý gì đó mà ếm nhẹm được chuyện này. Riêng lá bài hãy còn đọng vết máu khô trên đó, bà ta sai người đem rửa thật sạch. Nhưng sau đó lại quên khuấy đi mất lá bài đó nên tung tích lá bài đó không rõ. Sau đó vài năm, người ta bỗng phát hiện một xác chết của một tên công tử con vị quan thuộc trấn nào đó. Tên này bộ dạng khi chết cũng là hoảng sợ, cũng bị rạch đứt cổ và trên tay hắn cũng nắm chặt con bài Tây đẫm máu ngày xưa…
Đức cảm thấy miệng lưỡi mình khô khốc, anh xanh mặt nhìn Thanh. Thì ra Thanh cũng có phần can đảm hơn anh, vẻ mặt Thanh vẫn tự nhiên, có điều Đức cảm thấy tim Thanh đập nhanh hơn. Thy cũng vẫn ngồi đó mỉm cười lắng nghe tiếp câu chuyện.
– Lá bài đó được lấy làm vật chứng, không hiểu vì sao con bài đó lọt ra khỏi cung cấm. Không ai biết chuyện đằng sau lá bài đó. Thằng công tử vì sao có nó cũng không ai biết. Viên công sai đem lá bài về nhà để nghiên cứu, khi anh soi nó trước ngọn đèn dầu thì cũng là lúc anh ta đã gặp… ma!
Đức buộc miệng thốt lên:
– Sao linh vậy?
Khánh gật đầu kể tiếp:
– Con ma đó chính là viên quan trẻ nọ. Đầu tóc rối bù, quần áo sốc xếch, rách tả tơi, mặt mũi xanh sao, nhợt nhạt, khắp người anh ta rỉ máu tươi lênh láng. Anh ta lê thanh kiếm ngày xưa tạo thành tiếng loẹt xoẹt trên mặt đất từ từ tiến tới… Viên công sai đó hoảng sợ, anh ta tính bỏ chạy nhưng không chạy nổi. Khi con ma đến gần thì viên công sai đó nhận ra anh ta và kêu tên anh ta xin tha mạng. Viên quan trẻ đó cũng nhận ra là bạn của mình nên đã kêu oán và nhờ người này tìm dùm anh ta người yêu của mình. Viên công sai hứa sẽ giúp anh ta, và hỏi anh ta tại sao phải giết những người cầm trong tay quân bài này. Tụi bay biết tại sao không?
Đức vẫn còn chưa hoàn hồn, anh không đáp. Thanh lắc đầu lia lịa, còn Thy gật gù đáp:
– Chắc anh ta nghĩ người nào cầm lá bài này là người đó biết tung tích của người yêu anh ta. Bọn sát thủ bị giết có lẽ vì đã nói cho anh ta biết là người yêu anh ta đã chết.
Khánh gật gù nói:
– Hay lắm, còn thằng công tử?
Thy lắc đầu đưa mắt nhìn Hào. Hào cũng nhún vai lắc đầu. Khánh mỉm cười nói tiếp:
– Là vì hắn không biết người yêu anh ta ở đâu.
Thanh với tay lấy chiếc quẹt ngắm nghía rồi buộc miệng nói:
– Sao không có lý lẽ vậy?
Khánh nhún vai đáp:
– Không biết, đã là tin đồn mà. Rồi anh võ quan đó bỏ đi sau khi nói là sẽ bảo vệ anh công sai đó cho đến khi nào tìm được người yêu của mình mới thôi. Từ đó viên công sai giữ kỹ lá bài đó, không dám để mất và cũng không dám soi đèn nữa. Lúc sau này ông ta chết thì lá bài đó lại bị thất lạc. Sau này nghe đâu, một thương gia người Anh sở hữu nó vì nó là báu vật vô giá theo truyền thuyết. Nhờ sức mạnh của nó khiến vị thương gia này bỗng chốc giàu sụ, bởi do đối tác của ông ta lần lượt bị giết chết trong ghê rợn, y như những truyền thuyết về lá bài ngày xưa. Bây giờ thì không ai biết ông thương gia đó là ai và lá bài đó ở đâu nữa. Nghe đồn thì cũng chết do lá bài đó, nhưng chuyện này không rõ. Người ta nói trước khi chết vô cớ, ông ta đã có lần cho thợ làm tổng cộng 13 chiếc quẹt để làm vật tượng trưng cho lá bài, nhằm khuếch trương thế lực của mình. Vì sao là 13 cái mà không phải 14 hay 12 thì không hiểu lý do, có thể đoán mò rằng ông ta có 13 người con, hay 13 tên “tay chân”, hay cố ý vì đó là một con số khủng khiếp… Mười ba cái quẹt này thật sự có hiệu lực một thời gian rất dài, do bọn thương buôn là thủ hạ của ông ta nắm giữ. Khi chiếc quẹt được thắp lửa nghĩa là sẽ có án mạng ghê rợn nơi đó. Sau này chiến tranh loạn lạc khắp nơi, cũng không ai biết tông tích mấy chiếc quẹt này nữa.
