Tôi đang có một công việc mà mỗi ngày tôi lại tự khẳng định được mình. Chủ nhiệm ban biên tập cho biết ông đang nghĩ đến việc sẽ giao cho tôi phụ trách một trương mục với tầm vóc cao hơn. Ông cũng hàm ý rằng tình trạng việc làm bán thời gian hiện nay cần phải được xem xét lại. Với nghề phóng viên, tôi có thể vừa làm vừa học hỏi ngay tại toà soạn. Trong tương lai, kinh nghiệm nghề nghiệp cộng thêm năng khiếu nhà báo bẩm sinh của tôi còn giá trị nhiều hơn mọi thứ bằng cấp. Ông cũng ám chỉ thêm về mức lương khởi đầu khổng lồ so với một tân binh. Tôi phải nhanh chóng chọn lựa.
Về phương diện vật chất, tôi cũng đã nói rồi, tôi chẳng phải phàn nàn. Căn hộ, lương thu nhập, số tiền tiết kiệm: Tôi sống khá dư giả.
Về mặt tình cảm, tôi như vừa băng qua sa mạc đói khổ. Việc còn lại chỉ là vượt qua được những dè dặt cuối cùng. William khiến tôi thấy hạnh phúc. Anh yêu tôi. Tôi để mặc cho tình yêu này nâng mình bay bổng, như chiếc lá cuốn đi trong cơn gió lốc. Chiếc lá ấy biết rõ, rằng nó sẽ được đưa đến một khúc sông êm ả, hiền hòa. Sự hiện diện của anh giúp tôi an lòng. Nó mang đến cho tôi sự cố định cần thiết, xóa mờ những kỷ niệm thương đau và nỗi tuyệt vọng về cuộc sống đơn côi, không ai kề cận.
… Bạn đang đọc truyện Bên nhau trọn đời tại nguồn: http://truyendam.org/ben-nhau-tron-doi/
Hôm ấy thứ sáu, tôi không đi làm. Đáng lẽ William đến gặp tôi từ ban sáng. Buổi chiều, bọn tôi sẽ lên đường đi Swindon ra mắt người thân. Tới trưa, anh vẫn chưa chịu lộ diện. Theo sau sự ngỡ ngàng, căng thẳng là nỗi lo ngại càng lúc càng dâng cao. Khoảng hai giờ trưa, khi anh mở cửa bước vào, tôi hoàn toàn mất hết tự chủ.
Tôi nhận ra liền lập tức rằng có điều gì đó nghiêm trọng. Mặt mày William tái mét, đôi mắt đỏ ngầu, miệng nói không nên lời. Anh mệt mỏi buông người xuống ghế, rồi đưa tôi một bức điện tín:
“Ba bệnh nặng – ngắt quãng – Con mau về Glasgow – ngắt quãng – gấp – ngắt quãng – Mẹ đợi – ngắt quãng – Mẹ.”
Tôi ôm anh vỗ về, cố dùng mọi cách an ủi. Anh chàng người Tô Cách Lan của tôi bật khóc nức nở như một đứa trẻ. Anh vất vả lắm mới nói với tôi, giữa những tiếng nấc:
– Anh nhận được bức điện hồi sáng này… Anh đã gọi điện ngay cho mẹ… Ba bị nghẽn mạch máu não… Ông đang nằm viện… Rất ít hy vọng… Anh đã chạy liền ra ga xe lửa… Xe sắp khởi hành sau hai tiếng nữa… nếu không có gì thay đổi, anh sẽ đến Glasgow vào buổi tối… Vừa chuẩn bị xong hành lý là anh đến gặp em…
Tôi đã không để ý tới hàng trang nhỏ đặt cạnh anh. Tôi buồn rũ rượi. Kỳ nghỉ cuối tuần tươi đẹp giờ đã trở nên thê lương. Tôi gắng sức trấn an anh.
– Anh không thể nào làm khác, cần phải đi thật sớm. Anh sẽ giữ liên lạc với em qua điện thoại di động. Tụi mình sẽ tùy tình hình mà tính chuyện sắp tới. Anh cũng biết là em sẽ nghĩ về anh mà. Nhớ gọi cho em những lúc anh cần nghe em nói nhé. Em sẽ chở anh ra nhà ga. Mình không nên lỡ chuyến xe.
