Tôi còn nhớ chính xác, lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy. Sáng hôm đó trời rất đẹp, mặc dù chỉ mới đầu xuân. Chuyện diễn ra trong sân chơi của trường. Chúng tôi đang đợi giờ vào lớp. Tôi, như mọi ngày vào giờ này, cặp kè với 2 đứa bạn thân nhất của mình: Vanessa và Robert. Mặc dù mới chia tay tối hôm qua, nhưng cũng như mọi bữa sáng, chúng tôi luôn có chuyện mới và quan trọng để kể cho nhau.
Chính vào lúc chuông reo thì cậu ấy chạy ngang qua trước mặt nhóm chúng tôi. Chắc hẳn à người mới vì tôi chưa gặp cậu ta bao giờ. Vanessa thốt lên.
– Chà, cái thằng…
Thật vậy, cậu ấy đẹp, tầm vóc là đã gây ấn tượng rồi, khuôn mặt như một vị thần Hy Lạp, tóc đen bờm xờm.
Không cần đến ba ngày để cậu trở thành Dom Juan của cả trường. Mấy đứa con gái chỉ nói về cậu, bàn tính xem nên làm gì để gây sự chú ý, để được trở thành bạn gái cậu.
Chúng tôi nhanh chóng biết được thêm thông tin về người này, Danny Crawford, 17 tuổi, vừa mới dọn đến thành phố Swidon này cùng với người nhà.
Rất nhanh, Danny đã trở nên nổi tiếng. Đầu tiên nhờ chuyện tán gái, sau đó đến thành tích thể thao. Cậu chơi giỏi tất cả các môn đặc biệt là những môn chơi trong nhóm: Foot, rugby, bóng rổ… Việc chơi thể thao thường xuyên giải thích sự phát triển hài hòa của cơ thể cậu.
Chỉ trong vài ngày, đã có một đám chạy xe phân khối túm tụm bên cạnh Danny vì bị hấp dẫn bởi những thành công của cậu trong những trận đấu, trí thông minh cùng thành tích với tụi con gái. Hà, mà phải nói mấy đứa này gần như dồn hết trí thông minh của mình vào trong cơ bắp. Cho nên tụi nó xem Danny như thủ lĩnh mà không hề tranh cãi.
Tôi thường bí mật quan sát nhóm này từ xa. Chính xác hơn là quan sát Danny. Đẹp trai, tươi cười, chỗ của cậu không phải cùng mấy đứa hung hăng này. Đúng là tôi chẳng thích tụi này chút nào.
À, tôi quên tự giới thiệu, tôi là Chris, Chris Parker. Tôi ở Swidon 16 năm nay, tức là từ lúc sinh ra đến nay. Tôi có một khuôn mặt đều đặn với cặp mắt xanh. Tóc tôi lúc nào cũng bù xù. Chuyện tôi không thích thể thao là nguyên nhân của thân hình 1m75 hơi nhỏ con. Có thể tôi không đẹp, nhưng tôi trông được. Tôi thường có dịp kiểm chứng chuyện này qua nhiều lần. Mà đó là chuyện tiếp theo.
Giờ thì trở về với mấy con cừu non của chúng ta, hay đúng hơn là những tên ngốc mà tôi đang nói với các bạn, hai hay ba trong số tụi nó đã chọn tôi làm nạn nhân tra tấn thường xuyên. Trong đó, đứa say mê, miệt mài nhất là Kévin Taylor.
Gần như mọi ngày, hễ có dịp, Kévin, thường cặp kè với một tên ngốc khác, chặn đường tôi trên hành lang, trong phòng học, hay cổng trường. Tôi để các bạn tưởng tượng chuyện xảy ra tiếp theo. Tôi đếm không hết những câu xúc phạm, những cú đánh, những lời nói phỉ nhổ, khinh bỉ, câu này tệ hơn câu kia.
– Mày chỉ là một thằng pédé, Chris, một thằng pédé dơ bẩn!