Thanh nghe xong hoảng hồn vội quăng chiếc quẹt xuống sàn, sợ sệt ôm ghì lấy Đức. Thy bật cười ha hả, Khánh và Hào cũng không nín được cười sặc sụa. Thanh mắc cỡ đỏ rần mặt. Đức thấy vậy bèn chống chế:
– Mấy cái thứ này nguy hiểm vậy sao mày còn đem trong người?
Khánh phì cười giảng giải:
– Mày mà cũng tin mấy chuyện này sao?
Hào mỉm cười nói theo:
– Thật ra là do tụi thương buôn đó mượn tiếng lá bài này mà làm ăn được suôn sẻ thôi. Nếu ai đối đầu bọn chúng thì bọn chúng tìm cách ám hại rồi đổ cho tính linh nghiệm của nó, ai dám không tin.
Khánh mỉm cười với tay xuống sàn cầm chiếc quẹt lên và bật lửa. Ngọn lửa lập lòe ma quái cháy bùng lên, nổ lách tách trên tay Khánh. Khánh mỉm cười nói:
– Tao dùng nó để đốt thuốc bấy lâu nay có thấy anh chàng võ sĩ đó hiện ra đâu? Nếu hiện ra càng hay, nghe đâu anh ta là đệ nhất nam tử thời bấy giờ đó.
Đức phì cười đáp:
– Trời… vậy thì hay quá.
Thy bật cười đáp:
– Hết sợ rồi sao?
Thanh phì cười đáp thay Đức:
– Nghĩ tới thấy rờn rợn sao đó, nhưng tao đâu có làm gì ác đâu, bởi vậy không sợ gì hết. Với lại, anh chàng võ quan kia thề bảo vệ người sở hữu nó mà.
Khánh nhoẻn cười nhìn Hào nói:
– Mày hay hút thuốc, tao tặng cho mày đó.
Hào chưng hửng nhìn Khánh:
– Tặng tao?
Khánh mỉm cười nháy mắt đáp:
– Giữ đi, biết đâu mai mốt tao lại tìm mày để đòi lại…
Hào phì cười đáp:
– Mày điên vừa thôi.
Khánh bật cười khanh khách dúi vào tay Hào chiếc quẹt.
Hào nhoẻn miệng cười cảm ơn anh. Trong lòng anh thấy ấm cúng lạ thường. Một sự khởi đầu tốt cho tình cảm chăng?
Thanh nháy mắt cho Đức mỉm cười. Đức hiểu ý bèn đáp:
– Hai đứa nó trao “tín vật” kìa…
Thanh vểu môi nói:
– Nếu có một cái nữa em cũng sẽ cho anh.
Đức cau mày hỏi:
– Thôi, có nó thì hút thuốc nhiều. Hút nhiều thì mau lên “bàn thờ” ngồi…
Thanh phì cười không đáp. Đức vờ nhăn nhó:
– Hê, sao em phũ phàng vậy? Thấy chồng chết mà không động lòng hả? Anh chết thì em thành “đá vọng phu” đó…
Thanh cười hềnh hệt đáp:
– Anh chết thì em đi chùa…
Đức ngạc nhiên hỏi:
– Tu hả?
Thanh tỉnh queo đáp:
– Đâu có, cúng trả lễ thôi…
Đức chưng hửng:
– Gì hả?
Thanh vội đáp:
– Xí lộn… để cúng anh chứ.
Rồi anh nhại theo giọng miền Bắc nhèo nhẹo hát:
– “Đầu em cúi chứ, tay em vái… lạy trước cái khung hình a… a… n… h…”
Đức phì cười đáp:
– Ghớm quá. Nghe mắc cảm động… đậy. Chỉ có vậy thôi sao?