Trước khi rời khỏi căn hộ, anh ôm chầm lấy tôi như trăn trối, trong lòng không mảy may nghi ngờ, ngay chính tôi cũng vậy, rằng đây sẽ là lần cuối cùng chúng tôi ôm nhau.
Trên sân ga, tôi lặng nhìn chiếc xe lửa ngày càng xa dần cho đến khi nó khuất dạng sau lớp sương mù. Thất thểu, tôi gọi về Swindon, giải thích nguyên cớ và báo lại rằng tôi sẽ về đấy một mình.
… Bạn đang đọc truyện Bên nhau trọn đời tại nguồn: http://truyendam.org/ben-nhau-tron-doi/
William gọi điện thoại cho tôi rất thường xuyên. Tình trạng của ba anh tiến triển không mấy khả quan. Ông đang trong cơn hôn mê, và chẳng có gì đảm bảo được việc ông sẽ sớm tỉnh dậy. Mẹ anh, với tâm trạng chán chường, rất cần có anh bên cạnh làm chỗ dựa tinh thần. Là con một, anh không thể rời bà đi.
Vài ngày sau, anh báo lại cho tôi cái chết khó tránh khỏi của ba mình. Anh đã khóc qua điện thoại. Tôi rất muốn ở gần anh. Tôi đưa ra lời đề nghị sẽ lái xe tới gặp anh. Anh đã khước từ nó. Anh không muốn để tôi phải sống những giây phút quá đau khổ, mà anh lại chẳng có đủ thì giờ coi sóc tôi. Tôi đã không cố ép buộc.
Tin tức xấu thay phiên nhau đến. Sau tang lễ, miễn bàn tới việc anh trở lại. Mẹ anh, bị dày xéo bởi nỗi mất mát, không muốn lãnh nhận phần trách nhiệm với thư viện gia đình. Anh đành tạm thời quán xuyến nó. Tôi còn có thể nói gì nữa đây?
Nhiều ngày trôi qua. Khoảng cách giữa những lần liên lạc càng lúc càng nới rộng. Rốt cuộc rồi tôi cũng nhận ra, rằng số lần tôi bấm điện thoại gọi cho anh còn nhiều hơn những lần anh gọi cho tôi. Tôi cứ bảo với anh mãi, rằng tôi nhớ anh nhiều. Các câu trả lời từ anh vẫn luôn rập khuôn: Anh bị công việc mới ngốn hết mọi sự rảnh rỗi. Anh chẳng thể nào bỏ rơi tất cả, làm thế sẽ khiến tài chính gia đình anh lâm vào tình cảnh túng thiếu và sẽ vượt quá sức chịu đựng của người mẹ vừa gánh chịu cảnh goá bụa. Đâu đó trong tôi, tôi thầm hiểu, rằng sợi dây kết nối giữa hai đứa đang ngày một cách xa, rằng cứ đà này, sớm muộn gì thì chúng cũng sẽ rạn nứt.
Cứ thế, tôi cũng bớt gọi lại. Những cuộc trò chuyện dần dà trở nên nhàm chán, khô khốc. Thêm vài ngày nữa, chúng tôi sẽ trao cho nhau những câu xã giao thông thường, nhạt nhẽo, về mây mưa, khí trời và dự báo thời tiết.
… Bạn đang đọc truyện Bên nhau trọn đời tại nguồn: http://truyendam.org/ben-nhau-tron-doi/
Tôi vừa nhận được một lá thư từ Glasgow. Tôi do dự không muốn mở nó. Tận sâu trong tim, tôi đoán chừng được rằng nội dung của nó sẽ chẳng tốt lành gì. Dồn hết gan dạ vào đôi bàn tay, tôi xé phong bì thư ra.
Chris thân yêu.
Phải mất rất lâu anh mới đặt bút viết được cho em những dòng chữ này. Anh đã nghĩ nhiều về quan hệ giữa chúng ta, về hai đứa bọn mình. Anh yêu em, Chris, em có thể an tâm về điều đó, anh vẫn và sẽ luôn yêu em. Nhưng chắc có lẽ định mệnh muốn chia cắt đôi ta. Từ ngày cha mất, vị trí của anh thuộc về nơi đây, tại Glasgow. Quyết định này, với anh, không phải dễ dàng gì, cũng bởi vì em.
