Tiếng động phát ra từ những chiếc máy in thật điếng tai. Những con quái vật này nuốt chửng biết bao nhiêu giấy với tốc độ chóng mặt rồi lại khạc chúng ra bằng đầu bên kia với tư liệu được in trên ấy. Cứ mỗi hai phút, các cánh tay máy bằng thép tự động nhấc các chồng giấy lên và đặt chúng xuống tấm thảm cuốn đưa chúng tới công đoạn đóng sách.
Mười hay mười hai chiếc máy in xếp thành hàng đang hoạt động hết tốc lực. Tất cả cùng nhau hòa nhịp một cách hoàn hảo. Nhịp độ của các con robot nhanh đến mức khiến con người đến phải choáng váng. Đằng sau những cỗ máy quái vật, các nhân viên toà soạn bận rộn với công việc. Những bàn tay nám đen vì mực in, họ điều chỉnh, khởi động máy, và nhất là cung cấp thức uống cho những chiếc máy hung hãn, luôn thèm khát.
Người hướng dẫn chỉ cho tôi xem cốt lõi của xưởng in hoành tráng: Các công đoạn hình thành một tờ nhật báo tin tức. Trước đó, tôi đã được dịp tham quan khu vực đầu não. Các phòng soạn thảo với đầy rẫy máy tính, phòng lưu trữ tư liệu. Nơi tôi đang đứng trông giống như một tổ ông điên cuồng. Người người đi hối hả, chạm phải nhau, tu vào miệng hàng lít cà phê. Ai nấy đều cầm trên tay các tờ giấy hoặc đang đọc chúng, hoặc bình luận về chúng. Làm cái quỷ gì mà họ lại tìm được sự tập trung cần thiết giữa cái chốn hỗn loạn này? Và đây lại là những gì chờ đợi tôi. Trời đất ơi! Tôi sẽ chẳng tài nào làm được như họ.
Tôi như hụt hẫng. Chuyến tham quan kết thúc. Người phụ trách bộ phận nhân lực đã cho tôi biết rằng tôi sẽ phải tạm thời đặt chuyện viết lách sang một bên. Tôi phải bắt đầu từ đầu. Những tuần lễ đầu tiên, tôi sẽ phụ trách công việc tiếp tế nguyên liệu cho các phòng viên và thư ký ban biên tập. A! Thêm vào đấy, tôi cũng phải thay mực và giấy in cho mấy cái máy vi tính. Nói trắng ra, tôi chỉ là một thằng sai vặt.
Hẳn ông ấy đã nhận ra vẻ chán nản trên gương mặt tôi. Ông phá lên cười. Để an ủi tôi, ông nói thêm:
– Hơi thất vọng hả, cậu trẻ Chris Parker, bình thường thôi. Phải biết nhẫn nại. Cậu đang bước trên một hành trình dài đấy. Đầu tiên cậu cần làm quen với cái không khí khốc liệt nơi này. Mà cách tốt nhất để thích nghi, là lao đầu vào cái công việc nhỏ bé mà tôi vừa giao cho cậu. Tôi công nhận rằng tuy nó không giúp cậu cải thiện được ngòi bút nhưng chỉ với tư cách là người phụ việc thôi cậu cũng đã phải gánh chịu áp lực rất lớn rồi. Sau khi cậu đã được thui rèn đầy đủ, chúng ta sẽ chuyển sang giai đoạn khác. Hãy tin tôi.
Ông ấy có lý. Tôi phải tự chứng tỏ khả năng của mình trước khi tiếp nhận trách nhiệm quan trọng hơn.
Khoảng mười bảy giờ, tôi quay trở về căn hộ. Người bạn đồng hành, chú chim bồ câu, chờ tôi trên cửa sổ nhà bếp. Tôi cho nó ăn. Sau nhiều hồi lưỡng lự, nó đã chịu ăn đồ để trong lòng bàn tay tôi. Nếu cứ tiếp tục như vầy, tôi sẽ cần phải mua cho nó một bịch thóc.