Thanh mỉm cười:
– Dĩ nhiên còn đồ cúng chứ… “thịt xông khói… cúng kế bên phomát khiến trái tim em bồi hồi…”
Đức chép miệng nuốt nước bọt đáp:
– Nghe chảy nước miếng…
Thanh vẫn tiếp tục:
– Còn nữa… “ngoài mồ… cỏ đã lên x… a… n… h… đã tròn… n… ba năm tang chế… chứ… lạy anh… em… đi lấy c… c… h… ồ… n… g…”
Đức nhảy chồm lên đè Thanh ngã lăn xuống sàn, anh gằn từng tiếng:
– Em dám không?
Thanh bật cười khanh khách:
– Không, không dám… nữa…
Nhìn cảnh Đức và Thanh kẻ trêu người chọc khiến cả đám nhẹ hẳn người mà bật cười thích thú. Và thật hạnh phúc khi nhận ra rằng ở đâu đó, vẫn còn có tình yêu tồn tại. Tình yêu của những kẻ đồng tính!
Đúng lúc đó thằng Châu bước vào phòng. Nó nhoẻn cười ngay chào mọi người. Châu và Khánh bất thần nhìn nhau trong thoáng chốc ngạc nhiên. Khánh đưa mắt nhìn Hào nhưng Hào không để ý. Châu nhìn Khánh ngờ ngợ rồi nó nhanh nhảu mỉm cười hỏi:
– Anh là anh Khánh phải không?
Khánh tự hỏi sao nó lại hỏi câu này bởi vì anh và nó đã từng gặp nhau một lần rồi… nhưng theo quán tính anh liền đáp:
– … sao em biết?
Châu nháy mắt nhìn Hào rồi nó lại quay sang Khánh đáp:
– À, em thấy anh trong hình rồi.
Khánh bật cười đáp:
– Hình nào?
Châu tỉnh queo nói:
– Khung hình của anh. Anh Hào để nó chỗ bàn máy tính kìa… ủa đâu rồi ta?
Hào chỉ kịp nói:
– Thằng quỷ sống…
Rồi anh im bặt nhìn Khánh cười trừ. Khánh nhìn Hào chưng hửng khiến Hào cảm thấy nụ cười của mình bỗng trở nên lãng nhách. Anh vội xua tay:
– Trời, mày đừng tin nó. Thần cũng là nó mà quỷ cũng là nó đó!
Châu bèn rỉ vào tai Hào:
– Anh tin em “bán đứng” anh lần nữa không?
Hào hoảng hồn vội nín thinh. Châu thấy vậy bèn phì cười giải vây cho Hào:
– Hì hì… nói chơi thôi… đoán đại mà, ai ngờ trúng chóc.
Khánh mỉm cười lạt lẽo. Anh còn lạ gì thằng bé con này nữa. Nhưng thấy nó có vẻ khác quá, nó tự nhiên và điềm tĩnh đến ngạc nhiên. Có lẽ Hào còn chưa biết những gì về thằng em của nó.
Thy mỉm cười hỏi Châu:
– Đi học về hả nhóc?
Thằng bé đáp:
– Dạ… mấy anh mới qua hả?
Thy lắc đầu nói:
– Qua cũng lâu rồi.
Thanh mải ngó thằng Châu nên quên bén mất mọi chuyện chung quanh một lúc. Đức ngồi chồm hổm liếc Thanh gằn giọng nói:
– Nè, nhóc… có chồng rồi đó nghe!
Thanh giật mình vội rời mắt khỏi thằng Châu. Anh quay sang Đức cười giả lả:
– Trời, ngó thôi chứ có gì đâu?
Thằng Châu cười toét miệng đáp:
– Tính tiền anh đó nghe.
Hào nghe vậy vội xen vào:
– Ê, bạn của anh đó, vậy cũng tính tiền sao?
Châu chưa kịp đáp thì Khánh đã xen vô:
– Tiền thì dĩ nhiên không tính rồi, nhưng anh cho thì em lấy à. Ha…
Châu thoáng cau mày, nó liếc nhìn Khánh. Khánh mỉm cười nhìn lại trấn an nó. Cử động đó của hai người chỉ là một thoáng chốc, không ai trong phòng nhận ra được.