Mong em sẽ hiểu và thông cảm, anh không thể nào tàn nhẫn để mặc mẹ mình đương đầu với tình huống khắc nghiệt nằm ngoài khả năng của bà. Với mẹ, ba là tất cả. Cho đến ngày giờ này, anh vẫn phải làm việc quần quật để nắm bắt được mọi thứ. Anh đã phải chối từ mọi ước mơ trước giờ, kể cả việc quẳng giấc mộng trở thành phóng viên nổi tiếng vào sọt rác. Nhưng dẫu thế cũng chẳng hề gì. Điều khó khăn nhất, là anh sẽ không được gặp lại em. Anh tưởng chừng như bị tước hết ý nghĩa sống còn.
Ở ngã ba đường, anh đã chọn cho mình lối đi riêng. Em cũng đã có phương hướng của riêng em, với một tương lai sáng lạng đang chờ sẵn. Anh biết em sẽ không thay đổi hướng đi vì anh. Cũng dễ hiểu thôi. Anh nghĩ là em cũng yêu anh, hay chính xác hơn là em cũng thương anh nhiều. Với thời gian, không chừng anh đã có thể giúp em quên hết quá khứ. Anh chỉ mới bắt đầu. Anh không còn có dịp hoàn tất công việc ấy nữa. Dù rằng mọi lỗi lầm trong sự chia tay này là ở nơi anh, anh chỉ mong em đừng quên hẳn con người này.
Anh nhớ em lắm, Chris.
William.
Bức thư vuột khỏi tay tôi. Mặc dù phần nào định liệu trước được chuyện này, toàn thân tôi rã rời. Tôi đứng lặng thinh, chẳng còn cảm nhận được chút sức lực nào để khóc. Rồi bất thình lình, cơn điên tiết dâng lên.
ĐỦ RỒI! Tôi đã chịu đựng quá đủ cái số phận trớ trêu không ngừng đày đọa mình, cứ mãi bỡn cợt bằng cách trao cho tôi niềm hạnh phúc để rồi lại nhẫn tâm tước đoạt. Trong sự điên loạn trước những bất công của đời mình, tôi ấm ức đấm mạnh vào tường, giận dữ đập tan nát chén dĩa. Khi cơn khủng hoảng đã qua, tôi đổ quỵ xuống sàn nhà như một con rối vô hồn. Tôi nghe có tiếng gù gù ở bên cạnh. Lại chỉ còn mỗi mình tôi với Arthur.
… Bạn đang đọc truyện Bên nhau trọn đời tại nguồn: http://truyendam.org/ben-nhau-tron-doi/
Tôi lại bắt đầu từ con số không. Sau khi đọc lại lá thư, tự nhiên tôi nảy sinh ý định muốn rời khỏi Oxford, từ bỏ tất cả. Tôi đã nghĩ tới chuyện sẽ hội ngộ anh, tại đấy, ở phía Bắc, ngay chính quê hương Tô Cách Lan của anh, cập bến sân ga Glasgow để nói với anh “Em đây!”, Để anh ôm tôi vào lòng. Tôi nhấc điện thoại lên định gọi. Nhưng có thứ gì đó ngăn tôi lại, và tôi đã không hoàn tất cú gọi ấy.
Anh có lý. Tôi thương anh nhiều. William đã bước vào đời tôi ngay lúc tôi thấy cần anh nhất. Anh đã lấp đi khoảng trống trong tim tôi. Với tôi, đơn giản anh chỉ là một vật thế thân. Tôi thương anh về mặt xác thịt, nhưng không thật tình yêu anh. Sâu tận trong trái tim, trong đáy linh hồn tôi, ở nơi anh vẫn thiếu thốn một đốm lửa nhỏ nhoi khả dĩ tạo nên sự khác biệt. Hơn ai hết, tôi quá rành nguồn gốc của mọi sự ngại ngùng, mọi sự dè dặt khi đối diện với anh, tại sao phải đợi cho đến khi bị anh dồn vào chân tường rồi, tôi mới chịu làm anh hài lòng.