Tôi chuẩn bị bữa tối. Con bồ câu nán lại trong phòng ăn cùng tôi. Điều đó khiến tôi chợt ngỡ ngàng. Ở tuổi mười tám, tôi cô độc trong căn hộ, với bạn đồng hành duy nhất là một con chim. Những giấc mơ vụt tan giờ đã quá xa vời. Tôi gục đầu vào hai cánh tay để che giấu những giọt nước mắt. Có lẽ con vật cũng hiểu nỗi lòng tôi. Nó đậu lên trên vai tôi, kêu gù gù.
… Bạn đang đọc truyện Bên nhau trọn đời tại nguồn: http://truyendam.org/ben-nhau-tron-doi/
Mọi chuyện nghiêm túc chỉ thực sự bắt đầu vào sáng hôm sau.
Ở trường, Elizabeth như chờ tôi từ trước. Cô bước tới với nụ cười rạng rỡ ngay khi trông thấy bóng tôi.
– Chào buổi sáng, Chris, tớ không phiền cậu chứ? Cậu là người duy nhất tớ quen. Có cậu bên cạnh, tớ cũng thấy đỡ buồn chán hơn.
– Elizabeth, cậu thật tốt, tớ rất mừng vì được gặp lại cậu. Tớ nghĩ mình nên ngồi cạnh nhau. Như thế tớ sẽ bớt lạc lỏng.
Cảm giác băng giá lạnh nhạt xem chừng đã tan biến. Trong lớp, chúng tôi ngồi cùng một dãy. Giữa những tiếng huyên náo mất trật tư của lũ học sinh vừa vào lớp, tôi nghe được, đằng sau lưng mình, một giọng nói thân thiện:
– Xin chào! Tớ là William, còn mấy cậu?
Chúng tôi xoay người lại. Ra đó là anh chàng hàng xóm ngày hôm trước đang nhoẻn miệng cười tươi. Tôi trả lời.
– Đây là Elizabeth. Còn tớ tên Chris.
– Rất hân hạnh được gặp hai người, tớ chưa quen được ai ở đây hết, thành ra tớ nghĩ mình nên mạnh dạn làm quen liền từ đầu.
Giáo sư bước vào. Mọi người đứng dậy. William nói nhỏ với tôi và Elizabeth.
– Nếu các cậu thích thì tụi mình gặp nhau ở sân chơi sau.
Và như thế, tiết học đầu tiên của chúng tôi đã mở màn.
Elizabeth thật quyến rũ. Cô có một gương mặt hình trái xoan với cái cằm nhọn mang nét kiên nghị. Cặp mắt cô là điểm thu hút sự chú ý nhiều nhất. Cô chẳng cần đến bất kỳ lớp trang điểm nào để khiến chúng nổi bật lên. Đôi nhãn cầu nâu hạt dẻ sáng tới mức gần như ngả sang màu vàng. Màu mắt mèo. Đường sống mũi hoàn hảo, Phía sau cặp môi xinh xắn là hàm răng trắng và đều đặn. Mái tóc dài được uốn thành nhiền lọn. Dáng người cô không to lắm, nhưng mảnh khảnh.
Bọn tôi đang ở ngoài sân trường. Lần đầu tiên tôi được dịp quan sát cô nàng một cách kỹ càng và chăm chút hơn. Đây rõ ràng là dạng con gái mà bất cứ tên con trai nào cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc nếu có được cô trong vòng tay. Xung quanh chúng tôi, các nhóm bạn dần thành hình. Vừa mới chuyện trò được một lát thì cái cậu trai tên William nhập cuộc.
– Tớ không làm gián đoạn điều gì chứ? Hai cậu quen nhau lâu rồi à?
Elizabeth chọc:
– Ồ! Quen từ đời mười mươi nào rồi cơ, Bọn tớ bắt đầu nói chuyện với nhau từ sáng hôm qua. Tớ sống ở Oxford, Chris đến từ Swidon, cách đây không xa lắm, còn cậu, cậu từ đâu tới?