Thanh bật cười đáp:
– Dạo này mày cần tiền dữ vậy sao?
Khánh mỉm cười đáp:
– Làm gì có, tiền nhiều quá thì có nè. Tụi bay có tính làm gì không? Tao ở không hoài chán quá.
Hào nghe vậy bèn nói:
– Tao tính làm quán cà phê, tụi bay có đứa nào có hứng thú không?
Đức và Khánh đồng thanh đáp:
– Tao tham gia!
Hào gật gù đáp:
– Ừ, tao tính cả đám làm chung cho vui. Quan trọng là có khách…
Khánh phẩy tay cắt ngang lời Hào:
– Khách thì không lo, tao ngoại giao cho mày.
Hào mỉm cười đáp:
– Vậy thì OK. Mấy vấn đề khác tao lo được rồi.
Thy vội lên tiếng:
– Hê, vậy tao làm gì?
Hào nhún vai đáp:
– Mày quản lý đi, tao phải lo ngoại giao này kia chứ.
Thy cau mày đáp:
– Nhưng mà thằng Khánh nó lo rồi…
Khánh đáp:
– Tao thì lo khách thôi mà. Thằng Hào cũng có khách của nó… còn phải kiếm nguồn, thương lượng, vv… mấy cái quỷ đó đó.
Thy thở dài nói:
– Quản lý? Tao làm nổi sao?
Khánh đáp gọn lỏn:
– Không nổi cũng phải nổi. Tao thì không được rồi, bây giờ tao ngồi một chỗ không yên. Với lại tiền bạc vô tay tao thì lọt đâu mất hết à.
Thanh lên tiếng:
– Còn tao thì đi làm mà, không lẽ mày bắt tao nghỉ?
Đức vội trấn an:
– Tao thì mới đi làm thôi, có gì tao phụ mày một tay mà, yên tâm đi.
Thy mừng rơn đáp:
– Vậy thì mày làm đi.
Đức vểu môi đáp:
– Không được, đã nói là tao phải đi làm mà. Với lại tính tao cà giật lắm, sao làm được. Trong đám này trừ thằng Hào ra, mày là đứa giống ông già nhất…
Hào đằng hắn lườm Đức, nhưng Đức vẫn giả lơ.
Thy giãy nảy lên nói:
– Nhưng mà tao cũng đi làm mà…
Thanh bèn hỏi:
– Lương tháng mày được bao nhiêu?
Thy ngơ ngác đáp thật tình:
– Một triệu rưỡi…
Hào phớt lờ đáp:
– Tụi tao trả mày 2 triệu luôn. Đi làm đi!
Thy chưng hửng đáp:
– Hê, vậy còn công việc của tao?
Cả đám đều đồng thanh đáp:
– Thì BỎ ĐI…
Tiếng nhốn nháo, la hét của một người đàn bà vang vọng từ trong nhà. Tiếp theo đó là tiếng kính vỡ, rồi sau đó là một chiếc va li cũ kỹ bay vèo ra sân, nó nảy lên mặt sân sần sùi và cuối cùng va vào gốc cây liễu, xổ tung mọi thứ bên trong ra. Đức ngẩn người cố lách đám đông nhốn nháo đậu xe vào sân nhà xem có chuyện gì đang xảy ra. Tiếng la hét của mợ anh át lẫn tiếng cau có của Thanh. Anh liếc nhìn chiếc va li cũ kỹ ấy, nó rất quen thuộc, nó là của anh. Chiếc va li ấy bung một loạt quần áo vươn vãi ra ngoài sân và vô số thứ linh tinh khác. Chiếc khung hình anh thường hay để trên bàn học đã bị rơi ra, bể nát khung kính. Đức còn chưa biết chuyện gì xảy ra. Rồi tiếng mợ và Thanh mỗi lúc một lớn, cuối cùng hai người cùng xuất hiện ngay ngưỡng cửa. Trên tay mợ anh là chồng sách vở, bà thẳng tay ném nó ra sân. Lúc đó cả hai người cùng nhận thấy sự hiện diện của Đức. Đức tần ngần đứng đó ngó bà mợ của mình, sao mà hôm nay bà dữ quá. Quần áo xốc sếch, mặt đỏ bừng như gấc chín, mồ hôi nhễ nhại bê bết cả vào tóc tai, quần áo. Giọng thì oang oang như một chiếc loa phóng thanh cực đại nhằm vào Đức mà hét:
– A. Về rồi sao đồ khốn… Mày lượm mấy thứ “dơ bẩn” này của mày rồi ra khỏi nhà tao!