Tôi chẳng nói gì hết. Tôi không trả lời những câu công kích. Dù sao thì tụi nó cũng mạnh hơn tôi. Tôi chỉ nhìn thẳng vào mắt chúng, không phàn nàn, ngay cả khi bị đánh tới tấp. Phản khán thầm lặng cũng là chiến thắng với tôi rồi.
Tụi điên! Chúng đâu có biết sự thật.
Cách đây ba hoặc bốn năm tôi bắt đầu nhận thấy mình không quan tâm đến tụi con gái, rằng trái lại, một số đứa con trai, tình cờ gặp nhau, có thể làm tim tôi đập rộn rã. Cảm giác này không thể giải thích. Kể từ ba, bốn năm nay, tôi biết mình là gay.
Bí mật này, tôi xấu hổ giữ kín trong lòng. Hơn nữa, mới đây, tôi đã làm tình, làm tình thật sự. Các bạn biết không, những cuộc gặp gỡ lén lút mà ta phải vượt qua sự nhút nhát và sợ sệt. Tôi đã thử và đã thắng. Đã hai lần tôi khám phá thú vui xác thịt. Tôi thấy tình dục thật phi thường. Chẳng có gì để so sánh với những chuyện thủ dâm đơn độc để cố gắng gượng tới giờ G. Hai lần tôi làm tình là hai lần tôi lên mây.
Vì vậy nên tôi cười cợt khi nghĩ tới ba thứ rác rưởi luôn tự hào về những chiến công trên giường trong khi tụi nó vẫn còn là trai tân. Sẽ có lúc tôi có đủ dũng cảm để nhổ vào mặt chúng sự thật.
– Chris Parker, tớ ghét cậu! Đây là lần thứ ba tớ rủ cậu đi xem phim. Lần nào cậu cũng có cớ để từ chối. Cậu bị gì vậy? Cậu xấu hổ khi đi chung với tớ à? Tớ là bạn gái thân nhất của cậu mà cậu bỏ rơi tớ như đống rác!
– Vanessa, tớ thề với cậu là tớ không thể đi với cậu chiều nay được. Tớ không thể giải thích tại sao… nhưng chuyện cực kỳ quan trọng. Cậu sẽ không hiểu tớ nếu tớ nói…
Đã một tuần kể từ lúc tôi gặp Rex. Hai mươi lăm đến ba mươi tuổi, khuôn mặt điển trai, tóc vàng, cắt ngắn, mắt xanh… màu xanh. Chuyện diễn ra trong công viên Swidon. Chúng tôi ngồi trên cùng băng ghế… Chiều nay là lần hẹn thứ ba của tụi tôi.
– Tớ thấy cậu có vẻ giấu tớ chuyện gì đó, Chris. Lần đầu tiên cậu giấu tớ. Tớ không nhận ra cậu nữa. Cậu muốn đi đâu thì đi, tớ không cần!
– Vanessa… hôm nây tớ không thể nói cho cậu biết… có thể sớm thôi…
Rex rất đúng hẹn. Thời gian biểu của anh rất khít. Anh ấy có vấn đề của mình… Anh sợ mối quan hệ trở nên rắc rối. Chắc chắn là anh thích tôi, nhưng mọi thứ cuối cùng cũng lộ ra ở Swidon này. Đối với tôi và cũng với anh, tốt nhất là nên chấm dứt. Nói ngắn gọn, anh ấy muốn tôi hiểu là mọi chuyện đã chấm dứt. Cũng tốt, ít ra thì anh đã không cho tôi leo cây.
Tôi cũng chỉ là một thằng ngu. Tôi đặt niềm tin vào chuyện này. Tôi bối rối trở về nhà. Ba mẹ nhìn nhau, ngạc nhiên khi thấy tôi chạy nhanh về phòng. Ở đó, tôi đã khóc. Tình yêu, có thể đã rất tuyệt vời… nhưng tôi vừa phát hiện là nó cũng có thể làm mình rất đau.