– Chuyện hơi dài dòng, nhà tớ ở Glasgow. Hiện mọi thứ đối với tớ vẫn còn rất mới lạ. Đất nước gì chán quá. Chẳng có tí mưa hay sương mù. Tớ đến phải chết vì nóng.
Cả bọn phá lên cười. Tôi an ủi cậu.
– Đừng lo, chờ tới đầu thu cậu sẽ được toại nguyện như cá gặp nước. Đến khi ấy hẳn cậu sẽ thấy hài lòng.
William là người Tô Cách Lan* thực thụ. Cậu mang họ Mac Dougal, quá hiển nhiên rồi. Từ cái góc xó xỉnh mình ở, William chẳng tài nào kiếm được đến một nơi đào tạo phóng viên đặng ghi danh. Cho nên cậu thử vận với ngôi trường đầu tiên chịu nhận mình: Chính là trường ở Oxford này đây. Chính vì vậy cậu ta vất vả mò mẫm giữa xứ sở của những người Anh. Khả dĩ có thể nói rằng, về mặt may mắn, cậu không được trời thương cho lắm. William không còn cách nào khác là phải vào khu nội trú trường mà tá túc.
– Phòng ngủ của tớ tệ hại phát chán. Cứ như nhà tù ấy. Tối qua suýt chút nữa là tớ hóa rồ. Đồ đạc trong nhà cũ hết sức. Không biết chừng chúng nó đã phục vụ hơn hai trăm đời học sinh rồi cũng nên. Mấy bức tường dơ kinh khủng khiếp lại còn bị vẽ bậy, bôi bác lung tung. Chút chiều nay tớ sẽ đi mua vài thứ về chỉnh sửa lại để khỏi phải phát điên chỉ sau một tháng ở đấy.
Cậu còn khóc nức nở thêm đúng hai lần nữa khi Elizabeth bảo rằng cô ở cùng với ba mẹ và khi tôi tự thú là tôi sở hữu một căn hộ riêng biệt chỉ cho mình tôi thôi.
William dễ thương cực kỳ. Tôi nghĩ tới khả năng cậu trở thành một người bạn tốt. Cả Elizabeth nữa. Tôi có cảm tưởng như đang sống lại thời kỳ bộ ba hoàng kim ban đầu, lúc còn theo học trung học tại Swidon: Vanessa, Robert và tôi. Buổi trưa, khi chia tay, tôi biết chắc rằng mình sẽ lại tìm họ tâm sự vào sáng hôm sau.
… Bạn đang đọc truyện Bên nhau trọn đời tại nguồn: http://truyendam.org/ben-nhau-tron-doi/
Hai giờ đồng hồ sau, tôi bắt tay vào công việc khởi sự quan trọng tại toà soạn Tin tức buổi chiều. Tôi nhanh chóng hiểu ra rằng đây không phải thời gian nghỉ ngơi. Các yêu cầu, mệnh lệnh đổ xô về từ mọi phía đòi phải được phúc đáp trong tích tắc. Một nhịp sống cuống cuồng, nghẹt thở.
– Chris, thêm giấy! Chris, hồ sơ về vụ tai nạn… Chris, hết mực máy in rồi! Chris, càfé đâu…
Xong rồi, giờ thì tôi làm cả công việc của một thằng chạy bàn quán nước. Lúc đầu cũng thật cực nhọc. Tôi như mang trên mình bộ áo giáp được tạo bằng giấy tờ và mực in, những nguyên liệu cần cho việc viết lách. Ngày qua ngày, tôi dần thích nghi hơn. Cái cuộc sống hối hả này cũng có ưu điểm: Tôi chẳng có lấy thời gian nghĩ ngợi nhiều. Càng về sau, sự điên loạn thường trực này càng giúp tôi thoải mái hơn. Tôi nhanh chóng hội nhập. Thoáng chốc, tôi chỉ đảm nhận công việc chu cấp các thứ nguyên liệu văn phòng quan trọng. Tôi đã quen với hoàn cảnh mới tới mức có thể đoán trước được các mệnh lệnh hay yêu cầu.