Vừa nói bà vừa vò lấy quyển tập quăng thẳng vào anh. Đức ngơ ngác né tránh, anh nhận ra đó là quyển nhật ký của anh, rồi anh lại nhìn bà. Không hiểu anh đã làm gì mà bà nổi đình nổi đám lên ghê rợn như vậy?
Nhưng tiếng Thanh đã cất lên:
– Con đã nói rồi. Có gì vô nhà rồi nói, mẹ làm ầm lên vậy người ta biết thì sao?
Bà mợ không chịu thua gân giọng hét:
– Biết thì đã sao? Bà con lại mà coi thử xem tao đúng hay tao sai? Lại mà coi nè… nó là thằng “bê đê”… Nó dám dụ dỗ mày… nó có coi tao ra gì đâu? Nó có biết xấu hổ là gì đâu mà mày bênh vực nó hả?
Thanh gắt lời:
– Nhưng mà chuyện trong nhà, làm toáng lên thì được gì chứ?
Vừa nói Thanh vừa lôi kéo mẹ anh vào trong. Đến giờ Đức mới hiểu ra sự việc của anh đã đổ bể mọi chuyện. Mợ anh đã đọc lén nhật ký của anh, mọi chuyện thế là hết. Nhưng Đức cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, bởi mợ anh phản ứng kích động đến mức ngoài sức anh tưởng tượng. Anh vẫn nghĩ rằng bà ta có bệnh tim…
Đức thoáng bối rối nhìn đám người lố nhố xung quanh nhìn anh chằm chọc. Anh cố lấy bình tĩnh cúi thu gom lại đồ đạc của mình, dồn lại vào chiếc va li cũ kỹ ấy. Ngày đó anh chân ướt chân ráo lên đất Sài gòn cùng chiếc va li này, bây giờ nó đã cũ kỹ và lỗi thời. Mấy đứa nhóc hàng xóm chỉ trỏ anh cười khanh khách.
– “Bê đê” nè tụi bay ơi…
Đức thoáng cao mày, anh lẩm nhẩm “bình tĩnh, bình tĩnh… không có chuyện gì lớn… bình tĩnh”… tụi bay chưa được thấy “bê đê” sao? Tội nghiệp tụi bay…
Tiếng mấy người phụ nữ cười phá lên láo nháo:
– Chắc nó ngủ với con bả đó…
Đức nghĩ thầm “phải rồi… sắp tới phiên con trai bà đó”
Giọng một người khác tiếp theo:
– Cũng đẹp trai quá chứ… vậy mà bê đê…
Đức cáu kỉnh lầm bầm “mọi bê đê đều đẹp, mới biết sao?”
Giọng người phụ nữa khác nữa vang lên:
– Trời ơi, thì ra là bê đê hả? Bình thường thấy nó hiền lắm mà?
Rồi giọng một người con gái nhỏ nhẹ bất chợt nói:
– Anh có cần giúp gì không?
Đức ngừng tay, anh ngẩng đầu lên nhìn cô bé đang giương đôi mắt nai nhìn anh. Đức cúi xuống lắc đầu:
– Thôi khỏi…
Rồi Thanh hiện ra. Anh chạy bổ đến bên Đức, gom nhanh một số đồ đạc lại rồi anh vác va li lên đặt lên xe.
– Đi thôi anh.
Đức ngẩn người nhìn Thanh:
– Anh đi được rồi, em…
Thanh chẳng nói chẳng rằng, anh lôi thêm một chiếc va li nữa đặt phía trước rồi leo lên xe nổ máy.
– Anh đi thì em cũng đi. Bây giờ có nói gì cũng vô ích, chờ vài bữa mẹ “nguội” đã rồi tính.
Đức còn tần ngần thì Thanh đã vọt xe đến trước mặt anh. Bất đắc dĩ anh phải leo lên xe rồi cả hai lách đám đông mà vọt thẳng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Bí mật trái tim |
Tác giả | Latino |
Thể loại | Truyện sex gay |
Phân loại | Truyện đam mỹ, Truyện đồng tính |
Ngày cập nhật | 04/08/2020 11:42 (GMT+7) |