– Chris, Kevin, các con vừa nhận được quà từ ba mẹ mình. Qua quá trình tổ chức lễ mừng sinh nhật này, ba mẹ đã phát hiện ra rằng ba mẹ không phải là những người duy nhất yêu thương tụi con. Mọi người đã tỏ ra trên mức rộng lượng. Các con sẽ tìm thấy, trong phòng ngủ Kévin, những gì tất yếu các con cần để dọn vào căn hộ mới. Các con sẽ ngạc nhiên trước minh chứng cho tình bạn to lớn đó. Họ đã cùng nhau quyên góp mà chẳng báo cho ba mẹ biết trước. Vẫn còn dư một tờ ngân phiếu 5000 euros giúp các con khởi sự cuộc sống độc lập. Các con, mẹ tin rằng các con nợ tất cả những ai hiện diện tại đây không chỉ đơn thuần là một lời cảm kích đâu.
Chúng tôi đã không thể lên tiếng cảm ơn. Ít ra thì cũng không phải liền tức khắc. Họ đã khiến chúng tôi choáng đền gần như bất tỉnh. Làm sao bọn tôi nghĩ tới được chuyện này? Căn hộ, xe hơi, cộng thêm tất cả những gì bọn tôi sắp sửa khám phá. Chúng tôi biết phản ứng như thế nào khác, ngoại trừ dính chặt cứng vào nhau, như thể để tự bảo vệ trước một mối nguy hiểm vô hiện hữu.
Họ hiểu vấn đề. Họ ùa tới chỗ chúng tôi, nửa cười sung sướng, nửa khóc nức nở. Trong niềm vui cùng sự vui vẻ của mình, họ đã đẩy đưa chúng tôi giữa những tiếng cười hân hoan và những cái ôm hôn chân tình. Họ đã kéo chúng tôi ra khỏi nhau. Tôi chỉ còn thấy hình ảnh Kévin ngày càng tách xa tôi, khi họ cõng tôi lên. Tôi đâm hoảng. Tôi chẳng hiểu vì sao. Quá nhiều cảm xúc, chắc vậy. Tôi phản xạ liền theo bản năng. Tiếng thét vang lên từ lồng ngực tôi:
– KÉEEEEVIN!!! TRẢ KÉVIN LẠI CHO TÔI!
Hình như tôi đã rú lên như thú. Cảnh tượng quanh tôi như quay chậm lại. Họ bỏ tôi xuống. Anh chạy về phía tôi, trong không gian im ắng. Anh chạy từ từ, thật chậm… Lúc tôi cảm nhận được đôi cánh tay anh ôm lấy tôi, nâng tôi lên… thời gian đã quay trở lại tốc độ bình thường. Tôi sắp phá hỏng bầu không khí sôi nổi. Tôi vừa mới nổi đóa. Quá nhiều sức ép. Phải định thần lại, và phải nhanh!
– Kévin, mình cần cảm ơn. Anh đi cùng em chứ?
Chúng tôi cùng leo lên khán đài. Tôi cầm lấy micrô.
– Tôi sẽ chẳng bao giờ thứ tha cho niềm vui mọi người vừa ban cho bọn tôi… Chuyện gì cũng nên có giới hạn, ngay cả với hạnh phúc cũng thế. Hồi nãy, suýt chút nữa thì mọi người đã vượt qua được mức giới hạn chịu đựng có thể rồi. Trong thoáng chốc, tôi đã phát hoảng. Do lỗi ở mọi người, mọi người đã làm quá thể. Tôi không cần phải xin lỗi làm chi. Ngược lại, tất cả những gì tôi có thể nói với mọi người đây, từ sâu tận trái tim mình… là lời cảm tạ chân thành nhất trong suốt cuộc đời tôi. Mấy người muốn tôi không thể nào quên. Mấy người đã thắng lợi. Lòng biết ơn trong tôi sẽ hướng về mọi người rất, rất lâu. Anh Kévin?
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tôi chuyền micrô lại cho anh.
– Ờ… Tôi còn biết nói gì thêm nữa? Nhờ sự tử tế từ mọi người… nhờ lòng khoan dung độ lượng mọi người đã dành cho chúng tôi, Chris và tôi là hai người hạnh phúc nhất trên thế gian này. Tất cả mọi người, ngày hôm nay đây, đã mở ra cánh cửa tương lai cho chúng tôi… cho phép chúng tôi… xin lỗi… dựng nên tổ ấm uyên ương… ngay cả khi nó… không hoàn toàn giống với đại đa số các tổ ấm khác. Cầu xin ông trời hãy ban phước cho mọi người vì sự cảm thông, tha thứ… Khoan đã, tôi vẫn chưa xong. Lưu ý, mọi người vừa chứng kiến được rằng đừng nên thử ngăn cách tôi khỏi Chris. Xin chào quý thính giả trung thành! Một lần nữa, xin cảm ơn!
Chẳng cần phải tốn công miêu tả sự phấn khích điên cuồng từ gia đình cùng bè bạn. Nhưng cuối cũng tất cả cũng lắng xuống, mọi người cùng nhau nhập tiệc.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Bên nhau trọn đời |
Tác giả | Patmol Black |
Thể loại | Truyện sex gay |
Phân loại | Truyện đam mỹ, Truyện đồng tính |
Ngày cập nhật | 24/07/2020 20:22 (GMT+7) |