Bất động, ráng giữ nhịp thở sao cho bình thường lại, tôi dỏng tai nghe ngóng. Chẳng có lấy một tiếng động nhỏ trong căn hộ. Tôi ngồi đấy, khá lâu, chẳng buồn dịch chuyển. Rồi tôi quyết định ra khỏi giường. Câm nín, cứng nhắc như một con robot, tôi gom nhặt lại chiếc quần lót, quần jean, và áo sơmi. Tất cả chúng đều đáng vứt sọt rác. Đằng nào thì tôi cũng không đủ gan dạ mà mặc lại chúng, đặt trường hợp chúng vẫn còn nguyên vẹn. Vẫn trong sự im lặng, tôi mở cửa tủ, mặc quần áo vào. Căn nhà vẫn im ắng, không một tiếng ồn. Kévin chắc hẳn đang ngủ say trong hơi men rượu trên ghế salon.
Phải mất nhiều can đảm lắm tôi mới mở được cánh cửa. Tôi sợ sệt tưởng rằng anh đang ở ngay bên kia cửa, chực chờ toan tấn công tôi thêm lần nữa. Không có ai ngoài nhà bếp, trong phòng khách cũng vậy. Tôi nhìn đồng hồ. Mười hai giờ trưa. Cả phòng tắm cũng vắng bóng người. Kévin đã ra ngoài. Tôi đóng cánh cửa ra vào lại, để mặc xâu chìa khóa treo lủng lẳng trên đó.
Tắm, tôi cần phải tắm để gội rửa hết các vết nhơ từ cái đêm địa ngục ấy.
Luồng nước nóng trên cơ thể giúp tôi thấy đỡ hơn. Tôi có cảm giác như xà bông chẳng thể nào chùi sạch tôi được. Tôi cứ để yên cho làn nước dễ chịu chạy dài trên thân mình lâu thật lâu. Một khi đã lau khô, mặc đồ xong, tâm trí tôi chắc sẽ tỉnh táo hơn, nhưng tôi cũng chẳng biết nên làm gì.
Sau chuyện vừa xảy ra, nội ý định gặp lại Kévin thôi cũng đủ làm tôi thấy ghê tởm, hãi hùng. Đó không còn là người đàn ông mà tôi biết nữa. Anh bệnh hoạn. Anh đã rớt xuống tận đáy vực thẳm hèn hạ, lún sâu vào lớp bùn dơ xấu xa rồi. Chẳng còn thể nào tiếp tục bất kỳ cái gì với anh nữa hết. Chẳng còn cái gọi là “chúng tôi” nữa. Làm sao có thể yên ổn sống bên cạnh anh mà không phải gánh những chịu đòn đau, hay tệ hơn thế nữa? Giờ thì tôi biết anh dư khả năng làm được chuyện đó rồi. Anh có thể trở lại bất cứ lúc nào, và tôi thấy hoảng loạn. Một ý tưởng nảy sinh! Phải gọi điện liền cho Vanessa, Robert cùng mấy đứa kia. Tôi sẽ giải thích cho họ nghe, và nếu họ đến đây, tôi sẽ không còn ở một mình.
Tôi bước ra phòng khách tính xài điện thoại. Ngay khi tôi sắp sửa nhấc máy, tôi trông thấy một phong thư đặt trên mặt bàn. Tôi mở nó ra.
Chris.
Sau những gì anh đã gây ra, anh biết rằng em sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho anh. Anh đã tự huỷ hoại tất cả. Anh thà là biến mất khỏi cuộc đời em. Đừng sợ, em sẽ không gặp lại anh đâu. Anh chỉ có thể nói với em rằng anh rất hối hận vì cơn điên rồ vừa qua.
Ngày mai, lúc mười bốn giờ, anh sẽ quay trở lại căn hộ, chỉ để thu gom một số đồ dùng cá nhân cần thiết. Anh mong em không có mặt ở đấy. Trước khi rời đi, anh sẽ bỏ lại cho em xâu chìa khóa của anh, nó sẽ được đặt dưới tấm thảm trước cửa ra vào. Em sẽ không bao giờ nghe gì về anh nữa.
