William dụi mắt. Ngơ ngác, thoáng chút ngỡ ngàng, cậu ngắm nhìn chúng tôi – tôi và chú chim bồ câu:
– Chris, thật không thể tin nổi! Khó mà tưởng tượng ra được! Cậu giống như là… là… là một thiên thần, với con bồ câu này. Ước chi tớ có thể làm một họa sĩ tài năng để họa lên bức tranh kiệt tác. Nếu cậu muốn hạ gục tớ, khiến tớ yêu cậu suốt đời, thì cậu không cần thiết phải làm gì nhiều hơn thế này nữa.
Tôi ngả đầu vào cổ William. Arthur bay trở lại chỗ hộp đựng giày.
Trong phòng ngủ, trên giường nệm, tôi ú ớ, rên rỉ suốt nhiều giờ đồng hồ. William toàn quyền sử dụng cơ thể tôi. Tôi mặc sức chơi đùa thỏa thích với thân hình cậu. Khoái cảm đến với chúng tôi một lần, hai lần, ba lần… Tôi chẳng còn biết trời trăng.
Khi tôi tỉnh dậy, vẫn mệt nhoài bởi sự hưng phấn, đê mê, William nằm cạnh tôi. Cậu ấy đang ngủ say. Phải kiềm lòng lắm, tôi mới không chồm tới ôm hôn cậu, vì tôi không muốn làm cậu thức giấc. Vừa nhìn cậu say đắm, tôi vừa tự hỏi lý do tại sao từ trước cho tới nay, tôi đã không nhận ra rằng cậu đẹp đến vậy. Và tôi ngộ ra được. Rằng tôi quả là ngốc! Các kỷ niệm với Kévin đã khiến tôi đâm ra mù quáng trong những ngày tháng vừa qua. Tôi thả lỏng, để bản thân mình tự nhiên trôi theo sự thúc giục của ham muốn. Tôi đặt môi mình lên môi cậu.
Dưới sự ân ái đó, cậu mở mắt ra. Miệng tươi cười, cậu dùng tay ghì chặt lấy tôi. Những chuyện còn lại xin được miễn bàn luận.
Tại nhà bếp, khi mà hai đứa dần lấy lại sức:
– Chris, tớ rất hạnh phúc. Chưa bao giờ tớ thấy mình sung sướng như vầy cả. Liệu cậu có nghĩ đấy là tình yêu?
– Tớ không cho rằng chỉ có mỗi một nguyên nhân ấy, nhưng một phần là vì nó.
– Chris? Với cậu… Sẽ chỉ là ngày hôm nay, hay…
– William, tớ có thể khẳng định cho cậu biết rằng tớ không thuộc dạng bay bướm. Trong trường hợp của cậu, không chừng tớ đã tìm được “đôi giày thích hợp cho mình”.
Chúng tôi đã cùng nhau trải qua nguyên ngày chủ nhật. Các bạn tin tôi đi, hai đứa bọn tôi đã chẳng thấy buồn chán trong bất kỳ một giây, một phút nào. Dường như tôi đã tìm lại được niềm hạnh phúc. Tôi có cảm tưởng như những đám mây đen đúa, to lớn, nặng nề và đe dọa giờ đã trôi đi xa, xa lắm, tuốt tận phía bên kia đường chân trời. Một lần, khi đang nghỉ xả hơi, William đã buột miệng hỏi tôi câu hỏi trước – sau – rồi – cũng – đến:
– Chris… Cậu không nhất thiết phải trả lời tớ… Chỉ là, tớ chịu, không tự thuyết phục được mình, rằng… một người hấp dẫn như cậu lại phải chịu cảnh sống đơn độc một mình, không bạn bè. Đừng bảo với tớ rằng tớ là người đầu tiên, tớ sẽ không tin đâu. Cậu vừa mới chứng tỏ cho tớ thấy khả năng chăn gối tuyệt vời của cậu.
– William, đúng vậy… cậu không phải người đầu tiên…
Tôi đã thuật lại cho cậu câu chuyện đời tôi: Danny, Kevin, những lần chia tay, và nhất là lần cuối cùng, cái lần đau đớn nhất, việc tôi cô đơn kể từ dạo ấy. Tôi cũng kể về chuyện tôi thức tỉnh, muốn hòa nhập vào cuộc sống, việc tôi muốn lại một lần nữa yêu và được yêu. Tối hôm qua, William chính là người bước tới đặt tay lên vai tôi. Cậu là sự kỳ diệu tốt đẹp đến với tôi ngay vào thời khắc thích hợp.
Cậu ngồi dậy, bao bọc lấy tôi bằng thân nhiệt của mình, thủ thỉ vào tay tôi như đang ru một đứa trẻ:
– Chắc cậu đau buồn lắm, Chris. Cậu không đáng phải bị như vậy. Tớ sẽ giúp cậu quên đi cơn đau ấy… Tớ hứa…
Tối chủ nhật, tôi không muốn William ra về. Cậu ấy cũng chẳng muốn bỏ đi. Sáng thứ hai, chúng tôi cùng đến trường. Rất mệt, quả thật là rất mệt.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Bên nhau trọn đời |
Tác giả | Patmol Black |
Thể loại | Truyện sex gay |
Phân loại | Truyện đam mỹ, Truyện đồng tính |
Ngày cập nhật | 24/07/2020 20:22 (GMT+7) |