Dẫu vậy: Đêm thứ nhất, tôi hoàn toàn hết hơi, kiệt sức. Tôi chỉ mong được sớm về nhà mà tắm một bữa thật đã. Khỉ thật! Nỗi lo sợ khi phải trở về với sự trống vắng cô độc đã biến đi đâu mất. Tôi cũng kịp dành chút thời gian mua thóc cho con bồ câu.
Cơ thể ướt đẫm, chỉ với chiếc khăn tắm quấn ngang hông, tôi gọi điện cho ba mẹ, rồi đến ba mẹ Kévin để hỏi thăm và báo cáo các thông tin mới nhất. Với gia đình Kévin, tôi không nhận được chút tin gì về con trai họ. Tôi gác máy. Lúc tôi quay lưng glại, con chim bồ câu đã bay từ nhà bếp lên đậu trên bàn phòng khách. Nó đang đợi tôi. Tôi cầm lấy một nắm thóc. Nó vừa ăn mớ thóc đặt trong lòng bàn tay tôi, vừa kêu gù gù. Tôi quyết định sẽ gọi nó là Arthur.
… Bạn đang đọc truyện Bên nhau trọn đời tại nguồn: http://truyendam.org/ben-nhau-tron-doi/
Và như thế, dần dà, tôi quen với cuộc sống đơn độc: Buổi sáng, trường học, buổi chiều, toà soạn, buổi tối, ở nhà cùng Arthur. Quỷ sứ Arthur! Giờ mọi chuyện đã thành lệ. Hễ tôi vừa bước vào nhà khi tối và mở cửa sổ, chẳng biết nó từ đâu bay tới đậu lên vai tôi rồi chẳng chịu rời đi. Đến khi lên giường, khó khăn lắm tôi mới tống được nó ra bên ngoài. Rốt cuộc tôi phải để một cái hộp giày làm nhà cho nó trong bếp. Nó ở đấy từ đó. Một điểm bất tiện duy nhất, nhân vật trọ chung nhà này lâu lâu lại làm bậy. Không gì nghiêm trọng, giờ tôi cũng quen với chuyện lau chùi các khu vực hiện trường.
Nhiều ngày trôi qua, các mối quan hệ giữa tôi với Elizabeth và William càng lúc càng thắt chặt, thắm thiết hơn. Tôi cũng làm quen thêm được vài đứa học sinh khác. Nhưng với tôi, chúng không mấy gì thân.
William quả là một người Tô Cách Lan đặc trừng: Tính hơi keo kiệt, mái tóc nâu đỏ cực ngắn cùng hỗn hợp những vết tàn nhang trên mặt. Khi cậu cười thì thật màu nhiệm. Những chiếc răng trắng chừng như có thể làm các ngôi sao màn bạc Hollywood tái mặt. Cặp mắt màu xanh thép khiến ngoại hình cậu đôi phần khắc khổ nhưng chỉ với nụ cười rạng rỡ thôi cũng đủ xóa đi ấn tượng tiêu cực ấy. Tôi quên mất cái chi tiết này. William cao 1m 90. Những khi cậu ngó xuống tôi từ phía trên cao, tôi cảm tưởng như mình thấp cổ bé họng mặc cho chiều cao 1m 80 của mình.
Elizabeth kể tôi nghe rằng cha cô làm giáo sư dạy học tại một trường cấp hai trong thành phố. Mẹ cô thì ở nhà coi sóc hai đứa em trai và con em gái. Cô cùng tuổi với tôi: Mười tám tuổi. Còn rất trẻ, cô đã bị nghề báo thu hút. Nói chính xác hơn, cô mơ ước trở thành phát thanh viên truyền hình và bản thân cô cũng biết rất rõ, rằng ở ngành ấy, người theo đuổi thì nhiều nhưng chẳng mấy ai thành công.
Về phần William, cậu rời Glasgow bỏ lại các bậc cha mẹ là người sở hữu một trong những hiệu sách lớn nhất tại đó. Cậu đã mất nguyên tuổi trẻ đắm chìm trong vũ trụ của những cuốn sách và nhờ vậy, William cũng tiếp nhận sở thích đọc và viết. Chí hướng của cậu là hướng tới địa vị của một nhà báo nổi tiếng được du hành vòng quanh thế giới trong công cuộc theo đuổi thông tin.