Tôi chỉ có thể gửi thư trả lời William, rằng tôi tôn trọng quyết định của anh, rằng tôi thông cảm cho sự lựa chọn này. Tôi đã không nói dối anh khi bảo rằng anh vẫn luôn nắm giữ một phần nào đó trong tim tôi. Tôi kết thư bằng lời chúc chân thành, mong anh sớm gặp được một người sẽ mang đến cho anh niềm hạnh phúc anh đáng được hưởng.
Tôi lại bị cuốn vào cuộc sống, vào công việc thường ngày. Trước áp lực ngày càng lớn từ Douglas, ông chủ nhiệm ban biên tập, tôi được giao cho các trọng trách mới tại toà soạn. Trước đó, tôi cũng đã bàn bạc khá kỹ với gia đình về việc này.
Tôi rời trường học. Elizabeth, nắm rõ mọi chi tiết về cuộc chia tay với William, hứa lâu lâu sẽ ghé thăm tôi. Cô đã giữ lời. Chúng tôi thường gặp nhau trong sự cởi mở, vui vẻ.
Bạn bè tôi ở Swindon, Vanessa cùng lũ kia, vẫn hay lui tới Oxford. Robert và Nancy đã lấy nhau. Lẽ dĩ nhiên, tôi có mặt tại lễ cưới. Chiếu theo thông tin cập nhật mới nhất, tôi đoán Jack với Vanessa không sớm thì muộn cũng tiếp bước. Gloria và Herbert vẫn luôn bên nhau. Tôi trải qua phần lớn các ngày thứ bảy và chủ nhật tại nhà ba mẹ. Tôi cũng không quên thăm hỏi Charlotte cùng Andrew. Chúng tôi tránh đề cập đến Kévin.
Về sự nghiệp, tôi không hối hận đường lối đã chọn. Tôi được giao các phi vụ công tác ngày một thường hơn. Chấm dứt chuyên mục địa phương. Bây giờ, tôi đảm nhận nhiều sự kiện với tầm quan trọng cấp quốc gia: Các cuộc hôn nhân vương giả, những vụ scandale, thiên tai, kinh tế, tài chính. Những bài báo tôi viết luôn xuất hiện tại trang nhất tờ Bản tin buổi chiều. Số lượng các bài phòng vấn càng lúc càng gia tăng. Tên tuổi tôi ngày càng được biết đến trong giới báo chí. Tôi gầy dựng sự nghiệp một cách từ tốn, không hấp tấp, nhưng chắc chắn. Phần tài chính, tôi chẳng gặp vấn đề gì, ngược lại nữa là đằng khác. Mọi chi phí sinh hoạt đều được chi trả đầy đủ, tôi vẫn còn khá bộn để chu cấp cho những nhu cầu cá nhân.
Tôi có được toàn bộ những gì cần thiết cho một cuộc sống hạnh phúc… ngoại trừ… điểm chính yếu nhất.
… Bạn đang đọc truyện Bên nhau trọn đời tại nguồn: http://truyendam.org/ben-nhau-tron-doi/
Về mặt đó, một ngày nọ, tất cả đã xáo trộn. Hay nói đúng hơn là vào một đêm nọ, khi tôi quyết định quay trở lại cái vũ trường “Những đêm Gay”, nơi mà với William… mọi thứ đã được khởi sự. Tôi đặt chân tới chỗ này lần thứ nhì. Vẫn đám đông cuồng nhiệt, như thể tôi vừa đến đây mới hôm trước thôi. Tại quầy nước, với ly rượu trên tay, tôi nhận được nhiều lời mời gọi. Tôi chẳng hiểu điều gì xảy đến với mình. Tôi từ chối một cách máy móc. Mặc dù, nhận xét khách quan đến cỡ nào đi chăng nữa, ngoại hình nhiều người trông rất khá.
Mà tôi có mặt tại đây cũng vì nguyên do này. Nhưng thâm tâm tôi vẫn còn một bức rào cản mà tôi không tài nào vượt qua được. Sau chừng một tiếng, tôi kết luận dẫu có kỳ kèo ở lại mãi cũng vô ích nên trở về nhà.