Vĩnh biệt. Kévin.
Tôi đọc lại bức thư. Tôi thấy mình khốn khổ. Tôi khóc, khóc cho bản thân tôi và cho cả anh. Tôi gọi Vanessa. Phần ba mẹ tôi với ba mẹ Kévin, tôi sẽ xem lại sau.
– Allô, Vanessa hả? Chris đây. Tớ cần cậu với mấy đứa kia. Chuyện nghiêm trọng lắm, rất nghiêm trọng. Không, tớ không thể kể hết qua điện thoại. Tất cả các cậu cần phải tới đây. Khẩn cấp lắm, đời tớ tiêu tan rồi… Kévin vừa bỏ đi.
Họ vội vã chạy đến nơi, vào khoảng mười bốn giờ. Bước ra mở cửa, vừa trông thấy họ, tôi oà khóc. Nước mắt ràn trụa, tôi gục ngã vào vòng tay họ. Tôi cảm giác giống như lại được an toàn, như đang có ai đó đáng để dựa dẫm.
Tại phòng khách, tôi đã kể lại mọi thứ, từ cuộc gặp gỡ định mệnh với Danny, màn cãi vã lúc về nhà, sự thô bạo, cái bạt tay, những lon bia, cho đến… cái đêm hãm hiếp. Cuối cùng, tôi đưa cho họ xem lá thư của Kévin.
– Không thể nào, Chris, nó không thể nào làm thế được.
– Nó điên rồi, tớ chẳng thấy nguyên do nào hợp lý hơn.
– Cần phải làm gì đó, mình chẳng thể để cậu trong tình trạng như vậy được.
Những câu hỏi không ngừng tuôn rơi như mưa. Tôi đã phải trình bày đến từng chi tiết nhỏ. Sau hai giờ tranh cãi, bàn bạc, tìm kiếm phương hướng giải quyết, Vanessa dứt khoát:
– Chris, vào lúc này thì miễn có chuyện cậu đơn độc ở lại đây, chỉ tổ khiến cậu càng thêm lo sợ. Hai mươi bốn giờ đồng hồ tới, tinh thần cậu chắc chắn sẽ rất suy nhược. Cho nên, hãy cùng bọn tớ về Swidon! Dầu sao chăng nữa, cậu cũng cần báo lại cho gia đình hai bên biết chuyện Kévin. Cậu không thể trình bày chuyện này qua điện thoại một cách đơn giản, khái quát được. Hôm nay thứ sáu. Chín ngày nữa cậu sẽ bắt đầu công việc mới cùng trường học. Một tuần lễ với bọn tớ và gia đình bên cạnh sẽ giúp cậu sớm hồi phục lại được phần nào. Sau đó, cậu sẽ có thể tự đứng vững.
Cô nói đúng. Ai nấy đều ủng hộ suy nghĩ của cô. Họ cùng nhau khuyên nhủ tôi. Tôi chỉ đợi có nhiêu đó. Tôi muốn tránh càng xa càng tốt các ký ức đau buồn này. Tôi thu dọn hành lý. Trước lúc ra khỏi cửa, tôi chợt nhận ra rằng Kévin đã bỏ lại chìa khóa xe hơi. Robert quyết định:
– Không nên để chiếc xe đậu trên đường suốt mười ngày liền. Tớ sẽ lái nó. Chris, cậu không đủ tỉnh táo để lái đâu. Nancy, em theo anh. Bọn tớ sẽ chạy sát phía sau.
Giây phút khép chặt cánh cửa, tôi đã chẳng thể ngăn lại dòng suy nghĩ tiếc nuối trong đầu, rằng tôi đáng lẽ đã có thể sống rất hạnh phúc, tại nơi này, cùng với Kévin. Tương lai hiện ra trước mắt tôi như một hoang mạc bao la, quạnh hiu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Bên nhau trọn đời |
Tác giả | Patmol Black |
Thể loại | Truyện sex gay |
Phân loại | Truyện đam mỹ, Truyện đồng tính |
Ngày cập nhật | 24/07/2020 20:22 (GMT+7) |