Tôi kể cho họ mọi chuyện về mình, ngoại trừ những phần chính yếu. Vẫn còn quá sớm. Dù sao đi nữa, tôi cũng không có đủ dũng cảm để thuật lại kỳ tích mình lập nên ở Swidon. Tôi chỉ đơn thuần giải thích là được ba mẹ tặng cho căn hộ để đỡ phải lo lắng chuyện tiền nong và rằng tôi may mắn kiếm được công việc bán thời gian tại Tin tức buổi chiều.
Ở toà soạn báo, tất cả diễn ra thuận lợi. Tôi kiên nhẫn chờ đợi thời cơ, khi mà người ta giao cho tôi những trọng trách mới. Số phận đã không làm phụ lòng tôi.
… Bạn đang đọc truyện Bên nhau trọn đời tại nguồn: http://truyendam.org/ben-nhau-tron-doi/
Một buổi tối, trên đường về nhà, tôi được tận mắt chứng kiến một vụ tai nạn thảm khốc. Khi ấy là vào giờ mọi người tan sở, hai bên hành lang đường đông nghẹt người qua lại. Bất thình lình, tôi nghe có âm thanh chói tai phát ra phía sau lưng. Tôi vội vàng xoay người lại. Con đường đang đi khá dốc. Phía trên con dốc, tôi trông thấy một chiếc xe bus chở khách du lịch đang tăng tốc càng lúc càng nhanh.
Đoán chừng như viên tài xế hoàn toàn mất đi quyền kiểm soát xe. Tốc độ xe ngày một lớn dần. Tiếng phanh xe liên tục réo lên, gắt gỏng và vô ích, khiến hai tai tôi đau buốt. Rồi xe bus đột ngột chuyển hướng khi tông phải một chiếc xe hơi chạy trước mặt. Nó leo hẳn lên lề, ngay đối diện với chỗ tôi đứng, đè bẹp và cày nát không biết bao nhiêu người đi đường. Cuối cùng, nó dừng lại sau khi đâm sầm vô cửa kiếng một cửa hiệu ven đường.
Thảm kịch diễn ra chỉ trong vòng tích tắc vài giây ngắn ngủi. Toàn thân tôi như bị tê liệt vì quá bất ngờ và khiếp hãi. Những tiếng kêu la, gào rú, khóc lóc trỗi lên khắp nơi. Quang cảnh xung quanh giống như đang trong cơn ác mộng. Vượt lên trên sự sợ hãi, tôi băng nhanh qua phía bên kia giúp đỡ. Tôi tưởng mình sắp phải nôn mửa. Xác người chết và bị thương nằm la liệt dưới đất.
Vài cái xác đã bị biến dạng một cách khủng khiếp. Tôi cởi bỏ áo ngoài ra chèn dưới đầu một nạn nhân, dùng thắt lưng cầm máu cho một người đàn ông bị đứt mất cẳng tay. Tôi la lớn, yêu cầu những người muốn tiếp ứng không được di dời cơ thể người bị nạn, rằng cần phải đợi đội ngũ bác sĩ cùng lính cứu hoả tới. Và tôi vẫn còn đủ sáng suốt để chạy vào một cửa hiệu gần đấy, bảo họ khai thông mọi thứ, chừa chỗ chăm sóc những người cần được chữa trị ngay tại chỗ. Bàng hoàng, các nhân viên cửa hiệu lật đật răm rắp nghe theo lời tôi nói. Tôi chợt nghĩ tới đám du khách ngồi bên trong xe bus. Tôi nhào vội ra ngoài, trong lúc những người khác lo giúp đỡ người bị nạn.