Khi cởi áo, tay tôi tình cờ chạm phải sợi dây chuyền vẫn luôn đeo trên cổ. Tôi tháo nó ra, rồi đọc hàng chữ trên ấy “Tặng Kevin”. Các ngón tay tôi vuốt ve mặt dây chuyền. Một làn sóng kỷ niệm trào dâng, những kỷ niệm tôi cố vùi sâu trong trí nhớ.
Là Kevin, tên côn đồ đê tiện, kẻ vẫn luôn hành hung tôi hồi còn học phổ thông. Là Kevin vụng về, nhút nhát, cố làm cho tôi hiểu tình cảm của anh. Là Kevin bốc đồng, khó lường, đã ôm hôn tôi ngay trên sân vận động. Là Kevin yêu thương nồng nàn, hăng hái, thật tâm. Để rồi cuối cùng cũng là Kévin ghen tuông, mù quáng, bạo lực… khó thể tha thứ.
Hai năm. Hai năm chung sống với nhau, hai năm ân ái mặn nồng. Hai năm khó thể nhạt phai, khó thể lãng quên. Không, mặc cho vài giờ đồng hồ ngắn ngủi, khi mọi thứ tưởng chừng như sụp đổ, hai năm ấy không thể nào biến mất được. Trái tim tôi đập nhanh hơn, tôi đột nhiên thấy cổ họng mình nghẹn lại. Kevin, từ nhiều tháng nay, từ khoảng mười tám tháng vừa qua, em đã cố đánh lừa mình, cho rằng anh không còn tồn tại trên đời nữa. Tối nay, em mới biết rằng em vẫn luôn tự dối lòng mình.
Trước đây, đã từng có Danny. Thế nhưng, từ lần gặp mới đây nhất, tôi chẳng còn tình cảm gì với anh. Anh chỉ còn là chút kỷ niệm dễ chịu, không còn là sự tiếc nuối. William? Tôi nhớ anh… đôi chút. Anh đã yêu tôi. Và tôi những tưởng mình cũng thế… Tuy nhiên, anh xứng đáng được nhận được chút hồi đáp.
Tôi chỉ có thể yêu Kevin. Tôi đã không ngừng yêu anh, dẫu anh có nói hay làm gì đi chăng nữa. Tôi vẫn nhớ cơn giận dữ của anh, vẫn thuộc nằm lòng những cú đánh, cú bạt tay và cả… cái đêm hãi hùng ấy. Nhưng giờ đây, đêm nay, tôi biết, rằng nếu anh về gõ cửa… Tôi sẽ không ngần ngại mà mở nó ra.
Cách đây rất lâu, vào một ngày lễ hội, anh đã bảo:
“Trọn cuộc đời, Chris, trọn cuộc đời này, và hơn thế nữa, nếu có thể được”.
Tại sao tôi lại phải đợi cho đến bây giờ mới chịu bắt tay vào công cuộc tìm kiếm anh? Tôi đã điên khùng đi lùng sục ở những nơi đâu đâu, kiếm tìm một thứ không hiện hữu: Một tình yêu chân thật khác dành cho mình.
Tôi như bị mù quáng bởi hiện thực này. Nó quá rõ ràng, quá hiển nhiên ngay trước mắt. Vâng, anh nói đúng, Kevin. Anh với em, là cho trọn cuộc đời này. Tôi vẫn chưa đến tuổi hai mươi, anh ấy cũng vậy. Cuộc đời chúng tôi cũng chỉ mới bắt đầu.
Tôi ôm Arthur trong lòng bàn tay.
– Anh sẽ tìm lại Kevin, Arthur. Anh sẽ tìm lại anh ấy, ngay cả khi anh ấy đã quên anh, anh ấy sẽ quay trở lại. Anh thề với em.
Tìm lại Kevin, vâng, nhưng bằng cách nào đây?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Bên nhau trọn đời |
Tác giả | Patmol Black |
Thể loại | Truyện sex gay |
Phân loại | Truyện đam mỹ, Truyện đồng tính |
Ngày cập nhật | 24/07/2020 20:22 (GMT+7) |