– Thánh thần ơi! Chris, cậu có thấy cậu bây giờ không vậy? Sao lại khóc? Chuyện gì xảy ra vậy? Vanessa bên cạnh cậu đây. Cậu có thể tin tớ. Đừng khóc nữa, nếu cậu cứ tiếp tục thì chính tớ mới là người cần khăn giấy đấy!
Tôi mệt lắm. Tôi không ngừng được. Tôi không thể im lặng mãi, giữ mọi chuyện cho mình. Vanessa thân mến, bạn thân, gần như là chị tôi. Chúng tôi biết nhau từ lâu rồi. Nhà chúng tôi ở cạnh nhau. Tôi nhìn cô qua nước mắt. Tôi ngần ngại, run rẩy. Ý muốn nói mọi chuyện, muốn tự giải thoát. Gắng nuốt sự xấu hổ, tôi thú nhận.
– Vanessa… tớ thật sự cần cậu lắm, cần cậu giúp đỡ. Cậu là người duy nhất có thể hiểu tớ… không ai khác. Tớ không biết làm sao nói với cậu… Tớ thật bất hạnh, tớ cô độc, cô độc lắm Vanessa. Tớ là… Tớ khác mọi người… nếu như họ biết… Tớ là… Tớ là gay, Vanessa. Đã nhiều năm rồi tớ biết mình là gay… tớ khổ lắm…
– Chris, cậu điên à? Cậu tính lừa tớ sao? Lại thêm một trò đùa mới nữa chứ gì?
– Tớ nói thật đấy, Vanessa. Tớ là gay, tớ thề với cậu là thật đấy! Tớ không thích con gái. Tớ cũng làm chuyện đó với con trai rồi. Tệ thật, tin tớ đi! Tớ không thể đi ciné với cậu vì tớ có hẹn với một gã. Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp lắm, cho đến hôm qua, hắn bỏ rơi tớ. Tớ không nghĩ đến chuyện này… Tớ thấy mọi chuyện diễn ra bình thường. Tớ không biết mình đang ở đâu nữa. Tớ chỉ có cậu thôi… đừng bỏ tớ… đừng khinh bỉ tớ!
– Chris… không phải chuyện đùa sao? Trời ơi! Tớ không thể tin được. Tớ chưa hề nghi ngờ. Ta làm gì bây giờ? Cậu làm tớ đau lòng lắm!
Cô ôm tôi vào lòng.
– Tớ xin lỗi. Tớ đã không đoán ra được. Chris thân yêu, tớ thương cậu. Tớ chẳng bao giờ khinh thường cậu đâu. Cậu có thể tin tớ. Tớ sẽ chẳng nói bất cứ điều gì, với bất cứ ai. Chuyện này chỉ có tụi mình biết. Cậu có thể kể cho tớ những gì cậu muốn. Vanessa luôn ở bên cậu. Khỉ thật, Chris! Cậu cũng nên chú ý. Mọi chuyện rốt cuộc rồi cũng lộ ra trong cái nơi nhỏ xíu hẻo lánh này. Trời, cậu làm tớ lo… Cậu có cẩn thận không đấy?
– Đừng lo, Vanessa. Cậu không cần lo gì hết. Tớ sẽ nói cho cậu mọi chuyện. Cậu có thể chỉ dẫn tớ. Tớ rất vui khi nói cho cậu biết chuyện này, tớ thật sự rất khổ khi phải chịu đững một mình.
Vậy là tại sao Vanessa đã trở nên thân nữa với tôi. Thú nhận của tôi giúp chúng tôi gần nhau hơn. Chúng tôi càng khắng khít, không thể tách rời, đến nước những lời bàn tán cũng nổi lên chung quanh, về chuyện tôi với Vanessa cặp với nhau. Chúng tôi đã không phủ nhận chuyện này.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Bên nhau trọn đời |
Tác giả | Patmol Black |
Thể loại | Truyện sex gay |
Phân loại | Truyện đam mỹ, Truyện đồng tính |
Ngày cập nhật | 24/07/2020 20:22 (GMT+7) |