Làm sao tôi có thể mở được cửa xe? Tôi cũng chẳng rõ, nhưng cánh cửa chết tiệt ấy rốt cuộc rồi cũng chịu mở ra. Tôi như đang đứng trước một cửa hiệu hàng thịt. Máu chảy lênh láng khắp mọi nơi. Thoạt nhìn chỉ một số ít hành khách còn vô sự hoặc trầy xước chút đỉnh. Tôi bảo họ mau mau sơ tán đặng trống chỗ. Tôi xăn tay áo lên, bằng mớ quần áo nhặt nhạnh được gần đấy, tôi tạm thời cầm máu đỡ cho những người bị thương. Trong cơn hoang mang, tôi nghe tiếng còi hụ của xe cấp cứu. Bàn tay ai đó vỗ lên vai tôi: Một người lính cứu hoả.
– Như thế đủ rồi, cậu trai trẻ. Cậu nên ngừng lại và chuyển giao mọi việc lại cho chúng tôi.
Trong cơn hoảng hốt, tôi lắp bắp:
– Tôi đã giải tán cửa hiệu kế bên. Các ông có thể tập trung người bị nạn vào đấy.
– Được rồi, tôi sẽ báo lại, mà cậu cũng nên nghỉ ngơi đi, đây không phải công việc của cậu.
Tôi bước xuống xe bus. Công cuộc cứu giúp được tiến hành. Cả người tôi bê bết máu. Tôi ngó quanh khung cảnh tang thương. Toàn bộ cảnh tượng ấy in đậm vào tâm trí tôi.
Vẫn chưa kịp định thần lại, tôi chẳng còn biết mình nên làm gì nữa. Rồi đột nhiên, một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi: Toà soạn báo! Tôi phải quay về toà soạn gấp. Tôi có tin nóng! Dù nó có kinh khủng thế nào đi nữa thì tôi cũng vẫn có tin tức đặc biệt! Tôi hớt hải chạy như điên.
Khi chủ nhiệm ban biên tập trông thấy tôi, máu me đầy mình, hồng hộc xông vào văn phòng ông nhanh như một cơn lốc, ông vội nhào tới:
– Trời đất! Chris, chuyện gì xảy ra vậy? Cậu bị thương à?
Cuống quýt và ám ảnh bởi ý định của mình, tôi cắt ngang lời ông:
– Giấy, nhanh, xin đưa tôi một tờ giấy để viết. Ở đấy, vừa khi nãy, một tai nạn khủng khiếp… hàng chục người chết và bị thương… Tôi ở đó, tôi thấy hết… Tôi không sao… Tôi còn ra tay trợ giúp…
– Thế ra các tiếng còi cứu hoả là vì vậy?
Chẳng buồn hỏi xem ông ta có cho phép hay không, tôi ngồi phịch xuống bàn làm việc của ông. Tôi cầm lấy một cây bút cùng tờ giấy trắng. Thật dễ, quá dễ dàng. Mọi thứ tuôn ra thật tự nhiên, thật trôi chảy. Hết thảy các chi tiết, chiếc xe bus, đám đông hoảng loạn, cơn khiếp đảm vây trùm lấy mọi người, những tiếng than khóc, những cơ thể bị giày xéo…
Tôi chìa ra tờ giấy.
– Vẫn còn thiếu hai yếu tố mà tôi chịu, không thu thập được. Hình ảnh cộng với thống kê số lượng các nạn nhân.
Viên chủ nhiệm đọc lướt qua, ngước nhìn tôi, cặp mắt lộ vẻ ngạc nhiên, rồi ông mở miệng:
– Tôi sẽ phái người đi chụp ảnh. Chúng ta sẽ cứ thế mà in. Bài viết rất hoàn hảo. Cậu giỏi lắm, Chris. Còn bây giờ, cậu rửa sơ mặt mũi rồi về nhà nghỉ ngơi đi. Tôi đề nghị cậu uống chút thuốc ngủ. Ta bàn bạc tiếp vào ngày mai, ổn chứ?
Về đến nhà, tôi khiến Arthur hoảng sợ vì nó không nhận ra tôi nổi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Bên nhau trọn đời |
Tác giả | Patmol Black |
Thể loại | Truyện sex gay |
Phân loại | Truyện đam mỹ, Truyện đồng tính |
Ngày cập nhật | 24/07/2020 20:22 (GMT+7) |